Chương 70: Suy Nghĩ

Chiếc xe vẫn lao nhanh qua những con phố vắng, ánh đèn đường thoáng qua như những tia chớp yếu ớt trong đêm tối.

Quang Anh ngồi im, ánh mắt của anh không một chút biểu cảm, như thể vết thương ở lưng chẳng thấm vào đâu. Cánh tay anh khoanh lại trên ngực, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Nhưng Duy biết, dù anh có tỏ ra thế nào, vết dao đó không thể biến mất chỉ vì sự im lặng.

Duy ngồi bên cạnh anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Trong lòng cậu là những đám mây vẩn đục, những suy nghĩ mâu thuẫn cứ quẩn quanh.

Cậu nhìn Quang Anh, cảm giác kỳ lạ vẫn chưa rời khỏi trái tim mình. Người mà cậu từng nghĩ xem mình là một quân cờ, một kẻ chỉ biết lợi dụng, lại vừa liều mình cứu cậu dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Lưng Quang Anh vẫn rỉ máu, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi. Cậu biết anh rất giỏi trong việc kiểm soát cảm xúc, nhưng cậu không thể hiểu được lý do gì khiến anh hành động như vậy.

Cậu tự hỏi liệu có phải chỉ là một màn kịch, một vở diễn mà anh dựng lên để giữ chân cậu lại.

Nhưng cái nhìn trong mắt Quang Anh khi hắn lao vào cứu cậu không giống như thế. Cái gì đó khác biệt, một sự quan tâm, một thứ gì đó mà cậu chưa bao giờ nhận thấy.

– Quang Anh...

Duy cất lên, giọng nhẹ bẫng, không phải là sự hối hận, mà chỉ là một câu hỏi đang quẩn quanh trong lòng cậu.

Quang Anh quay đầu lại, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt của xe. Anh nhìn cậu một cách lạnh lùng, như thể tất cả mọi chuyện chỉ là chuyện nhỏ.

– Hửm?

Anh hỏi, giọng đều đều, không có chút dao động.

Duy không thể giữ được cảm xúc nữa, nhìn vào vết thương trên lưng anh, cậu hỏi:

– Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy? Anh... luôn xem tôi là một quân cờ trong tay anh mà. Tại sao lại bảo vệ tôi?

Quang Anh không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối mờ mịt của đêm bao phủ mọi thứ. Cuối cùng, sau một hồi im lặng dài, anh mới lên tiếng.

– Đôi khi, quân cờ cũng có giá trị của riêng mình.

Quang Anh nói, giọng anh lạnh lùng nhưng có một sự thật nào đó nằm sâu trong câu nói đó mà Duy không thể lý giải.

Duy cảm thấy lòng mình như có một tia sáng lướt qua, nhưng vẫn còn mơ hồ.

Cậu im lặng, không biết phải nói gì thêm.

Cảm giác lo lắng vẫn không buông tha cậu, và nhìn Quang Anh trong tình trạng này khiến cậu cảm thấy sự bất an lớn dần lên.

Xe dừng lại trước cổng biệt thự, và một nhóm người lập tức lao đến hỗ trợ Quang Anh, giúp anh ra khỏi xe và vào trong.

Duy không thể rời mắt khỏi anh, dù mọi thứ vẫn hỗn loạn trong đầu cậu.

Họ đưa Quang Anh vào phòng, và Duy đứng ngoài cửa, cảm giác như mình là người ngoài cuộc trong chính câu chuyện của mình.

Cậu muốn vào để chăm sóc anh, muốn hỏi thêm những điều không hiểu, nhưng lại sợ sẽ làm mọi thứ rối tung lên. Cậu vẫn chưa thể vượt qua được cảm giác mơ hồ về sự thay đổi này, về Quang Anh, về mối quan hệ mà cậu chưa thể định hình.

Một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người trong nhóm bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng. Song Luân nói:

– Vết thương của Quang Anh nặng. Chúng tôi cần phải chăm sóc anh ấy ngay lập tức.

Anh thông báo, nhìn Duy với ánh mắt đầy lo lắng.

Duy gật đầu, tim cậu đập mạnh. Cậu không thể chỉ đứng đó, nhìn anh ấy bị tổn thương. Cảm giác đó giống như một nhát dao đâm vào chính trái tim cậu.

Cậu vội vã đi vào phòng, tìm Quang Anh, và khi thấy anh nằm trên giường với vết thương đang được băng bó, cậu không kìm được nữa.

– Quang Anh, tên đáng ghét...

Duy thở hổn hển, rồi lại ngừng lại, không biết nói gì thêm.

Quang Anh mở mắt, nhìn cậu một cái rồi lại nhắm lại, nhưng lần này, trong ánh mắt của anh có gì đó khác biệt. Một chút mềm yếu, một chút không còn lạnh lùng như mọi khi. Anh khẽ lên tiếng:

– Cậu... không phải lo. Tôi vẫn ổn.

Nhưng Duy biết, dù anh có nói vậy, vết thương ấy sẽ không chỉ đơn giản là "ổn" như anh muốn.

Tình thế bây giờ không còn như trước. Duy không thể chỉ coi mình là một quân cờ nữa. Cảm xúc trong cậu đã thay đổi, và trong khoảnh khắc này, cậu không còn biết phải đối diện với Quang Anh như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro