Chương 24: Trình Diện

Chiều buông xuống như một tấm màn nhung sẫm màu, nhẹ nhàng phủ trùm lên từng con phố, từng mái nhà, khiến cả thành phố như chìm vào một vũ khúc trầm mặc, đầy bí ẩn.

Bầu trời nhuộm một màu cam đỏ cháy rực, rồi dần chuyển sang tím than, như thể đang nhuộm máu cho bức tranh của thế giới ngầm.

Ánh đèn đường bật sáng từng chiếc một, nhấp nháy như những con mắt đang theo dõi rình rập, âm thầm, nhưng chưa hẳn là vô cảm.

Đâu đó vang lên tiếng còi xe xa xăm, tiếng gió thổi qua những toà nhà cao tầng lạnh lẽo, tất cả như đang cùng hít thở chung một nhịp, nhịp của một buổi dạ tiệc sắp sửa khởi động, nơi từng quân cờ đã âm thầm vào đúng vị trí của mình, chờ lệnh khai cuộc.

Quang Anh bước ra khỏi căn phòng phủ đầy sắc trầm ấm như màu của rượu vang cổ lâu năm êm dịu nhưng say lòng, lạnh lẽo mà lặng lẽ ngọt ngào.

Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn chùm phía trên đổ xuống vai anh, khiến cả bóng hình cao lớn ấy như phủ thêm một lớp hào quang mờ ảo.

Bộ vest đen tuyền được cắt may thủ công tinh xảo ôm sát lấy thân hình anh, tạo thành từng đường nét sắc sảo như lưỡi dao găm vừa quyến rũ, vừa sắc lạnh.

Lớp vải dày mà nhẹ, không một nếp nhăn, lặng lẽ phản chiếu ánh sáng như da của một sinh vật sống đang cử động theo từng bước đi.

Cổ áo sơ mi trắng tinh bên trong lộ ra vừa đủ để tạo nên sự tương phản tinh tế, như một vết cắt thanh thoát trong bóng tối.

Chiếc cà vạt đen đơn sắc được thắt gọn gàng, không cầu kỳ nhưng vô cùng chuẩn mực, như chính con người anh tinh giản nhưng tuyệt đối chính xác.

Mỗi bước chân Quang Anh đều mang dáng vẻ ung dung, bình thản như thể anh không bước vào một buổi tiệc, mà đang tiến vào chính lãnh địa của mình nơi mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

Ánh mắt anh lạnh lùng, không dao động, như thể có thể nhìn xuyên thấu tất cả.

Mái tóc chải ngược gọn gàng, để lộ vầng trán và đôi chân mày sắc nét, càng khiến gương mặt anh trở nên lạnh giá và bí ẩn như một vị hoàng đế bóng đêm.

Trong anh lúc này, không có chỗ cho sự do dự chỉ có toan tính, và một chút đùa cợt nguy hiểm của kẻ luôn biết mình nắm đằng chuôi.

Cùng lúc đó, ở phía bên kia cánh cửa, Duy đứng trước gương trong một không gian hoàn toàn đối lập.

Ánh đèn neon nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cậu, tạo thành những dải màu rực rỡ nhảy múa trên lớp kính.

Đôi mắt Duy nhìn vào gương không tập trung, không phản kháng, chỉ có một lớp sương mờ mịt phủ lấy như thể chính cậu cũng không chắc chắn về dáng hình mình đang thấy.

Trên người Duy là chiếc hoodie đỏ rực rỡ, sắc đỏ ấy không phải kiểu đỏ của tình yêu, mà là đỏ của lửa, của giận dữ, của sự bùng nổ không báo trước. Nó ôm lấy phần thân trên của cậu như một ngọn lửa quấn quanh thân thể, tạo cảm giác vừa bất cần vừa lôi cuốn một cách kỳ quặc.

Chiếc quần cargo rộng thùng thình màu xám khói, túi hộp hai bên phồng lên như thể cậu đang giấu trong đó cả một thế giới nội tâm hỗn loạn.

Mũ lưỡi trai đội ngược, lệch một góc táo bạo như chính thái độ của Duy dành cho những quy tắc quanh mình cậu không phá luật, cậu chỉ không công nhận sự tồn tại của nó.

Tóc cậu rối nhẹ, vài sợi rũ xuống trước trán, mềm mại nhưng phản ánh rõ sự bất cần chưa kịp chải chuốt.

Bên tai cậu gắn chứ không đeo một chiếc khuyên nhỏ ánh bạc khẽ đung đưa, phản chiếu ánh sáng đèn như một lời thách thức nhỏ xíu với thế giới.

Cậu đứng đó, giữa căn phòng ấm sáng, như một đốm lửa ngông cuồng bị lạc vào lãnh địa của những bóng ma mặc vest.

Không cần phải nói điều gì, không cần phải làm gì nổi bật chỉ với vẻ ngoài ấy, Duy đã như một lời tuyên ngôn sống động giữa lòng bóng tối, nổi loạn, tự do, và không ai có thể thuần hoá.

Và rồi, hai dáng hình ấy một là màn đêm được cắt may tỉ mỉ, một là ngọn lửa quằn quại giữa đô thị lạnh đã sẵn sàng bước vào bàn cờ, nơi từng cái nhìn cũng có thể là con dao giấu trong nụ cười lịch lãm.

Bữa tiệc... sắp bắt đầu rồi.

Ba người còn lại Hùng, Hiếu, và Dương đã rời biệt thự từ trước, không hề vội vã, nhưng đều mang theo sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho một đêm quan trọng.

Hùng như một chiến binh với phong thái lạnh lùng, khoác trên người bộ suit màu khói nhạt, tinh tế mà sắc lạnh.

Ánh bạc nhẹ nhàng phản chiếu trên từng đường may của bộ trang phục, tạo ra một cảm giác như thể anh ta vừa bước ra từ một bộ phim hành động với sức mạnh không thể cản phá.

Đôi mắt anh không quá nổi bật, nhưng khi nhìn vào, nó toát lên sự sắc bén và thấu suốt đến từng chi tiết.

Mái tóc đen mượt chải gọn gàng, không một sợi lệch, và từng bước đi của anh đều nhẹ nhàng, như thể không có gì có thể làm rung chuyển được sự tĩnh lặng của mình.

Dù vẻ ngoài có phần lạnh lùng, nhưng trong sâu thẳm ánh mắt anh, sự chuẩn bị tâm lý và cẩn trọng không bao giờ thiếu.

Hiếu lại mang đến một sự khác biệt hoàn toàn. Anh vẫn giữ phong cách đậm chất phong trần mà lâu nay vốn dĩ luôn thể hiện, với chiếc sơ mi mở ba nút vén lộ ra vết sẹo nhạt mờ trên ngực, kết hợp với một đôi mắt kính đen lấp lánh phản chiếu những ánh đèn của thành phố.

Hiếu không cần phải làm quá nhiều để thu hút sự chú ý, chỉ cần thế thôi, anh đã như một mảnh ghép hoàn hảo của những buổi tối huyền bí và phóng khoáng.

Cái vẻ ngoài bất cần ấy thực sự thu hút ánh mắt, khiến người ta không thể rời mắt khỏi anh.

Dù chẳng có gì quá lộng lẫy, cái chất chơi, cái sự lãng tử đã tạo thành một thứ thần thái đầy quyến rũ và khó nắm bắt.

Dương lại là kiểu người điềm đạm hơn rất nhiều. Anh khoác lên mình bộ vest tối màu được cắt may hoàn hảo, đường nét tỉ mỉ, với từng chi tiết được chăm chút đến mức tối ưu.

Dương có một phong thái của một người doanh nhân đầy máu mặt, có vẻ ngoài chững chạc và cẩn trọng, khiến mọi người dễ dàng nhận ra anh không phải người của sự bốc đồng.

Áo sơ mi trắng tinh tế bên trong bộ vest và chiếc cà vạt thắt vừa vặn tạo ra một sự đối lập đầy thú vị với cái vẻ ngoài không bao giờ quá nổi bật của anh.

Nhưng sự bình tĩnh và phong thái điềm đạm của Dương lại là thứ khiến anh trở nên không thể xem thường.

Mái tóc anh vuốt ngược gọn gàng, cái nhìn đầy sắc sảo nhưng không thiếu phần ấm áp, như thể dù có đứng trong bão tố, anh vẫn giữ được sự thăng bằng.

Mỗi người trong số họ, mặc dù có phong cách khác biệt, đều tạo ra một hình ảnh hoàn hảo khi lên xe ba chiếc siêu xe đang đợi sẵn ở ngoài biệt thự, thể hiện rõ sự tinh tế và đẳng cấp của từng cá nhân.

Hùng ngồi trong chiếc Lamborghini đen mờ, chiếc xe như một con quái thú nằm chờ đợi thời điểm ra tay.

Màu đen tuyền của xe không chỉ là biểu tượng của sự quyền lực, mà còn thể hiện sự tối giản mà đầy uy lực, giống như bản thân anh vậy.

Tiếng động cơ của chiếc Lamborghini nổ ầm ầm, vút lên như một con báo đen sẵn sàng lao về phía trước.

Hiếu thì lại chọn chiếc Aston Martin bọc thép, vừa tinh tế nhưng cũng đầy sự mạnh mẽ.

Anh thích cảm giác an toàn, nhưng không bao giờ bỏ qua vẻ ngoài tinh xảo và lịch lãm của chiếc xe.

Màu bạc ánh lên như kim loại sáng loáng, phản chiếu những tia sáng từ phố xá. Dù chiếc xe bọc thép này có vẻ ngoài hầm hố, nhưng Hiếu chẳng mấy bận tâm, anh yêu cái sự bảo vệ mà chiếc xe đem lại, cùng với thiết kế sang trọng mà nó thể hiện.

Dương người điềm đạm nhất trong ba người, ngồi trên chiếc Maserati GranTurismo, một chiếc xe không chỉ bảnh bao mà còn đậm chất doanh nhân.

Màu sơn ánh kim loại sáng bóng của chiếc xe như thể một biểu tượng của sự thành đạt và sự chú ý tới từng chi tiết nhỏ.

Mỗi đường nét trên thân xe đều hoàn hảo đến mức đáng ngưỡng mộ, như chính con người của Dương vậy không bao giờ thiếu sót và luôn mang trong mình sự hoàn thiện không ngừng.

Ba chiếc xe, ba biểu tượng của phong cách khác nhau, đều như những con báo dữ dằn đang gầm gừ, chờ đợi tiếng lệnh khởi động.

Họ không chỉ chuẩn bị cho một buổi tiệc mà như đang chuẩn bị cho một trận chiến, nơi mà mỗi ánh nhìn, mỗi động thái đều mang theo mục đích riêng một sự chuẩn bị đầy tinh tế nhưng cũng không kém phần nguy hiểm.

Quang Anh kéo cửa chiếc Rolls-Royce Phantom, động tác dứt khoát nhưng không kém phần điềm tĩnh, như thể mọi thứ đều đã nằm trong tầm kiểm soát của anh từ lâu.

Cánh cửa nặng nề mở ra không phát ra một tiếng động nào, mượt mà đến mức gần như vô thanh một sự im lặng đầy uy lực.

Anh nghiêng đầu, ngoái lại nhìn Duy bằng ánh mắt đen sâu như vực thẳm, đáy mắt khẽ rung lên thứ gì đó giữa cảnh báo và trêu ngươi.

– Đi thôi. Và dẹp ngay cái ý định nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn đi.

Giọng anh trầm, đều như một mệnh lệnh đã được khắc sẵn trên đá.

– Tôi đã nói rồi, cậu không thoát được đâu. Một khi để tôi phải đích thân đi bắt lại, tôi thề là cậu sẽ không tưởng tượng nổi hậu quả đâu.

Duy đứng đó, ánh đèn từ mái hiên rọi xuống mặt cậu, in bóng mí mắt run run.

Cậu nhíu mày, đôi môi mím chặt đến trắng bệch, như thể đang cố giữ lại một đợt sóng đang trào dâng trong lồng ngực.

Không nói một lời, không đáp trả, cậu chỉ lặng lẽ bước về phía chiếc xe, mỗi bước chân như dẫm lên một tờ giấy mỏng dễ rách, nhưng cũng đầy quyết tâm.

"Được rồi, tôi sẽ cùng chơi trò của anh… nhưng tôi không cam chịu. Để xem ai thắng ai thua, ai là con mồi ai là thợ săn... Chưa tới cuối thì chưa biết được đâu~"

Và rồi...

Tiếng động cơ khẽ gầm lên như một cái ngáp dài của mãnh thú vừa thức giấc, báo hiệu sự khởi hành của đoàn xe.

Một chiếc, rồi hai chiếc, rồi toàn bộ đoàn Rolls-Royce, Lamborghini, Aston Martin và Maserati... lần lượt lăn bánh, mũi xe nghiêng nhẹ như cúi chào định mệnh, nhưng thực chất là đang dấn thân vào một ván cờ chưa ngã ngũ.

Bánh xe xoay chậm trên mặt đất lát đá, tiếng lốp nghiến nhè nhẹ như những lời nguyền được rút ra khỏi phong ấn.

Con đường trước mặt không phải lối đi mà là một bàn cờ trải dài, và từng chiếc xe là một quân cờ được đặt đúng vị trí, chỉ chờ người ra lệnh.

Trên cao, ánh đèn đường vàng nhạt lướt qua từng mặt kính đen, phản chiếu lên thân xe bóng loáng như dòng kim loại lỏng đang uốn lượn.

Lớp sơn đen ánh dầu đêm hòa quyện với màn sương mỏng, tạo ra hiệu ứng như những con thú săn mồi rình rập giữa sa mạc ánh sáng.

Người đi đường không ai bảo ai, tự động dạt sang hai bên. Như một phản xạ nguyên thủy khi đối diện với kẻ mang sát khí.

Họ không nhìn vào đoàn xe không dám. Chỉ cúi đầu, bước nhanh, như thể chỉ cần liếc qua một giây thôi là sẽ bị kéo vào một thế giới khác, nơi sự sống và cái chết cùng ngồi chung một bàn.

Tiếng động cơ trầm đục hòa vào nhau tạo thành thứ âm nhạc kỳ lạ không phải bản nhạc của buổi trình diễn, mà là tiếng trống trận, tiếng cồng báo hiệu một lễ hiến tế sắp diễn ra.

Khoảng cách giữa các xe được giữ tuyệt đối chính xác không nhanh, không chậm, đều như nhịp tim của một con quái vật cổ xưa đang tỉnh giấc. Đều đều, từng chút, như thể chúng đang nói với cả thành phố rằng:

"Chúng tôi không vội vì thế giới này đang chờ chúng tôi tới."

Phía sau lớp kính màu, những ánh mắt lóe lên lặng lẽ, nhưng không hề lơ đãng. Không ai nói chuyện, không ai cười, không một tiếng nhạc bật lên.

Bên trong mỗi khoang xe là một thế giới kín đáo và căng thẳng, nơi mà chỉ cần một ánh mắt trao đổi cũng có thể thay đổi cục diện của cả đêm nay.

Họ đang trên đường đến buổi đấu giá... nơi không chỉ có vật phẩm đổi chủ, mà còn là chốn để quyền lực lên tiếng.

Cả đoàn xe trườn qua thành phố như một dòng chảy hắc ám được dẫn dắt bởi một thế lực vô hình. Không tiếng còi, không tiếng người.

Chỉ có ánh sáng chớp nhoáng từ đèn pha chiếu xuyên qua màn sương đô thị, tạo thành chuỗi ánh sáng chuyển động như những vì tinh tú đen đang tuần hành trên mặt đất.

Không một phương tiện nào dám chen vào làn xe ấy. Không vì luật lệ, mà vì khí thế ngạo nghễ toát ra từ từng chiếc bánh xe đang lăn. Đó là thứ không thể lý giải bằng lý trí chỉ có bản năng sinh tồn mới hiểu được rằng: tốt nhất là tránh xa.

Và thành phố vốn dĩ không bao giờ ngủ tối nay lại cúi đầu im lặng trước những con thú vừa rời khỏi hang.

Không ai biết điều gì đang chờ ở cuối hành trình, nhưng ai cũng cảm nhận được: đêm nay, sẽ có máu hoặc ít nhất, là một linh hồn bị phong ấn.

Trong chiếc Rolls-Royce Phantom dẫn đầu, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi nếu có ai đánh rơi một chiếc cúc áo.

Đệm ghế bọc da đen mượt như nhung hấp thu mọi âm thanh, khiến cả thế giới bên ngoài chỉ còn là một thước phim câm đang trôi ngang qua khung cửa kính.

Không có tiếng nhạc nền, không có lời thì thầm. Chỉ có tiếng điều hòa thổi khe khẽ và tiếng động cơ xa xăm, văng vẳng như tiếng thở dài lười biếng của một con mãnh thú được chăm sóc quá kỹ.

Duy ngồi nép sát một bên cửa sổ, vai thu nhỏ lại như muốn biến mất khỏi khung cảnh căng thẳng đang dần siết chặt quanh mình.

Mái đầu khẽ tựa vào ô kính lạnh, đôi mắt nhìn lơ đãng ra ngoài nơi những vệt đèn đường quét qua những toà nhà cao tầng, vẽ nên những dòng chảy ánh sáng mềm mại và lạnh lẽo như thủy ngân.

Màu đỏ hoodie trên người cậu rực lên dưới ánh sáng nhập nhòe, như một ngọn lửa nhỏ nổi bật trong chiếc hộp kín màu tro than. Đôi tay đút túi áo, ngón cái khẽ cọ cọ vào đường viền vải một thói quen nhỏ để giữ tỉnh táo.

Cậu cuộn lại, không khác gì một con mèo đang thăm dò vùng lãnh thổ mới đôi tai tưởng tượng vểnh cao, đuôi giấu sau lớp vải nhưng tâm thế luôn sẵn sàng bật dậy nếu cảm thấy bị xâm phạm.

Màu đỏ ấy, tuy chói chang, nhưng lại không phải để ai nắm giữ. Nó là màu của cảnh báo, của “đừng chạm vào nếu không muốn bỏng”.

Cách đó một khoảng không gian vừa đủ để tạo nên cái gọi là "vực thẳm chiến tranh lạnh", Quang Anh ngồi thản nhiên như thể chính sự im lặng này là thứ anh đã lên kế hoạch từ trước.

Bộ vest đen tuyền trên người phẳng phiu như chưa từng bị không khí làm nhăn một nếp, cổ áo sơ mi trắng lộ ra một đoạn đủ để tôn lên làn da lạnh sắc như cẩm thạch.

Anh vắt chân, gót giày gác nhẹ lên đầu gối, tư thế ung dung nhưng đầy sức nặng như một nhà tài phiệt đang chờ ai đó tự nguyện ký vào bản hợp đồng với điều khoản vô hình.

Một tay anh đặt hờ lên đùi, tay còn lại xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón giữa mỗi vòng xoay như đang đánh dấu thời gian, hoặc đo nhịp căng thẳng đang dần leo thang trong không gian nhỏ bé này.

Gương mặt anh phản chiếu trên lớp kính đối diện, ánh mắt thẳng, sống mũi cao, đôi môi mím chặt tất cả đều toát ra một vẻ đẹp điềm tĩnh nhưng nguy hiểm.

Đó là vẻ đẹp của kẻ biết rõ mình đang ngồi ở thế thượng phong, và không cần ra tay cũng đủ khiến người khác tự cảm thấy áp lực.

Ánh đèn đường quét ngang từng đợt qua hai người vệt sáng lướt trên má Duy rồi vụt tắt, chiếu lên mắt Quang Anh rồi trôi đi tạo nên hiệu ứng như một trò tung hứng chậm rãi, nơi thiên thần nhỏ bé đang cố giữ mình không rơi vào móng vuốt của ác quỷ đang ngồi cách mình chỉ một nhịp thở.

Ánh sáng đùa giỡn trên làn da, trên vải vóc, như đang nhấn mạnh sự đối lập, một bên là lửa non còn đang nhen, một bên là tro tàn từng cháy rực, giờ chỉ cần một cú huơ tay là đủ thiêu rụi tất cả.

Duy vẫn không lên tiếng. Cậu không nhìn Quang Anh, cũng không xoay đầu.

Nhưng qua gương chiếu hậu, đôi mắt to tròn ấy hiện rõ nhìn thẳng ra thành phố, nhưng ánh nhìn lại như xuyên qua vạn lớp kính, xuyên về nơi nào đó sâu kín trong lòng.

"Chỉ cần anh không đụng tới tôi… tôi sẽ ngoan. Chỉ là tạm thời ngoan."

Câu nói đó như một cam kết treo lơ lửng trong không khí không phải bằng lời, mà bằng cả cơ thể căng cứng và trái tim đang rình rập bên trong lớp vải dày.

Chỉ có điều, Quang Anh không cần phải nghe rõ mới hiểu. Anh chỉ nghiêng mắt liếc sang, cái nhìn lướt qua như cánh quạt máy bay thoáng thôi nhưng để lại luồng gió lạnh.

Khóe môi anh cong lên nhẹ đến mức nếu không nhìn kỹ sẽ tưởng là ảo giác một nụ cười mỏng như dao lam, cắt ngọt nhưng không làm máu chảy ngay.

Anh biết. Bé cừu nhỏ của anh đang dựng hàng rào bằng ánh mắt, bằng khoảng cách, bằng cả im lặng.

Nhưng điều anh thích nhất… luôn là cảm giác tháo bỏ hàng rào ấy. Chậm rãi. Từng chút một. Cho đến khi mọi thứ đổ sụp mà chẳng cần một lời cảnh báo.

Phía trước, ánh sáng từ biệt thự tổ chức buổi đấu giá hiện ra như một tòa thành lấp lánh.

Đèn sân vàng rực trải dài như thảm nhung, các cột đèn trang trí đứng nghiêm như lính gác đợi khách mời cuối cùng.

Nơi đó nơi cánh cửa của thế giới ngầm sẽ mở ra trong tiếng ly cụng và bước chân giày da.

Và cũng có thể, là nơi một lời tuyên bố không chính thức sẽ được khắc sâu không bằng chữ, mà bằng ánh nhìn, bằng quyền lực… hoặc bằng máu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro