Chương 49: Những Cái Bẫy Đã Giăng
Buổi chiều dần buông và Duy đang nằm dài trên chiếc ghế sofa lớn, tay nhón một miếng snack vừa gặm nhóp nhép vừa thả hồn vào không gian tĩnh lặng của căn biệt thự.
Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, pha lẫn với bóng tối nhẹ nhàng của buổi chiều, tạo nên một không gian ấm áp, yên bình. Nhưng sự yên tĩnh ấy không kéo dài lâu.
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhưng rõ ràng. Quản gia bước vào, khuôn mặt nghiêm túc như mọi khi, cúi đầu lễ phép:
– Thưa thiếu gia, cậu chủ mời cậu đến phòng họp.
Duy khựng lại vài giây.
Phòng họp?
Mời mình?
Lời mời của Quang Anh chẳng phải là điều gì tốt đẹp.
Linh cảm của cậu ngay lập tức báo động, một sự bất an lan tỏa từ trong lồng ngực ra ngoài. Duy không thể không cảm thấy lo lắng.
Dù vậy, cậu vẫn buông tay khỏi túi snack, uể oải đứng dậy. Một cái nhìn lướt qua căn phòng, rồi theo chân quản gia, cậu lững thững bước ra ngoài hành lang.
Ánh đèn hành lang chiếu xuống, tạo thành một dải sáng dài, dõi theo bước chân của Duy.
Quản gia bước đi rất nhanh, còn Duy chỉ biết lẽo đẽo theo sau, từng bước chân chậm rãi không thể vội vàng.
Cánh cửa phòng họp mở ra.
Ánh sáng trắng từ trong phòng tràn ra ngoài, chiếu sáng từng chi tiết trong không gian.
Khi Duy bước vào, mắt cậu lướt qua những gương mặt quen thuộc nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Ba ông trùm nội bộ, Hiếu, Dương, Hùng, đang ngồi vào các ghế quanh bàn họp, tạo nên một bầu không khí nặng nề, quyền lực.
Cạnh đó là Bùi Anh Tú, bác sĩ trẻ tuổi vẫn với nụ cười hiền lành thường trực, nhưng lại có cái nhìn sắc sảo, khó đoán.
Và một gã luật sư mới toanh, có vẻ như vừa từ văn phòng bước ra. Hắn ta mang mùi nước hoa đắt tiền, và áo sơ mi trắng của hắn vẫn phẳng phiu như vừa được ủi xong.
Duy nhìn quanh, hơi ngạc nhiên. Căn phòng kín mít, không gian chẳng khác gì một chiến trường ngầm.
Những chiếc ghế xung quanh bàn họp đã kín chỗ. Duy ngẩng đầu lên nhìn, chờ đợi một khoảng không gian nào đó dành cho mình, nhưng không.
Cả phòng đã đầy.
Cậu quay sang, mắt chạm phải ánh mắt của Quang Anh. Hắn vẫn ngồi ở vị trí đầu bàn, tư thế ngay ngắn, nghiêm túc nhưng cũng vô cùng lấn át.
Không khí xung quanh hắn như đang tỏa ra một sức mạnh lặng lẽ nhưng rất rõ ràng, như núi cao không thể đẩy lui.
Quang Anh nhìn Duy, chỉ cần một cái ngoắc tay nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn lại chứa đựng đầy quyền lực.
Đó là một cái nhìn không thể chối từ, như thể chỉ có cách bước tới ngồi xuống và chấp nhận số phận.
Duy hiểu rồi.
Mặc dù lòng cậu có chút bất an, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nén một tiếng thở dài trong bụng, cậu bước tới, dừng lại một chút bên cạnh Quang Anh.
Cảm giác của Duy lúc này chẳng khác gì khi cậu phải chấp nhận một số phận mà mình không thể thay đổi.
Mọi thứ đều đã được sắp xếp sẵn, và cậu chỉ là một phần trong cái cơ chế ấy.
Ngồi xuống, Duy có thể cảm nhận rõ sự lạnh lẽo của chiếc ghế, nhưng có lẽ nó còn lạnh hơn khi ngồi cạnh Quang Anh, người luôn tỏa ra một sức hút khó cưỡng lại.
Cảm giác như có gì đó đè nặng trên vai cậu, không phải chỉ vì sự hiện diện của những người khác trong phòng mà còn vì chính cái tên ác ma kia, người luôn khiến mọi thứ trở nên căng thẳng và không thể đoán trước.
Bùi Anh Tú và luật sư vẫn giữ vẻ im lặng, họ không nói gì thêm, mà chỉ nhìn Duy như thể đang đánh giá xem cậu sẽ làm gì tiếp theo.
Hiếu, Dương, Hùng tất cả đều ngồi im, không ai có vẻ muốn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đang bao trùm.
Duy lặng lẽ ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi mắt không thể che giấu sự nghi hoặc.
Cậu không biết chính xác mục đích của cuộc họp này là gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí.
Mọi người ở đây đều có vẻ như biết rõ điều gì đó mà cậu chưa biết, và trong lòng Duy, sự lo lắng càng thêm sâu sắc.
Căn phòng vẫn lặng lẽ, chỉ có tiếng gió thoảng qua cửa sổ, như nhắc nhở rằng dù muốn hay không, Duy vẫn phải đối mặt với những điều chưa biết đang đến gần.
Ba ông trùm quen mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như không có gì thay đổi. Hiếu, Dương và Hùng vẫn ngồi vững vàng, ánh mắt lạnh nhạt như thể những cuộc họp kiểu này là chuyện bình thường.
Không một ai tỏ ra bất ngờ hay có vẻ gì là lo lắng trước sự hiện diện của Duy.
Nhưng khác biệt rõ ràng nằm ở Bùi Anh Tú và người luật sư trẻ tuổi. Hai người đó mặc dù đã quen với những tình huống căng thẳng nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ bất ngờ thoáng qua trong ánh mắt.
Dù rất nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, có thể thấy rõ sự cảnh giác và sự tỉnh táo của họ trong khoảnh khắc đó.
Cả căn phòng đang chìm trong một không khí tĩnh lặng, khi đột ngột đèn trong phòng vụt tắt. Không gian tối sầm lại, như thể mọi thứ đang được chuẩn bị cho một sự kiện quan trọng.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Duy cảm thấy cơ thể mình như bị đóng băng, một cảm giác căng thẳng dâng lên trong ngực.
Nhưng ngay lập tức, một ánh sáng từ một màn hình lớn bật sáng, làm cho không gian trở lại với một cảm giác lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Kết nối video call.
Màn hình đen kịt dần dần được thay thế bằng hai chữ lớn nổi bật, không chút cảm xúc:
PHÁP KIỀU.
Duy đứng chết lặng.không thể tin vào mắt mình.
Cái tên này không phải là một ai đó mà cậu có thể dễ dàng bỏ qua.
Pháp Kiều, một cái tên đã được nhắc đến trong những cuộc thì thầm kín đáo, trong những câu chuyện giữa những kẻ từng chơi qua thế giới ngầm của thành phố Minh Dạ.
Một cái tên khiến người ta không dám nói thẳng, một cái bóng mà mọi người luôn tránh nhắc đến giữa ban ngày.
Pháp Kiều là một trong những nhân vật bí ẩn nhất mà Duy từng nghe đến.
Hắn ta không thuộc về bất kỳ ai, không trung thành với một tổ chức hay một người nào.
Đó là một kẻ tự do, sống bằng cách điều khiển mọi thứ từ bóng tối.
Người ta đồn rằng hắn có thể nắm bắt mọi bí mật, từ những cuộc giao dịch ngầm không được tiết lộ, đến những quyết định sống còn của những kẻ quyền lực nhất.
Người ta nói rằng Pháp Kiều có thể làm bạn rơi vào tuyệt vọng chỉ bằng một nụ cười, hoặc lật đổ cả một đế chế chỉ với một tin nhắn đơn giản.
Hắn không cần quyền lực. Hắn chính là quyền lực.
Và hôm nay, hắn đang ở đây.
Không phải qua tin đồn hay lời kể.
Chính hắn, ngay trước mặt họ qua video call.
Sự hiện diện của Pháp Kiều như một lời hứa sẽ thay đổi mọi thứ, khiến cho không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, đầy căng thẳng.
Đây là một sự kiện không thể không chú ý, đủ để khiến mọi người trong thành phố ngầm Minh Dạ phải nín thở.
Duy cảm thấy cơ thể mình như bị buộc phải căng ra, như có một sức nặng vô hình đè lên người cậu.
Tay cậu vô thức siết chặt vạt áo mình, như thể đang tìm một thứ gì đó để bám víu, để đối phó với cái cảm giác sợ hãi không thể nào lý giải được trong lòng.
Dù biết rằng mình chỉ là một phần nhỏ bé trong toàn bộ trò chơi này, nhưng cậu vẫn không thể phủ nhận được cảm giác nguy hiểm đang lẩn khuất ngay xung quanh.
"Có gì đó... sắp sửa thay đổi rồi."
Đó là điều duy nhất mà Duy có thể nghĩ đến. Cảm giác căng thẳng đổ ập lên cậu, như thể một cơn sóng ngầm đang âm thầm trỗi dậy từ dưới sâu, sẵn sàng quật ngã mọi thứ trên con đường nó đi qua.
Cậu không biết chính xác là gì, nhưng một linh cảm kỳ lạ cho thấy rằng thời khắc này, giờ đây, sẽ mở ra một chương mới một chương không thể quay lại.
Cái tên Pháp Kiều không chỉ là một cái tên. Nó là một sự thay đổi, một điểm mốc trong trò chơi quyền lực mà cậu chẳng thể lẩn tránh.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro