Chương 4: Giai Điệu Của Cảm Xúc
Sau bữa sáng đầu tiên, Duy ngồi trên chiếc ghế sofa cũ cạnh cửa sổ. Ánh nắng xiên qua tán cây, lặng lẽ rơi trên mái tóc của cậu. Đôi mắt ấy vẫn trong veo như hôm đầu tiên Quang nhìn thấy, rỗng và xa vắng, như phản chiếu một hành tinh khác.
Trong căn phòng nhỏ, bản demo ca khúc Quang Anh đang viết bật lên từ chiếc loa nhỏ. Không lời, chỉ có tiếng piano và tiếng mưa rơi lẫn vào nhịp trống mơ hồ. Một thứ gì đó rất trầm, rất lặng, và có phần đau.
Duy xoay đầu về phía loa. Cậu nghiêng đầu, rồi đứng dậy bước đến gần, ánh mắt không rời khỏi giai điệu đang vang lên.
-“Anh làm ra… cái này?”.
Giọng cậu nhỏ, nhưng rõ.
Quang Anh đang rửa ly trong bếp, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi ấy. Anh lau tay rồi gật đầu, đứng dựa vào khung cửa nhìn cậu đang chăm chú như nghe lần đầu trong đời.
-“Đây là nhạc. Em chưa từng nghe à?”
Duy lắc đầu.
-“Hành tinh em không có âm thanh kiểu này. Chúng em chỉ có tín hiệu… không phải cảm xúc.”
Quang Anh nhíu mày, tiến lại gần, phải chăng là nó quá kì lạ?
-“Vậy… em cảm thấy gì khi nghe nó?”
Cậu im lặng. Một lúc sau, tay cậu khẽ siết lại.
-“Có gì đó… rất lạ… như… như có gì đó đang chạm vào lồng ngực em từ bên trong.”
Quang Anh thoáng sững người. Anh không nghĩ Duy sẽ mô tả được cụ thể đến vậy.
-“Lồng ngực em… thấy đau nhẹ. Mắt em cũng hơi… nóng.”
Giọng cậu run một chút. Tay cậu áp lên ngực, ngay vị trí trái tim.
-“Chỗ này. Nó nhói. Tại sao lại như vậy?”
Quang Anh chậm rãi ngồi xuống bên cậu. Anh mở loa lớn hơn chút, rồi nhẹ nhàng đáp.
-“Đó là cảm xúc.”
-“Cảm xúc có hình dáng không?”
Quang Anh mỉm cười.
-“Không. Nhưng nó có âm thanh. Có nhịp. Và đôi khi, nó khiến người ta vừa muốn khóc, vừa muốn ôm ai đó thật lâu.”
Duy quay sang anh. Đôi mắt rỗng lặng như đang hấp thụ từng chữ.
-“Anh có cảm xúc khi viết bản nhạc này không?”
-“Có. Nhiều là đằng khác, âm nhạc là cách người ta thể hiện cảm xúc mà.”
Giọng anh trầm xuống.
-“ Nó là nỗi buồn. Là cô đơn. Là tiếc nuối,… mà không biết phải nói cùng ai.”
Duy gật nhẹ. Một tay cậu đặt lên ngực mình, tay còn lại chạm vào loa, như thể muốn giữ lại chút âm thanh mong manh đang tan dần trong không khí.
-“Em nghĩ… em đang bắt đầu hiểu.”
Quang Anh khẽ cười, một nụ cười thật hiếm hoi.
-“ Vậy cũng tốt! Nếu em muốn, anh sẽ bật nhạc cho em nghe mỗi ngày.”
Duy ngước lên, ánh mắt hơi long lanh. -“Mỗi ngày?”
-“Ừ. Sáng, trưa, chiều, tối. Cho đến khi em biết gọi tên những cảm xúc ấy.”
-“…Kể cả cảm giác này cũng có tên sao?”
Cậu chỉ vào ngực mình, nơi vừa nhói lên.
Quang Anh không trả lời ngay. Anh nhìn ra cửa sổ, nơi những chùm nắng rơi xuống nền cỏ ướt.
-“Có. Nhưng anh nghĩ em chưa cần biết vội đâu.”
Duy gật đầu như hiểu, rồi thì thầm.
-“Em thấy tim mình sống dậy một chút. Nhưng cũng đau một chút.”
Căn phòng lặng đi. Chỉ còn tiếng nhạc và tiếng thở.
Một khoảnh khắc trôi qua, cậu lại hỏi.
-“Cảm xúc… có làm người ta biến mất không?”
Quang Anh thoáng khựng. Anh nhìn cậu, thấy trong đôi mắt kia, lần đầu tiên không còn rỗng nữa. Nó đang rung lên.
-“Không,” Anh đáp khẽ.
-“Cảm xúc… làm người ta trở nên thật hơn.”
Duy chớp mắt.
-“Vậy… em đang thật hơn à?”
-“Ừ. Rất thật.”
Cậu mỉm cười. Rất nhẹ. Nhưng thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro