Chương 55: Đêm Tại Sòng Bạc
Khi Duy tỉnh dậy, ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều tà xuyên qua rèm cửa, nhuộm vàng căn phòng rộng lớn.
Cậu trở mình, bàn tay theo thói quen quờ sang bên cạnh nhưng chỉ chạm phải lớp đệm trống trải, mát lạnh. Không còn cảm giác ấm áp của cơ thể ai đó bên cạnh.
Quang Anh đã rời đi từ lúc nào, nhẹ nhàng đến mức ngay cả giấc ngủ mơ màng của cậu cũng không bị quấy rầy.
Duy chớp mắt, ngồi dậy, ánh mắt mơ màng thoáng đảo quanh căn phòng tĩnh lặng.
Cậu không cần đoán cũng biết, chắc chắn là Quang Anh đang bận rộn họp bàn đâu đó, chuẩn bị cho kế hoạch tối nay.
Chuyện đó... cậu chẳng mấy bận tâm.
Duy trước giờ không thích chen vào những tính toán phức tạp của anh. Với cậu chỉ cần đi theo hắn, bám sát hắn như cái đuôi nhỏ là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Duy uể oải bước xuống giường, chậm rãi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Làn nước mát lạnh vỗ vào da khiến cậu hơi rùng mình, nhưng cũng giúp cậu xua tan được phần nào cơn ngái ngủ còn đọng lại.
Duy soi mình trong gương, nhéo nhẹ hai má, tự động viên bản thân:
"Tỉnh táo lên nào, tối nay phải đẹp trai hiphop nhất."
Sau khi sửa soạn xong, Duy mở tủ quần áo đã được chuẩn bị sẵn cả một tủ đầy những bộ đồ cao cấp với nhãn hiệu nổi tiếng, được chọn lựa kỹ càng.
Nhưng lần này, cậu không mặc theo chỉ dẫn của ai cả. Duy tự ý chọn cho mình một bộ đồ đỏ đen.
Áo thun oversized đen in họa tiết đỏ nổi bật, kết hợp cùng quần cargo đỏ trầm, và một chiếc áo khoác bomber đen ngầu đính thêm một vài chi tiết kim loại sáng lấp lánh.
Cậu đứng trước gương, tỉ mẩn vuốt lại từng nếp áo, từng nếp tóc. Bộ đồ vừa cá tính, vừa mang đậm khí chất quyền lực, như thể phát ra một tín hiệu ngầm:
"Tôi thuộc về sân chơi này."
Phong cách hiphop hiện đại, nhưng vẫn kín đáo vừa đủ, không phô trương quá mức.
Một thứ vẻ đẹp nửa chính thống nửa nổi loạn, đúng chất những cuộc chơi đêm bí ẩn mà Quang Anh dẫn cậu tới.
Duy nghiêng đầu, ngắm nghía mình kỹ càng hơn. Ánh đèn vàng dịu dàng hắt xuống, làm làn da cậu càng thêm trắng bật, đôi mắt đen láy ánh lên một tia ranh mãnh kín đáo.
Cậu vừa chỉnh tóc lần cuối...
Vừa quay người lại, Duy đã thấy Quang Anh đứng dựa người nơi khung cửa, từ bao giờ.
Bộ vest đen được cắt may tinh xảo ôm sát thân hình cao lớn, càng làm hắn thêm phần lạnh lùng, đĩnh đạc.
Ánh mắt hắn quét một lượt từ đầu đến chân cậu ánh nhìn tuy im lặng nhưng chứa đựng tất cả sự tán thưởng, hài lòng.
Không nói một lời, Quang Anh chỉ nhẹ nhàng bước đến, nắm lấy tay cậu. Bàn tay hắn to và ấm, lực đạo đủ để dẫn dắt nhưng không hề thô bạo. Một sự thừa nhận lặng lẽ nhưng chắc chắn.
Không khí bên ngoài đã dịu mát khi họ bước ra khỏi biệt thự. Đoàn xe của họ đã đợi sẵn dưới cổng, xếp thành một hàng dài ngay ngắn.
Ánh đèn đường phản chiếu lên lớp sơn đen bóng loáng của những chiếc xe hạng sang, tạo ra những mảng sáng tối đan xen như bức tranh hào nhoáng của thế giới ngầm.
Duy thoáng hơi choáng ngợp trước cảnh tượng ấy. Bao quanh họ là một không khí quyền lực thầm lặng nhưng áp đảo một cảm giác không dễ chịu với người ngoài, nhưng với Duy, lại là một lớp áo giáp vô hình khiến cậu thấy an toàn tuyệt đối.
Trong ánh mắt những người hầu cúi mình tiễn họ, trong tiếng động cơ trầm đục vang lên nhè nhẹ, Duy hiểu rằng cậu không chỉ đơn giản là "đi chơi".
Hiếu, Hùng và Dương không thấy hình như đi trước rồi. Bộ ba này luôn hành động cực kỳ cẩn thận, chưa bao giờ để sơ hở dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
Họ chọn cách đến trước, phân tán lực lượng, tránh tập trung đông người một lúc, giảm thiểu tối đa mọi rủi ro.
Từng bước chân họ tiến tới, Duy cảm nhận rõ rệt sự nhịp nhàng trong từng hành động, như một dàn nhạc đã tập luyện thuần thục đến từng nhịp thở.
Đêm nay, thành phố sẽ là sân khấu của họ.
Và Duy dù vô tình hay hữu ý cũng đã trở thành một phần không thể thiếu trong ván bài này.
Duy lặng lẽ ngồi vào xe, lớp da ghế đen bóng lạnh mát áp vào lưng cậu. Ngay lập tức, Quang Anh cũng bước vào, ngồi sát bên cạnh.
Khoang xe đóng kín, tiếng động bên ngoài như bị cách âm hoàn toàn, chỉ còn lại tiếng thở rất khẽ của hai người, hòa vào tiếng động cơ trầm đục vang nhẹ dưới sàn.
Không khí trong xe dường như đặc quánh lại, khiến Duy cảm nhận rõ từng nhịp tim đập của chính mình.
Một cảm giác nghẹt thở, căng thẳng mà lạ thay, cậu lại không hề ghét bỏ. Ngược lại, nó khơi gợi trong lòng Duy một sự tò mò cháy bỏng.
Đêm nay... rốt cuộc sẽ có chuyện gì?
Cậu nghiêng đầu liếc nhìn Quang Anh. Hắn vẫn bình thản như thường, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía trước, đôi môi mím lại, như thể đang tính toán từng bước một cách cẩn trọng.
Duy biết rõ, bên ngoài cái vẻ im lặng ấy là cả một biển trời kế hoạch đã được chuẩn bị đến mức hoàn hảo.
Mỗi bước đi của Quang Anh chưa từng có chỗ cho sự ngẫu nhiên hay thất bại. Với hắn, mọi thứ đều phải dưới sự kiểm soát.
Xe lăn bánh nhẹ nhàng, bon bon trên những con đường vắng người.
Thành phố khi về đêm khoác lên mình tấm áo ánh sáng lấp lánh, những ngọn đèn đường hắt xuống mặt đường ẩm lạnh những vệt sáng kéo dài như những sợi chỉ mơ hồ.
Bên ngoài cửa kính, các tòa nhà, các cửa tiệm, các bóng người thấp thoáng lướt qua như những vệt màu nhòe mờ trong một bức tranh sơn dầu.
Duy tựa đầu vào ghế, để mặc cho ánh sáng mờ ảo và tiếng động rì rầm ru mình trong một trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Nhưng cậu cũng cảm nhận rất rõ không khí xung quanh đang dần trở nên căng thẳng, như sợi dây vô hình đang bị kéo căng ra từng chút một.
Mục tiêu của họ không phải nơi tầm thường mà là sòng bạc đỏ đen, cái nơi mà tiền, máu và quyền lực trộn lẫn, nơi chỉ những kẻ có gan và có mưu mới có thể tồn tại.
Giữa sự yên lặng, Quang Anh đột nhiên quay sang nhìn cậu. Ánh mắt hắn trong khoảnh khắc đó như có một ngọn lửa âm thầm cháy lên, vừa bí ẩn, vừa quyến rũ đến nghẹt thở.
– Đêm nay có thể sẽ rất thú vị.
Giọng hắn trầm thấp vang lên, kéo theo một nụ cười nhẹ nơi khóe môi, nụ cười mang theo một sự tự tin ngạo nghễ, như thể thế giới này vốn đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn từ lâu rồi.
– Cậu chắc chắn sẽ thích.
Duy khẽ chớp mắt, đôi môi mím chặt lại như đang suy nghĩ, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu nhẹ, một cái gật đầu trầm ngâm mà đầy tin tưởng.
Trong lòng cậu, dẫu có lăn tăn chút nghi ngại về những điều mình sắp đối mặt, thì vẫn có một niềm tin vững chãi hơn tất thảy.
Khi ở bên Quang Anh, dù có lạc vào lửa đỏ hay vực sâu, cậu cũng chẳng cần phải sợ.
Xe tiếp tục lướt đi như một bóng đen không tiếng động, cho đến khi nó chậm lại trước một tòa nhà lớn.
Ánh đèn neon xanh đỏ lập lòe phản chiếu xuống mặt đất ướt mưa, hắt lên thân xe những vệt sáng méo mó.
Biển hiệu sòng bạc không phô trương, chỉ là một tấm bảng đen nhám với những ký tự mạ vàng lạnh lẽo, nhưng ai từng nghe qua tên nơi này đều hiểu đây không phải là chỗ mà người bình thường có thể tự tiện bước vào.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng cò quay bài bạc vỡ òa, như một làn sóng xô vào mặt họ.
Một hỗn hợp âm thanh vừa náo nhiệt vừa ngột ngạt, chứa đầy những dã tâm và ham muốn không che giấu.
Duy hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí nồng mùi thuốc lá, rượu mạnh và cả mùi tiền bạc lạnh ngắt. Trong khoảnh khắc ấy, cậu nhận ra mình đã bước qua một cánh cửa, mà phía sau đó, sẽ không có chỗ cho sự ngây thơ nữa.
Quang Anh mở cửa xe, xuống trước, quay lại chìa tay ra cho Duy, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự vững vàng như kim loại.
Không ngần ngại, Duy đặt tay vào tay hắn. Sự tiếp xúc vừa dứt khoát vừa ấm áp, như một lời hứa thầm lặng rằng:
"Có tôi ở đây sẽ không sao đâu."
Cậu bước xuống xe, giày đen bóng đập nhẹ lên mặt đất ẩm, đứng cạnh hắn sẵn sàng cùng Quang Anh đối mặt với đêm dài rực cháy phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro