Giấc Mộng Trong Tay Người (3)
---
Sau khi rời khỏi công ty, Quang Anh đưa Duy đến một căn hộ cao cấp.
"Từ giờ nhóc sẽ ở đây."
Duy nhìn xung quanh, căn hộ rộng lớn, thiết kế hiện đại nhưng không có chút hơi ấm. Cậu vô thức hỏi:
"Chỉ có em?"
"Ừ." – Quang Anh cởi áo khoác, tiện tay đặt lên ghế. – "Nhóc nghĩ tôi sẽ ở chung sao?"
Duy im lặng.
Cậu vốn không mong đợi điều gì, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.
"Em có thể tự kiếm chỗ khác không?"
"Không được."
Giọng hắn rất dứt khoát, không cho cậu quyền lựa chọn.
"Nhóc còn quá yếu, không nơi nào an toàn hơn ở đây." – Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu. – "Tôi không muốn có kẻ nào đó lại đánh nhóc một trận nữa."
Duy bặm môi, không nói gì.
Hắn nói đúng.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ cậu chẳng có gì cả.
"Tôi không muốn làm kẻ ăn bám."
Quang Anh bật cười, đứng dậy tiến gần đến cậu.
"Vậy làm việc cho tôi đi."
Duy ngước nhìn hắn.
"Làm gì?"
"Thư ký riêng." – Quang Anh hờ hững. – "Nhóc cần một công việc, tôi cần một người ở cạnh."
Duy thoáng chần chừ.
Làm thư ký của Quang Anh… nghĩa là mỗi ngày đều sẽ tiếp xúc gần với hắn.
Cậu không biết điều đó có tốt hay không.
Nhưng nếu cậu muốn đứng vững, cậu phải học cách thích nghi.
Cậu không thể dựa dẫm vào hắn mãi được.
"Được."
Quang Anh hơi nhướn mày, như thể có chút bất ngờ vì cậu đồng ý nhanh như vậy. Nhưng rồi hắn bật cười.
"Tốt."
Hắn giơ tay ra trước mặt cậu.
"Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."
Duy do dự một chút, nhưng rồi vẫn đưa tay ra bắt lấy.
Lòng bàn tay hắn ấm áp, mạnh mẽ, hoàn toàn bao trọn lấy tay cậu.
Cảm giác ấy… khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút.
---
Buổi sáng đầu tiên làm thư ký cho Quang Anh, Duy đã cảm nhận được áp lực khủng khiếp khi làm việc dưới trướng người đàn ông này.
Hắn yêu cầu cao, tác phong làm việc dứt khoát, và tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ sai sót nào.
"Lịch trình hôm nay?"
"9 giờ họp với hội đồng quản trị. 11 giờ gặp giám đốc tài chính để duyệt ngân sách quý. 2 giờ chiều có cuộc họp với chi nhánh phía Nam."
"Tốt."
Quang Anh hài lòng, nhấp một ngụm cà phê.
Duy lặng lẽ đứng bên cạnh, cố gắng thích nghi với nhịp độ làm việc nhanh chóng của hắn.
Từ lúc bước vào văn phòng, hắn không hề nói với cậu một câu dư thừa nào.
Mọi thứ chỉ xoay quanh công việc.
Có lẽ với hắn, cậu chỉ là một trợ lý bình thường, không hơn không kém.
Nghĩ đến đây, Duy khẽ cười nhạt.
Cậu còn mong đợi điều gì chứ?
Nhưng ngay lúc ấy, giọng Quang Anh vang lên:
"Ngồi xuống đi, đừng đứng mãi."
Duy ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên.
Quang Anh vẫn đang chăm chú xem tài liệu, nhưng giọng nói lại mang theo chút quan tâm không rõ ràng.
Cậu cắn môi, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Trong lòng, một cảm giác lạ lẫm dâng lên.
---
Buổi chiều, Duy theo Quang Anh đến một buổi gặp mặt đối tác.
Nhưng ngay khi bước vào nhà hàng, cậu lập tức sững lại.
Ở bàn đối diện, Trịnh Gia Minh đang ngồi cùng một người phụ nữ quen thuộc.
Chính là vợ của Quang Anh.
Duy cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Họ ngồi rất gần nhau, ánh mắt trao đổi đầy thân mật.
Cậu vô thức nắm chặt tay.
Không phải cậu chưa từng biết đến mối quan hệ của họ, nhưng khi tận mắt chứng kiến, cậu vẫn cảm thấy đau nhói.
Bên cạnh, Quang Anh cũng đã nhìn thấy.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Duy quay sang nhìn hắn, chợt nhận ra…
Hắn không tức giận.
Không ghen tuông.
Mà chỉ là một sự khinh miệt tuyệt đối.
"Tôi tưởng nhóc sẽ đau lòng." – Quang Anh bất ngờ lên tiếng, giọng hắn bình thản.
Duy cười nhạt.
"Đau lòng thì có ích gì?"
Quang Anh nhìn cậu một lúc lâu, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hắn chậm rãi nâng ly rượu, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu.
"Nhóc đang thay đổi."
Duy không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.
Có lẽ hắn nói đúng.
Cậu… không còn là Hoàng Đức Duy của ngày trước nữa.
---
Duy cứ tưởng sau hôm đó, mọi chuyện sẽ trôi qua như bình thường. Nhưng không ngờ, Gia Minh tìm đến cậu.
Hắn đứng đợi trước cửa căn hộ, vẻ mặt tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn mang theo tia tính toán.
"Duy, chúng ta nói chuyện được không?"
Duy nắm chặt tay, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
"Còn gì để nói?"
Gia Minh hít sâu, giọng hắn chùng xuống:
"Anh sai rồi. Anh không đáng để em tha thứ, nhưng anh muốn sửa chữa."
Duy bật cười, nụ cười đầy mỉa mai.
"Sửa chữa? Khi anh mất hết tất cả rồi mới nhận ra tôi sao?"
Gia Minh nghẹn lời.
Hắn biết Duy không còn là cậu trai năm đó luôn lặng lẽ chạy theo hắn nữa.
Duy của hiện tại đã thay đổi.
"Em yêu hắn ta rồi sao?" – Giọng hắn trầm thấp, mang theo chút ghen tuông.
Duy sững lại.
Cậu… yêu Quang Anh sao?
Cậu chưa từng nghĩ đến.
Nhưng khi nghe Gia Minh hỏi, tim cậu lại khẽ run lên.
Duy lắc đầu, không muốn nghĩ sâu hơn.
"Đó không phải chuyện anh cần quan tâm."
Gia Minh siết chặt nắm tay, mắt hắn tối sầm.
"Duy, anh sẽ không để em rời xa anh."
Lời nói ấy vừa dứt, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
"Vậy cậu muốn làm gì?"
Cả Duy và Gia Minh đều giật mình quay lại.
Nguyễn Quang Anh đang đứng trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn bước đến, một tay kéo Duy về phía mình, một tay đút túi quần, nhìn Gia Minh như nhìn một kẻ thừa thãi.
"Trịnh Gia Minh, cậu vẫn chưa từ bỏ à?"
Gia Minh nghiến răng.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với Duy."
Quang Anh cười nhạt, cúi xuống nhìn Duy.
"Nhóc có muốn nói chuyện không?"
Duy lắc đầu ngay lập tức.
Quang Anh nhếch môi, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
"Vậy cậu nghe rồi đấy, Trịnh Gia Minh."
Hắn nghiêng đầu, giọng nói lạnh băng:
"Cút."
Không cho Gia Minh thêm cơ hội nào, Quang Anh đóng sầm cửa lại.
Duy còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ép sát vào tường.
Hơi thở nóng rực của Quang Anh phả lên cổ cậu, giọng hắn khàn khàn:
"Nhóc vẫn còn vương vấn hắn sao?"
Duy lắc đầu.
Quang Anh nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến cậu nghẹt thở.
Rồi đột nhiên, hắn cúi xuống, chậm rãi thì thầm bên tai cậu:
"Tốt. Vì tôi không có ý định thả nhóc đi đâu."
---
Duy đứng yên, tim đập loạn nhịp khi cảm nhận hơi thở nóng rực của Quang Anh ngay sát bên tai.
Hắn không làm gì cả, chỉ siết chặt cằm cậu, buộc cậu phải đối diện với hắn.
"Nhóc biết không, tôi rất ghét kẻ phản bội."
Giọng hắn trầm thấp, mang theo một sức ép vô hình.
Duy cắn môi.
"Em không phản bội anh."
"Vậy sao nhóc lại để hắn đến tìm?"
"Em không biết hắn sẽ đến."
Quang Anh im lặng nhìn cậu một lúc lâu.
Sau đó, hắn đột nhiên cười nhạt, buông cậu ra.
"Được thôi."
Duy còn chưa kịp thở phào, hắn đã nói tiếp:
"Vậy chứng minh đi."
Cậu chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
Quang Anh nhấc cằm cậu lên, ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu.
"Chứng minh rằng nhóc đã hoàn toàn quên hắn."
Duy mở miệng định nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, hắn cúi xuống…
Hôn cậu.
Nụ hôn không dịu dàng, mà mạnh mẽ và bá đạo, như thể hắn muốn khắc ghi dấu ấn của mình lên cậu.
Duy sững sờ.
Hơi thở hắn tràn ngập khứu giác cậu, mùi bạc hà thoang thoảng hòa cùng hơi ấm của hắn.
Trái tim cậu đập rối loạn, lý trí kêu gào muốn đẩy hắn ra.
Nhưng cơ thể lại không nghe theo.
Đầu óc cậu trống rỗng.
Chỉ có một ý nghĩ duy nhất xoáy sâu trong tâm trí—
Mình… thực sự đã quên Gia Minh rồi sao?
---
Nụ hôn của Quang Anh mạnh mẽ nhưng không vội vã, như thể hắn đang kiên nhẫn đợi cậu phản ứng.
Duy siết chặt tay, lý trí bảo cậu phải đẩy hắn ra. Nhưng ngực cậu lại siết chặt, tim đập mạnh đến mức gần như nghẹt thở.
Không biết từ khi nào, Quang Anh đã trở thành một phần trong cuộc sống của cậu.
Sự quan tâm của hắn không rõ ràng, đôi khi lạnh lùng, đôi khi lại khiến cậu thấy an toàn đến kỳ lạ.
Cậu không biết điều này có phải là tình yêu không.
Nhưng cậu không muốn từ chối.
Duy chậm rãi nhắm mắt, không kháng cự nữa.
Cậu… chấp nhận hắn.
Cảm nhận được sự thay đổi của cậu, Quang Anh dần giảm bớt sự bá đạo trong nụ hôn.
Hắn nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn không buông cậu ra.
Chỉ đến khi cả hai đều thở gấp, hắn mới chậm rãi rời khỏi môi cậu, trán chạm vào trán cậu, hơi thở hòa quyện.
"Nhóc có hối hận không?"
Duy mở mắt, nhìn thẳng vào hắn.
Trong ánh mắt cậu có sự rối bời, có chút hoang mang, nhưng không có sự trốn tránh.
Cậu khẽ lắc đầu.
Quang Anh bật cười, một nụ cười hiếm hoi không mang theo sự lạnh lẽo.
Hắn đưa tay vuốt nhẹ má cậu, giọng nói trầm ấm hơn bình thường.
"Tốt lắm."
Duy không biết câu nói ấy mang ý nghĩa gì.
Nhưng khoảnh khắc này, cậu không muốn nghĩ quá nhiều nữa.
___HẾT CHƯƠNG (3)___
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro