Chương 62: Ván Cược Không Lối Thoát

Không gian căn phòng dần hiện rõ trong đôi mắt Duy, từng mảng ánh sáng va đập vào bóng tối, như bức tranh đang chầm chậm thức tỉnh từ trong giấc ngủ sâu.

Một chiếc bàn tròn khổng lồ nằm ngay chính giữa, nặng nề và uy nghi như một bàn thờ của định mệnh.

Tám chiếc ghế lớn kê đều xung quanh bàn, vị trí chính xác như thể đã được định sẵn từ trước khi bất kỳ ai trong số họ được sinh ra.

Tám người chơi, tám số phận, tám bí mật sâu kín ngồi đối diện nhau, ai nấy đều giữ sự im lặng tuyệt đối, căng như sợi dây đàn trước cú bật cuối cùng.

Phía đầu bàn, một cô gái tóc bạch kim chậm rãi bước ra. Mái tóc dài của cô ta đổ xuống như thác bạc lạnh, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê.

Trên người, cô khoác một chiếc váy đỏ rực, đỏ đến mức tưởng như đang bốc cháy dữ dội trên nền đá lạnh xám xịt của sàn phòng.

Mỗi bước chân của cô vang lên những tiếng cộp cộp sắc lạnh, ngân nga như nhát gõ cuối cùng báo tử.

Giọng cô vang lên, nhẹ như hơi thở của mật ong, nhưng lại sắc lạnh như lưỡi dao trượt qua da thịt:

– Luật chơi hôm nay là Xì Dách Biến Tấu.

– 21 điểm là tuyệt đối. Ai gần 21 nhất mà không vượt, thắng.

Một tiếng thở phào nhẹ, rất nhẹ, lan khắp căn phòng.

Nghe có vẻ... đơn giản.

Nghe có vẻ... quen thuộc.

Xì Dách ai mà không biết?

Một trò chơi tuổi thơ, một bài học sơ đẳng trong bất kỳ sòng bạc nào. Một số người nhếch môi, một số người siết nhẹ tay thành nắm đấm.

Nhưng nụ cười của cô gái cái nhếch môi khẽ ấy đã kịp cứa một vết mỏng manh vào mọi sự chủ quan non nớt.

Cô tiếp tục thong thả nói, từng chữ rơi ra như đinh đóng thẳng vào tâm trí:

– Mỗi ván, mỗi người buộc phải cược thứ quan trọng nhất của mình.

– Tiền, vật phẩm, bí mật, linh hồn... tùy chọn.

– Thắng thì lấy tất cả. Thua... mất sạch.

– Và nếu ai thua ba ván liên tiếp xin chia buồn. Người ấy sẽ trở thành tài sản của chủ nhân sòng bài này.

Một cơn gió lạnh lướt dọc sống lưng tất cả những người có mặt.

Không ai dám thở mạnh.

Không còn những nụ cười mỉa mai, không còn những cái liếc mắt ngạo mạn.

Chỉ còn im lặng đặc quánh, nặng như đá nện.

Bắt đầu vòng 1.

Quang Anh ngồi sau lưng Duy, im lặng như bóng tối đổ dài sau ánh đèn mờ. Bộ vest đen trên người anh hòa vào nền tối, chỉ có ánh mắt ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao vừa rời khỏi lò rèn quét chậm qua từng khuôn mặt một cách tàn nhẫn.

Trước khi những quân bài đầu tiên được chia, giọng Quang Anh vang lên. Không lớn. Nhưng đủ để xuyên thẳng qua lớp không khí đặc quánh của căn phòng, đánh thẳng vào tim gan từng người:

– Ở trước mặt RHYDER tôi, ai chơi bẩn... hay ăn gian...

– Thì tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần... xem mình còn mấy cái mạng để chơi tiếp.

Giọng nói đó không cần đe dọa. Không cần gầm thét. Nó chỉ đơn giản là sự thật lạnh lẽo và tuyệt đối.

Một cơn rùng mình lướt qua tất cả.

Mọi mưu toan đen tối vừa nhen nhóm đều lập tức co rúm lại, như một đốm lửa nhỏ bị dập tắt dưới bàn chân thép.

Ván bài mở.

Duy đưa tay rút bài.

Ngón tay cậu thon dài, khớp xương nổi nhẹ dưới lớp da trắng trẻo, nhưng động tác lại vững chãi đến lạnh người như thể cậu không hề nắm lấy những quân bài, mà đang nắm lấy chính nhịp thở của số phận.

Hai lá đầu tiên:

10 cơ và 9 rô.

19 điểm.

Gần như hoàn hảo.

Đủ gần để chạm vào chiến thắng, nhưng cũng đủ xa để không rơi vào cái bẫy thừa một nhịp.

Duy không biểu lộ gì. Cậu ngồi im, thần thái yên tĩnh như mặt hồ dưới đêm trăng lạnh. Chỉ có hàng mi khẽ rung lên một lần, như gợn sóng thoáng qua mặt nước.

Bên kia bàn, một gã đàn ông mặc bộ vest xanh thẫm, gương mặt lạnh băng như tượng đá, cũng đang giữ 18 điểm.

Ánh mắt gã liếc nhanh về phía Duy, âm hiểm, bất an. Ánh đèn phản chiếu lên trán gã những vệt mồ hôi mỏng, như những con sông nhỏ không thể ngăn nổi dòng chảy của nỗi sợ.

Cô gái dẫn chương trình mỉm cười.
Nụ cười của cô như một con mèo đang vờn chuột, nhún vai duyên dáng rồi cất giọng:

– Muốn rút thêm không? Hay đứng lại?

Duy hít sâu. Một hơi thật sâu, như nuốt trọn bầu không khí nặng nề vào lồng ngực.

Ánh mắt cậu mở ra, sâu thẳm và trong vắt như giếng cổ. Không một gợn sóng. Không một tia do dự.

Cậu nghiêng đầu nhẹ, như lắng nghe một bản nhạc chỉ riêng mình nghe được, rồi trả lời:

– Không rút.

Chỉ hai chữ, ngắn gọn, dứt khoát.

Như một nhát chém sắc bén cắt phăng mọi lưỡng lự và tính toán.

Những đối thủ khác bắt đầu lần lượt bốc thêm bài.

Kẻ thì run tay, bốc trúng con bài phá hủy, vượt quá 21 và chết đứng tại chỗ.

Kẻ thì dằn vặt, nghiến răng, rồi cũng tự hủy mình trong cơn khát thắng không kiềm được.

Duy vẫn ngồi im.

Bình thản.

Yên lặng.

Như một con sói non ngồi giữa rừng đêm, chờ đợi khoảnh khắc con mồi tự ngã xuống.

Đôi tay cậu nhẹ nhàng siết chặt lấy quân bài của mình. Không phải để bảo vệ lá bài mà như ôm lấy chiến thắng còn đang thở nhè nhẹ trong lòng bàn tay.

Mở bài.

Kết quả được phơi bày dưới ánh đèn trắng lạnh.

Gọn gàng. Sạch sẽ. Không một vệt máu nào cần lau.

Không một tiếng hét, không một tiếng la ó. Chỉ có một sự thật trần trụi rằng Duy thắng.

Cậu nhẹ nhàng, như một cái phẩy tay, thu lại đống chip vàng chói lóa trước mặt cùng với một chiếc nhẫn cưới.

Một vật cược tuyệt vọng, bằng niềm tin ngây thơ rằng mình sẽ không thua.

Một chiếc nhẫn cũ kỹ, nhưng lấp lánh kỳ lạ dưới ánh đèn.

Một giấc mơ... vừa bị đánh mất.

---

Vòng 2:

Cô dẫn chương trình búng tay.

Tách.

Một âm thanh khô lạnh, vang lên như nhát dao bổ đôi không khí ngột ngạt trong phòng.

Ánh đèn pha lê chùm treo trên cao khẽ rung nhẹ, như cũng rùng mình trước diễn biến mới.

Màu sắc dần chuyển đổi ánh vàng dịu dàng lúc trước bị nuốt gọn trong sắc lam lạnh ngắt, sắc xanh của biển sâu, nơi những con cá mập khổng lồ lặng lẽ bơi quanh, ngửi thấy mùi máu từ những vết thương chưa kịp khép miệng.

Sự căng thẳng ngưng đọng thành từng mảng sương mỏng.

Cô gái bạch kim tiến lên thêm một bước, tà váy đỏ bồng bềnh như ngọn lửa ma trơi trên nền đá băng.

Giọng cô vang vọng ngọt ngào như đường phèn chảy chậm trên đầu lưỡi, nhưng mỗi chữ thốt ra lại bén ngót như dao cứa:

– Luật chơi thêm gia vị, cho thêm phần thú vị...

– Mỗi người phải tung xúc xắc định mệnh.

Từng nhịp tim dường như trượt khỏi quỹ đạo bình thường.

– 1 tới 3: Bắt buộc rút thêm một lá, dù muốn hay không.

– 4 tới 6: Được giữ bài, tùy quyết định.

Một tràng rì rầm lo lắng dấy lên, như những con dã thú nhỏ thầm thì trong bóng tối.

Có người đưa mắt nhìn nhau, có kẻ siết chặt mép bàn đến trắng bệch đốt ngón tay.

Duy ngồi yên.

Không chút nao núng.

Ánh mắt cậu ánh lên tia lạnh sắc, như mặt hồ mùa đông khép băng dưới cơn mưa phùn.

Cậu cầm lấy viên xúc xắc.

Nó nặng hơn những gì cậu tưởng.

Lạnh buốt. Như thể trong lòng bàn tay mình, Duy đang cầm một lời thách thức được đúc từ máu và nước mắt của những kẻ thất bại trước đó.

Cậu tung lên.

Lạch cạch.

Tiếng viên xúc xắc nhảy múa trên mặt bàn âm thanh khô khốc vang vọng giữa căn phòng im phăng phắc, như tiếng trống khải huyền báo hiệu cho những linh hồn chưa biết mình sẽ rơi vào đâu.

Số 4.

Một thoáng ánh sáng lóe lên trong mắt Duy.

Giữ bài.

Cậu gật đầu nhẹ như một cơn gió, rồi nhìn xuống bài của mình:

7 bích và 5 cơ.

12 điểm.

Không cao. Không thấp. Một con số lửng lơ như lưỡi dao treo lơ lửng trên sợi tóc.
Chạm vào ngưỡng an toàn, nhưng vẫn xa bến bờ chiến thắng.

Cậu khẽ nheo mắt, đôi lông mày tinh tế cau nhẹ lại, suy nghĩ chỉ trong một nhịp thở.

Một phần trong cậu thôi thúc phải giữ, an toàn, phòng thủ. Nhưng phần khác, phần bùng cháy thầm lặng bên trong lại nói:

"Không ai thắng khi chỉ biết co mình lại."

Duy quyết định.

Cậu đưa tay.

Mảnh ngón tay trắng trẻo siết nhẹ lấy góc bộ bài.

Mọi ánh mắt đổ dồn về cậu như những con diều hâu đói mồi.

Rút.

Một động tác gọn gàng.

Lá bài trượt ra, nhẹ nhàng như cơn gió chạm khẽ vào cánh đồng khô cằn.

Duy lật bài.

8 rô.

20 điểm.

Một khoảnh khắc im lặng.

Rồi cả căn phòng như nghẹt thở.

Sự im lặng ấy nặng đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong huyết quản từng người.

Duy thắng.

Lần nữa.

Một chiến thắng không ồn ào.

Một chiến thắng không cần vỗ tay, không cần hò reo.

Nó tựa như tiếng thở ra trong căn hầm sâu nhất của tâm trí nhẹ, sâu, nhưng đủ để thắp lên một ngọn lửa.

Trên bàn, những đối thủ khác đã bắt đầu thay đổi cách nhìn.

Không còn ánh mắt khinh thường.

Không còn thái độ lơ đễnh coi cậu là “mồi mềm”.

Thay vào đó ánh mắt e dè, ngờ vực, pha lẫn chút thù địch.

Họ đã thấy: Một con sói con... đang lặng lẽ lột xác giữa bàn cờ sinh tử này.

---

Không khí trong phòng nặng như tấm màn nhung tẩm chì.

Những kẻ thua cuộc bắt đầu đánh mất phong độ.

Có người đập mạnh tay xuống bàn, ghế bật ngửa, rơi chỏng chơ.

Có kẻ giật tóc, nguyền rủa trong miệng như một con thú bị dồn đến đường cùng.

Một vài kẻ thậm chí gục đầu xuống, nức nở thảm thương, như thể tất cả hy vọng đã tuột khỏi tay không kịp nắm giữ.

Duy vẫn ngồi đó.

Lặng lẽ.

Điềm tĩnh.

Như một chiến binh đơn độc giữa trận cuồng phong, mắt không chớp, tim không run, chỉ chờ đợi sóng gió kế tiếp mà không một lời than van.

Tựa như, giữa cơn bão, chính cậu mới là tâm bão.

---

Phía sau, ánh mắt Quang Anh lặng lẽ dõi theo Duy.

Ánh nhìn của anh vừa là một sự thừa nhận thầm lặng, vừa là một lời khích lệ không cần nói thành lời.

Một nụ cười rất nhẹ thoáng qua khóe môi Quang Anh, sắc lạnh nhưng tự hào.

Trong lòng anh nghĩ:

"Cậu đang chơi rất tốt."

Câu nói ấy vang lên trong cõi lòng Duy, như một vết son đỏ giữa bức tranh đen tuyền.

Một lời khen không khoa trương.

Một sự công nhận không cần ồn ào.

Nhưng nó đủ để Duy ngồi thẳng lưng hơn.

Siết chặt lấy những quân bài trong tay mình như siết lấy cả niềm kiêu hãnh đang trỗi dậy từng chút một.

Khi Duy chuẩn bị bước vào vòng 3, một luồng khí lạ như quét qua bàn cờ sinh tử, khiến cả căn phòng phút chốc chùng xuống.

Từ phía đối diện nơi ánh đèn lam lạnh nhất không thể chạm tới một bóng người động đậy.

Người đàn ông ấy mặc bộ vest đen sắc nét, áo sơ mi trắng tinh như dao mổ, cổ tay đeo đồng hồ bạc nặng nề ánh lên thứ ánh sáng lạnh toát.

Gương mặt hắn bị che kín bằng một chiếc mặt nạ bạc sáng bóng, phản chiếu mọi tia sáng xung quanh như nuốt trọn những ánh nhìn lạ lẫm.

Hắn lên tiếng.

Giọng nói vọng ra từ sau lớp mặt nạ, trầm thấp như tiếng xích sắt kéo lê trên sàn đá lạnh:

– Cậu bé, dám chơi một ván "ALL IN" không?

Câu nói nổ tung giữa không trung như một quả pháo nén lâu ngày.

Những người chơi khác nín thở.

Ghế khẽ kêu cọt kẹt.

Một vài ly rượu dừng lưng chừng môi.

Duy ngước lên.

Ánh mắt cậu, tưởng chừng vẫn bình thản, lại sáng bừng một tia nhìn lạnh và sắc đến rợn người.

Không một cái chau mày.

Không một nếp gấp trên khóe môi.

Chỉ có đôi mắt tĩnh lặng như bầu trời trước cơn giông, sâu thẳm và thách thức.

Cậu thì thầm, giọng khàn khàn nhưng vang vọng như kim loại va vào nhau:

– Cược bằng gì?

Câu hỏi ngắn gọn, nhưng nặng tựa ngàn cân.

Không phải vì cậu sợ.

Không phải vì cậu nao núng.

Mà vì cậu muốn nghe chính miệng kẻ kia thốt ra những thứ hắn đang tham lam nhắm tới.

Gã mặt nạ bạc cười khẩy.

Một tiếng cười khô khốc, khó chịu như tiếng dao cà trên đá thô.

Hắn nghiêng người, khuỷu tay chống lên bàn, giọng nói như cào xé không khí:

– Tất cả những gì cậu vừa thắng... và... chính bản thân cậu.

Ầm.

Căn phòng như nổ tung trong khoảnh khắc.

Một làn sóng xôn xao, hỗn loạn tràn ngập rì rầm, lẩm bẩm, mỉa mai, hứng thú, kinh ngạc.

Tất cả cuộn lại thành một thứ âm thanh hỗn tạp đặc quánh, dính chặt vào da thịt như mạng nhện chết người.

Ở một góc khác, Quang Anh lập tức siết chặt tay.

Khớp xương trắng bệch dưới da vì lực bóp. Từng đốt ngón tay phát ra tiếng răng rắc khe khẽ, như bức tường kìm nén đang rạn nứt.

Ánh mắt anh như một vết dao sáng loáng cắt phăng mọi khoảng cách giữa mình và gã mặt nạ. Mỗi cái nhìn như hàng trăm nhát dao nhỏ, sắc bén, lạnh buốt.

Trong lòng Quang Anh gầm lên:

"Tên đó dám có ý nghĩ mơ tưởng tới người của hắn."

Một sự giận dữ âm ỉ, không bùng nổ như kẻ yếu, mà cháy rực bên trong như dung nham chảy ngầm dưới lòng núi lửa.

Đó là sự giận dữ của kẻ quen với việc giữ và bảo vệ những gì mình yêu thương bằng mọi giá.

Quang Anh cười lạnh.

Nụ cười không chạm tới mắt.

Một cái cong nhẹ môi, kiêu ngạo và chết chóc.

– Đúng là... chán sống.

Nhưng anh không lên tiếng ngăn cản.

Vì nó không cần thiết.

Đôi mắt anh lạnh, sắc, và tĩnh như lưỡi kiếm được mài suốt ngàn đêm đã nói thay tất cả.

Còn Duy...

Giữa tất cả ánh mắt đổ dồn về, giữa làn sóng cảm xúc như muốn xô ngã mọi tường thành lý trí.

Cậu chỉ mỉm cười.

Một nụ cười lặng lẽ, dịu dàng như gió cuối thu, lại sắc lạnh như nước sông vừa trôi qua đá ngầm.

Không giận dữ.

Không sợ hãi.

Không khinh thường.

Chỉ đơn giản một sự bình tĩnh đến rợn người.

Một sự bình tĩnh được sinh ra từ trong bóng tối, từ những vết thương đã liền sẹo, từ những trận chiến mà cậu từng chiến thắng chính bản thân mình.

Nụ cười ấy như một lời tuyên ngôn thầm lặng:

"Tôi không thuộc về bất cứ ai. Không ai được phép ra giá cho tôi."

Và rồi, Duy từ tốn ngẩng đầu.

Chuẩn bị trả lời.

– Được thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro