Chương 22: Mồi Câu và Bước Tiến
Quản gia vẫn giữ nguyên vẻ cung kính, không vội vàng mà từ tốn bước vào phòng, tay vẫn cầm phong thư mở ra một lần nữa. Anh đọc một cách đều đều, giọng nói vang lên, thậm chí có thể gọi là một thông báo chính thức, không chút cảm xúc:
– Dạ thưa ông chủ, họ còn dặn rằng muốn chiêm ngưỡng nhan sắc và tài năng của tay đua đã giành chiến thắng nữa ạ, nghe nói cậu rất nổi bật trên đường đua.
Duy khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc như dao hướng thẳng về phía Quang Anh, không chút che giấu sự tức giận. Mặt cậu hơi đỏ lên, không phải vì xấu hổ mà là vì cảm thấy mình bị coi thường.
“Cái gì mà nhan sắc và tài năng, tôi không phải con búp bê trang trí.”
Duy thầm nghĩ, cảm thấy một sự bực bội dâng lên trong lòng.
Cậu quay mặt đi, quyết không nhìn ai trong phòng nữa, tay nắm chặt gấu áo như muốn kiềm chế sự khó chịu đang lan tỏa khắp cơ thể.
Cậu cắn chặt môi, giọng kiên quyết nhưng vẫn không thể nào che giấu được sự bất mãn trong lời nói:
– Tôi không đi.
Quang Anh đứng yên, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại chứa đựng một sự bình thản đến mức khiến người khác phải run sợ. Anh nhìn Duy, không vội vàng, không hấp tấp.
Đôi môi anh khẽ nhếch lên, một nụ cười nhẹ như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại mang theo sự kiêu ngạo và quyền lực rõ ràng.
Giọng anh trầm thấp, dường như đang vang lên một lời ra lệnh, không phải là lời đề nghị, mà là một sự khẳng định không thể chối cãi:
– Tôi đã nói rồi, tôi ở đâu, cậu ở đó.
Duy im lặng trong chốc lát, nhưng bên trong cậu không ngừng nổi lên một sự phản kháng mãnh liệt.
Mắt cậu lướt qua Quang Anh, vẫn không thể che giấu được sự tức giận và bức bối trong lòng. Cậu thừa biết rằng mình không thể chống lại ý chí của người đàn ông này, dù có cố gắng đến đâu.
Cái cách Quang Anh nói chuyện khiến cậu cảm thấy mình chỉ là một con cờ, nằm trong tay một người chơi cờ điêu luyện, sẵn sàng bị di chuyển theo bất kỳ hướng nào mà không có lựa chọn nào khác.
Từng hơi thở của Duy đều cảm thấy nghẹt thở, cậu hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác bực bội đang lan ra khắp cơ thể.
Cái sự bất lực này khiến cậu không thể nào giữ được bình tĩnh, và cậu chỉ có thể thầm thì trong miệng, một câu nói gần như không thể nghe thấy nhưng chứa đựng đầy sự căm phẫn:
– Tôi không phải con "chó" của anh.
Câu nói lặng lẽ vang lên, lộ rõ cảm giác bức bối, căng thẳng và sự phẫn nộ dồn nén trong lòng Duy.
Nhưng không giống như những lần khác, Quang Anh không đáp trả ngay lập tức. Anh nghe thấy, nhưng chỉ khẽ nhướn mày, đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu, ánh nhìn không chứa đựng một chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến Duy cảm thấy mình như bị xâm chiếm.
Chậm rãi, Quang Anh bước đến gần, không vội vàng nhưng cũng không lưỡng lự, đứng ngay trước mặt Duy.
Không gian giữa họ trở nên đặc quánh, như thể thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Duy ngẩng lên, mắt nhìn thẳng vào Quang Anh, cảm nhận được từng hơi thở của anh, nhưng không thể thoát ra khỏi sự áp đảo của ánh mắt ấy.
Quang Anh khẽ mỉm cười, nụ cười không phải là sự động viên, mà là sự khẳng định, một sự uy hiếp vô hình nằm trong đó.
Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ đều như những sợi dây thép siết chặt lấy tâm trí Duy, khiến cậu không thể làm gì ngoài việc lắng nghe:
– Cậu không phải "chó", nhưng cậu là "Cừu Bông Nhỏ" của tôi.
Lời nói của anh đầy sự thách thức, nhưng lại không có chút sự cường điệu.
Quang Anh chỉ đứng đó, ánh mắt không rời Duy, đôi môi anh khẽ cong lên như thể đang nhìn một con mồi, nhưng lại đầy kiên nhẫn, như thể đang chờ đợi Duy phản ứng, chờ đợi một sự đồng thuận từ phía cậu.
Anh dừng một chút rồi tiếp tục, giọng nhẹ nhàng nhưng lạ lùng sắc bén:
– Cậu đã sẵn sàng làm "Cừu Bông Nhỏ" của tôi chưa?
Câu hỏi không phải là một sự yêu cầu, mà là một sự khẳng định. Duy cảm nhận được sự lạnh lẽo trong giọng anh, như thể nếu cậu không trả lời đúng, một sự trừng phạt sẽ lập tức đến.
Cậu đứng đó, đôi tay nắm chặt, trong lòng không ngừng dằn vặt. Mỗi từ của Quang Anh như một cú đấm giáng vào sự tự do của cậu, khiến Duy không thể không suy nghĩ về việc mình sẽ phản ứng như thế nào.
Duy không nói gì, chỉ im lặng đứng đó, cảm giác như cả thế giới bỗng nhiên nhỏ lại, mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ nhạt.
Cậu đứng yên, hai tay khẽ siết lại, như thể nếu nắm chặt đủ lâu thì có thể xua tan đi cái cảm giác bế tắc đang dần chiếm lấy mình.
Quang Anh vẫn đứng đó, chỉ cách cậu một khoảng ngắn, nhưng lại như đang ở một thế giới khác, một thế giới mà Duy không thể với tới.
Quang Anh không vội, cũng không thúc giục. Anh chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, ánh mắt sắc bén không rời Duy.
Hơi thở anh đều đều, nhẹ nhàng như một cơn gió lạnh lẽo thổi vào cổ cậu, khiến cơ thể Duy bất giác rùng mình.
Duy cảm nhận rõ sự áp đảo trong từng nhịp thở của Quang Anh, như thể không khí giữa họ đang bị đóng băng lại, mỗi giây trôi qua đều nặng nề, đè lên tâm trí cậu.
– Nếu cậu không đi, tôi sẽ có cách khiến cậu phải đi. Có điều không phải đi bằng chân.. có thể là trên xe lăn chẳng hạn?
Giọng Quang Anh trầm thấp, nhưng trong đó lại mang một sự chắc chắn khiến Duy không thể nghi ngờ.
Câu nói như một lời hứa hẹn lạnh lùng, nhưng đồng thời cũng là một sự đe dọa rõ ràng.
Duy nhìn vào mắt Quang Anh, cảm nhận được sự không khoan nhượng trong ánh nhìn ấy.
Cậu biết, nếu không làm theo, điều gì sẽ đến tiếp theo, nhưng trong lòng lại không ngừng bùng lên một sự phản kháng.
Duy muốn từ chối, muốn lên tiếng phản kháng, nhưng một phần trong cậu lại không thể. Cảm giác đó, cái cảm giác bất lực khiến cậu không thể thoát ra. Mặc dù không có gì thay đổi trong phong thái của Quang Anh, nhưng mọi thứ dường như đang ép chặt lấy Duy.
Cậu muốn nói gì đó, nhưng lại không thể. Cả thể xác và tâm trí cậu như bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, khiến cậu không thể thốt ra lời từ chối.
Quang Anh khẽ nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ, nhưng lại mang một sự thỏa mãn như thể đã đạt được điều mình muốn.
Anh nắm tay Duy một cách nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cậu cảm nhận rõ sự không thể thoát khỏi, như thể mỗi lần nắm tay này là một lời hứa hẹn không thể tránh khỏi.
– Đừng làm tôi phải dùng cách mạnh tay.
Câu nói của Quang Anh khiến Duy cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng, một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm trái tim cậu.
Cậu muốn phản kháng, muốn dứt khỏi sự kiểm soát này, nhưng không thể. Mọi lựa chọn đều không còn. Quang Anh đã nói quá rõ ràng.
Duy biết mình không còn đường lui.
Cậu nhìn ba người còn lại trong phòng, ánh mắt lạnh lùng như thể không muốn làm gì thêm.
Tuy nhiên, sau câu nói của Quang Anh, Duy chỉ thở dài một hơi, tâm trí cậu không ngừng xoay vần trong một mớ hỗn độn.
– Được rồi, tôi đi là được chứ gì..
cậu nghiến răng trả lời dù không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể làm khác. Cậu xoay đứng ra chỗ khác, một động tác chậm rãi, như thể mọi sự bức bối đã được xả hết vào cái thở dài ấy.
Cậu quay đầu nhìn một lần nữa, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng, rồi mới quay đi.
Quang Anh không nói gì, chỉ khẽ nhếch mép. Ánh mắt anh thoáng hiện sự hài lòng như một con sư tử đang nhìn con mồi của mình chuẩn bị bị vồ.
Nhưng thay vì phản ứng mạnh mẽ, Quang Anh chỉ đơn giản nói một câu, giọng trầm ổn nhưng đầy thỏa mãn:
– Ngoan đi, cậu chỉ cần ăn bánh, quan sát, thậm chí là ngủ cũng được, không cần phải nhúng tay vào bất cứ việc gì.
Lời nói của anh nhẹ nhàng, nhưng lại như một sự bảo đảm, một cách thỏa thuận giữa hai bên.
Hùng, Hiếu và Dương không kiềm chế được mà bật cười, nhưng đó lại không phải là tiếng cười vui vẻ mà là một thứ âm thanh trêu chọc.
Hùng cười lớn, giọng pha chút hài hước:
– Đã bảo rồi mà, đừng có ngoan cố nữa. Cậu mà ngoan ngoãn thì sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hiếu nhìn Duy từ đầu đến chân, ánh mắt như muốn dò xét, rồi nói tiếp với giọng lém lỉnh:
– Đúng đó, cứ ăn bánh, uống trà, làm người khách quý thôi. Chả ai muốn động vào cậu đâu.
Dương không nói gì, chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lướt qua Duy đầy lạ lẫm, như thể đang tìm hiểu xem liệu cậu có thực sự ngoan ngoãn như vậy hay không.
Sự im lặng trong lời nói của Dương khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ, như thể tất cả mọi người đều đang chờ đợi một điều gì đó từ Duy.
Duy không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu, ánh mắt không chút thay đổi, không bận tâm đến họ nữa. Cậu cảm thấy mình như đang bị giam lỏng trong cái không gian này, nhưng ít nhất, lần này Quang Anh không ra lệnh gì quá nghiêm khắc, chỉ bảo cậu ăn bánh và không gây chú ý. Cậu tự nhủ:
"Cứ thế đi, ít nhất tôi cũng không phải làm gì quá khó khăn."
Cái không khí trong phòng dường như trở nên ngột ngạt, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, nhưng ai cũng biết, không ai thực sự thoải mái.
Duy dù không thể thay đổi tình huống, vẫn không thể kìm được sự bực bội trong lòng.
Tuy vậy, cậu hiểu rằng mình chỉ còn cách im lặng và chờ đợi, dù trong lòng biết rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Quang Anh quan sát Duy một lúc lâu, đôi mắt lạnh lùng nhưng lại có chút gì đó thỏa mãn trong đó. Rồi cuối cùng, anh lên tiếng:
– Tốt. Cứ thế đi.
Anh đứng dậy, quay lưng rời khỏi phòng, ra lệnh cho các thuộc hạ chuẩn bị mọi thứ cho bữa tiệc tối nay.
Cậu nhìn theo bóng Quang Anh, cảm giác một lần nữa, cậu đang bị mắc kẹt trong cái lưới mà chính mình không thể thoát ra được.
Duy quay lại nhìn những chiếc bánh trên bàn, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống. Tay cầm một miếng bánh ngọt, cảm nhận được sự mềm mại của nó trong tay nhưng lại không thể nuốt trôi được.
Cậu không muốn để bản thân bị cuốn vào những cuộc trò chuyện này, chỉ đơn giản là ăn bánh và tự nhủ:
"Mình làm vậy là ổn rồi. Cố chút nữa là tự do rồi..."
Trong phòng, không khí bỗng trở nên im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro