Chương 84: Đá Giả, Cảm Giác Thật

Những viên đá đầu tiên lần lượt được mang ra, đặt lên khay nhung đen trong ánh sáng vàng nhạt của đèn trần. Không gian trở nên lặng như tờ, chỉ còn tiếng kim loại khẽ chạm vào nhau, và tiếng bút viết nguệch ngoạc ghi chép của một vài tay chơi kỳ cựu.

Có viên đá nhìn qua thì lấp lánh, phản chiếu ánh sáng như đã qua xử lý tinh xảo góc cạnh gọn gàng, mặt ngoài long lanh như thủy tinh. Nhưng chỉ cần dao chạm vào, viên đá vỡ tan như đường phèn bị đập mạnh thứ hàng giả được gia công khéo léo, làm ra chỉ để đánh lừa ánh nhìn và tham vọng.

Cũng có viên trông chẳng khác gì cục đá cuội ven đường lớp vỏ sần sùi, xỉn màu, nặng nề và thô ráp. Người khác hờ hững gạt qua, nhưng khi có người chịu bỏ tiền cắt thử, từng lớp vỏ ngoài được gọt bỏ để lộ ra một lõi xanh nhạt óng ánh thứ ngọc thị trường cực quý, giá trị có thể lên đến vài trăm nghìn đô.

Căn phòng chìm trong bầu không khí căng thẳng. Không có máy soi tia cực tím, không có kính hiển vi, không thiết bị phân tích chỉ có mắt thường, kinh nghiệm tích lũy bằng tiền và máu, cùng một thứ vô hình mà ai cũng vin vào như dây cứu mạng: trực giác.

Duy ngồi đó, ánh mắt không rời sàn đấu. Cậu không chỉ nhìn đá mà còn nhìn người. Mỗi lần một viên đá được đưa ra, cậu lại liếc qua từng gương mặt quanh bàn ai ngồi yên không nhúc nhích, ai cựa quậy trên ghế, ai đột ngột liếc nhìn sang bên kia bàn, ai giấu bàn tay dưới gầm như đang nhắn tin, ai vờ nhắm mắt nhưng lông mày hơi nhíu lại.

Quang Anh thì không nói gì. Hắn ngồi đó, một tay gác nhẹ lên thành ghế, ánh mắt bình thản như thể chỉ đến đây uống trà chiều.

Nhưng ánh nhìn của hắn không rời khỏi Duy không can thiệp, không hướng dẫn, không thúc ép chỉ im lặng theo dõi.

Rồi một viên đá mới được mang ra.

Không ai nói gì. Không một ai động đậy.

Viên đá nằm đó, trên nền nhung đen xám xịt và vô vị. Không ánh sáng, không màu sắc, không có bất kỳ điểm nào gợi sự chú ý.

Một vài tiếng cười khẽ cất lên, xen trong hơi khói xì gà và tiếng rượu va thành ly thủy tinh.

– Đem sỏi lên làm gì?

– Hết hàng để bán rồi chắc?

Người dẫn chương trình một người đàn ông gầy nhẳng mặc vest nhung sẫm màu chỉ nhún vai, tay nhẹ nhàng xoay khay đá một vòng như trình diễn.

– Theo luật, không đánh giá trước. Người muốn thử, xin mời.

Giọng hắn đều đều, không biểu cảm như thể đây chỉ là thủ tục phải làm.

Không ai lên tiếng. Không ai động đậy.

Không ai muốn mất thời gian vào thứ "rác thải" vô giá trị đó. Ai cũng chờ viên kế tiếp biết đâu là một mảnh thiên thạch, một khối sapphire thô, hay ít nhất là một viên kim cương còn phủ bụi đỏ của đất mỏ.

Nhưng Duy… lại ngẩng đầu.

Đôi mắt cậu lặng lẽ khóa chặt vào viên đá. Không biết vì sao. Không có dấu hiệu gì đặc biệt. Không có ánh lóe lạ lùng.

Nhưng một luồng cảm giác kỳ lạ vừa chạy dọc sống lưng, gai gai như thể linh cảm bản năng đang gào lên trong cậu.

Không rực rỡ. Không nổi bật. Không nổi loạn.

Nhưng lại có gì đó khiến cậu không thể rời mắt.

"Viên này… không giống những viên khác."

Cảm giác ấy rõ ràng như có ai đang thì thầm vào tai cậu.

Và rồi, trong một khoảnh khắc mà chính bản thân cũng chưa kịp phân tích đủ lý do…

– Tôi ra giá.

Giọng Duy cất lên. Trong trẻo, không cao không thấp, lạnh nhạt và vững vàng đến lạ. Âm thanh vang lên giữa căn phòng im phăng phắc, như tiếng chốt an toàn của khẩu súng vừa bật ra giữa bữa tiệc.

Toàn bộ ánh mắt lập tức quay về phía cậu.

Một vài giây im lặng.

Rồi…

– Nhóc con thử chơi lớn à?

– Người của Quang Anh đấy hả? Hắn chiều ghê.

Tiếng cười vang lên không lớn, nhưng đủ để xé rách không khí vốn đang đóng băng.

Vài kẻ nhướng mày, vài người ngả người ra ghế, tỏ vẻ xem kịch vui.

Có kẻ thậm chí cười bằng mắt kiểu cười không phát ra tiếng, nhưng rạch một đường sắc lẹm lên lòng tự trọng người khác.

Nhưng Quang Anh… không cười.

Hắn chỉ hơi nghiêng đầu, khoé môi gần như không động đậy, nhưng giọng nói phát ra lại rõ ràng, rành rọt và mang theo một lớp băng mỏng phủ lên từng từ:

– Cậu ấy ra giá bằng tiền của tôi. Có vấn đề gì sao?

Câu nói như búa nện xuống bàn.

Không ai dám lên tiếng nữa. Không một ai hó hé.

Giá được chốt. Đấu giá viên gật đầu xác nhận. Không ai trả thêm.

Ai mà tranh làm gì? Một viên đá vô giá trị. Một cú liều mạng.

Chỉ có Duy vẫn nhìn chằm chằm vào viên đá, như thể đang cố nghe được một bí mật mà cả thế giới lỡ bỏ quên.

Ngay sau đó, người đấu giá một người đàn ông trung niên với đôi mắt sâu và gương mặt lạnh tanh như đã quen với cảnh sát phạt và máu chảy nghiêng đầu nhìn Duy, gật nhẹ, giọng trầm mà khô khốc như một bản án:

– Cắt luôn?

Duy gật đầu.

Không nói thêm gì. Không một lời thừa.

Chỉ là cái gật đó dứt khoát, ngắn gọn, không run rẩy. Như thể cậu không chỉ đang chọn cắt một viên đá, mà đang đặt dao xuống đường sinh tử, không lùi bước.

Một con dao đặc biệt bản mỏng, lưỡi làm từ hợp kim phủ kim cương được người kỹ thuật mang ra từ chiếc hộp bọc nhung đen.

Họ không dùng loại dao thông thường, vì đá quý không cho phép sai sót dù là nhỏ nhất chỉ cần trượt tay nửa ly, viên đá sẽ biến thành đống vụn không ai còn muốn nhìn.

Viên đá được đưa lên máy. Cặp găng tay trắng nâng nó lên, nhẹ như đang đỡ một sinh linh vừa chào đời. Người kỹ thuật một ông già tóc muối tiêu, đeo kính phóng đại dày cộp hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu cố định viên đá vào trục giữ.

Từng bước chuẩn bị được thực hiện trong im lặng tuyệt đối, không một tiếng xì xào. Cả căn phòng lặng như mặt hồ trước giông bão.

Dao được hạ xuống chậm rãi, chính xác, dứt khoát.

“Crắc.”

Một âm thanh nhẹ hẫng vang lên, nhỏ đến mức có người phải nghiêng tai mới nghe rõ, nhưng lại đủ sức làm tim người khác như ngừng đập một nhịp.

Một nhịp thở hắt ra vang lên từ phía bàn kỹ thuật mỏng như sương, nhưng rõ ràng là mang theo sự kinh hoàng.

Và rồi...

Từ bên trong khối đá tưởng chừng vô tri, một luồng sáng sắc xanh đậm bỗng rực lên không phải thứ ánh sáng chói lòa, mà là thứ ánh sáng dày đặc, sâu thẳm, như thể có cả một đại dương ẩn sau lớp vỏ vừa bị bóc đi.

Sapphire nguyên khối.

Màu vàng hổ phách hoàng kim, rực rỡ nhưng không phô trương như nắng cuối chiều đọng lại thành đá, thẫm nhẹ và đằm sâu, mang trong mình ánh sáng ấm áp của một mặt trời đã từng yêu.

Tinh thể trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua từng lớp vân đá, thấy được ánh sáng dịu dàng đang ngân vang từ chính tim lõi, như hơi thở lặng thầm của thời gian cổ đại.

Mỗi tia sáng phản chiếu ra đều sắc sảo như lưỡi dao dát vàng, nhưng lại chạm vào mắt người bằng sự mềm mại mơ hồ vẻ đẹp nguyên thủy của đá quý chưa từng qua tay chế tác, mang theo bí mật chưa kể của lòng đất.

Căn phòng lặng đi.

Toàn bộ. Từ những kẻ vốn đang cười khẩy, đến người từng lắc đầu khi viên đá được đưa ra tất cả đều chết lặng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào viên ngọc đang sáng lên như một vì sao vừa được khai quật từ lòng đất.

Người kỹ thuật viên kẻ từng xử lý hàng trăm, hàng ngàn viên đá quý lùi lại một bước. Đôi mắt ông mở to, và giọng nói bật ra không kiểm soát nổi, gần như là thì thào:

– Trời ơi… sapphire chưa cắt… nguyên khối, chất lượng gần như tuyệt đối…

Ông ta không nói quá. Thợ giỏi chỉ cần nhìn là biết độ tinh khiết, độ trong, độ sâu màu từng yếu tố đang hội tụ lại. Không tì vết, không vệt đục, không lẫn tạp chất. Một viên sapphire như vậy, nếu rơi vào tay nhà chế tác hàng đầu thế giới… giá trị có thể lên đến hàng chục triệu USD, thậm chí hơn nếu đấu giá công khai ở thị trường quốc tế.

Không ai nói gì. Không ai dám thở mạnh.

Những ánh mắt từng lấp lánh mỉa mai, giờ đây chuyển thành rực lửa.

Nhưng không còn là lửa giận.

Mà là… lửa của lòng tham.

Ai đó không rõ từ đâu, không rõ là bàn nào tay đã chạm vào khẩu súng giấu dưới lớp vải áo khoác. Chỉ một cử động rất nhỏ, rất khẽ, nhưng đủ để đổi trục luồng khí trong phòng. Áp suất bỗng nặng nề hơn. Không khí đặc quánh. Như có mùi sắt rỉ và máu tươi bắt đầu thoang thoảng trong từng khe gạch lạnh.

Quang Anh đứng dậy.

Không vội. Không phô trương. Hắn chỉ từ tốn đứng lên, thẳng lưng, đưa tay chỉnh lại cổ tay áo sơ mi một động tác tao nhã, nhưng mang theo cái lạnh của người vừa bước vào một ván cờ sinh tử mà chưa cần đi nước nào đã khống chế thế trận.

Ánh mắt hắn đảo qua từng người trong phòng.

Không lời đe dọa.

Chỉ là… nhìn.

Nhưng mỗi cái liếc của hắn như dao bén lướt qua da, khiến kẻ khác vô thức co người lại.

– Viên đá này là của tôi. Ai không đồng ý… có thể thử đến tranh. Tốt nhất nghĩ xem có mấy cái mạng để giành với tôi.

Giọng hắn không cao, không gằn, không sắc. Chỉ là một câu nói được ném ra như một cánh tay vung nhẹ... và cả căn phòng rơi xuống vực im lặng.

Không ai động đậy.

Không ai dám động đậy.

Nhưng không khí thì đã hoàn toàn khác.

Không còn là buổi đấu giá nữa mà là một bãi săn.

Trò chơi... vừa mới thật sự bắt đầu.

---

Tớ không hiểu về đá quý lắm...

Mấy cái trên là chém gió nha, bịa không đó thấy vô lý thì mình bỏ qua nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro