Chương 60: Ván Cược Đầu Tiên

Tiếng chia bài vang lên sắc lạnh, như dao cắt ngang không gian im lặng.

Mỗi tiếng "tách" như một nhịp đập của thời gian, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh của quân bài lật ngửa và tiếng thở hổn hển nhẹ của những người chơi.

Những con chip bạc lấp lánh ánh sáng trong bóng tối mờ ảo của phòng VIP, từng đợt sóng nhẹ nhàng dâng lên trên mặt bàn, tạo thành những tháp nhỏ, lấp lánh như những viên ngọc bị bỏ quên.

Duy khẽ nheo mắt, nhìn vào năm lá bài của mình. Những lá bài hiện lên trước mắt cậu, nhưng ánh mắt của cậu không hề phản ánh sự căng thẳng.

Cậu cúi đầu, gương mặt không lộ vẻ lo âu, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là một cơn sóng ngầm dữ dội, không ai có thể nhìn thấy. Cảm giác như từng sợi dây thần kinh của cậu đang căng ra, từng quyết định nhỏ cũng trở nên quan trọng gấp bội.

Mỗi lá bài cậu đang cầm trong tay đều có thể quyết định kết quả của ván đấu này, có thể thay đổi vận mệnh trong nháy mắt.

Quang Anh ngồi tựa lưng vào ghế, từ góc phòng, ánh sáng không chiếu thẳng vào gương mặt anh, nhưng đủ để làm nổi bật lên nụ cười nhàn nhạt của anh.

Không một lời chỉ dẫn, không một ánh mắt ra hiệu. Anh chỉ đơn giản là ngồi đó, tay nhàn nhã khuấy ly rượu, ánh mắt lướt qua Duy rồi lại lướt đi, không vội vàng, không ép buộc.

Duy biết rõ, Quang Anh không cần phải nói gì. Đó chính là sự tin tưởng ngầm mà anh dành cho cậu.

Mọi thứ đều được quyết định từ trước, và Duy chỉ cần chơi theo cách của mình.

Vòng 1: Khởi động.

Rồi, như một sự thay đổi vô hình trong không khí, người chia bài gõ nhẹ lên mặt bàn, và lời mời cược vang lên rõ ràng, sắc nét:

– Xin mời đặt cược.

Các đối thủ xung quanh không chút do dự, ngay lập tức ném chip vào bàn, tạo nên những tiếng vang nhỏ trong không gian im lặng.

Từng con chip từ tay họ bay lên, lăn trên mặt bàn rồi dừng lại trong những tháp nhỏ trên đó, tạo thành những núi chip đầy quyền lực.

Những ánh mắt sắc bén của họ không ngừng quét qua nhau, dò xét, đo lường, tính toán.

Mỗi người đều tính toán được mọi biến số trong trò chơi này, nhưng chẳng ai biết được Duy đang nghĩ gì.

Cậu không vội vã, không hành động như những kẻ hám lợi xung quanh.

Duy thong thả đẩy một lượng chip vừa đủ, không nhiều, cũng không ít. Số chip ấy đủ để đánh động lòng tham của những người chơi, nhưng lại không đủ để khiến họ cảm thấy quá an toàn.

Đó là sự tinh tế trong cách chơi của Duy, là sự khôn ngoan mà cậu đã luyện được trong suốt thời gian qua. Cậu biết rằng, đôi khi sự khiêm tốn là vũ khí sắc bén nhất, có thể khiến đối thủ đánh giá sai về mình.

Ánh mắt của một gã to con ngồi đối diện lóe lên khi nhìn vào số chip mà Duy đặt cược.

Hắn không thèm ngần ngại, lập tức lật ngay lá "Thẻ Tấn Công" một đòn tấn công trực diện, như thể muốn đè bẹp mọi thứ chỉ trong một khoảnh khắc.

Đó là kiểu chơi của kẻ thiếu kiên nhẫn, một kiểu tấn công để chứng tỏ bản thân mà không suy nghĩ kỹ càng.

Duy không hề lo lắng. Cậu chỉ mỉm cười nhẹ nhàng trong lòng, cảm giác như nhìn thấy một thứ gì đó thật buồn cười.

"Muốn cắn tôi ngay từ đầu à?"

Duy thầm nghĩ. Nhưng cậu không vội phản công. Thay vào đó, cậu nhẹ nhàng lật lên "Thẻ Bảo Vệ", một lá bài được giữ lại cho những tình huống như thế này.

Khi lá bài lóe sáng dưới ánh đèn, một ánh sáng dịu dàng nhưng cứng rắn chiếu ra, dường như đánh tan mọi tấn công với một sự bình thản không thể chối cãi.

Cú tấn công của gã đối diện bị hóa giải ngay lập tức. Những lá bài của hắn biến mất như chưa từng tồn tại, và sự ngạc nhiên hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt gã.

Hắn trợn mắt, không thể tin nổi rằng đòn tấn công của mình lại bị chặn đứng chỉ trong một chớp mắt.

Mắt gã lia qua Duy, tìm kiếm một dấu hiệu của sự yếu đuối, nhưng Duy chỉ nhìn lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, không mảy may thay đổi.

Duy không trả đũa. Cậu không vội vàng, không làm những điều người khác mong đợi.

Cậu chỉ nhẹ nhàng đưa tay, lấy lại số chip mà gã đối diện vừa đánh mất vì đòn hụt của mình, như thể đó là việc làm của một người không hề bận tâm đến kết quả, như người ta nhặt hạt lúa rơi trên sân mà không cảm thấy gì.

Một hành động đơn giản, nhưng lại mang đến một thông điệp rõ ràng:

"Tôi không cần phải vội vàng. Và tôi không sợ."

Ánh đèn trong phòng như dần trở nên mờ ảo, nhường chỗ cho sự căng thẳng bao trùm không gian. Từng âm thanh trong phòng như bị bóp nghẹt, chỉ còn lại tiếng lật bài, tiếng chip rơi nhẹ nhàng trên mặt bàn.

Duy cảm nhận rõ từng nhịp tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực mình, nhưng bên ngoài, mọi thứ vẫn bình tĩnh, một sự bình tĩnh đến khó hiểu.

Sau khi người chia bài thông báo kết thúc vòng cược đầu tiên, một khoảng lặng bao trùm.

Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía Duy, như thể đang chờ đợi xem cậu sẽ làm gì. Không một ai nói lời nào, chỉ có những cái nhìn sắc bén và những nụ cười nửa miệng của những người chơi kỳ cựu.

Quang Anh vẫn ngồi im ở góc phòng, đôi mắt anh như dõi theo mọi chuyển động của Duy, không có bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt, chỉ là một nụ cười nhàn nhạt, rất nhẹ.

Nhưng đôi mắt ấy, đầy ẩn ý, như thể đang bảo Duy:

"Cứ chơi theo cách của cậu."

Duy hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhìn xuống bộ bài trước mặt. Cậu không vội vàng lật bài, cũng không gấp gáp. Thay vào đó, Duy để thời gian trôi qua một chút, cảm nhận không khí xung quanh, để bản thân lắng lại.

Đây không chỉ là một trò chơi may rủi, mà là một cuộc chiến giữa sự tỉnh táo và lòng tham của đối thủ.

Khi mọi người vẫn còn chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, Duy nhẹ nhàng lật lá bài cuối cùng. Trái tim cậu đập mạnh hơn trong khoảnh khắc ấy.

Những lá bài mở ra, lần lượt tạo thành một tổ hợp hoàn hảo, đầy bất ngờ: ba quân bài mạnh mẽ, một quân bài phòng thủ kiên cố, và cuối cùng là một quân bài đặc biệt mà cậu đã giữ lại cho đến giây phút này.

Một làn sóng hân hoan nhẹ nhàng trào dâng trong lòng Duy khi nhìn thấy kết quả.

Cậu không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhẹ, không phải tự mãn, mà là một nụ cười của sự điềm tĩnh, như thể tất cả đã nằm trong kế hoạch của mình từ trước.

Các đối thủ xung quanh bắt đầu thì thầm, ánh mắt của họ bắt đầu thay đổi.

Gã to con đối diện, người đã tấn công cậu ngay từ đầu, giờ đây lộ rõ vẻ mặt bối rối, không dám tin vào những gì mình thấy.

Hắn nhìn vào các lá bài của mình, rồi lại nhìn sang Duy, như thể muốn tìm một dấu hiệu của sai sót, nhưng mọi thứ đều không có gì để chỉ trích.

Duy chỉ nhẹ nhàng đẩy quân bài cuối cùng về phía người chia bài. Cậu không cần nói thêm gì. Chỉ một ánh mắt sắc bén và một nụ cười thoáng qua đã đủ để nói lên tất cả.

Người chia bài không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, và kết quả của vòng 1 được công nhận.

Duy thắng.

Không có tiếng vỗ tay, không có những lời chúc mừng ồn ào. Chỉ có một sự im lặng bao trùm, và ánh sáng trong phòng như chợt tối lại, như muốn nhấn mạnh sự đột ngột của chiến thắng ấy.

Những ánh mắt nghi hoặc của đối thủ, sự bàng hoàng của gã to con đối diện, tất cả đều tập trung vào Duy.

Nhưng cậu vẫn ngồi đó, tay vẫn nhẹ nhàng chỉnh lại những quân bài của mình, không chút thay đổi.

Vòng 2: Càng chơi càng tỉnh.

Lượt tiếp theo bắt đầu, và cả căn phòng bỗng chốc trở nên nặng nề.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái ngồi đối diện Duy. Ánh đèn mờ mờ như làm nổi bật lên nụ cười quyến rũ, đầy tự tin của cô ta.

Những người xung quanh có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo trong từng cử chỉ của cô, như thể cô đã tìm ra cách để chiếm lợi thế tuyệt đối.

Cô ta nhìn Duy một cách đầy thách thức, như thể trong mắt cô, cậu chỉ là một con mồi non nớt, dễ dàng bị cuốn vào bẫy.

Không chút do dự, cô gái lật ngay "Thẻ Đổi Bài". Cái cười của cô ta càng thêm phần mãn nguyện khi quân bài của Duy bị đổi đi, và trong khoảnh khắc ấy, cô ta nghĩ mình đã kiểm soát được trò chơi.

Ánh mắt cô ta sáng lên, tựa như đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tuy nhiên, Duy không hề hoảng sợ. Cậu vẫn ngồi đó, không nói một lời, ánh mắt lạnh nhạt, đôi mắt khép hờ như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Những người xung quanh lặng lẽ theo dõi, cảm giác như mọi thứ đang đi vào một khúc quanh mà chỉ có Duy mới biết kết cục.

Khi cô gái vui mừng nhận lại quân bài, đôi mắt Duy vẫn không rời khỏi nó. Cậu đã biết trước mọi chuyện, bởi lá bài mà cậu đưa ra chính là quân vô dụng nhất cậu có.

Cô gái có thể lầm tưởng rằng mình đã thành công, nhưng thực ra cô ta chỉ đang tự chuốc lấy thất bại.

Cô gái ngẩn người khi nhìn vào quân bài của Duy.

Một khoảnh khắc im lặng.

Rồi bất ngờ, cô nhận ra tất cả đã quá muộn. Cô không thể cứu vãn được gì, vì quân bài của cô chẳng mang lại chút lợi ích nào.

Ván bài kết thúc nhanh chóng và bất ngờ, khi mà Duy chỉ cần gọn gàng thu lại những chip mà cô gái đã mất.

Tiếng xì xào, tiếng "Ồ!" từ một người chơi nào đó vang lên, nhưng Duy chỉ nhẹ nhàng thu quân bài của mình lại, không để lộ chút cảm xúc nào. Không có vẻ gì là tự mãn, chỉ một nụ cười mơ hồ thoáng qua trong lòng cậu.

Đây không phải là một chiến thắng chỉ về chip. Đó là chiến thắng về sự kiểm soát, sự tĩnh lặng trong tâm hồn.

Cậu đã chứng tỏ được rằng, trong trò chơi này, không ai có thể làm chủ được mọi thứ, ngoại trừ người giữ được bản thân vững vàng nhất.

Mọi người im lặng, và một cảm giác căng thẳng bao trùm không gian. Một ván thắng không ồn ào, không rầm rộ, nhưng đủ để làm lay chuyển mọi sự tự tin của những kẻ khác.

Duy không cần phải nói gì. Cậu đã làm điều mà không ai ngờ tới... chơi một trò chơi không phải với bài, mà với chính sự tỉnh táo và chiến lược của mình.

Vòng 3: Xáo trộn trí não

Tiếng người chia bài vang lên một lần nữa, và lần này, một người chơi khác quyết định đưa ra một nước đi táo bạo: "Thẻ Xáo Trộn".

Cả bàn chơi đều bất ngờ. Toàn bộ bài của mọi người bị đảo ngẫu nhiên. Tiếng xôn xao vang lên, mỗi người đều lo lắng về việc không biết mình sẽ nhận được quân bài nào.

Cả không gian bỗng tràn ngập sự hoang mang. Những người chơi bắt đầu nhìn nhau, không ai dám chắc chắn về nước đi của mình. Nhưng Duy vẫn ngồi đó, bình thản như nước.

Cậu không hề tỏ ra lo lắng, không có một chút dao động nào trong ánh mắt. Duy nhìn vào tay bài của mình sau khi xáo trộn, chỉ bằng một cái liếc mắt, cậu đã biết mình đang sở hữu gì.

Không một giây chần chừ, Duy lật "Thẻ Tấn Công" liên hoàn, tung vào hai đối thủ yếu nhất trên bàn.

Hai lượt chơi tiếp theo trôi qua trong yên lặng, với hai người chơi rời khỏi bàn, hoàn toàn không kịp phản ứng. Không ai kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, khi họ mất sạch chips chỉ trong một cái chớp mắt.

Vòng cuối: Vương Miện Người Sống Sót

Bây giờ, chỉ còn lại Duy và một người cuối cùng. Người này, với vẻ mặt lạnh lùng và quyết tâm, đã quyết định cược tất tay. Cả bàn giờ chỉ còn hai người, và tất cả đều cảm nhận được không khí căng thẳng bao trùm.

Kẻ này cười lạnh, như thể đang tự tin rằng với tất cả chips trong tay, hắn có thể kéo Duy xuống cùng, quyết một trận sống chết.

"Liều chết để kéo tôi xuống cùng?"

Duy thầm nghĩ, nhưng trong lòng, cậu đã chuẩn bị sẵn cho nước đi tiếp theo.

Duy cầm lá bài đặc biệt trong tay:

"Thẻ Đổi Bài" – Quyền chọn bài đối phương.

Không cần suy nghĩ lâu, Duy lặng lẽ lật lá bài, trao đổi với quân bài may mắn nhất trong tay đối thủ. Chỉ một chiêu, nhưng đã đủ để thay đổi toàn bộ cục diện ván chơi. Lá bài mà đối thủ vừa tự tin nắm giữ đã bị Duy đổi lấy, và khi cậu lật ra, ánh sáng đèn phòng như rực sáng thêm một chút.

Và như một cú kết thúc đẹp đẽ, Duy lật ra bài thắng tuyệt đối. Từng chip dồn về một chỗ duy nhất nơi Duy ngồi.

Phòng chơi bỗng chốc vang lên những tiếng hò reo vang dội, những tiếng vỗ tay của những người đứng xung quanh không còn giữ được sự im lặng vốn có.

Chip của đối thủ dần dần được thu lại, trong khi ánh đèn vàng rực rỡ như vẽ nên một vầng sáng nhẹ nhàng trên mái tóc của Duy, chiếu tỏa một thứ ánh sáng kỳ diệu mà không ai có thể phủ nhận.

Duy đứng dậy, không vội vàng, không hoan hỉ. Cậu chỉ nhìn về phía Quang Anh, nơi ánh mắt của anh nhẹ nhàng gật đầu, như một sự thừa nhận.

Quang Anh nâng ly rượu lên, khẽ chạm vào thành ly, ánh mắt như đang khen ngợi bằng thứ ngôn ngữ không lời.

"Giỏi lắm. Nhưng... trò chơi thật sự mới chỉ bắt đầu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro