Chương 1: Ánh Mắt Từ Hành Tinh Xa Lạ
Trời đêm ấy mưa rơi nặng hạt, từng giọt nước lạnh buốt như muốn rửa trôi tất cả bụi bẩn của thế gian. Quang Anh đứng bên cửa sổ nhỏ của căn nhà gỗ nằm nép mình ở vùng ngoại ô, nhìn ra khoảng sân trống vắng dưới màn mưa mờ ảo. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng mưa rơi đều đều, xen lẫn tiếng gió thổi lao xao qua tán lá.
Bất chợt, trong làn mưa mờ nhạt, anh phát hiện một bóng người nhỏ bé co ro bên gốc cây, như một chú chim non vừa rơi khỏi tổ. Ánh đèn vàng nhạt nhẽo từ căn nhà hắt ra làm nổi bật mái tóc bạc trắng, ánh mắt thăm thẳm nhưng trống rỗng của cậu ta. Quang Anh nheo mắt, chưa từng thấy ai như vậy trước đây.
Quang Anh không thể bỏ mặc một sinh vật lạ như thế giữa cơn mưa tầm tã. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, anh kéo nhẹ cánh cửa gỗ, bước ra ngoài trong bộ đồ đơn giản, mái tóc cũng đã ướt nhẹp vì mưa.
-"Này nhóc, đứng đó làm gì? Vào nhà đi, mưa lạnh lắm,"
Giọng Quang Anh có chút khàn khàn, pha chút bất ngờ.
Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hề lung lay.
-" Em... em từ một hành tinh khác đến. Tên em là Đức Duy."
Quang Anh nhíu mày, mắt chưa rời khỏi ánh mắt ấy.
-"Hành tinh khác? Em đùa à?"
Đức Duy không cười, mà ánh mắt cậu càng trống rỗng hơn.
-"Em bị lạc khỏi hành tinh của mình. Nơi đó không có cảm xúc, không có những thứ gọi là yêu thương, hờn giận hay nhớ nhung. Em đến Trái Đất để học cách hiểu về cảm xúc, để biết thế nào là yêu."
Nghe những lời ấy, Quang Anh cảm thấy một luồng lạnh thấm sâu vào tim. Một phần nào đó của anh, nơi vẫn còn giấu kín những vết thương, bỗng dưng rung lên lạ lùng.
-"Ở đây... có tình cảm không?"
Đức Duy hỏi, như thể cậu cần một lời đảm bảo, một câu trả lời thực sự từ con người.
Quang Anh nhìn ra ngoài trời mưa, đôi mắt lóe lên suy tư. Anh muốn nói với cậu rằng, thế giới này nhiều đau thương và cũng có rất nhiều tình cảm đan xen. Nhưng làm sao cậu bé tóc bạc này có thể hiểu hết?
-"Vào đây đi,"
Anh gằn giọng, giấu nhẹm sự bối rối trong lòng.
-"Đừng đứng ngoài đó nữa, lạnh lắm."
Đức Duy khẽ gật đầu, bước theo Quang Anh vào trong căn nhà nhỏ. Cánh cửa đóng lại, tiếng mưa rơi bên ngoài như bị ngăn cách bởi bức tường gỗ ấm áp.
Bên trong, căn phòng tối giản chỉ có một chiếc ghế sofa cũ, chiếc bàn gỗ đơn sơ và vài cuốn sách rải rác. Không khí có phần trầm mặc, chỉ có mùi mưa hòa lẫn hương gỗ thoang thoảng.
Đức Duy nhìn quanh, vẻ mặt bối rối nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh đặc biệt.
-"Căn nhà này... giống như nơi trú ẩn," cậu nói nhỏ, như tự nhủ.
Quang Anh đứng gần bếp, lấy ra chiếc khăn khô, nhẹ nhàng lau tóc cho Đức Duy.
-"Anh tên là Quang Anh. Em cứ gọi tôi như thế."
Đức Duy nhìn anh, chậm rãi nói:
-"Em biết rồi..."
Ánh mắt của cậu lúc này không còn trống rỗng hoàn toàn nữa, có chút ấm áp len lỏi. Nhưng bên trong vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời.
Quang Anh tự hỏi, cậu bé kỳ lạ này đến từ đâu, và tại sao lại chọn anh, một người đang cố trốn tránh thế giới để học về cảm xúc.
Mưa ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, như kéo dài cả một khoảng thời gian vô định. Nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, giữa hai con người xa lạ, một sự gắn kết nhỏ bé đang bắt đầu hình thành. Không lời nói nhiều, chỉ là sự hiện diện, và một chút hy vọng rất nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro