Chương 16: Khi Cừu Tỉnh Giấc

Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường vang lên khe khẽ, đều đặn như tiếng đập âm thầm của trái tim định mệnh từng nhịp khắc vào khoảng không một cách chậm rãi, lạnh lùng mà không thể cưỡng lại.

Ánh sáng từ ngọn đèn tường phía đối diện rọi xuống một góc phòng, thứ ánh sáng vàng ấm, dịu dàng như bàn tay của một kẻ xa lạ đang nhẹ chạm vào lớp tối tĩnh lặng. Nó len lỏi qua không gian, rơi hờ hững trên làn mi dài run run như cánh bướm bị giật mình trong mơ.

Duy chớp mắt. Mỗi lần chớp là một cơn đau nhức nhoi nhói xẹt qua đầu như búa bổ. Đầu óc mơ hồ như thể có cả một bầy ong đang vo ve trong hộp sọ.

Cậu thở ra, nhè nhẹ, hơi thở nặng mùi máu và mệt mỏi. Môi khô khốc, cổ họng khát cháy. Toàn thân cậu mềm nhũn như không còn xương, mọi khớp cơ đều rã rời sau trận đua sinh tử và cú tông trí mạng.

Trong vô thức, tay cậu vươn ra, tìm lấy một điểm tựa nào đó giữa không gian lạ lẫm và xa lạ. Bàn tay run rẩy chạm phải một vật gì đó không phải gỗ cứng, không phải mặt đất lạnh, mà là một thứ vừa đủ mềm, vừa đủ vững, có độ đàn hồi nhẹ và mang theo hơi ấm đặc trưng của người sống. Không chỉ có vậy nó còn khiến tim cậu lệch đi một nhịp, như bị một cú giáng nhẹ vào ngực.

Duy hơi giật mình, ngơ ngác một giây, rồi quay đầu lại. Chuyển động của cổ làm vết thương ê ẩm hơn, nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào người kia...

Cả không gian như chậm lại.

Một chàng trai đang ngồi dựa nghiêng trên sofa, dáng điềm nhiên và bất động như một bức tượng sống. Ánh đèn từ trên cao hắt xuống đúng đường xương gò má, tạo nên những đường bóng mềm mại nhưng đầy góc cạnh. Gương mặt ấy lạnh lùng như gió đông gõ cửa, đẹp đến mức cậu phải mất vài giây để phân biệt được đó là người thật chứ không phải một ảo ảnh.

Tóc nâu đen, không hề được chải chuốt cầu kỳ nhưng lại rối một cách có chủ ý, như thể từng sợi đều được gió sắp đặt cho đúng thẩm mỹ. Một vài lọn tóc rủ nhẹ xuống trán, tạo nên cảm giác vừa gần gũi, vừa xa cách.

Sống mũi cao, cằm sắc, từng đường nét khắc họa sự tinh tế lạnh lẽo như ánh trăng mùa đông.

Đôi môi mím chặt, như thể đang cố khóa lại một điều gì đó nguy hiểm chưa nên thốt ra. Nhưng chính sự im lặng đó lại mang theo áp lực âm thầm, khiến người khác không dám manh động.

Duy nhìn chằm chằm, cổ họng khẽ động đậy.

Nuốt nước bọt.

Cậu biết gương mặt này. Biết rõ như lòng bàn tay. Dù có bị đánh đến mất trí, dù có đang nằm mơ giữa cơn mê sảng, cậu vẫn sẽ không thể nào quên.

Nguyễn Quang Anh.

Biệt danh: RHYDER.

Một trong những kẻ đứng đầu của thế giới ngầm Minh Dạ, nơi không ánh sáng nào có thể chiếu đến, nơi luật pháp chỉ là câu chuyện đùa, nơi mà mỗi cái nhìn đều có thể là dấu chấm hết cho sinh mệnh của ai đó.

Và giờ đây, chính cậu người chỉ quen lái xe để tìm chút cảm giác mạnh, người vốn dĩ chỉ định đua chơi cho vui lại đang nằm gọn trong lãnh địa của một tên sói đầu đàn.

Duy giật tay lại, như thể vừa chạm phải than nóng. Cơ thể nhỏ gầy lập tức thu mình lại theo bản năng, lùi về phía sau, hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt hoảng hốt không giấu được.

Và...

“Bộp!”

Lưng cậu va vào không khí trống rỗng. Ghế sofa kết thúc từ lúc nào cậu không biết, và ý thức thì không kịp thắng lại trước phản xạ. Cả người rơi thẳng xuống sàn với một tiếng động không lớn nhưng đủ để làm lòng người nhói lên.

Cậu rên khẽ, môi bật ra một tiếng hờ nhẹ, rồi vội vàng bò dậy, bàn tay chống lên sàn gỗ mát lạnh, mắt ngước lên đối diện và chạm ngay ánh nhìn sâu hun hút như hố đen của Quang Anh.

Bốn mắt nhìn nhau. Một người run nhẹ như chú thỏ lạc đường, một người trầm mặc như dãy núi canh giữ ranh giới cổ xưa.

Gió ngoài khung cửa khẽ thổi qua. Đồng hồ vẫn tích tắc đều đều. Và thời gian trong khoảnh khắc ấy như ngưng đọng.

Quang Anh vẫn ngồi yên như tượng, không chút xao động. Đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, như đang soi chiếu tận cùng tâm trí người đối diện. Mày chỉ nhíu nhẹ một đường cong tưởng như không đáng kể nhưng đủ để căn phòng rơi vào trạng thái cảnh giác lặng lẽ.

– Dậy rồi thì bình tĩnh chút đi, nhóc con.

Giọng nói ấy vang lên không cao, không gắt. Chỉ trầm, lạnh và rõ như mặt nước đóng băng đột ngột vang một tiếng nứt.

Duy giật mình. Cậu lúng túng đứng dậy, chân loạng choạng như chưa kịp nhớ lại cách điều khiển cơ thể sau cơn hôn mê.

Cơ bắp rã rời, đầu vẫn nhức như thể ai đang vẽ từng đường nứt lên hộp sọ bằng mũi dao bén.

Đôi mắt cậu lập tức đảo quanh căn phòng, nhanh và sắc như một chú thỏ hoang vừa nhận ra mình đang lạc giữa đàn thú dữ.

Và...

Cậu chết lặng trong một giây.

Không chỉ có Quang Anh.

Phía sau hắn gần kệ sách, gần lò sưởi, gần bức tường treo tranh cũ kỹ là ba người đàn ông khác, mỗi người mang một loại khí chất khác nhau, nhưng đều toát lên cùng một điều: nguy hiểm.

Người đứng khoanh tay tựa vào tường bên trái, vóc dáng cao gầy, ánh mắt lười nhác như vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ... nhưng ẩn dưới hàng mi rũ kia là một mũi dao bén gọt ánh nhìn sắc lẹm như có thể phanh thây kẻ đối diện chỉ bằng một lần chớp mắt. Đó là Hiếu.

Góc phải là người tóc vuốt ngược, ngồi vắt chân trên chiếc ghế đơn bọc da, cằm nghiêng về một bên, môi nhếch nhẹ. Anh ta không cười, nhưng ánh mắt lại như đang cười cười kiểu của một kẻ vừa nhìn thấy một quân cờ thú vị lọt vào bàn cờ nhà mình. Đó là Dương.

Và sát phía sau nhất, đứng gần như trong bóng tối là một người đàn ông khác, khoanh tay trước ngực, ánh mắt đen đặc như vừa bước ra từ màn đêm. Cái cách anh ta nhìn Duy không phải kiểu đánh giá hay thương hại mà là kiểu phân tích: xem cậu có bao nhiêu cơ hội sống sót, nếu mọi thứ đột nhiên trở mặt. Đó là Hùng.

Duy siết chặt bàn tay. Mạch máu dưới da cổ giật từng nhịp. Trống ngực đập loạn như sấm trong lòng.

“Rốt cuộc... mình đã đụng nhầm ai rồi…”

Một suy nghĩ lóe lên như tia chớp giữa mây đen: Chạy.

Chạy khỏi đây, ngay lập tức. Càng xa càng tốt. Cậu không thể ở lại giữa một ổ sói như thế này nơi mà chỉ cần một cử động sai, cậu sẽ không còn cơ hội thứ hai để thở.

Không chần chừ. Không tính toán. Bản năng sinh tồn bùng lên.

Duy cắn môi, siết tay, rồi bất ngờ xoay người như một mũi tên sắp lao khỏi cung.

Chân vừa nhấc lên, vai vừa xoay về hướng cửa, cơ bắp chuẩn bị bật nhảy…

Thì...

Giọng nói ấy lại vang lên. Không to. Nhưng lạnh đến rợn người.

– Cậu thử chạy một bước xem…

Một khoảng lặng rất ngắn, rất mỏng như tờ giấy bị kéo căng ra giữa không trung nhưng chính cái nhịp dừng ấy khiến hơi thở của cả căn phòng như bị đóng băng.

– …chân cậu còn nguyên vẹn không thì tôi không dám chắc.

Giọng nói trầm thấp, rót thẳng vào tai như một cơn gió băng giá luồn qua cổ áo. Không gào thét, không quát tháo chỉ đơn giản là một câu nói mang đầy tính thực thi.

Duy khựng lại ngay lập tức. Cả người cứng đờ như bị đổ bê tông từ sống lưng lên đến gáy.

Cậu không cần quay đầu để biết: ánh mắt đang nhìn thẳng vào gáy mình kia sắc đến nhường nào.

Không phải đe dọa.

Là cảnh cáo. Rõ ràng. Lạnh lùng.

Và… chết chóc.

Không khí trong phòng chùng xuống như có người bóp nghẹt nó bằng một bàn tay vô hình. Gió điều hòa vẫn chạy, nhưng Duy cảm thấy nó đột ngột lạnh hơn vài độ lạnh kiểu làm da nổi gai, làm lòng bàn tay rịn mồ hôi, làm gáy nhói lên như vừa bị ai đó kề một lưỡi dao sắc lịm.

Mồ hôi túa ra nơi trán, rịn theo thái dương và chảy chậm xuống gò má tái nhợt.

Cậu không dám nhúc nhích.

Cả không gian chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ, nơi mọi ánh nhìn đều đang chĩa vào cậu như đàn dã thú rình con mồi đang run rẩy giữa bầy.

Duy hít vào một hơi thật sâu, lá phổi đầy lên như cố tìm lấy chút dũng khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể rã rời. Ngực phập phồng nhẹ. Tim vẫn đập gấp, nhưng cậu đã bắt đầu điều chỉnh lại nhịp thở như một diễn viên sắp bước ra sân khấu, biết rằng dù có run tay thì cũng phải mỉm cười cho tròn vai.

Cậu xoay người lại chậm rãi, tránh mọi chuyển động đột ngột có thể khơi gợi phản xạ tấn công từ bất kỳ ai trong căn phòng này. Đôi mắt cụp xuống, đôi môi mím lại trong một giây rất ngắn rồi ngay sau đó, vẽ lên gương mặt một nụ cười nhẹ, mềm mại và... chuyên nghiệp đến mức khiến không khí cũng thoáng khựng lại một nhịp.

– Tôi… tôi nghĩ giữa chúng ta không thù không oán gì cả. Các anh bắt tôi như vậy… e là có chút nhầm lẫn?

Giọng nói ấy không lớn. Không dứt khoát. Nhưng lại mang trong nó một nỗ lực rõ ràng một sự bình tĩnh giả vờ được trau chuốt tỉ mỉ, như lớp sơn mỏng phủ lên mặt kính đang rạn nứt.

Không ai đáp. Không một lời.

Chỉ có ánh nhìn. Những ánh mắt sắc lạnh như gió đêm lướt qua da thịt bốn hướng, bốn áp lực, bốn kiểu giam cầm vô hình cùng khóa chặt lấy cậu như những cái bẫy thép chực chờ siết mạnh bất kỳ lúc nào cậu dám vùng vẫy.

Duy nuốt khan. Dù lưỡi đã khô, vẫn cố nặn ra giọng nói đều đều, pha chút van nài, nhưng vẫn giữ được phong thái tử tế:

– Thậm chí... tôi còn giúp các anh thắng cuộc đua và lấy được mảnh đất vàng mà, đúng không?

– Coi như là ân huệ… Vậy thì… sao lại đối xử với tôi như phạm nhân vậy?

Lại một khoảng im lặng.

Không gian dường như bị kéo giãn ra, như tấm màn sân khấu chờ người đạo diễn cho hiệu lệnh.

Rồi… một tiếng bật cười khẽ vang lên.

Từ phía trái nơi Hiếu đang đứng. Tiếng cười không lớn, không vang, nhưng lại đủ để xoáy sâu vào lòng Duy như một cái vỗ vai chế nhạo. Cười kiểu… “cưng à, dễ thương thật đấy.” Nhưng trong tiếng cười đó là một mũi gai ẩn ngầm, nhọn, bén và vô cùng hờ hững.

Duy thoáng run, ánh mắt quét nhanh về phía Hiếu, nhưng rồi lại quay về chạm đúng vào ánh nhìn nãy giờ vẫn chưa rời khỏi mình ánh mắt của Quang Anh.

Hắn vẫn ngồi đó, dáng tựa lưng vào sofa, hai tay đan lại để trước mặt như một kẻ đang quan sát con cờ lạc vào ván đấu. Không một biểu cảm rõ ràng. Nhưng đôi mắt đôi mắt ấy sắc như dao. Lạnh như đêm mùa đông không trăng. Cái nhìn đó không chỉ xuyên thấu qua lớp da thịt mà còn như thể đang bóc từng lớp suy nghĩ trong đầu Duy.

– Cậu đúng là không biết gì thật.

Giọng nói ấy vang lên, lần này trầm hơn, đều đặn như tiếng gõ của cán cân công lý. Không có giận dữ. Không có mỉa mai. Chỉ có một sự thật phơi bày trần trụi.

– Mà đúng thật... Nếu cậu biết mình vô tình đạp lên cả một bàn cờ đang giăng trận... thì cậu đã không tự tiện bước vào.

Duy nghiêng đầu. Ánh mắt cảnh giác thoáng hiện nhanh như một tia chớp lướt ngang trời, nhưng cũng đủ để ai quan sát kỹ nhận ra: cậu đang xoay chuyển trong đầu một loạt giả thuyết.

"Bàn cờ gì? Sao lại lôi mình vào? Mình chỉ... đua xe chơi thôi mà?"

Nhưng trước khi kịp bật ra thêm câu hỏi nào nữa, Quang Anh khẽ nghiêng đầu, bờ môi mím chặt bỗng cong nhẹ một nụ cười không hoàn toàn là chế nhạo, nhưng cũng chẳng hề mang ý cười vui vẻ.

Nó như làn sóng nhỏ vỗ nhẹ vào bờ... trước khi cả dòng triều nổi dậy.

– Bé Cừu à, cậu tưởng cậu đang chơi à? Từ lúc ký cái hợp đồng đen đó, cậu đã bước vào sân chơi lớn thật rồi.

Sân chơi… của sói.

Không còn là những vòng đua náo nhiệt dưới ánh đèn màu.

Không còn là sự phấn khích của tay lái, của tốc độ, của những tiếng reo hò phía sau bụi khói.

Mà là nơi từng nhịp thở, từng ánh mắt, từng bước chân… đều là con dao hai lưỡi.

Và cậu một con cừu trắng lạc vào giữa vòng vây.

Nhưng điều khiến căn phòng lặng đi lại không phải câu nói ấy.

Mà là... câu hỏi im lặng trong lòng Quang Anh, dù hắn chưa từng thốt ra thành lời.

Một con cừu non như vậy… sao lại sống sót đến tận bây giờ?

Sống sót khỏi đám chó săn, khỏi cạm bẫy, khỏi cái kết vốn dĩ đã được sắp đặt cho những kẻ "vô tình chen ngang bàn cờ lớn."

Hắn vẫn đang nhìn.

Càng nhìn, càng muốn bóc từng lớp vỏ bọc của cậu nhóc đó ra để xem, rốt cuộc… bên dưới lớp da cừu ấy, có thật chỉ là thịt mềm non?

Hay… còn thứ gì khác?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro