Chương 6: Nụ Cười Sau Mưa
Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng mưa rơi lộp độp ngoài trời hòa cùng giai điệu piano không lời dịu dàng phát ra từ chiếc loa nhỏ đặt ở góc bàn. Âm nhạc như một lời thủ thỉ nhẹ nhàng, cuốn theo cảm xúc chưa được gọi tên trong lòng Duy, một câu chuyện chưa được kể qua từng phím đàn.
Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thực sự là nụ cười. Đó chỉ là một cử chỉ gượng gạo, một nỗ lực che giấu cảm xúc thật bên trong. Đôi môi khẽ cong lên, nhưng ánh mắt vẫn đượm buồn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, chầm chậm trôi theo từng dòng chảy nhỏ trên kính. Cảm xúc trong lòng cậu mơ hồ, khó gọi tên, như những đám mây xám xịt không biết sẽ dần tan hay kéo đến thêm.
Quang Anh quay sang Duy, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn nhìn về phía Duy. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, đặt tay lên vai Duy, truyền một luồng hơi ấm dịu dàng và bình yên.
-"Em vừa thử cười, nhưng anh biết nụ cười thật sự của em ở đâu rồi,"
Quang Anh nói, giọng ấm áp như lời an ủi.
Duy lắc đầu nhẹ, giọng thì thầm.
-"Em không biết làm sao để nở nụ cười thật lòng."
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, như đang tìm kiếm cảm hứng để nói.
-"Anh sẽ giúp em. Anh sẽ dạy em cách cảm nhận và thể hiện cảm xúc, từ những điều nhỏ nhất, bắt đầu từ nụ cười, từ những điều giản dị."
Duy quay sang nhìn anh, ánh mắt vẫn còn chút ngờ vực nhưng dần dịu lại. Cậu cảm nhận được sự kiên nhẫn và yêu thương trong ánh mắt Quang Anh, thứ cảm xúc mà cậu đã lâu không biết đến.
-"Em... muốn thử,"
Duy nói, giọng nhỏ nhẹ như vừa thổ lộ một bí mật.
Quang Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Duy, siết nhẹ như muốn truyền sức mạnh.
-"Mỗi ngày, em sẽ học cách lắng nghe cảm xúc của mình, không sợ hãi, không che giấu. Đó là cách để em trưởng thành hơn, để em trở nên trọn vẹn hơn."
Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một góc trời. Bầu trời tuy u ám, nhưng trong lòng cậu dường như có một luồng sáng mới bắt đầu hé mở, dịu dàng và ấm áp. Cảm giác này khác với những gì cậu từng trải qua, nhẹ nhàng, tràn đầy hy vọng.
-"Anh biết không, em muốn được như vậy. Muốn sống thật với cảm xúc của mình,"
Duy nói, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Quang Anh cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cậu, như muốn giữ lấy cảm xúc vừa chớm nở ấy.
-"Anh sẽ luôn bên em, cùng em bước qua từng bước khó khăn, dù có thế nào đi nữa."
Bên ngoài, tiếng mưa dần ngừng hẳn. Không gian trở nên tĩnh lặng và ấm áp hơn bao giờ hết. Nhưng trong căn phòng nhỏ, tiếng piano vẫn ngân vang, và trong lòng Duy, một điều gì đó đang sống dậy, chớm nở, một mùa xuân mới của cảm xúc và sự sống.
Duy vẫn còn ngồi đó, lặng im, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình. Cảm giác sống động mà Quang Anh vừa giúp cậu nhận ra đang lan tỏa từng chút một. Không còn rỗng lặng, không còn mơ hồ, mà là một sự thay đổi thật sự, bắt đầu từ bên trong.
-"Anh ơi… em không biết em có thể làm được không, nhưng em muốn thử," cậu nói, giọng run run như sợ hãi nhưng đầy quyết tâm.
Quang Anh mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc của Duy, nói.
-"Em đã làm rất tốt rồi. Không phải ai cũng đủ can đảm để thừa nhận cảm xúc của mình đâu. Anh tự hào về em."
Duy nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra với một nụ cười nhẹ, thật sự là một nụ cười, không gượng ép.
Cậu cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết, như những tia nắng cuối chiều đang chiếu rọi qua màn mưa.
-"Cảm xúc... đúng là một điều kỳ diệu," Duy thầm nghĩ.
Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt trìu mến.
-"Và em sẽ còn khám phá được nhiều điều hơn nữa, nhiều cảm xúc hơn nữa. Anh sẽ bên em trên mỗi bước đi đó."
Duy biết, từ khoảnh khắc này, cậu không còn đơn độc. Cảm xúc đã trở thành một phần của cậu, và Quang Anh sẽ là người đồng hành, giúp cậu trưởng thành qua từng ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro