Chương 57: Cơn Sóng Cờ Bạc

Duy đứng lặng lẽ, tách mình ra khỏi những dòng người cuộn trào như sóng trong khu vực chơi. Ánh đèn hắt xuống gương mặt cậu một lớp ánh sáng xanh nhợt, khiến biểu cảm của Duy càng thêm mờ nhòe giữa biển người đông đúc. Đôi mắt cậu chậm rãi lướt qua từng bàn cược, ghi lại từng cử động, từng ánh nhìn, từng hơi thở nặng nề trong không khí.

Không khí bên trong sòng bạc lúc này như bị cuốn vào một vòng xoáy bất tận của những linh hồn mê bạc.

Mỗi tiếng xúc xắc lăn trên mặt bàn, mỗi tiếng quân bài lật úp xuống chiếu bạc, đều vang lên như một nhịp đập rệu rã của trái tim những kẻ đang chơi.

Âm thanh ấy, những tiếng cạch cạch khô khốc, dội vào từng ngóc ngách, trộn lẫn với tiếng nhạc nền và những tiếng hò reo, tạo nên một bản hòa âm kỳ quái, vừa rộn ràng, vừa ngột ngạt.

Trước mắt Duy, là một biển người đắm chìm trong cơn say cờ bạc. Họ không còn là những con người bình thường nữa; họ đã trở thành những chiếc bóng không hình, bị ám ảnh, bị kéo lê bởi sự hấp dẫn chết người của trò chơi này.

Ánh mắt họ mờ đục, miệng họ lẩm bẩm những câu thần chú vô nghĩa. Những ván cược diễn ra với tốc độ chóng mặt, quân bài chưa kịp ấm lên dưới lòng bàn tay đã bị hất xuống, xúc xắc chưa kịp ngừng lăn đã bị gom lại ném tiếp. Không ai dừng lại để thở, để nghĩ, để cân nhắc.

Ở đây, cuộc sống đã bị nén lại thành những khoảnh khắc thắng thua chóng vánh, tàn nhẫn và vô nghĩa.

Có người bất ngờ thắng lớn, như một kẻ lạc loài vớ được cọng cỏ giữa sa mạc khô cằn. Ánh mắt họ bừng lên, sáng rực như vừa tìm thấy kho báu thất lạc.

Họ ngửa đầu cười lớn, tiếng cười vang lên chói gắt, hất cằm nhìn xuống đối thủ như thể đã nắm cả thế giới trong tay.

Những đồng chip sáng lấp lánh nhanh chóng được gom lại, xếp chồng thành những tòa tháp nhỏ trên bàn, như những thành quả ngạo nghễ của một cuộc chinh phục không máu nhưng đầy cay đắng.

Thế nhưng, niềm vui ấy ngắn ngủi như một hơi thở trong cơn bão. Chỉ cần một ván thua, một nước đi sai, mọi thứ lập tức đảo chiều.

Tiếng chửi thề bật ra thô ráp, những nắm đấm đập xuống bàn làm đồng chip bắn tung tóe. Có người cắn chặt răng, ánh mắt đỏ ngầu, có kẻ chỉ biết cúi đầu lẩm bẩm lời trách cứ vận may như một kẻ sám hối tuyệt vọng.

Khuôn mặt họ co rúm lại trong đau đớn, mồ hôi túa ra trên trán, bàn tay bắt đầu run lên bần bật. Một số người cắn môi đến bật máu, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào bàn cược, như thể một phần linh hồn họ đã bị mắc kẹt vĩnh viễn ở đó.

Những lời cầu nguyện vang lên giữa tiếng nhạc nền, nhỏ bé và thảm thương, mong mỏi một phép màu, một lần vận may quay lại.

Nhưng Hắc Địa Vạn Lý chưa từng là nơi dành cho lòng thương xót.

Và rồi, bất chấp mọi thất bại, mọi mất mát, họ lại tiếp tục. Tay run run, họ đẩy thêm những đồng chip vào ô cược. Một lần nữa. Rồi lại một lần nữa. Cứ như vậy, không thể dừng lại. Không có chỗ cho sự tỉnh táo nơi đây.

Sự thua cuộc chỉ càng khiến họ khao khát mãnh liệt hơn khao khát gỡ gạc, khao khát chiến thắng, dù cho càng chơi, họ càng lún sâu hơn vào vũng lầy không đáy.

Duy quan sát mọi thứ bằng đôi mắt im lặng và trầm lắng như nước hồ trong đêm. Cậu không rời mắt khỏi từng cử động của những kẻ đang chìm đắm kia. Trong từng cái nhíu mày, từng cú ném xúc xắc, từng cái vỗ vai an ủi, cậu nhận ra một điều cay đắng:

Tất cả bọn họ đều giống nhau.

Tất cả bọn họ đều bị ám ảnh.

Tất cả bọn họ đều sống trong ảo tưởng rằng vận may rồi sẽ đổi chiều, rằng thần may mắn sẽ mỉm cười với họ, dù cho chính nơi này, từng đêm, từng giờ, đang cướp đi từ họ tất cả từ tiền bạc cho đến linh hồn.

Bỗng nhiên, không khí trong khu vực chơi khẽ rung lên một nhịp rất nhẹ chỉ những ai nhạy cảm như Duy mới cảm nhận được.

Một người đàn ông trong bộ vest đen chỉn chu xuất hiện, bước vào từ cánh cửa bên hông sòng bạc.

Người quản lý.

Ánh sáng phản chiếu trên huy hiệu bạc nhỏ ghim trước ngực ông ta, lấp lánh như một dấu hiệu quyền lực âm thầm.

Ánh mắt của người quản lý quét nhanh khắp căn phòng, sắc bén và không chút xao lãng, như thể đang dò tìm một mục tiêu đã định.

Dáng đứng của ông ta thẳng tắp, từng bước chân vừa nhanh gọn vừa uyển chuyển, toát lên vẻ điêu luyện của người đã quá quen với những cuộc chơi ngầm như thế này.

Một cái gật đầu rất nhanh được trao cho một người chơi đang thắng lớn ở bàn bên trái một cử chỉ kín đáo nhưng đầy ý nghĩa, như một sự công nhận tạm thời trong luật chơi ngầm của nơi này.

Không dừng lại lâu, người quản lý lập tức đổi hướng, sải bước nhanh nhẹn về phía Quang Anh và Duy. Đôi giày da đen của ông ta khẽ nện xuống nền đá hoa cương, tạo ra âm thanh lốp cốp trầm đục như nhịp gõ cửa của một vị thần đen tối.

Dừng lại trước hai người, ông ta cúi người thấp xuống, đưa tay ra theo nghi thức trang trọng, giọng nói trầm khàn vang lên, phủ đầy sự cung kính:

– Thưa các vị, xin mời quý khách theo tôi lên phòng VIP. Trò chơi thử thách đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ.

Giọng nói ấy không hề để lộ bất kỳ cảm xúc nào, như một bản tuyên cáo không thể từ chối.

Duy khẽ cứng người. Một cảm giác lạ lẫm, như có một luồng điện chạy ngược từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu. Căng thẳng, nhưng không phải là sợ hãi nó giống như cảm giác khi đứng trước một cánh cửa đã mở hé, bên trong là một thế giới mà cậu chưa từng chạm tới.

Một phần trong Duy khao khát tiến lên, một phần lại cảnh giác lui về.

Cậu khẽ quay đầu, tìm kiếm ánh mắt của Quang Anh pnhư tìm kiếm một điểm tựa.

Nhưng Quang Anh chỉ nhấp một ngụm rượu từ chiếc ly pha lê mỏng tang trên tay, động tác ung dung đến mức gần như kiêu ngạo.

Đôi mắt anh ánh lên sự bình thản, gần như là dự đoán trước mọi điều. Không một chút hoang mang, không một tia lo lắng.

Ánh sáng từ trần nhà chiếu lên gương mặt Quang Anh, khiến làn da anh nhuốm một sắc ánh vàng nhạt, trông như một bức tượng được nhào nặn từ ánh sáng và tự tin.

Anh chỉ nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, đứng dậy, động tác mượt mà như nước chảy. Không cần lời nói, chỉ một cái gật đầu khẽ và một ánh nhìn dịu dàng nhưng dứt khoát dành cho Duy như nói:

"Đi cùng tôi."

Không do dự thêm nữa, Duy bước theo.

Lời mời của người quản lý như một dấu phân cách giữa hai thế giới. Rời khỏi khu vực chơi, nơi tiếng xúc xắc, tiếng hò reo, tiếng thở dốc vì thắng thua vẫn dội vào nhau trong một bản giao hưởng hỗn độn, họ được dẫn vào một lối hành lang yên tĩnh, trải thảm nhung đen dày cộp, mềm như nuốt chửng bước chân.

Những bức tường hai bên lấp lánh ánh vàng nhạt, được trang trí bằng những bức tranh trừu tượng, như che giấu những bí mật không lời.

Mỗi bước chân, Duy cảm thấy không khí xung quanh mình càng thêm đặc quánh, như đang chìm dần vào một thế giới hoàn toàn khác nơi mà những trò chơi thực sự bắt đầu, nơi mọi thứ sẽ không còn đơn giản là may rủi nữa.

Nơi đó, thử thách đang đợi họ, im lặng và nhẫn nại như một con mãnh thú giấu mình trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro