Chương 96: Bữa Tiệc Định Mệnh
Duy ngồi trong xe, ánh nhìn trượt dài trên khung cửa kính như muốn xuyên qua mọi hình ảnh phản chiếu chiếc bóng mờ nhòe của chính mình, gương mặt cứng đờ của Quang Anh bên cạnh và cả con phố xa lạ phía trước.
Tay chống cằm, khớp ngón tay vô thức siết chặt dưới cằm, ánh mắt cậu lạnh như lớp kính ngăn cách giữa cậu và thế giới.
Cảm giác khó chịu khi bị ép buộc, bị theo dõi, bị kéo vào một cuộc đời không phải của mình nó cứ dâng lên, cuộn lại trong lồng ngực như cơn sóng ngầm không lối thoát.
Quang Anh vẫn ngồi đó, trầm mặc như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Không một lời giải thích, không một ánh nhìn mang tính thấu hiểu.
Chỉ là sự hiện diện lặng lẽ nhưng áp đảo như một bức tường đá, vững chãi đến mức khiến người ta mệt mỏi.
Duy không cần nghe, cũng không cần nhìn. Cậu biết hắn muốn gì.
Quang Anh không bao giờ nói thẳng ra, nhưng từng hành động, từng cử chỉ đều chỉ về một điều là giữ Duy bên cạnh, bằng bất kỳ giá nào.
– Anh biết là tôi không có hứng thú với thế giới ngầm đâu, đúng không?
Duy khẽ thì thầm lời nói nhẹ như gió lướt, nhưng bén như lưỡi dao.
Giọng nói ấy không lớn, không gắt, nhưng chất chứa trong đó là cả một khoảng lạnh buốt không tên.
Cậu không cần trả lời.
Cũng chẳng mong chờ điều đó từ Quang Anh.
Xe dừng lại trước một khu biệt thự rộng lớn thứ xa hoa của giới thượng lưu mà Duy chưa từng khao khát.
Quang Anh bước ra trước, dáng người cao ráo, chậm rãi nhưng dứt khoát.
Hắn không quay lại gọi, không nắm tay kéo đi, chỉ là một cái liếc mắt.
Nhưng ánh mắt đó, như một câu lệnh không cần ngôn từ và Duy lại bước theo, dù toàn thân muốn đứng yên.
Không khí trong bữa tiệc như bị pha loãng bởi thứ ánh sáng pha lê rực rỡ.
Tiếng nhạc du dương, những bản hòa tấu cổ điển xen lẫn tiếng cụng ly, tiếng cười mỏng nhẹ như vải lụa, trượt qua tai Duy mà chẳng để lại gì ngoài sự lạc lõng.
Những con người lộng lẫy trong bộ đồ xa xỉ, những nụ cười chúc mừng đầy quy chuẩn.
Nhưng không ai thực sự thấy cậu cậu chỉ là cái bóng bên cạnh Quang Anh, món trang sức được hắn mang theo như một phần trong chiến thắng của mình.
– Đây là bữa tiệc mừng chiến thắng, Cừu nhỏ.
Quang Anh nói, giọng như thì thầm vào tai, dịu dàng mà đè nặng.
– Chắc cậu không muốn bỏ lỡ đâu.
Duy nghiêng đầu liếc hắn, ánh mắt như muốn nói:
"Anh nghĩ tôi là gì trong trò chơi này?"
Nhưng cậu không nói. Cậu đã nói quá nhiều trong lòng. Và bây giờ, im lặng là sự phản kháng cuối cùng cậu còn giữ được.
Cậu bước vào bữa tiệc, nhưng không thật sự hiện diện. Như một chiếc bóng không hình đứng đó mà chẳng ai thấy.
Những điệu nhảy, những lời mời, tất cả lướt qua cậu như gió thổi qua cánh cửa khép hờ.
Quang Anh không rời mắt khỏi cậu điều đó Duy biết. Hắn nhìn cậu như thể chỉ cần cậu lệch khỏi quỹ đạo một chút, hắn sẽ lại siết chặt dây cương.
Cậu chẳng buồn chống lại.
Sự kiên cường đã vơi dần qua năm tháng. Không phải vì cậu yếu đuối, mà là vì quá mỏi mệt.
Cậu chỉ đứng yên, mặc cho mọi ánh mắt đi qua mà không dừng lại. Mặc cho tất cả những trò đùa của số phận, của quyền lực, của những người tưởng như đang ăn mừng, nhưng thật ra chỉ đang cúi đầu trước một kẻ vừa lên ngôi.
Trong lòng Duy, có điều gì đó đang xoáy nhẹ không hẳn là đau, cũng không hẳn là buồn. Chỉ là một nhịp đập lệch đi, một khoảnh khắc chênh vênh.
Có lẽ là vì Quang Anh, có lẽ là vì chính cậu. Cậu không chắc nữa. Chỉ biết rằng, dẫu cho có đứng giữa một biển người xa lạ, có trốn chạy bao xa, thì cuối cùng…
Quang Anh vẫn là người tìm được cách giữ lấy cậu. Không cần xiềng xích, không cần đe dọa, chỉ cần sự hiện diện ấy cũng đủ khiến Duy không còn lối thoát.
Và trong cái chốn huy hoàng ấy, giữa ánh sáng lộng lẫy và tiếng nhạc ngân vang, Duy lại một lần nữa cảm thấy mình đang trôi không phải là trốn thoát, mà là trôi về phía không thể nào từ chối được.
Cậu chưa từng muốn là một phần trong ván cờ này.
Nhưng cuối cùng, dù không tự nguyện, cậu cũng đã là quân cờ quan trọng nhất… của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro