Chương 7: Ngọn Nến Và Nhật Ký

Duy ngồi co chân trên chiếc ghế gỗ trước hiên, cuốn sổ nhật ký đặt trên đùi, cây bút chì ngắn cũn trong tay. Tóc cậu rối nhẹ vì gió, vài sợi lòa xòa xuống trán. Cậu nghiêng đầu, lặng im quan sát một đám mây dài trôi ngang bầu trời. Nó giống một chiếc thuyền nhỏ. Ở hành tinh N-107, không có mây. Cũng không có gió. Mọi thứ ở đó bằng phẳng, im lặng, và trống rỗng như những hành lang vô tận.

Quang Anh đang pha trà trong bếp. Mùi cam thảo dịu nhẹ lan ra tận thềm cửa. Cánh cửa sổ mở hé, tiếng ấm nước sôi rì rầm xen lẫn một bản ballad không lời phát ra từ chiếc loa cũ. Một khung cảnh yên bình đến lạ, nhưng lại khiến cậu thấy tim mình đau nhói.

Chưa có cảm xúc nào được gọi tên, nhưng cậu biết... mình đang dần cảm nhận được thứ gì đó rất thật.

Quang Anh bước ra, đặt một tách trà ấm vào tay cậu.

-"Lạnh vậy mà cứ ngồi ngoài."

Duy nhìn tách trà. Bàn tay cậu nhỏ hơn tay Quang Anh rất nhiều. Lúc anh đặt tay lên, cậu có cảm giác như được bao phủ bởi một lớp chăn mỏng vô hình, dịu dàng và vững chãi. Cảm giác đó... khiến cậu không muốn buông.

-"Em đang nhìn mây," Duy thì thầm.

Quang Anh gật nhẹ rồi ngồi xuống bên cạnh, vai chạm nhẹ vai cậu.

-"Nhìn hoài vẫn không thấy chán."

Duy gật đầu. Một lúc sau, cậu mở cuốn sổ ra. Những trang đầu đầy chữ, nét bút còn hơi run, vài dòng bị gạch xoá. Nhưng càng về sau, chữ viết trở nên tròn trịa hơn, rõ ràng hơn. Duy viết bằng trái tim, dù đôi khi chưa biết mình đang viết gì.

Cậu chỉ vào một dòng.

-"Hôm nay anh nhăn mặt khi em làm rơi nước tương lên áo anh. Em thấy... vui. Vì anh nhăn mặt nhìn giống mèo bị ướt."

Quang Anh phì cười. Duy ngước lên, hơi bất ngờ.

-"Anh cười thật lòng rồi," Cậu nói nhỏ.

-"Ờ, Tại em viết ngộ quá."

-"Vậy là... em làm đúng không? Viết cảm xúc như vậy là đúng không?"

Quang Anh gật đầu, tay nhẹ đặt lên đầu cậu xoa một cái.

-"Rất đúng. Em đang sống, Duy à. Sống thật sự."

Cậu nhìn lên anh, ánh mắt hơi run run.

-"Vậy... nếu em sống thật sự rồi, thì em có thể không biến mất không?"

Quang Anh khựng lại.

Câu hỏi ấy... đau hơn anh tưởng.

Tối hôm đó, Quang Anh dạy Duy cách thắp nến thơm. Anh đặt một chiếc ly nhỏ chứa sáp lên bàn, châm lửa, rồi tắt hết đèn. Căn phòng tối mờ, chỉ còn ánh sáng ấm áp từ ngọn nến lay động.

Cậu chống cằm, nhìn ánh lửa như bị mê hoặc.

-"Nó đẹp quá."

-"Anh thích ánh sáng đó," Quang Anh nói.

-"Nó làm anh thấy dễ thở hơn."

Cậu xoay người, nghiêng đầu ngắm anh như thể lần đầu được nhìn thật kỹ. Cậu chưa từng nghĩ một người có thể vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng như vậy. Anh không hỏi quá nhiều, không bao giờ thúc ép, nhưng luôn có mặt khi cậu thấy trống rỗng nhất.

-"Anh biết không... mỗi lần em viết nhật ký, em thấy như có thêm một phần trong mình được lắp vào," cậu nói khẽ.

- "Giống như em từng là một người rỗng, giờ thì dần đầy lên."

Quang Anh không đáp. Anh chỉ kéo một tấm chăn nhẹ phủ lên vai cả hai. Gió ngoài kia vẫn rít lên từng cơn, nhưng trong căn phòng nhỏ, hai người ngồi bên nhau, lặng im mà không hề khó xử.

-"Duy" anh gọi sau một lúc.

-"Dạ?"

-"Nếu một ngày... em không còn ở đây nữa, em muốn anh làm gì với những trang nhật ký em viết?"

Duy không trả lời ngay.

Một lát sau, cậu lật đến trang trắng tiếp theo, viết thật chậm.

-"Nếu một ngày em không còn, anh hãy tiếp tục viết nhé. Viết thay em. Viết những ngày đẹp của anh. Viết những lần anh mỉm cười. Như thế em sẽ biết... em vẫn tồn tại."

Khi đêm xuống, Duy cẩn thận cất cuốn sổ vào ngăn kéo. Cậu chạm tay vào gáy sổ như thể muốn gửi lại một phần ký ức vào đó. Trước khi ngủ, cậu quay sang nhìn anh. Người anh đang nằm nghiêng quay mặt vào trong, nhưng Duy biết... Quang Anh chưa ngủ.

-"Em sẽ không biến mất đâu," Duy thì thầm, như một lời trấn an không chỉ dành cho anh, mà còn cho chính mình.

Bầu trời ngoài kia, từng đám mây đã tan gần hết. Mưa không còn rơi nữa. Cây cối thôi đung đưa. Chỉ còn tiếng tim đập đều đặn.

Trời đang tối đi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro