12
Quang Anh không rõ mình đã bước ra khỏi phòng casting bằng cách nào. Mọi thứ trôi qua mơ hồ, như một giấc mộng đầy khói bụi.
Chỉ biết rằng, khi nhận thức trở lại, anh đã ngồi trên băng ghế hành lang, đôi tay đặt trên đùi, ánh mắt trống rỗng.
Anh thất bại rồi.
Không cần ai nói, anh cũng biết rõ điều đó.
Đức Duy vẫn ngồi cạnh, từ đầu đến cuối không rời đi nửa bước. Cậu không hỏi gì, dù ánh mắt lo lắng đã dõi theo anh suốt từ lúc anh bước ra.
Duy chỉ lặng lẽ ngồi đó, đan tay mình vào tay anh, giữ lấy như giữ một điều gì đó sắp tuột mất.
Không một lời động viên sáo rỗng. Không một câu "không sao đâu" đầy dối lòng. Chỉ là sự hiện diện lặng lẽ, đủ để Quang Anh không sụp đổ.
Chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Mặt trời đã ngả bóng về chiều, ánh nắng rơi nghiêng trên hành lang vắng. Quang Anh cuối cùng cũng nghiêng đầu, chậm rãi nhìn sang.
Người bên cạnh đã ngủ quên tự lúc nào.
Cậu tựa đầu vào vai anh, nhịp thở đều đều, khuôn mặt trẻ trung thoáng mệt nhưng vẫn rất yên bình, Quang Anh khẽ lay vai cậu.
" Duy..."
" Ưm... ngủ quên mất..." Đức Duy dụi mắt, ngồi thẳng dậy, ánh nhìn còn lơ mơ.
Cả hai nhìn nhau. Không ai nói gì. Không cần phải nói.
Rồi bất chợt, Duy đứng dậy, nhưng tay vẫn siết lấy tay anh, không buông.
" Quang Anh, mình về nhà thôi."
Quang Anh chớp mắt. Đầu óc anh vẫn còn mờ mịt, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác như thể không hiểu rõ chuyện gì.
" Được rồi, đừng nhìn nữa..." Duy thở ra một hơi, cố gắng tỏ ra bình thường, nụ cười khẽ nhếch lên đầy dịu dàng
" Mau về nhà thôi. Tôi nấu canh kim chi cho anh ăn nhé, chịu không?"
Quang Anh ngẩn người thêm một nhịp. Rồi chậm rãi gật đầu.
Tay vẫn trong tay.
Dù thế giới có đang quay cuồng... thì ít nhất, trong khoảnh khắc ấy, anh vẫn còn một nơi để về.
Trên đường về, Quang Anh im lặng. Đức Duy cũng không nói gì. Cậu chỉ nắm tay anh, thỉnh thoảng lặng lẽ siết nhẹ như để nhắc anh rằng cậu vẫn ở đó, bên cạnh.
Khi cánh cửa căn hộ khép lại sau lưng, mọi âm thanh của thế giới ngoài kia như bị chặn đứng. Không còn ánh mắt giám khảo, không còn dư âm của những lời mắng chửi. Chỉ còn lại không gian quen thuộc, ấm áp, và mùi hương dịu nhẹ trong căn bếp nhỏ.
" Anh ngồi đây chờ tôi một chút nhé." Đức Duy buông tay anh ra, nhẹ nhàng, rồi đi vào bếp.
Quang Anh ngồi xuống ghế, mắt vẫn dõi theo bóng cậu thấp thoáng sau vách tường. Âm thanh lạch cạch của bát đũa, tiếng nồi canh sôi lục bục... tất cả đều bình dị, yên ả.
Quá yên... đến mức trái tim đang chất chứa của anh cuối cùng cũng vỡ ra từng mảnh.
Khi Duy bưng tô canh ra đặt lên bàn, định cười bảo anh ăn đi, thì Quang Anh đã cúi gằm mặt xuống, vai run nhẹ. Một giây sau, anh đưa tay lên che mắt.
" Xin lỗi... tôi... tôi không hát nổi... không hát nổi một câu nào cả..."
Giọng anh đứt quãng. Rồi như không thể chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, rơi xuống mu bàn tay.
" Tôi cứ nghĩ mình ổn rồi... nhưng... khi đứng đó... tôi lại thấy mình như quay về vũng lầy trước đây. Không thể thoát ra được."
Đức Duy lặng người.
Không nói, cậu chỉ bước đến, cúi xuống, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Không thật chặt, nhưng cũng không quá lơi lỏng. Một cái ôm đủ để người ta biết mình không đơn độc.
" Không sao cả. Khóc đi... anh không cần phải mạnh mẽ trước mặt tôi đâu."
Quang Anh siết chặt tay vào vạt áo cậu, anh đã kìm nén quá lâu. Trong ánh đèn bếp nhạt màu, anh vùi mặt vào bờ vai cậu, để mặc nước mắt thấm ướt cả lớp vải sơ mi.
Đức Duy không dỗ, cũng không ngăn anh lại. Cậu chỉ im lặng đứng đó, để anh tựa vào mình mà khóc...
Quang Anh khóc.
Không phải kiểu rơi nước mắt lặng lẽ như những lần trước. Mà là khóc đến đứt ruột đứt gan, như thể bao nhiêu uất ức, mỏi mệt, đau đớn bị dồn nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được một khe hở để trào ra, không thể ngăn lại.
Anh ghét cảm giác này.
Ghét cái việc bản thân mình run rẩy, nước mắt giàn giụa, tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng.
Anh luôn nghĩ mình là người mạnh mẽ. Dù bao nhiêu năm trong giới, trải qua đủ loại cay đắng, từng bị chửi rủa, từng bị cô lập, từng đứng giữa tâm bão scandal... anh vẫn chưa từng để ai thấy mình gục ngã.
Anh chọn cách im lặng. Tự gặm nhấm nỗi buồn. Tự vực dậy. Tự giải quyết. Một mình.
Thế nhưng... giờ đây, trước mặt người con trai ấy, mọi cố gắng xây nên bức tường vững chãi đều trở nên vô nghĩa.
Đức Duy không nói lời nào, chỉ đứng yên bên cạnh. Để mặc cho anh khóc, để mặc cho anh trút bỏ hết tất cả những gì anh đã dằn ép bấy lâu.
Cậu không hoảng, không vội lau nước mắt, cũng không cố nói mấy câu "ổn rồi" cho có lệ. Cậu chỉ ở đó, như một cái neo giữa biển lớn, chờ anh nổi trôi xong rồi mới siết tay anh lại.
Khi tiếng nấc cuối cùng cũng dịu xuống, Quang Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt ươn ướt, đỏ hoe.
" Tôi... thật sự rất ghét... việc mình khóc như thế này. Nhìn yếu đuối, ngu ngốc, đáng thương... đến mức tôi còn thấy khinh chính mình."
Đức Duy nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu.
" Không có gì yếu đuối cả. Anh chỉ là... người bình thường thôi."
Một người từng gồng quá lâu. Từng mỏi mệt quá nhiều. Và giờ, chỉ đang cần một nơi để dừng lại, một người để an tâm mà không cần gồng nữa.
Quang Anh nhìn cậu. Trong đôi mắt sâu ấy, không hề có sự thương hại, cũng không có nỗi ái ngại, chỉ có sự lặng lẽ, ấm áp, và kiên định.
" Đây... không phải lần đầu tôi khóc trước mặt cậu... đúng không?"
" Ừ." Đức Duy gật đầu, cười dịu dàng
" Và cũng không sao cả. Lần sau, nếu muốn khóc nữa... thì cứ khóc trước mặt tôi."
Quang Anh không nói gì thêm. Anh chỉ chậm rãi gục đầu xuống vai cậu lần nữa.
Lần này, không còn nấc nghẹn.
Chỉ còn lại hơi thở chậm rãi, và sự bình yên hiếm hoi, mà anh chưa từng có được suốt nhiều năm trời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro