Chương 46: Bản Án Của Một Kẻ Bỏ Trốn

‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️
‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️
‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nhưng đến tối, bầu không khí trong căn phòng sang trọng ấy lại trở nên nặng nề, dường như bị sức ép của hai linh hồn đang giằng co nhau.

Căn phòng vốn yên bình và sang trọng với ánh đèn vàng cam nhẹ nhàng chiếu rọi, giờ lại trở thành nơi chứa đựng căng thẳng và u uất, khi không gian ấy bị bao phủ bởi sự đấu tranh không ngừng của Duy và Quang Anh.

Duy biết mình không còn đường thoát.

Cậu biết rằng cho dù có gắng sức chạy trốn đến đâu cậu cũng không thể vượt qua cái lưới kìm kẹp mà Quang Anh đã giăng ra.

Nhưng trái ngược với sự sợ hãi đang vây lấy mình, cậu vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt đen như ngọc của cậu chạm vào mắt Quang Anh, thách thức trong đó lóe lên như một ngọn lửa kiêu hãnh.

– Anh muốn làm gì?

Duy hỏi, giọng điệu đầy sự khiêu khích.

Quang Anh bật cười.

Nụ cười của anh nhẹ như cánh hoa lướt qua làn da cậu, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự áp chế lạnh lùng, khiến Duy cảm thấy như thể chính làn gió ấy cũng đang gánh chịu sự đè nén từ anh.

– Phạt cậu.

Quang Anh nói, giọng trầm đục nhưng rất rõ ràng.

– Vì tội tự ý bỏ trốn.

Không một lời cảnh báo, Quang Anh cúi xuống, tay lạnh lẽo chạm vào da Duy như một cái bóng, nhưng lại mang theo sức nặng như muốn đóng đinh từng chiếc xiềng xích bằng vàng vào cơ thể cậu.

Mọi phản kháng của Duy đều trở nên vô nghĩa khi anh áp bức cậu vào chiếc giường mềm mại, nơi sự tự do không còn tồn tại.

Cậu cố gắng chống tay lên ngực Quang Anh, nhưng đôi tay của anh mạnh mẽ như thép, nắm chặt cổ tay cậu, ấn mạnh lên đỉnh đầu, khiến cậu không thể động đậy.

Ánh đèn vàng cam từ chiếc đèn trên trần hắt bóng xuống, hòa vào nhau, tạo thành một không gian mờ ảo.

Bóng của họ quấn lấy nhau không còn ranh giới, không còn phân biệt, chỉ còn lại sự trói buộc lẫn nhau trong cái không gian không thể thoát ra.

Quang Anh không hề vội vàng, chỉ nhẹ nhàng ghé sát tai Duy, hơi thở của anh ấm áp nhưng lại mang theo một sự đè nén khó tả, như thể muốn chiếm đoạt cả không gian xung quanh.

– Em biết không, Duy...

Giọng anh trầm thấp vang lên ngay bên tai cậu.

Duy cố gắng không để mình run rẩy, nhưng lại không thể ngừng cảm nhận được sự đe dọa từ anh.

Cậu vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt ngập ngụa nước mắt nhưng không để lộ sự yếu đuối, cắn răng chịu đựng từng cơn đau nhói trong lồng ngực.

– Một khi đã lọt vào mắt tôi... thì cả đời này, không còn khái niệm “bỏ đi” nữa đâu.

Quang Anh tiếp tục, giọng nói anh nặng trĩu như một lời nguyền.

Duy ngẩng mặt, ánh mắt không thể giấu được sự căm phẫn nhưng cậu không thể nói ra được bất kỳ điều gì. Cậu chỉ có thể thầm hỏi, trong lòng vĩnh viễn không có câu trả lời:

"Tại sao lại là tôi?"

Quang Anh mỉm cười, nụ cười của anh dường như càng làm cho không gian trở nên u ám và nặng nề hơn.

– Anh nghĩ anh là ai... Là thần thánh chắc?!!!

Duy buột miệng hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Quang Anh không vội trả lời, chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng gặm vào vành tai cậu. Cảm giác lạnh lẽo từ hơi thở của anh làm Duy không thể không rùng mình.

– Không.

Quang Anh thì thầm, giọng anh rất gần, gần đến mức Duy cảm nhận rõ từng từ đang vang lên trong đầu mình.

– Tôi không phải thần thánh.

Ánh mắt Quang Anh chợt lóe lên một tia sắc lạnh, không phải sự đe dọa, nhưng là sự khẳng định không thể lay chuyển.

– Tôi là người duy nhất có quyền định đoạt tự do của em.

Câu nói ấy rơi xuống như một quả bom nổ chậm, vang vọng trong không gian như một âm thanh vĩnh viễn không bao giờ tắt.

Duy cảm thấy lòng mình như bị đè nén, cảm giác bất lực càng rõ ràng hơn bao giờ hết.

Những từ ngữ mềm mại và ngọt ngào kia, thoạt nhìn tưởng như vô hại, nhưng lại là sự ràng buộc vô hình chặt chẽ, làm cậu không thể thoát ra.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của cả hai, hòa lẫn với cái không khí nặng nề, ảm đạm.

Bên ngoài, thành phố Minh Dạ vẫn sáng đèn như một giấc mơ không thật, những ánh sáng lấp lánh kia như thể không thuộc về thế giới này, không có liên quan gì đến cậu.

Nhưng ở đây, trong căn phòng này với Duy, chẳng còn gì ngoài bóng tối ngọt ngào và chiếc lồng hoa lệ không lối ra.

Cậu không thể cảm nhận được tự do, không thể cảm thấy bất kỳ sự giải thoát nào.

Chỉ còn lại Quang Anh và những xiềng xích vô hình đã trói chặt tâm hồn cậu.

---

Ánh sáng ban mai lướt qua khe rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Duy.

Mỗi tia sáng như một cơn gió nhẹ, xoa dịu những vết thương sâu kín trong tâm hồn cậu, dù lành lặn hay không, không thể che giấu được sự mệt mỏi đang ẩn sâu trong ánh mắt của cậu.

Duy lặng lẽ mở mắt, không vội vàng, chỉ là một cử động nhỏ, rất tự nhiên, như thể đã quen với sự im lặng này.

Cậu quay nhẹ đầu cảm nhận không gian xung quanh rồi liếc nhìn bên cạnh giường.

Lạ lùng thay, không có bóng dáng của Quang Anh, người đã luôn xuất hiện bên cậu vào mỗi buổi sáng như một phần của thói quen không thể thiếu.

Mọi thứ quanh cậu vẫn yên tĩnh như vậy, không có sự xáo trộn, không có âm thanh vội vã nào, chỉ là một không gian quá quen thuộc nhưng lại không thể nào cảm thấy bình yên.

Cảm giác trống rỗng xâm chiếm cậu ngay lập tức.

Nhưng khi mắt cậu chạm vào chiếc gối bên cạnh, một thứ gì đó sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của cậu.

Đó là chiếc nhẫn bạc tinh xảo, quen thuộc chiếc nhẫn mà Quang Anh đã chuộc cho cậu, chiếc nhẫn mà đã theo cậu đi qua bao nhiêu khoảnh khắc, dù có bao nhiêu lần cậu muốn từ bỏ, nhưng vẫn không thể.

Cậu đã nghĩ rằng chiếc nhẫn đó sẽ mãi mãi là một vật vô tri, một món đồ mà cậu không bao giờ muốn chạm vào.

Nhưng giờ đây, nó lại nằm im lìm trên gối, như thể chứng nhân cho tất cả những gì đã xảy ra.

Cùng với chiếc nhẫn có một tờ giấy nhỏ được đặt ngay cạnh, như một phần của câu chuyện vẫn chưa được kể.

Duy chậm rãi đưa tay ra, nhặt tờ giấy lên, cảm nhận sự mềm mại của nó.

Khi cậu nhìn xuốngchữ viết tay trên đó sắc sảo và nghiêng nghiêng đã làm cho cậu không khỏi dừng lại.

"Cừu nhỏ,

Tự do không phải không có giá.

Muốn bay được thì phải học cách có dây buộc."

– Quang Anh –

Câu chữ ấy như những lưỡi dao mỏng manh, nhưng lại sắc bén đến lạ kỳ, cắt xuyên qua từng suy nghĩ của Duy.

Cậu siết chặt tờ giấy trong tay, đầu óc rối bời như tơ vò.

Mỗi từ, mỗi câu đều đâm sâu vào tâm trí cậu, như một lời nhắc nhở rõ ràng và không thể phủ nhận.

Cậu biết, cậu hiểu rõ từng chữ, từng dòng đó.

Từ giây phút này cậu không còn là một con cừu hoang tự do giữa thảo nguyên rộng lớn nữa.

Cái tự do mà cậu tưởng như mình đã có, đã chạm tay vào, giờ đây chỉ còn là một mơ hồ, một ảo ảnh. Bởi cậu đã bị đánh dấu.

Những lời của Quang Anh không chỉ là những lời nói suông, mà là một phần của thứ trói buộc không thể thoát khỏi.

Duy đã trở thành một con thú nhỏ bị đánh dấu, một con vật không thể rời đi, không thể tự do, dù có bay cao đến đâu.

Cảm giác bức bối trào lên, cậu muốn ném tờ giấy đi, vứt chiếc nhẫn đó đi, nhưng tay cậu lại bất giác nắm chặt hơn, như thể chiếc nhẫn, tờ giấy tất cả đều đã trở thành một phần không thể thiếu trong chính cậu.

Cậu không thể thoát ra, không thể làm ngơ nữa. Cậu đã thuộc về Quang Anh, đã bị buộc chặt vào anh theo cách mà cậu không thể nào tháo ra.

Cơn gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, nhưng trong lòng Duy, mọi thứ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo và tĩnh mịch.

Cậu cảm thấy như chính mình đang bị vây hãm trong một chiếc lồng vô hình, một chiếc lồng đẹp đẽ nhưng không bao giờ có lối thoát.

---

Toàn thân Duy ê ẩm, cảm giác như vừa trải qua một đêm bị một đàn sói hoang vây bắt.

Cậu không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra, mỗi cơn đau nhói đều như một dấu ấn không thể xóa mờ.

Cái cảm giác mệt mỏi, kiệt sức ấy khiến cậu không thể dứt ra khỏi những ký ức hỗn loạn đêm qua.

Mà cũng không có gì lạ khi cảm thấy như vậy.

Đêm qua...

Quang Anh cái tên khốn đó thực sự đã khiến Duy cảm thấy mình là con mồi bị săn đuổi, không thể thoát khỏi.

Không phải sự chiếm hữu xác thịt thô bạo, không phải sự cưỡng ép tàn nhẫn. Không.

Cái mà Quang Anh mang đến lại là một thứ gì đó khác, một sự chiếm hữu nhẹ nhàng nhưng không kém phần nguy hiểm.

Đó là những vết cắn nhẹ, nhưng mỗi lần đều như một dấu ấn, in sâu vào cơ thể cậu như thể anh đang ghi nhớ từng tấc da thịt của Duy.

Những vết cắn ấy không quá đau đớn, nhưng đủ để in lại trong lòng cậu một dấu vết rõ ràng.

Cảm giác đau nhẹ, không khiến cậu gục ngã nhưng lại làm cho mọi thứ trở nên không thể xóa nhòa. Đau nhưng lại không thể rời đi.

Tàn nhẫn mà dịu dàng. Áp chế nhưng lại đầy ấm áp, giống như những con sói hoang, lúc nào cũng có thể đuổi theo và chiếm đoạt, nhưng lại biết cách giữ chặt con mồi một cách mượt mà, khéo léo, khiến cho nó chẳng thể phản kháng.

Cứ như vậy, từng cái cắn, từng cái chạm nhẹ nhàng, dồn dập cho đến khi Duy không còn sức để kháng cự nữa.

Cậu hoàn toàn bị bao phủ trong cái vòng tay của Quang Anh, như một món bảo vật mà anh không thể để tuột mất.

Quang Anh siết chặt Duy vào lòng, vòng tay anh mạnh mẽ đến mức dường như muốn bóp nghẹt cậu nhưng cũng vừa đủ để mang lại cảm giác an toàn.

Anh ghì cậu sát vào ngực mình, như muốn khẳng định quyền sở hữu, như muốn nói rằng không ai có thể lấy đi Duy khỏi anh, không bao giờ.

Đêm qua, Quang Anh đã ngủ suốt nhưng với Duy mỗi giây mỗi phút trong vòng tay anh lại là một sự giam cầm lặng lẽ, một sự ép buộc mà cậu không thể thoát khỏi.

Ấm áp, nặng nề.

Cảm giác ấy khiến Duy không thể dời mắt đi, dù có muốn thoát khỏi, dù có cố gắng cựa quậy, nhưng cũng chẳng thể.

Quang Anh đã chiếm lấy không gian, chiếm lấy mọi thứ xung quanh cậu, bao trùm và không cho phép cậu dịch ra dù chỉ một phân.

Duy có cảm giác rằng mình là một con thú nhỏ bị mắc kẹt trong chiếc lồng, không phải vì Quang Anh muốn giữ cậu trong đó, mà bởi vì chính bản thân cậu đã tự trói mình vào sự hiện diện ấy.

Cảm giác nóng bỏng từ cơ thể Quang Anh khiến Duy vừa khó chịu vừa mơ hồ cảm thấy bình yên, nhưng chính sự siết chặt đó cũng như một lời nhắc nhở rằng cậu đã hoàn toàn thuộc về anh.

Không một chút cơ hội để thoát khỏi sự kiểm soát của anh.

Với Quang Anh, dù cậu có muốn hay không, Duy đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Và đêm qua, điều đó đã được khắc sâu trong cả hai, là sự khởi đầu của một thứ mối quan hệ mà Duy không thể thay đổi.

---

Duy khẽ xoay người, cảm nhận làn da mình như đang ấm lên dưới những vết thương nhỏ mà Quang Anh để lại.

Cậu nhìn xuống cơ thể mình, trên cổ, trên vai, trên cánh tay, thậm chí cả thắt lưng... đều lấm tấm những dấu răng mờ nhạt.

Những dấu vết đó không còn là vết thương đau đớn nữa, mà trở thành một thứ dấu hiệu, một lời tuyên bố.

Nhìn như kiểu:

"Đã qua tay chủ nhân, miễn tranh giành."

Cảm giác bực bội lại dâng lên trong lòng, khiến Duy không thể kìm nén mà cắn môi dưới.

Cậu cảm thấy mình như một con thú bị đánh dấu, không thể thoát khỏi sự chiếm hữu ấy.

Cái tên khốn đó đã khiến cậu không thể dứt ra, mặc dù cơ thể đau nhức, mặc dù cảm giác ấy thật sự khó chịu.

– Cái đồ biến thái... Cái đồ ác ma...

Duy lẩm bẩm trong cổ họng, không dám phát ra tiếng lớn. Cậu không muốn cho phép mình yếu đuối trước Quang Anh.

Dù sao đi nữa, cậu vẫn phải giữ vững lòng tự trọng của mình, dù chỉ còn một chút xíu.

Bên cạnh, chiếc gối lạnh ngắt, trống rỗng.

Quang Anh đã không còn trong phòng.

Đêm qua, anh như một cơn gió thổi qua, để lại dấu vết mà không hề có chút dấu vết nào còn lại ngoài chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh sáng yếu ớt, ánh lên một thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng mạnh mẽ, như một sợi xích vô hình quấn quanh trái tim cậu.

Duy ngồi thẳng dậy, mái tóc rối bời phủ xuống, đôi mắt cậu đen thẫm như vực sâu không đáy, ánh lên tia sáng phản kháng, như đang chuẩn bị chạm trán với một thử thách mới.

Cậu không thể cứ mãi làm một con cừu ngoan ngoãn, không thể cứ mãi chịu đựng mọi sự chiếm đoạt mà Quang Anh áp đặt.

– Anh cứ tưởng cắn dấu xong là tôi ngoan ngoãn mãi bên anh à?

Cậu lẩm bẩm một cách giận dữ, không thể kiềm chế bản thân. Cảm giác phản kháng dâng lên, làm trái tim cậu đập mạnh mẽ hơn.

Cậu cúi đầu, chạm tay lên một vết cắn sát xương quai xanh, nhăn mặt, cảm nhận cơn đau nhói một lần nữa, nhưng lần này, nó lại chẳng làm cậu yếu đuối.

Trái lại, nó khiến cậu cảm thấy mạnh mẽ hơn.

– Chờ đấy, Quang Anh...

Cậu hít một hơi thật sâu, tiếng thì thầm như lời nguyền, đầy quyết tâm. Những vết cắn kia, những dấu vết ấy, sẽ không làm cậu khuất phục.

Cậu sẽ có ngày cất cánh bay ra khỏi cái lồng giam này, dù cho Quang Anh có cố gắng giữ chặt thế nào đi nữa.

– Cái ngày tôi xé xác lồng giam này mà bay ra tự do...

Cậu khẽ thì thầm, nhưng trong mắt cậu lại ánh lên sự mạnh mẽ, sự quyết tâm khó lòng lay chuyển.

Cậu sẽ tìm cách thoát ra. Dù cho đó có là con đường khó khăn nhất.

– Tôi sẽ cắn ngược lại anh.

Duy mỉm cười, một nụ cười nhếch môi như một con báo con ngạo nghễ, ánh mắt lấp lánh sự kiên định, như thể cậu đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách, không còn sợ hãi.

Cừu nhỏ đã có móng vuốt.

Chỉ là còn đang ngủ đông mà thôi.

Và chỉ cần thời gian cậu sẽ biết cách sử dụng chúng.

Tất cả những gì cậu cần là một chút thời gian.

Một chút thời gian nữa rồi Duy sẽ trở lại không còn là con cừu non yếu đuối nữa.

---

// TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ //

Hiểu lầm nha mấy bà...🤭

Chưa có "H" đâu nha mấy bàaaa:))) Gu tớ là xác định quan hệ đàng hoàng rồi mới hôn môi cơ:)))

Tớ cổ hủ kiểu xưa á, còn cái chuyện "ấy" á hả, phải có thân phận tử tế, danh chính ngôn thuận rồi mới du di cho làm nhá:)))

Hôm qua chỉ đơn thuần là... cắn khắp người để đánh dấu chủ quyền thôi á, chớ không có làm gì bậy đâu hen:)))

Và tuyến tình cảm KHÁ CHẬMMMMMMMMMMM

Chill chill vậy thuiii.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro