Chương 9: Truy Lùng Hào Quang
Buổi sáng hôm sau. Tin tức bùng nổ trên toàn hệ thống underground, như một làn sóng mạnh mẽ lan rộng khắp nơi.
Cái tên "Cừu Bông Nhỏ" đang gõ cửa mọi phòng chat, mọi trang tin, và đã trở thành từ khóa nóng hổi.
Tất cả những tay đua, ông trùm, và những dân cá cược không thể không nhắc đến chiến thắng chấn động của cậu trong cuộc đua hôm qua.
Tựa đề trên màn hình điện thoại của Duy khiến cậu gần như sặc khi nhai một miếng bánh gạo nhạt:
– Tay đua ẩn danh 'Cừu Bông Nhỏ' hạ gục toàn bộ bảng đấu phong cách giống hệt CAPTAIN BOY năm xưa!
Duy nhíu mày, miệng lẩm bẩm:
– Ủa alo? Sao ai cũng đoán là CAPTAIN BOY vậy trời, mình giấu kỹ lắm mà…
Mắt cậu lướt qua những bình luận, những tin nhắn được chia sẻ không ngừng trong các group underground. Những người trong giới đua xe đang rối rít bàn tán.
Mọi người hoang mang, tò mò về người đeo mặt nạ vàng, một chiến thắng đầy lạ lẫm mà như gợi lại hình bóng của huyền thoại. Cả đám đang bàn luận về chiến thuật, phong cách, cách chạy, cách xử lý tốc độ không ai có thể phủ nhận được điều này.
Nhưng Duy chỉ ngồi đó, mắt vẫn dán vào màn hình.
Chỉ một chút, một thoáng ánh sáng chợt vụt qua trong ánh mắt cậu. Ánh mắt cậu không còn ngơ ngác hay hồn nhiên như trước. Duy từ từ bỏ chiếc bánh gạo xuống bàn, rồi nhấn vào một link bài báo khác.
“Chẳng lẽ… mình đã quá nổi bật rồi sao?”
Câu hỏi này cứ xoáy trong đầu cậu, khiến Duy có chút chột dạ. Cậu đã làm gì mà lại khiến tất cả mọi người, từ những ông trùm cho đến những dân chơi đường phố, đều phải chú ý tới mình?
Cảm giác này thật kỳ lạ. Đó không phải là thứ cậu mong muốn. Nhưng... cái ánh mắt của tất cả những người trong giới đua xe, cái sự chú ý của mọi người lại khiến cậu không thể làm ngơ.
Duy tắt màn hình điện thoại, ngả người ra ghế của tiệm tạp hóa. Cậu nhìn trời, thở dài. Mặt trời sáng rực ngoài kia, nhưng tâm trạng cậu lại chẳng thể vui vẻ như bao người.
Chợt một luồng gió thổi qua, làm cơn gió mát rượi của mùa hè dịu dàng lướt qua tóc cậu. Mấy đứa trẻ đi học chạy qua, cười nói vui vẻ, người bán hàng ngoài tiệm tạp hóa đang ngồi xem TV, nhưng tất cả mọi thứ như không hề liên quan đến Duy lúc này.
Trong một thế giới mà mọi thứ có thể thay đổi trong nháy mắt, cậu vẫn chỉ là một gã tân binh mới tham gia cuộc chơi sau kì nghỉ đông. Nhưng bây giờ, tất cả đã khác. Cậu chợt nhận ra rằng mình đang đứng ở một ngã rẽ mà không thể quay lại, và mọi con mắt đều đang hướng về mình.
Duy mỉm cười nhẹ, rồi nhấc chiếc điện thoại lên lần nữa.
– Được rồi… Xem cuộc chơi này dẫn mình đến đâu.
Với đôi mắt thâm trầm, cậu tự nhủ.
---
Trong không gian u ám, màn hình lớn phản chiếu ánh sáng mờ ảo trên những khuôn mặt nghiêm nghị. Tất cả ánh mắt đều dán chặt vào bản đồ, nơi những điểm nóng được đánh dấu bằng những dấu chấm đỏ lặng lẽ nhấp nháy. Bản danh sách tên, thông tin cá nhân và hồ sơ đua xe hiện lên như một đám mây bao trùm. Trong phòng, không khí căng thẳng đến mức có thể cắt bằng dao.
Người đàn ông ngồi đầu bàn, mái tóc bạc phơ, gương mặt khắc khổ, trầm giọng nói:
– Truy ra danh tính. Cừu Bông Nhỏ không đơn giản. Nếu đó là CAPTAIN BOY thật, hắn phải bị bắt về lại đội.
Chỉ một câu nói ngắn gọn đã đủ khiến không khí trong phòng nặng nề hơn bao giờ hết. Những người ngồi xung quanh đều im lặng, tập trung vào công việc, không ai dám mở lời. Dù chỉ là một tay đua ẩn danh mới xuất hiện, nhưng sự bất ngờ của chiến thắng này không thể bỏ qua. Không ai có thể đánh giá thấp cậu ta, nhất là khi cái tên “CAPTAIN BOY” đã vang bóng một thời.
Một người ngồi bên cạnh, tóc dài và ánh mắt sắc lạnh, chen vào một cách lạnh lùng:
– Mà nếu không phải… thì cảnh cáo hắn để dằn mặt.
Câu nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến không khí trở nên đậm đặc, căng thẳng hơn. Mọi người đều biết rằng, trong giới này, không có gì là không thể xảy ra. Nếu Cừu Bông Nhỏ thực sự là một mối đe dọa, tất cả đều sẽ bị kéo vào một ván bài đẫm máu.
Một màn hình nhỏ bật lên, thông báo về một lệnh truy nã nội bộ. Lệnh này không hề nhẹ nhàng mà trực tiếp và rõ ràng:
Tìm ra Cừu Bông Nhỏ. Một triệu USD cho người nào truy ra được danh tính và giải quyết hắn còn sống hay đã ngã, cái giá đó vẫn là một món hời khổng lồ trong thế giới ngầm.
Lệnh truy nã này được phát đi nhanh chóng, khắp các nhóm đua xe ngầm nhận được thông tin với tốc độ chóng mặt. Những tay đua có tên tuổi, các nhóm chiến thuật, thậm chí những kẻ sát thủ đều nhận được lời mời gọi đầy hấp dẫn này. Một triệu USD. Số tiền này đủ sức lôi kéo bất kỳ ai, bất kỳ tay đua nào trong giới underground.
Các đội đua ngầm lập tức bắt tay vào công việc. Những chiếc xe từ nhiều hướng khác nhau bắt đầu khởi động, hướng về các thành phố lớn, vào các con phố khuất, những góc tối nơi bí mật có thể được chôn vùi và những người không tên có thể bị tẩy chay.
Đúng như mong đợi, một cơn sóng dữ dội đang cuốn đi mọi thứ trong thế giới đua xe ngầm.
Trong phòng họp, người đàn ông dẫn đầu đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:
– Lần này không chỉ là một cuộc đua. Đây là cuộc chiến sống còn. Cừu Bông Nhỏ phải biến mất trước khi hắn kịp thách thức tất cả chúng ta.
Ánh sáng trong phòng vụt tắt, màn hình lớn hiện lên danh sách những cái tên được chọn vào nhiệm vụ truy lùng Cừu Bông Nhỏ. Trong bóng tối, từng bóng hình mờ ảo lặng lẽ ra đi, tiến vào cuộc săn đuổi không khoan nhượng.
---
Duy vừa bước ra khỏi tiệm tạp hóa, đôi mắt nheo lại vì ánh nắng chói chang. Cơn gió nhẹ làm cậu khẽ rùng mình một chút, rồi lại tiếp tục bước đi không vội vã. Những chiếc túi đồ trong tay cậu không quá nặng, nhưng lại khiến cậu cảm thấy có chút thảnh thơi.
Tuy nhiên, một cảm giác không rõ ràng len lỏi vào lòng cậu. Cơn hắt xì lại đến, mạnh mẽ hơn lần trước. Duy nhíu mày, nhìn quanh.
– Ai đang chửi tôi thế…
Cậu lẩm bẩm, có chút khó chịu.
Cái cảm giác này như thể có ai đó đang dõi theo mình từ một nơi nào đó, nhưng cậu không thể tìm ra đó là ai. Duy xua tay, xua đi cái cảm giác kỳ quặc đó và bước tiếp, thả lỏng cơ thể, đầu óc mải nghĩ đến bữa tối.
Chẳng biết bao nhiêu người đang tập trung vào cậu trong bóng tối. Những cái tên, những gương mặt chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của Duy, nhưng giờ đây đang tìm cách hạ gục cái bóng mà cậu vô tình tạo ra trong cuộc đua. Duy không hay biết gì về điều đó. Với cậu, cuộc sống vẫn trôi đi bình yên, đơn giản.
Cậu mải miết lướt điện thoại, trong khi từng cơn hắt xì đến khiến mọi thứ dường như bị kéo chậm lại. Những người ngầm đang sục sôi, âm thầm theo dõi mỗi động tĩnh của Duy, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào.
Cậu ngẩng lên một chút, nhìn bóng dáng chiếc xe đang phóng qua trên đường, nhưng rồi lại quay đi, lướt tiếp điện thoại. Đó chỉ là một phần của thế giới mà cậu không bao giờ để tâm. Cuộc sống của Duy cứ tiếp tục như vậy bình thường, nhẹ nhàng, nhưng chẳng ai biết được cái bóng đen của cuộc đua ngầm đang dần xâm lấn, sẵn sàng cuốn cậu vào nó.
Duy dừng lại trước cửa căn nhà quen thuộc, vươn tay mở khóa. Đằng sau cậu, bóng tối vẫn mờ dần, nhưng mối nguy hiểm đang đến gần từng giây từng phút.
Và Duy không biết rằng, cuộc chơi chưa bao giờ kết thúc.
---
Phía bên trong biệt thự họ Nguyễn, ánh đèn pha chiếu rọi khắp sân lát đá khi chiếc xe sang trọng của Quang Anh lướt vào. Âm thanh động cơ từ từ lịm dần, không gian trở lại yên tĩnh như vốn có, chỉ còn tiếng bước chân của anh vọng lại trong không gian rộng lớn.
Vừa bước vào sảnh lớn, Quang Anh liền nhìn thấy Minh Hiếu đã ngồi đó từ lúc nào, tay cầm ly rượu, dáng vẻ ung dung như thể chính anh là chủ nhà. Minh Hiếu không vội đứng dậy chào đón, chỉ khẽ ngước mắt nhìn bạn mình rồi nhếch môi cười.
Dương, người luôn là người dễ tính trong nhóm, vừa rót trà vừa nhướng mày lên hỏi:
– Anh hai xong chuyện rồi à?
Minh Hiếu liếc nhìn em trai ruột một cách đầy ẩn ý, rồi lại cười nhẹ:
– Mấy chuyện đó mà em cũng làm không xong, còn phải gọi anh? Em chỉ muốn xem đua xe từ đầu thôi.
Dương bật cười, không giấu được vẻ hài hước trong lời nói của mình.
– Hehe. Anh em trong nhà với nhau mà.
Hùng ngồi kế bên, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu thay cho lời chào.
Minh Hiếu lại nâng ly rượu lên, ánh mắt lạnh lùng như thấu suốt mọi chuyện. Anh tiếp tục:
– Nghe bảo là giành được mảnh đất rồi?
Quang Anh gật đầu, vẻ mặt lạnh tanh và không mảy may biểu cảm.
– Ừ.
Minh Hiếu không tỏ ra bất ngờ, ngược lại còn nhướn mày, nở nụ cười khẽ.
– Ồ, xem ra không tồi.
Quang Anh không tốn nhiều lời, tiếp tục nói một cách dứt khoát:
– Mày hạ lệnh xuống đi, tìm danh tính nhóc con đó. Thế giới đua xe ngầm cũng muốn tìm nhóc con đó rồi.
Minh Hiếu khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt dần trở nên sâu sắc, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
– Chúng ta còn nợ cậu nhóc một tấm vé vào thế giới hắc đạo mà. Dù gì cũng nhờ cậu ta mình mới có miếng đất vàng.
Quang Anh khẽ nhếch mép, ánh mắt chứa đầy sự khó đoán, như thể đã lên kế hoạch cho một bước đi tiếp theo. Chắc chắn không đơn giản.
Hùng chống cằm, bật cười như thể chẳng có gì phải nghiêm trọng. Cậu ta nhìn Quang Anh, rồi lắc đầu.
– Đừng nói với tao là mày hứng thú với bé Cừu đó nha?
Quang Anh không vội đáp, chỉ nhướng một bên mày, mắt nhìn qua chiếc ly rượu trong tay.
– Xem ra tôi vắng mặt chút xíu, mấy chú lại có chuyện thú vị quá ha...
Hiếu quan sát Quang Anh...
Quang Anh nhìn lại Minh Hiếu, đôi mắt vẫn giữ vẻ bình thản, không vội vã.
Trong cái không gian lấp lánh của biệt thự, sự yên tĩnh chỉ bị phá vỡ bởi những tiếng rót trà, những bước chân nhẹ nhàng của các gia nhân đi qua. Mọi thứ đều trôi qua chậm rãi, đầy sự tính toán.
Minh Hiếu ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt không rời khỏi Quang Anh. Đôi môi khẽ nở một nụ cười nhẹ nhưng có gì đó đầy ẩn ý. Thực sự, cả hai đều biết rằng mọi thứ đang chuẩn bị thay đổi, dù là từ thế giới ngầm hay trong những cuộc chơi quyền lực nơi cao cấp.
Dương không tỏ ra quá ngạc nhiên trước những lời nói của anh trai. Cả bốn người đàn ông đều biết rõ những cái tên đang đứng sau mọi thứ cái bóng đen của hắc đạo vẫn luôn hiện hữu, như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.
Nhưng sự xuất hiện của "bé Cừu" lại mang đến một yếu tố không lường trước được. Quang Anh liếc nhìn Minh Hiếu, ánh mắt ấy chứa đựng sự khó đoán và cả một tia sắc lạnh.
– Bé Cừu... mày nghĩ rằng nhóc con đó có đủ tư cách vào thế giới này không?
Quang Anh lên tiếng, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa mang một sự đánh giá sâu sắc.
Minh Hiếu chỉ cười, không vội trả lời mà lại nhấm nháp ly rượu. Anh đặt ly xuống, rồi với tay lên bàn, lướt qua một tấm bản đồ thế giới ngầm, nơi những tên tuổi lấp lánh cũng như những bí mật đen tối đang được bảo vệ.
– Cừu Bông Nhỏ… hoặc là một hiện tượng bất ngờ, hoặc là một con cờ lợi hại. Nhưng dù sao, chúng ta cũng phải thấy mặt cậu ta.
Minh Hiếu nói với một giọng điềm tĩnh, nhẹ nhàng như thể đang bàn luận về một trò chơi cờ vây.
Hùng ngồi im lặng, đôi mắt nhìn vào bàn tay của mình, dường như đang tính toán cái gì đó trong đầu. Anh không thể không thừa nhận, thế giới ngầm này đã thay đổi khi "bé Cừu" xuất hiện.
Đó là một yếu tố mới, nhưng không thể biết trước được nó có thể đem lại lợi ích hay mối nguy hiểm nào.
Minh Hiếu tiếp tục:
– Với những gì vừa xảy ra, nhóc đó không thể chỉ là một kẻ đua xe bình thường. Tất cả đều có lý do, và lý do đó sẽ làm thay đổi mọi thứ. Ai biết được còn có thân phận gì khác.
Mọi âm thanh trong phòng trở nên mờ dần khi Quang Anh gật đầu, ngón tay khẽ vuốt trên mặt bàn như đang vẽ một đường mòn.
– Rồi, chúng ta sẽ đi tìm danh tính cậu nhóc. Nhưng trước khi làm vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Cái gì cũng có giá của nó. Nếu cậu ta vào được, hãy chắc chắn rằng chúng ta có thể kiểm soát, không chỉ là đua xe. Nói trước cậu ta sẽ là người của tôi.
Hiếu bật cười.
– Haha, Quang Anh sao vội vậy, xem ra nay tôi đã bỏ lỡ một khoảng khắc hay rồi, chậc chậc!
Dương đột nhiên lên tiếng:
– Vậy còn những người khác trong cuộc chơi thì sao? Liệu họ có biết được không?
Minh Hiếu thu lại nụ cười, ánh mắt thoáng qua một tia sáng:
– Không ai trong chúng ta muốn những kẻ không đủ trình độ tham gia vào cuộc chơi này. Và cũng không ai có thể dễ dàng đứng ngoài.
Cả bốn người hiểu rõ điều đó, mặc dù không ai nói ra. Mỗi người đều đang có những kế hoạch riêng cho mình, những bước đi không thể lường trước.
Trong căn biệt thự xa hoa, tiếng ly chạm nhau khẽ vang lên, hòa với không khí căng thẳng giữa những người đàn ông đầy quyền lực. Những kế hoạch bắt đầu hình thành, nhưng chẳng ai nói ra, chỉ im lặng nhìn nhau, rồi mỗi người trong nhóm bắt đầu suy tính bước tiếp theo của mình.
---
Trong khi đó, ở một nơi xa xôi khác, "bé Cừu" vẫn đang thong dong ngồi ăn mì tôm trộn. Những sợi mì trong bát, xúc xích được cắt thành từng miếng nhỏ, trông có vẻ đơn giản và bình thường.
Duy chẳng hề hay biết rằng, trong bóng tối, một loạt cặp mắt đang dõi theo từng bước đi của mình. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, nhưng với Duy, ngày hôm nay cũng giống như bao ngày bình thường khác, không có gì đặc biệt.
Duy nhấp một miếng xúc xích, rồi tiếp tục lướt điện thoại, không hề hay biết rằng mọi sự thay đổi trong cuộc sống của mình đã sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro