Chương 52: Chuẩn Bị Đi Đến Vạn Thiên

Hiếu ngồi khoanh tay, ánh mắt của hắn lướt qua từng người trong phòng, trên môi vẫn nở một nụ cười có phần mỉa mai.

Nụ cười đó, tuy chỉ là một biểu hiện nhỏ, nhưng lại mang theo một cảm giác của kẻ chơi trò chơi tâm lý tinh vi.

Giọng hắn vang lên, không quá lớn nhưng đầy ẩn ý, như thể đang muốn châm chọc tất cả những người xung quanh:

– Ồ, đánh bài hả? Hay là còn chơi trò gì khác nữa?

Giọng của Hiếu có vẻ chế giễu, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không đáng để hắn quan tâm, khiến không khí trong phòng chợt căng thẳng hơn một chút.

Hùng người luôn tự tin và không ngần ngại đối đầu, quay sang Hiếu với ánh mắt sắc lạnh đầy châm biếm. Hắn cười nhếch mép, không có chút ngần ngại nào trong lời nói, giọng điệu của hắn như thể đang trêu đùa:

– Chắc là sẽ tung xúc xắc lớn nhỏ, kiểu như những con bạc thực thụ ấy.

Lời nói của Hùng đầy sự khinh miệt, như thể hắn chẳng coi việc tham gia vào các ván cược này là điều gì quan trọng. Đối với hắn, tất cả chỉ là trò chơi, và nếu phải tham gia, thì cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.

Trong khi đó, Dương lại ngồi lặng lẽ, lưng tựa vào ghế, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, không có chút vội vã, như thể mọi thứ đều không thể làm ảnh hưởng đến anh.

Ánh mắt anh ta chỉ tập trung vào bàn, một nụ cười nhẹ cũng không thấy. Anh ta thản nhiên nói, giọng đều đều, như một người đã quá quen thuộc với mọi tình huống:

– Chơi cái nào chả giống nhau, chẳng phải trò nào cũng có chút gian lận à?

Dương không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ tay lên tay ghế, như thể đang nhấn mạnh thêm vào sự thực mà anh vừa thốt ra.

Những từ ngữ của anh ta không quá gay gắt, nhưng lại khiến không khí trong phòng càng trở nên lạnh lẽo, như thể anh đã nhìn thấu tất cả trò chơi này từ lâu.

Tú và Song Luân, cả hai đều không lên tiếng, ánh mắt của họ như lướt qua từng người trong phòng, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Họ ngồi đó như những cỗ máy, luôn sẵn sàng cho lệnh từ Quang Anh. Cả hai vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chờ đợi một sự thay đổi trong không khí, hoặc một chỉ thị cụ thể từ người mà họ tôn trọng nhất.

Lúc này, không khí trong phòng bắt đầu dày đặc hơn, mọi lời nói dường như chỉ là màn che phủ cho những tính toán sâu xa hơn.

Chỉ có Quang Anh là người vẫn giữ im lặng, ánh mắt không rời khỏi màn hình như thể đang suy nghĩ về những bước đi tiếp theo.

Mỗi người đều có một lý do riêng để tham gia vào cuộc chơi này, nhưng tất cả đều biết rằng chỉ có những kẻ thông minh, những người không để cảm xúc làm mờ mắt mới có thể sống sót trong cái thế giới này.

Quang Anh vẫn ngồi đó, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, không một chút dao động.

Cả không gian xung quanh dường như nhường lại cho sự tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở đều đều của những người xung quanh, giống như họ đều đã quen với việc đợi lệnh từ anh.

Quang Anh ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn, không hề có vẻ gì là mệt mỏi hay căng thẳng. Tuy nhiên, sự im lặng của anh ta lại như một tín hiệu rõ ràng về mức độ quan trọng của những gì đang sắp xảy ra.

Mọi thứ trong phòng, dù chỉ là một cử chỉ nhỏ nhất, đều mang ý nghĩa rất lớn.

Anh quay sang Song Luân, ánh mắt sắc lạnh nhưng không thiếu phần kiên quyết.

Giọng anh trầm thấp, không có một chút lạ lẫm, rõ ràng và dứt khoát như đang đưa ra một mệnh lệnh mà không thể từ chối.

– Song Luân, chuẩn bị đầy đủ giấy tờ.

– Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ giải quyết từ bên ngoài luật pháp trắng đến bên trong luật ngầm của chúng ta.

– Chắc chắn phải làm thật chặt chẽ.

Những từ ngữ của Quang Anh như một lời khẳng định không thể chối cãi.

Anh ta không để lại một chút lơi lỏng nào trong kế hoạch của mình.

Mọi thứ phải được tính toán chu đáo, không được phép có bất kỳ sai sót nào.

Song Luân ngồi im lặng ở một góc phòng, gật đầu hiểu ý.

Anh ta không nói gì, nhưng đôi mắt sắc bén của hắn phản chiếu sự chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Rồi Quang Anh lại quay sang Tú, người vẫn ngồi cạnh bên. Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, không hề có dấu hiệu của sự nghi ngờ.

– ATUS, qua biệt thự ở thành phố Vạn Thiên trước. Chuẩn bị đầy đủ thuốc men.

– Chắc chắn sẽ có đổ máu. Cậu phải chắc chắn rằng tất cả đều sẵn sàng.

– Tinh thần phải vững, không thể để sơ suất.

Tú chỉ hơi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không một chút biểu cảm thừa.

Đối với anh ta, lời của Quang Anh là mệnh lệnh, và dù có ra sao anh ta luôn sẵn sàng thực hiện mà không cần hỏi lại.

Chắc chắn sẽ có đổ máu câu nói đó không chỉ mang tính cảnh báo mà còn là một lời khẳng định về những gì đang chờ đợi phía trước.

Tú đứng lên, nhanh chóng rời khỏi phòng, ánh mắt không rời khỏi Quang Anh, như thể đã hiểu rõ nhiệm vụ của mình.

Duy, ngồi im lặng quan sát từ đầu tới giờ, không thể không cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng lên trong không khí.

Mỗi lời Quang Anh nói ra đều như một cú đập mạnh vào tâm trí cậu.

Những gì đang diễn ra, những gì sẽ xảy đến, tất cả dường như đã được sắp đặt từ trước, và Duy chỉ là một phần trong kế hoạch đó.

Cậu cảm thấy một áp lực không thể giải thích nổi, như thể cậu đang đứng ở giữa cơn bão, không biết liệu mình có thể thoát ra hay không.

Cuối cùng, không thể chịu đựng được sự căng thẳng nữa, Duy lên tiếng, giọng có chút mệt mỏi, như thể đang cố gắng làm nhẹ đi bầu không khí nặng nề quanh mình.

– Phần còn lại thì sao?

Duy hỏi, mắt không rời khỏi Quang Anh.

– Chỉ cần chuẩn bị đồ rồi đi chơi thôi, du lịch một chuyến...

Câu nói của Duy như một sự phản kháng nhẹ, một cố gắng để phá vỡ sự căng thẳng quá mức. Nhưng Quang Anh trả lời ngay lập tức.

Anh ta ngồi đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn cậu, như thể đang xem xét từng lời nói của Duy. Không có sự lo lắng, không có chút dao động nào.

Quang Anh cứ nhìn cậu, ánh mắt của hắn thâm trầm và đầy bí ẩn. Một lúc lâu trôi qua trong im lặng, không khí trong phòng nặng nề hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, Quang Anh nở một nụ cười nhẹ, tươi tắn nhưng đầy ẩn ý, nụ cười đó giống như một lời cảnh báo, một lời khẳng định về quyền lực mà anh ta đang nắm giữ.

Nụ cười ấy khiến Duy bất chợt cảm thấy mọi thứ đã được sắp đặt từ trước, như thể cậu đã bị cuốn vào một ván cược mà mình không thể thoát ra.

– Ngoan, đây không phải là điều cậu có thể lựa chọn đâu.

Quang Anh nói, giọng trầm và đầy quyết đoán.

Lời nói của Quang Anh khiến Duy cảm thấy một sự ràng buộc nặng nề, như một chiếc lồng sắt khép chặt xung quanh mình.

Cậu không thể phản kháng, không thể thoát ra, vì những gì Quang Anh nói không phải là sự khích lệ, mà là một mệnh lệnh.

Mỗi lời của hắn như một lưỡi dao sắc bén, găm sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu cảm thấy mình chỉ là một con rối trong trò chơi của Quang Anh.

Cảm giác vô lực, khi đối diện với sự cứng rắn và quyết đoán của Quang Anh, khiến Duy không thể thốt lên bất kỳ lời nào.

Cậu muốn phản kháng, muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc này, nhưng lại không thể.

Cảm giác đó, sự bất lực khi đối diện với Quang Anh, như một bàn tay vô hình siết chặt trái tim cậu.

Lúc này, không khí trong phòng như bị bao phủ bởi một sự im lặng ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của những người ngồi đó.

Đôi mắt của Quang Anh như đang muốn nói với cậu rằng:

“Cậu không thể thoát được đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro