Chương 40: Truy Lùng

Tiếng gió gào rú giữa rìa thành phố vắng tanh, từng cơn từng cơn như những móng vuốt sắc lạnh cào vào lớp áo mỏng manh của cậu bé cô đơn.

Duy siết chặt lấy dây ba lô đã sờn cũ, cúi thấp người, bước thật nhanh dọc theo lề đường trống trải.

Mỗi bước chân đạp lên nền đất lạnh buốt đều vọng lên tiếng động khô khốc, rắn rỏi nhưng run rẩy.

Tấm áo khoác bạc màu trên người cậu bị gió giật phất phơ, lật bật như một ngọn cờ sắp rách, chẳng tài nào ngăn nổi cái lạnh buốt thấu xương đang cắt phập vào từng tấc da thịt.

Nhưng Duy chẳng mảy may để tâm.

So với cơn lạnh thể xác, nỗi nguy hiểm vô hình đang rình rập từng bước chân phía sau mới thực sự khiến lòng cậu thít lại, đau nhói như một vết thương không máu.

Cậu vừa đi vừa nén thở, thỉnh thoảng liếc vội ra sau, đôi mắt nâu đen tràn ngập cảnh giác và hoang mang.

Bóng tối phía sau cứ như một con thú dữ đang thu mình, chực chờ vồ lấy cậu bất cứ lúc nào.

Mỗi lần quay đầu, dù chẳng thấy gì rõ ràng, cảm giác "bị bám theo" vẫn bám dính lấy da thịt như lớp mồ hôi lạnh toát.

Bản năng sinh tồn gào thét trong lòng, giọng nói của chính trái tim vang lên đầy tuyệt vọng và cấp bách:

"Chạy đi, Duy! Không được dừng lại!"

Chạy, chạy nữa, chạy mãi.

Chạy trước khi đôi chân không còn sức để đứng vững.

Chạy trước khi những kẻ ngoài kia vây tròn, khóa chặt tự do cuối cùng cậu còn níu giữ.

Đôi giày mòn gót dẫm mạnh xuống mặt đường nứt nẻ, để lại từng dấu chân nhỏ kéo dài, tan vào bóng đêm.

Phía xa xa, ánh đèn đường cuối cùng cũng tắt phụt, như một lời cảnh báo lạnh lùng tại nơi này, từ nay chỉ còn đêm đen và những cuộc đi săn không khoan nhượng.

Duy cắn chặt môi, cảm nhận từng sợi gân nơi bắp chân mình đang căng cứng, sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nào.

Cơn lạnh thấm vào phổi, mỗi nhịp thở đều như lưỡi dao cứa rát bên trong lồng ngực.

Nhưng cậu không dừng lại để nghỉ.

Không dừng lại để suy nghĩ.

Chỉ còn bản năng, chỉ còn mệnh lệnh đơn giản nhất là chạy.

Bàn chân nhỏ bé chạm đất, bắn vọt đi như một chú chim non bị rượt đuổi giữa bầu trời giông bão.

Ánh đèn thưa thớt của khu ngoại ô mờ dần trong tầm mắt, chỉ còn lại những vệt tối lướt ngang gương mặt non trẻ.

Từng bước, từng bước, từng bước âm thanh rít qua tai như tiếng đồng hồ đếm ngược sinh mạng.

"Nhanh nữa, Duy... Nhanh nữa!"

Cậu băng qua con đường đất, phóng xuyên qua một khu sân chơi bỏ hoang, nơi những chiếc xích đu gỉ sét còn đung đưa trong gió, phát ra những âm thanh ken két ớn lạnh như tiếng than khóc ai oán.

Mỗi bước nhấc lên như nặng thêm một tấn, nhưng Duy không dám ngừng lại.

Bên trong tâm trí cậu, những ký ức cũ hiện về như những thước phim tua ngược ...

Hình ảnh ngày bé, cậu cũng từng cắm đầu cắm cổ chạy qua những con hẻm tối, trốn những kẻ bắt nạt.

Chạy khỏi những tiếng la mắng.

Chạy khỏi những cái bóng đè nặng không thở nổi.

Cậu đã quen chạy rồi.

Quen với việc chỉ có đôi chân mình làm bạn.

Quen với việc không ai đợi mình phía cuối con đường.

Nhưng lần này, cậu biết...

Nếu ngã xuống... sẽ không có ai đưa tay ra kéo dậy.

Chỉ có vực thẳm.

Chỉ có bóng đêm.

Chỉ có tiếng bước chân lạnh lẽo đang theo sát phía sau.

Duy cắn răng, tăng tốc.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên trong tầm mắt có thể là đèn một trạm xăng cũ, hay một cửa hàng đóng cửa muộn.

Cậu không kịp phân biệt.

Chỉ cần ánh sáng.

Chỉ cần một nơi để ẩn mình.

Chỉ cần... sống sót.

Bất chợt...

ẦM!!!

Một tiếng động lớn xé toạc màn đêm, vang vọng trong con hẻm nhỏ hun hút.

Một chiếc xe van màu đen sì từ đâu lao ra, phanh gấp, trượt dài trên mặt đường lấm lem dầu nhớt, chắn ngang lối thoát duy nhất của Duy.

Đèn pha bật sáng loá, ánh sáng sắc lạnh như dao găm quét thẳng vào người cậu, khiến bóng hình nhỏ bé lập tức nổi bật giữa khoảng tối mờ mịt.

Cửa xe bật mở.

Tiếng bản lề kim loại rít lên chói tai, rùng rợn như một tiếng thét giữa đêm.

Từ bên trong, một nhóm người lạ mặt bước xuống, đồng loạt mặc áo khoác đen, mũ trùm kín đầu, đôi mắt sắc lạnh như thú hoang đói mồi.

Bọn chúng di chuyển với tốc độ nhanh đến bất ngờ, vây thành hình quạt, từng bước xiết chặt vòng vây về phía Duy.

– Đó rồi! Là nó!

Một tên gằn giọng, ngón tay chỉ thẳng vào cậu như đâm xuyên không khí.

– Bắt sống! Đừng để nó chạy!

Tên khác quát lên, giọng lạnh lẽo như lưỡi dao lướt qua gáy.

Không còn thời gian để do dự.

Ngay khoảnh khắc bọn chúng lao tới, Duy lập tức xoay người, đôi chân nhỏ bé bùng nổ sức mạnh, phóng vút đi như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung.

Cậu lao đi, không một lần ngoảnh đầu, như một con nai non giữa bầy sói săn mồi, nhẹ nhàng, linh hoạt nhưng cũng đầy tuyệt vọng.

Tiếng bước chân rầm rập vang lên phía sau, từng tiếng nặng nề, gấp gáp như những cú đập của búa tạ vào trái tim đang đập loạn của cậu.

Tiếng thét đuổi theo, khàn đặc và dữ dội.

Cả con hẻm như thức giấc, oằn mình dưới cơn cuồng nộ đang bùng phát.

Vút! Vút!

Những viên đạn lạnh lẽo xé gió bay sượt qua, chỉ cách lưng Duy vài phân, để lại những luồng gió rít sắc lịm khiến da cậu tê dại. Cậu cảm nhận được cả cái chết đang lướt sát qua gáy mình, lạnh buốt và tàn nhẫn.

Không dám chậm một giây.

Duy lao qua những lối hẹp tối om, đôi giày vấy đầy bụi bẩn đạp lên nền đất gồ ghề, không chút ngập ngừng.

Cậu luồn qua những đống rác ngổn ngang, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội như muốn nổ tung.

Thỉnh thoảng, tay cậu bám lấy những vách tường mục nát, lấy đà để phóng mình qua những bức tường gãy đổ, bàn tay rớm máu vì những cạnh sắc cứa vào.

Nhưng Duy không cảm thấy đau.

Trong lúc này, chỉ có một suy nghĩ duy nhất cháy bừng lên trong đầu cậu:

"Không thể bị bắt. Không thể quay đầu."

Đôi mắt đen láy, vốn luôn dịu dàng như mặt hồ, giờ đây bừng sáng một ánh lửa dữ dội một thứ ánh sáng rực cháy của bản năng sinh tồn, của khát vọng tự do không gì có thể dập tắt.

Hơi thở cậu hòa vào bóng tối, thành những nhịp đập cuồng loạn. Mồ hôi đầm đìa trán, đôi tay run rẩy vì mệt mỏi và adrenaline dâng trào.

Nhưng Duy vẫn lao đi, vẫn chiến đấu, vẫn vùng vẫy như một tia chớp bé nhỏ xé toạc màn đêm, chạy trốn khỏi định mệnh đang rình rập ngay sau lưng.

Dù chỉ còn một chút sức lực cuối cùng, Duy vẫn dốc cạn trái tim mình cho từng bước chạy.

Bởi cậu biết chỉ cần chậm một giây thôi, tất cả sẽ kết thúc.

Tự do... chỉ còn cách một hơi thở.

Và Duy sẽ không để bất cứ ai cướp nó khỏi tay mình.

Một tên trong nhóm phục kích đã nhanh chóng vòng lên trước, chắn ngang đường Duy. Hắn to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt vằn vện những vết sẹo như báo hiệu cho sự tàn nhẫn.

Duy gần như không kịp nghĩ.

Bản năng sinh tồn gào thét trong từng thớ thịt.

Ánh mắt cậu lia nhanh xung quanh và ngay lập tức, bàn tay nhỏ bé vớ lấy một thanh gỗ mục gãy nằm chỏng chơ bên vệ đường.

Cậu siết chặt thanh gỗ trong tay, cảm giác gai gỗ thô ráp cào vào da thịt như đánh thức mọi giác quan.

Không hề do dự, Duy dồn hết trọng lượng cơ thể vào cánh tay, lao thẳng tới.

Bốp!

Thanh gỗ phang mạnh vào cổ tay tên kia, một âm thanh khô khốc vang lên, nghe rợn cả sống lưng rắc! giòn tan như một cành củi bị bẻ gãy.

Tên đó rú lên đau đớn, buông rơi cây gậy sắt đang cầm, ôm tay lùi lại.

Duy không quay đầu nhìn.

Cậu chỉ biết chạy.

Chạy điên cuồng, như một con thú nhỏ liều lĩnh đã cùng đường, sống chết đánh cược mọi thứ để giành lấy hơi thở tự do cuối cùng.

Cơn adrenaline trào dâng như một cơn sóng dữ, cuốn phăng mọi nỗi sợ hãi, mọi cơn đau đớn trên cơ thể đang rướm máu.

Cậu len lỏi qua từng khe hẻm tối om, đôi vai gầy mảnh va vào những bức tường bẩn thỉu, bốc mùi ẩm mốc.

Chân trèo qua những tường rào gai góc, tay cào rách vào những thanh gỗ mục nát.

Đôi giày bẩn đạp tung những cánh cửa ọp ẹp, phá vỡ những rào chắn gãy sập, băng qua từng khoảng không đen kịt như vực thẳm của địa ngục.

Phía sau, tiếng bước chân đuổi gấp, tiếng chửi rủa thô bạo vang vọng qua từng ngõ ngách.

Xa hơn nữa, trong hỗn loạn, tiếng còi xe hú vang lạnh lẽo và xa xôi, như tiếng gọi của một thế giới mà Duy không kịp với tới.

Nhưng cậu không chùn bước.

Từng nhịp thở gấp, từng nhịp tim dội lên như muốn xé nát lồng ngực, đều đang nhắc nhở Duy:

"Không được phép dừng lại. Không được phép gục ngã."

Ánh đèn hắt qua những ô cửa vỡ nát, tạo nên những mảng sáng tối chập chờn như cạm bẫy, nhưng Duy vẫn len lỏi, vẫn cắm đầu lao đi, kiên cường như một mũi tên đã rời cung, chỉ có một con đường duy nhất là tiến về phía trước.

Cho đến khi...

Đôi chân mỏi mòn dẫn cậu tới một căn nhà hoang mục ruỗng.

Không suy nghĩ, Duy trượt người vào bên trong, cánh cửa gỗ ọp ẹp bật mở phát ra một tiếng "kẹt" khàn đục.

Bên trong tối om.

Không ánh đèn.

Không hơi người.

Chỉ có mùi bụi bặm ngai ngái, những bức tường tróc lở, và sự tĩnh lặng lạnh ngắt như bủa vây lấy cậu.

Duy tựa lưng vào bức tường sứt mẻ, trượt người ngồi phịch xuống nền đất lạnh buốt.

Hơi thở nặng nề vang vọng trong không gian vắng lặng.

Đôi mắt đen lay láy ngước nhìn trần nhà mục nát, nhưng chẳng còn thấy gì rõ ràng nữa.

Chỉ còn bóng tối.

Chỉ còn tiếng tim đập như trống trận vang lên trong lồng ngực nhỏ bé.

Nhưng đó lại là minh chứng hùng hồn nhất rằng là cậu vẫn còn sống.

Cuối cùng, cơ thể rã rời lịm dần.

Duy thu mình lại trong bóng tối, nhỏ bé và đơn độc.

Nhưng sâu trong ánh mắt đó, ngọn lửa không tắt ngọn lửa của một trái tim đã chọn con đường tự do, dù có phải trả giá bằng máu, bằng nước mắt... hay bằng cả sinh mệnh.

Tiếng thở dốc khô khốc vang vọng giữa bốn bức tường bong tróc, lạnh lẽo của căn nhà hoang.

Duy đưa tay run rẩy kéo cao mũ trùm đầu, che đi mái tóc ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi theo thái dương chảy xuống, mặn chát nơi khoé môi khô khốc.

Cậu quệt ngang cánh tay áo qua trán, động tác vội vã, bối rối như thể ngay cả hơi thở cũng có thể bán đứng mình.

Khóe môi cậu khẽ nhếch lên, một nụ cười mong manh, rệu rã nhưng đầy giễu cợt:

"Chưa chết... Vẫn chưa chết..."

Tiếng lòng thì thào, nhẹ như một hơi gió luồn qua kẽ lá, nhưng lại vang vọng trong ngực như tiếng sấm dội.

Một niềm kiêu hãnh nhỏ nhoi, một mẩu tự tôn còn sót lại giữa cơn bão kinh hoàng được cậu ôm chặt, như ôm lấy cả sự sống mong manh của mình.

Nhưng Duy biết rõ...

Dưới bầu trời đen đặc kia, cuộc săn lùng điên cuồng còn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Ngoài kia, đám người của Quạ Đen đang giăng lưới, từng bước một thu hẹp vòng vây.

Họ là những thợ săn, kiên nhẫn, tàn nhẫn, và khát máu.

Và cậu... chỉ là một con mồi nhỏ bé, đang lê lết từng nhịp thở cuối cùng trong trò chơi tử thần này.

Duy siết chặt nắm tay, những khớp xương trắng bệch vì áp lực.

Phải chạy tiếp.

Phải sống tiếp.

Phải giành lấy tự do bằng mọi giá.

Dù cho...

Phải trả giá bằng cả mạng sống non trẻ này.

Cậu tựa đầu vào bức tường lạnh toát, nhắm mắt lại chỉ trong một tích tắc như để khắc sâu vào lòng mình lời thề im lặng đó.

Rồi, chẳng cần ai thúc giục, Duy lại gượng dậy.

Đôi chân nhỏ bé lảo đảo nhưng kiên định.

Một lần nữa, cậu lại biến mình thành cơn gió lặng lẽ, bền bỉ, không ngừng trốn chạy dưới màn đêm đậm đặc mùi chết chóc.

Vì tự do.

Vì một lần được tự do mà sống trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro