Chương 82: Người Điều Khiển Trong Bóng Tối

Ánh nắng ban mai len qua lớp rèm mỏng, tạo thành những vệt sáng dịu dàng rải rác trên nền sàn gỗ và lặng lẽ bò lên mép giường, dừng lại ở chăn gối lộn xộn.

Căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc cùng nhịp thở khẽ khàng như đang hoà vào không khí dịu êm của một sáng sớm bình yên.

Duy trở mình, đôi lông mày hơi nhíu lại vì ánh sáng len vào khóe mắt. Cậu dụi mắt, giọng ngái ngủ còn chưa kịp rời khỏi gương mặt.

Mái tóc mềm rối nhẹ, rũ xuống trán, trông như một chú mèo con vừa bị đánh thức khỏi giấc mơ.

Mắt vẫn còn mờ mịt, cậu quay đầu sang bên theo bản năng... và tim cậu lỡ mất một nhịp.

Quang Anh nằm đó, tay vắt ngang bụng, hơi thở sâu và đều như vẫn còn trong giấc ngủ.

Ánh nắng len qua khe rèm, chiếu nghiêng lên gò má hắn, phản chiếu nhẹ lên làn da trắng và đường nét rõ ràng như được tạc.

Hàng mi dài khẽ rung nhẹ, sống mũi thẳng và sắc nét, những lọn tóc mềm hơi rối nhưng lại càng khiến gương mặt ấy thêm phần dịu dàng, gần gũi. Không một lời nào có thể mô tả trọn vẹn vẻ yên bình tĩnh lặng ấy. Như thể thời gian cũng chậm lại vì hắn.

Duy nuốt nhẹ nước bọt. Cậu nhìn. Mắt không dời dù chỉ một giây. Cảm giác lạ lẫm len vào tim như thể một sợi tơ mềm quấn quanh từng nhịp thở.

Phần lý trí chật vật lên tiếng:

“Đừng nhìn nữa, kỳ lắm. Nhìn người ta ngủ làm gì. Tý bị bắt thì quê chớt!”

Nhưng một phần mềm yếu hơn lại thì thầm:

“Nhìn thôi mà. Ai cấm đâu. Với lại... đẹp vậy, tiếc gì không ngắm.”

Thế là cậu cứ thế ngồi im, lặng lẽ dõi theo từng hơi thở, từng chuyển động nhỏ như thể đang cố giữ lấy một khoảnh khắc quý giá nào đó chỉ thuộc về riêng mình.

Và chẳng biết từ khi nào, gương mặt cậu cũng nhuộm chút gì đó mềm mại, như một lời thú nhận không thành tiếng.

Chỉ là… cậu không hề biết rằng, người bên cạnh đã thức từ lúc cậu cựa mình đầu tiên.

Quang Anh khẽ mở mắt rồi lại nhắm hờ, giả vờ vẫn đang ngủ, khóe môi nhếch lên một chút vì trò theo dõi lặng lẽ của cậu nhóc ngốc kia.

Hắn nằm im, không lên tiếng, tận hưởng cái cách Duy nhìn mình không phòng bị, không che giấu ánh nhìn đó có chút ngơ ngác, chút tò mò và... quá thật lòng.

Hắn thấy tim mình hơi rung.

Rồi như không thể nhịn được nữa, giọng khàn khàn đặc trưng vào buổi sáng vang lên nhẹ nhưng đột ngột phá tan không khí yên tĩnh:

– Nhìn đủ chưa?

Duy giật thót, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu phản xạ quay ngoắt mặt đi, tay chống gấp ra sau, suýt nữa thì ngã nhào khỏi giường.

– A-A-anh dậy rồi à?! Tôi... tôi chỉ... xem giờ thôi!

Câu cuối lí nhí như muỗi kêu, chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Quang Anh chống tay, nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt nửa buồn ngủ nửa cười nhìn cậu. Hắn không vạch trần, cũng chẳng buông lời trêu ghẹo như thường. Chỉ ung dung nói, giọng còn vương chút lười biếng:

– Hôm nay đi họp với tôi.

Duy cau mày, vừa dụi mắt vừa ngáp dài, rõ ràng còn chưa sẵn sàng bắt đầu ngày mới:

– Tôi có phải trợ lý của anh đâu mà đi họp?

Quang Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của mình ra sau, giọng bình thản, lại mang theo chút gì đó giống như mệnh lệnh nhẹ nhàng:

– Vậy thì hôm nay làm tạm. Coi như trải nghiệm.

Duy tròn mắt, định bật lại, nhưng rồi lại ngậm miệng, tay nắm chăn kéo lên che mặt, lầm bầm gì đó không rõ.

Chỉ có một điều rõ ràng cái nhịp đập trong ngực cậu, từ khi mở mắt đến giờ, vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại.

Quang Anh nhìn cậu quấn chăn như cái bánh tét nhỏ, không nhịn được bật cười, bước xuống giường, khẽ vỗ đầu cậu một cái:

– Nhanh lên. Tôi đợi.

Và hắn rời khỏi phòng với bước chân thong thả, để lại Duy nằm đó, tim đập loạn trong lồng ngực, mặt đỏ tới tận mang tai… và chiếc nhẫn trên tay vẫn lấp lánh dưới nắng sớm.

Buổi họp diễn ra trong một không gian rộng lớn, ngập tràn ánh sáng từ những chiếc đèn chùm cổ điển.

Căn phòng có một sự tĩnh lặng lạ thường, dù ánh sáng dịu nhẹ nhưng không khí lại nặng nề, như thể từng tia sáng cũng cảm nhận được sự căng thẳng, không dễ dàng lọt qua.

Mỗi cử động của người trong phòng đều mang vẻ trầm tư, suy nghĩ, như thể tất cả đều đang lắng nghe không chỉ những lời nói, mà là những suy tính sâu xa hơn bên dưới bề mặt.

Duy ngồi bên cạnh Quang Anh, tay đan vào nhau, cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt của cậu không ngừng di chuyển từ người này sang người kia, không phải vì tò mò mà là vì sự cảnh giác đã thành thói quen.

Cậu cảm nhận rõ ràng từng ánh mắt chạm vào mình, từng sự chuyển động của không gian xung quanh, như thể từng hơi thở của những người ở đây đều có thể mang theo mối nguy hiểm nào đó.

Hiếu người đàn ông cao lớn với ánh mắt sắc lẹm, đưa một tập tài liệu dày cộp cho Hùng, rồi khoanh tay lại thở dài, miệng lẩm bẩm:

– Sắp tới lại có buổi đấu giá đá thô rồi cắt thạch đá quý… Sao cái thành phố này chuyện nhiều thế không biết.

Hùng ngồi đối diện, dáng vẻ thư thả nhưng ánh mắt lại không thể giấu đi sự nghiêm trọng. Anh ta dựa vào ghế, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tạo ra những tiếng vang đều đặn nhưng cũng khiến người khác cảm thấy mỗi nhịp gõ đều là một mệnh lệnh.

– Chúng tôi cần cậu đó, An.

Lời nói của Hùng không mạnh mẽ, nhưng lại đủ sức khiến mọi ánh mắt trong phòng đều quay về phía người đàn ông ngồi im lặng từ nãy giờ.

Cái tên ấy không cần lên tiếng, không cần biểu hiện thái độ gì đặc biệt, nhưng chỉ một động tác nhẹ nhàng của anh ta một cái gật đầu cũng đủ làm cho không gian như ngưng lại.

Thành An.

Cái tên này, dù ít ai nghe thấy, nhưng lại có sức nặng không thể phủ nhận trong giới quyền lực.

Anh ta không ồn ào, không cần xuất hiện trên mặt báo để chứng tỏ mình, nhưng với những ai thật sự hiểu rõ, ai biết được chuyện gì đang diễn ra trong những góc tối, họ sẽ hiểu rằng Thành An là kẻ không cần phải thể hiện quyền lực để nắm giữ quyền lực.

Duy không thể không liếc nhìn người chàng trai ấy. Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác bất an bao trùm lấy cậu.

Thành An ngồi đó như một cái bóng, một thực thể âm thầm nhưng đáng sợ. Anh ta có một mạng lưới riêng, một đế chế không bao giờ được công nhận chính thức, không có ranh giới rõ ràng nhưng lại len lỏi vào mọi ngóc ngách của thế giới này.

Không ai biết rõ anh ta làm gì, nhưng họ chỉ cần biết rằng anh ta không cần phải ra tay trực tiếp. Anh ta chỉ cần đặt đúng người vào đúng chỗ, vào đúng thời điểm, và tất cả sẽ tự động diễn ra theo cách anh ta muốn.

Lúc này, Thành An không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Một cử chỉ rất nhỏ, nhưng lại mang theo sức nặng của cả một hệ thống quyền lực ngầm phía sau.

Mọi người trong phòng đều im lặng như thể lời nói của anh ta không phải là lời nói của một người bình thường, mà là lời của một kẻ nắm giữ mọi sợi dây.

Duy nheo mắt, đôi tay khẽ siết lại dưới bàn. Cậu cảm thấy một sự tăm tối, một cảm giác không thể đoán trước được gì ở người đàn ông này.

Anh ta không cần phải làm gì quá lớn lao, chỉ một cái gật đầu, một cái nhấc tay, và người khác sẽ làm thay. Thành An là người đứng sau màn, vẽ lên từng bước đi của tất cả những con cờ mà không ai biết rõ.

Nhưng điều khiến Duy cảm thấy rối bời không phải là sức mạnh của Thành An.

Đó là sự im lặng của anh ta, sự điềm tĩnh mà dường như không ai có thể phá vỡ. Duy có thể cảm nhận được rằng, một khi anh ta đã đưa ra quyết định gì, thì chẳng ai có thể thay đổi được điều đó.

Duy quay mắt sang Quang Anh, một chút cảm giác bất an trong lòng. Cậu không biết rằng, mọi việc hôm nay chỉ mới bắt đầu.

---

Cuối cùng tớ cũng nhớ ra, tớ cho bé An lên sàn như thế nào rồi 😅

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro