Chương 78: Cảm Giác Lạ Lẫm

Ăn sáng xong, Quang Anh không vội vã rời đi ngay mà thong thả khoác áo lên vai, động tác lười biếng nhưng lại toát lên khí chất ung dung quen thuộc.

Hắn đứng đó, tựa nửa người vào tường gần cầu thang, ánh nắng hắt qua khung cửa sổ chiếu lên một bên mặt, khiến nụ cười nhàn nhạt của hắn càng thêm phần lười biếng nhưng khó rời mắt.

– Tôi phải ra ngoài một lát. Nhóc cứ ngoan ngoãn ở nhà.

Hắn nói, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, mang theo chút gì đó vừa cưng chiều vừa ra lệnh.

Duy vừa mới mang chén bát ra bồn rửa, còn chưa kịp lau tay, đã ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt cậu hơi nheo lại, rõ ràng ánh lên vẻ nghi hoặc.

Cậu chẳng nói gì, nhưng biểu cảm trên gương mặt đã đủ để Quang Anh đọc được cả một bản luận văn đầy nghi vấn đang chạy trong đầu nhóc con kia.

Dường như đoán trước được cậu sắp nói gì, Quang Anh chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh một tia nguy hiểm, giọng nói tuy chậm rãi nhưng lại thấp và có phần nặng nề, như vừa đùa vừa thật:

– Nếu có ý định trốn... thì cũng nghĩ kỹ đi.

Hắn dừng lại một chút, đưa tay gạt nhẹ mái tóc vừa rũ xuống trán, ánh mắt lúc này nhìn Duy thẳng thừng không né tránh như muốn khóa cậu lại bằng sự nghiêm túc hiếm có:

– Giờ ai cũng biết nhóc là người của tôi rồi. Tình hình ngoài kia chẳng yên bình đâu. Ra ngoài chẳng được gì, chỉ tổ mệt thêm thôi.

Lời nói không lớn, không gằn giọng, nhưng lại như từng mũi kim xuyên thẳng vào tim Duy, khiến cậu chợt cứng người lại. Hắn không hét, không ra oai, mà chỉ bằng một câu nói đơn giản, đã như thể đóng sập lại mọi cánh cửa phản kháng của cậu.

Duy bặm môi, bĩu môi một cái rõ dài như thể muốn bày tỏ sự khó chịu, rồi phun ra một tiếng "hứ" ngắn cũn, đầy bực bội.

Cậu không buồn đáp lại, cũng không thèm nhìn hắn nữa, quay ngoắt người như một làn gió, đôi chân nhỏ chạy vụt lên cầu thang, mang theo tiếng bước chân giận dỗi đều đều vọng lại.

Quang Anh nhìn theo bóng lưng đó, đôi mắt cong cong cười khẽ, rồi thản nhiên gọi với lên tầng như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra:

– À, nhóc nghĩ muốn thưởng gì đi nhé ~

Câu nói rơi xuống nhẹ tênh, nhưng lại khiến bước chân trên cầu thang của ai kia khựng lại một nhịp. Dù không quay đầu, nhưng dáng vai khẽ run kia đã nói rõ cậu vẫn nghe thấy, và cậu đang cố không phản ứng.

Quang Anh mỉm cười đầy ý vị, rồi thong thả quay lưng đi, tiếng bước chân vững vàng xa dần, để lại trong không khí mùi hương gỗ tuyết tùng còn thoảng lại, hòa lẫn với chút ngẩn ngơ chưa tan nơi đáy tim ai đó đang đứng lặng trên cầu thang.

---

Vừa mới khép cửa phòng lại, tiếng cạch vang lên khẽ khàng như một dấu chấm lặng cắt đứt nhịp trò chuyện ban sáng.

Duy thả người xuống giường, cả cơ thể nhỏ gọn chìm vào trong đệm, để mặc cho tấm chăn lạnh vừa được kéo ra phủ lên lưng.

Một tiếng thở dài rất nhẹ, như một cơn gió thoảng lướt qua mặt nước tĩnh lặng, trôi đi trong không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Vậy mà tim cậu... lại không yên.

Hình ảnh ban nãy, từng chi tiết một, như những đoạn phim quay chậm cứ tự động tua lại trong đầu cậu.

Mỗi một khung hình, mỗi một góc nhìn, đều gợi lên thứ cảm xúc vừa quen vừa lạ cảm giác khiến cậu chẳng biết phải trốn vào đâu cho khỏi đỏ mặt.

Bàn tay to kia... đặt lên eo cậu. Không mạnh. Không siết. Chỉ đơn giản là đặt, nhưng sự hiện diện ấy như thiêu đốt từng mảng da bên dưới lớp áo mỏng.

Cảm giác nong nóng kia lan dần, như có một dòng điện nhỏ rỉ rả chạy dọc sống lưng, khiến cậu khẽ co người lại theo phản xạ.

Ánh mắt của hắn khi đó... có gì đó lấp lánh khó hiểu.

Tiếng cười trầm khẽ cất lên từ cổ họng hắn... dịu dàng đến mức khiến lòng người run nhẹ.

Mọi thứ không ồn ào, không phô trương lại giống như một chiếc bẫy ngọt ngào được đặt giữa căn phòng buổi sáng, không cần dây trói, không cần lời dụ, cũng đủ khiến cậu tự nguyện bước vào.

Duy siết lấy chiếc gối ôm hình rái cá gần nhất, hai má nóng ran lên từng chút.

Đôi tay khẽ chạm về phía hông trái, nơi Quang Anh từng đặt tay lên sáng nay.

Dù biết rõ chỉ là một trò đùa của hắn, một trò cũ rích được lặp lại bằng một cách mới... nhưng cơ thể cậu lại phản ứng khác thường đến đáng sợ.

Không phải đau, mà là lạ. Lạ đến mức cậu không dám chắc mình là ai nữa.

"Mình bị gì vậy trời..."

Cậu rầu rĩ thầm nghĩ, rồi lập tức lắc đầu mạnh như muốn hất bay mớ suy nghĩ rối loạn ấy ra khỏi tâm trí. Một lần, hai lần, đến khi tóc rối tung cả lên, cậu mới ngừng lại thở dốc.

Không được nghĩ nữa.

Không được thả hồn lơ lửng theo ánh mắt của hắn.

Không được để cái người kia, cái giọng nói kia, cái tay kia, cái cười kia... ảnh hưởng đến mình thêm chút nào nữa!

Duy lăn qua lăn lại trên giường như một chú mèo con bị buộc phải ở yên nhưng lại quá thừa năng lượng để nằm im. Mỗi lần lật người, chăn lại xoắn thêm một vòng quanh người cậu, đến cuối cùng thì cậu chỉ còn thấy được phần trán mình qua lớp chăn bị kéo trùm kín.

Cậu vùi mặt vào gối, tiếng lẩm bẩm giận dỗi bị gối nuốt chửng một nửa, như tiếng mèo con kêu yếu ớt:

– Tại hắn… chắc chắn là tại hắn…

Cái người vừa nói vừa cười đó.

Cái người chẳng lúc nào nghiêm túc nhưng lại khiến cậu không thể không nghiêm túc khi nghĩ về.

Cái người mà ngày hôm qua vẫn còn vô tư ngủ bên cạnh cậu không rào chắn, mà hôm nay chỉ một lần chạm hờ... lại khiến tim cậu như rối tung lên.

Tại sao chứ?

Cậu nhớ rõ, hắn từng cắn nhẹ vào cổ cậu, từng dùng giọng nói trầm ấm thì thầm ngay bên tai khiến cậu đỏ mặt.

Hắn từng kéo cậu vào lòng ngủ, ôm ấp suốt đêm như ôm một chiếc gối bông ấm áp, từng vắt tay qua eo, vắt chân qua chân, cứ như hai người là một.

Khi đó, Duy chỉ thấy khó chịu, chỉ muốn đạp hắn xuống giường.

Vậy mà giờ đây, chỉ một cái chạm... cậu lại thấy má nóng tim đập, thở không đều?

Hắn vẫn là hắn.

Cậu vẫn là cậu.

Nhưng cái cảm giác này… rõ ràng không giống trước nữa. Không còn là “quá trớn”, không còn là “thân thiết quá mức”, không còn là “trêu ghẹo bạn nhỏ cho vui”.

Là gì thì cậu không dám nói ra. Chỉ biết rằng khi ánh mắt hắn dừng lại trên mình lâu hơn một nhịp... tim cậu cũng đập lệch mất một nhịp.

Duy hậm hực vươn tay tìm cái remote, bật đại TV lên, để tiếng nhạc ồn ào lấp đầy căn phòng. Mắt dán lên màn hình nhưng lòng lại như gợn sóng. Ánh sáng nhấp nháy của TV chẳng thể xua đi cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực.

– Cảm xúc kỳ lạ này… là gì thì cũng mặc kệ.

Duy lầm bầm, đôi mắt ánh lên chút bướng bỉnh nhưng đầy yếu ớt như một lớp vỏ mỏng phủ lên trái tim đang hoảng loạn.

– Dù gì… cuối cùng cũng sẽ có câu trả lời thôi. Mình không quan tâm.

Cậu lặp lại câu ấy, như một câu thần chú.

Cứ lặp đi lặp lại, như đang thôi miên chính mình.

Nhưng mỗi lần vô thức nhích người, mỗi lần bàn tay chạm vào hông, mỗi lần nhớ đến ánh mắt kia tất cả lại như những giọt mưa tí tách rơi vào lòng, không lớn, không đủ để dâng lên thành bão... nhưng cứ rơi mãi không ngừng.

Một chút nhộn nhạo.

Một chút ngứa ngáy.

Một chút… bồi hồi không rõ tên.

Duy thở hắt ra lần nữa, rồi lăn vào trong góc giường, chăn phủ kín người, giấu đi cả khuôn mặt đang đỏ đến tận mang tai.

Cậu giả vờ như chẳng cảm nhận gì hết.

Giả vờ như sáng nay chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng nắng vẫn chiếu vào phòng qua khung cửa kính, lặng lẽ lan tỏa ánh sáng ấm áp và mùi hương nắng sớm.

Một ngày mới bắt đầu như bao ngày khác... chỉ có lòng cậu, là không còn đơn giản như trước nữa.

Vì có một ai đó, đã vô tình trở thành người khiến tim cậu xao động.

---

Tớ đang tính để Duy cảm nắng từ giờ tới tận chương 100 mới sang giai đoạn tiếp theo... thấy được không ta:))) Để kiếm drama gì "hành" tí ^^

Tự nhiên thấy nhức đầu vì cứ chấp niệm mấy cảnh quan trọng phải khớp số chương tròn đẹp mới thấy đã...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro