Chương 35: Cái Bẫy Cũ Khép Lại Cái Bẫy Mới Mở Ra
Không khí trong phòng đấu giá thay đổi rõ rệt.
Ánh sáng rực rỡ của những chiếc đèn pha lê phản chiếu trên các món đồ quý giá được trưng bày, nhưng kỳ lạ thay, không ai còn tỏ ra hào hứng như lúc đầu.
Những tiếng trầm trồ, những lời khen ngợi về các món đồ đắt giá, những cái nhìn thích thú về các tác phẩm nghệ thuật bỗng chốc im lặng.
Thay vào đó là một sự căng thẳng khó tả, khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề, dường như đang bị một lớp sương mù vô hình bao phủ.
Từng hơi thở trong phòng trở nên nặng nề.
Những quý ông, quý bà, những ông trùm giàu có, quyền lực, họ không còn trao đổi với nhau bằng những nụ cười giả tạo hay cái nhìn chăm chú vào những món đồ, mà thay vào đó là ánh mắt thận trọng, phòng ngự.
Một cảm giác như thể tất cả những người có mặt ở đây đều cảm nhận được rằng, mọi thứ đã thay đổi.
Điều gì đó lớn lao đang sắp sửa xảy ra.
Duy ngồi im, cau mày khó hiểu, ánh mắt sắc bén như tìm kiếm điều gì đó trong không khí. Cậu cảm nhận rõ rệt sự thay đổi không thể phủ nhận.
Chẳng ai trong phòng này có thể chối cãi được có một sự bất thường dần lởn vởn trong không khí, một sự im lặng nặng nề như thể ai đó đang chờ đợi điều gì đó không thể tránh khỏi.
Một âm thanh nhẹ vang lên tiếng cửa chính của phòng đấu giá khép lại với một tiếng "cạch" khô khốc, sắc nhọn như âm thanh của một chiếc bẫy bị khóa sập lại.
Không ai có thể rời đi, không ai có thể trốn chạy.
Ngay khi đó, một giọng nói trầm đục vang lên qua loa, chậm rãi, đầy uy lực:
– Kính thưa quý vị... Chương trình đấu giá chính thức bắt đầu. Nhưng trước đó... chúng tôi xin mời các "khách quý" nộp tín vật đảm bảo cho cuộc chơi đêm nay.
Tín vật?
Duy nhíu mày, không thể hiểu nổi.
Cái gì là tín vật đảm bảo?
Và tại sao mọi người trong phòng này đều im lặng như vậy?
Đến giờ, cậu mới nhận ra rằng những người này không phải là những kẻ đến chỉ để tham gia vào một buổi đấu giá bình thường.
Đây không phải là cuộc chơi của những người yêu thích nghệ thuật hay những người sưu tập đồ cổ.
Đây là một cái gì đó khác một cái gì đó nguy hiểm hơn.
Những người xung quanh, những gương mặt lạnh lùng của các ông trùm giàu có bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Những kẻ đã lăn lộn trong thế giới ngầm, những kẻ chẳng lạ gì với những âm mưu đen tối, giờ đây cũng không thể giấu nổi sự lo lắng trong mắt.
Họ liếc nhau, trao đổi những cái nhìn nghi ngờ và cảnh giác. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt của họ như một dấu hiệu cảnh báo.
"Không đúng... Đây không còn đơn thuần là buổi đấu giá nữa rồi..."
Duy nghĩ thầm, sự lạnh buốt chạy dọc sống lưng cậu, làm tim cậu đập nhanh hơn.
Một cảm giác nặng nề đè lên vai, như thể một cơn bão đang kéo đến và cậu chẳng thể thoát khỏi.
Hiếu người ngồi gần đó, híp mắt cười khẩy, giọng nói thấp nhưng đầy châm chọc:
– Quả nhiên, buổi đấu giá này... không đơn giản.
Dương thì lại thản nhiên, như thể chẳng có gì lạ lẫm:
– Vờn chuột đủ rồi. Xem tụi nó còn trò gì.
Hùng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao liếc về phía ban tổ chức.
Những người xung quanh dường như đã nhận thức được rằng mọi thứ đang đi theo một hướng rất khác biệt, và họ chẳng còn sẵn lòng tham gia vào một trò chơi mà họ không thể kiểm soát.
Chỉ có Quang Anh vẫn ngồi như một dã thú vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
Đôi mắt anh chợt sáng lên một tia gì đó, như thể một con mồi vừa bước vào tầm ngắm.
Môi anh cong lên một nụ cười nhạt, không có niềm vui, chỉ là sự thỏa mãn trong khi những kẻ khác vẫn chưa nhận ra điều gì đang xảy ra.
Quang Anh lẩm bẩm, giọng anh trầm thấp nhưng rõ ràng, chỉ đủ để Duy ngồi sát bên nghe thấy:
– Bắt đầu rồi. Xem ai mới là con mồi.
Duy siết chặt chiếc nhẫn trong tay, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cơ thể.
Cậu không ngu đến mức không nhận ra: đây là cái bẫy mà chúng đã bày ra từ lâu.
Đêm nay, nếu một khắc lơ là, nếu không đề phòng, thì cậu sẽ trở thành "cá nằm trên thớt", là người bị chém giết trong trò chơi này.
Trái tim Duy đập thình thịch, cậu cảm thấy sự căng thẳng trong không khí như thể đang ép chặt lấy mình.
Mọi thứ, tất cả mọi thứ đều đang tuột khỏi tầm kiểm soát của cậu, nhưng có một điều duy nhất cậu chắc chắn đêm nay, cuộc chơi này không chỉ là cuộc đấu giá, mà là một cuộc chiến sinh tử.
Mọi ánh mắt trong phòng bây giờ đều tập trung vào một điểm vào Quang Anh, vào những người trong cuộc, vào trò chơi mà họ đã bắt đầu.
Và Duy, dù muốn hay không, cũng đã bị cuốn vào đó. Cậu phải chuẩn bị, vì đêm nay có thể là đêm định mệnh của mình.
Ngay khi giọng thông báo lạnh lùng kết thúc, không khí trong phòng lập tức thay đổi.
Một sự tĩnh lặng bao trùm, không phải là sự im lặng chờ đợi, mà là sự căng thẳng gần như nghẹt thở.
Ánh sáng trong phòng đột ngột hạ xuống, chỉ còn lại sân khấu trung tâm được chiếu sáng mờ ảo, như thể là một sân khấu tử thần.
Những món đồ quý giá, đắt tiền kia dường như bỗng trở nên vô nghĩa, bị lu mờ dưới sự hiện diện đen tối của không khí.
Từ bốn góc căn phòng, hàng chục vệ sĩ mặc vest đen bước ra, từng người trầm lặng, giữ im lặng như những bóng ma.
Đôi mắt của họ không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có sự cảnh giác lạ lùng, như thể tất cả những gì đang xảy ra đã nằm trong kế hoạch của họ từ trước.
Một người đàn ông bước lên sân khấu, dáng vẻ lịch sự, tay áo vest gọn gàng, khuôn mặt được chăm chút kỹ càng, nhưng ánh mắt lại đầy toan tính.
Hắn ta đứng một lúc lâu, nhìn quanh như thể đang cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong không gian.
– Xin quý vị yên tâm, đây chỉ là một quy tắc nhỏ thôi... Một món tín vật tài sản có giá trị...
– Tạm thời được giữ bởi ban tổ chức, nhằm đảm bảo sự công bằng và trật tự của đêm nay.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, từng từ đều rõ ràng, như một lời khẳng định đầy uy quyền.
Duy nghe mà cảm thấy như có một cái gì đó không ổn, cơ thể cậu dường như đã phản ứng trước những lời nói ấy, trái tim đập thình thịch.
– Sau buổi đấu giá, tất nhiên, chúng tôi sẽ trả lại đầy đủ.
– Nhưng các vị đã từng tham gia ra giá món đồ tiếp theo dù có được nó hay không, chỉ cần các vị ra giá thì tín vật của các vị sẽ mất nó, và nó sẽ thuộc về chủ của buổi đấu giá.
– Xin hãy cân nhắc kỹ.
Giọng hắn từ tốn nhưng ngầm chứa đựng mối đe dọa vô hình, như một con dao sắc bén giấu sau nụ cười lịch sự.
Chỉ cần ai không đồng ý, sẽ không thể nào tránh khỏi hậu quả.
– Nếu ai không đồng ý... Xin mời rời khỏi, nhưng... e rằng cửa ra đã khóa rồi.
Lời cuối cùng được nói ra một cách rõ ràng, sắc như lưỡi dao. Cả phòng đấu giá đột nhiên im lặng.
Một cái "cạch" lạnh lùng vang lên trong không gian tĩnh lặng, như âm thanh của một chiếc bẫy khép lại.
Không ai nhúc nhích, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn ông trên sân khấu.
Mọi người đều hiểu rõ, ai rời khỏi lúc này, chính là tự thừa nhận mình yếu thế.
Và trong giới này, một khi đã để lộ điểm yếu, thì chẳng khác nào tự đào huyệt chôn mình.
Hiếu ngồi gần đó, phì cười, khuôn mặt đầy sự chế giễu, khoanh tay dựa vào thành ghế:
– Bọn hề. Đã tới mức phải dùng thủ đoạn tiểu nhân này à?
Dương thì lại thản nhiên, mắt anh ta sáng lên vẻ lạnh lùng, như thể đã nhìn thấu tất cả:
– Vậy là xác định rồi, tụi nó không đơn giản muốn đấu giá.
Hùng ngồi im lặng, nhưng không ai không để ý đến sự căng thẳng đang hiện lên rõ rệt trong đôi tay siết chặt của anh ta. Mỗi khớp ngón tay của Hùng khẽ kêu "rắc rắc", giống như âm thanh của một chiếc còng xiết chặt vào tay.
Cả hội trường chìm trong sự im lặng căng thẳng. Chỉ có Quang Anh là người duy nhất không hề thay đổi biểu cảm.
Anh vẫn ngồi đó, vẻ mặt ung dung như thể không có chuyện gì xảy ra.
Anh chậm rãi chống cằm, ánh mắt từ từ liếc qua những người xung quanh, rồi dừng lại ở người đàn ông đang đứng trên sân khấu.
Đôi mắt anh nheo lại, biểu cảm lạnh lùng như một con sói già vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, đang quan sát con mồi của mình.
– Tín vật à...
Quang Anh lặp lại, giọng nói trầm nhẹ nhưng lại có một sự sắc bén khó chịu, như một làn gió đêm thổi qua nhưng lại mang theo một mùi máu tanh ngầm.
– Được thôi.
Anh nhìn Duy, ánh mắt nheo lại như thể đang đùa cợt, nhưng lại chứa đựng một sự chiếm hữu đầy rõ ràng.
Quang Anh khẽ vuốt tóc cậu, một động tác đơn giản nhưng lại đầy tính sở hữu.
– Cậu là tín vật của tôi.
Duy suýt sặc.
Cậu như bị tát một cái mạnh vào mặt, chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện thì cậu đã cảm nhận thấy cái áp lực vô hình đè lên người.
Cái quái gì thế này?
Cậu nhíu mày, nhìn Quang Anh với ánh mắt đầy bối rối và tức giận.
Nhưng Quang Anh không hề quan tâm đến biểu cảm của cậu, anh ta chỉ nhấc tay, búng nhẹ lên trán Duy như một sự ra lệnh.
Cậu chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy câu nói ngắn gọn từ anh:
– Ngồi im.
Duy chỉ còn biết nhìn anh, đôi mắt như không thể rời khỏi cái người đang khiến mình rơi vào tình thế này.
Quang Anh quay sang phía người đàn ông tổ chức, ánh mắt vẫn bình thản, nhưng lại toát ra một áp lực khó tả.
– Của tôi, đây.
Quang Anh nói, giọng nhẹ như gió, nhưng mỗi từ đều mang theo một mệnh lệnh.
Cả phòng VIP như đông cứng lại, mọi người không dám thở mạnh. Ban tổ chức khựng lại trong giây lát, giống như bị một lực vô hình nào đó chặn lại.
Họ hiểu rõ, ai mà dám nhận "tín vật" của RHYDER Minh Dạ?
Người này là kẻ nguy hiểm bậc nhất, dính dáng tới anh ta chẳng khác nào tự tìm cái chết.
Người đàn ông đứng trên sân khấu nuốt nước bọt cái ực, giọng nói run run:
– Đã... đã rõ, mời các vị tiếp tục dự đấu giá.
Một làn sóng thở phào nhẹ nhõm lan khắp hội trường, như thể tất cả những người có mặt ở đây đều vừa thoát khỏi một mối nguy hiểm không thể lường trước.
Duy vẫn ngồi đó, cảm thấy nghẹn ứ trong cổ họng. Cậu trừng mắt nhìn Quang Anh, một cơn tức giận bùng lên trong lòng.
– Anh lấy tôi làm tín vật cái kiểu gì vậy hả?
Duy thì thầm, giọng đầy bực tức.
Quang Anh chỉ cười khẽ, ghé sát vào tai cậu, thở dài như thể đang bật mí một bí mật gì đó:
– Vì cậu quý giá hơn bất kỳ món đồ nào ở đây.
Giọng anh nhẹ nhàng như thuốc độc ngọt ngào rót thẳng vào tim Duy.
Lời nói đó khiến cậu không kìm được, mặt cậu đỏ ửng lên trong vô thức.
Màn kịch chỉ mới bắt đầu.
Cái bẫy cũ đã khép lại, cái bẫy mới mở ra.
Nhưng ai mới là kẻ bị săn, ai mới là thợ săn... thì lúc này, ngay cả Quang Anh và Duy cũng chưa biết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro