4. Chịu đựng
Mùi thuốc nồng nặc khó chịu, xung quanh là một màu trắng khiến Đức Duy chán ghét. Đây là những ấn tượng đầu tiên của cậu khi tỉnh dậy ở trong bệnh viện.
À thì ra cậu đã thoát chết.
"Đức Duy !" Cậu nghe được chất giọng khàn đặc, có ai đó đang gọi tên cậu.
"Đức Duy, em đây, anh có nhận ra em không ?"
Giọng nói đó lại tiếp tục cất lên như van xin cậu, kéo cậu khỏi cơn mơ màng, đưa cậu trở lại với thực tại.
Khuôn mặt trẻ quen thuộc cùng tóc cam nổi bật.
"Hoàng An.."
Là Phạm Hoàng An, một rapper, một người em coi cậu như thần tượng vì là thủ khoa, hay bám dính lấy cậu hồi còn học khoa âm nhạc ứng dụng tại trường Đại học Thăng Long.
"Đúng rồi, là em Hoàng An đây". Hoàng An nắm lấy tay cậu, đôi tay lớn bao bọc lấy bàn tay gầy gò của cậu như ôm trọn thế giới vào lòng.
"Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi, có biết anh làm em sợ đến mức nào không ?"
Hoàng An nhớ đến cảnh tượng hôm qua, khi
Đức Duy đứng lặng trước đầu xe, nếu em không nhanh chóng lao đến kéo Đức Duy lại, thì hậu quả em cũng không dám tưởng tượng. Nhưng ngay sau đó Đức Duy liền ngất đi, em ấy sợ hãi bế Duy chạy thật nhanh vào bệnh viện gần nhất.
Bác sĩ nói Đức Duy có dấu hiệu bị cưỡng bức. Khi ấy em như muốn điên lên.
Thần tượng của em, người mà em nâng niu trân quý, người em thề liều mạng để bảo bọc,...người mà em yêu thầm lại bị tên khốn nào đó làm thành ra nông nỗi này.
"Đức Duy, em..."
"Không...làm ơn"
Hoàng An muốn chạm vào đôi vai gầy gò của cậu để trấn an nhưng hành động của em làm cậu hoảng sợ rụt người về sau.
Đức Duy vẫn còn bị ám ảnh.
Hai tay siết chặt nắm đấm, Hoàng An cố kiềm chế cơn giận của mình, thu tay lại ngồi vào mép giường.
"Anh Duy, ổn rồi không sao, có em ở đây, nào hít thở đi, anh cần bình tĩnh."
Lại thêm một lần Hoàng An muốn mắng chính mình hèn nhát, vô dụng, đến một cái ôm cũng không dám.
Đức Duy lại chìm vào giấc ngủ, Hoàng An luôn túc trực ở bên cạnh cậu. Đức Duy cả khi ngủ cũng không thể yên, cậu gặp ác mộng, cậu gào khóc trong giấc mơ, cho đến khi Hoàng An đánh thức cậu.
An hỏi cậu đã mơ thấy gì, Đức Duy chỉ trầm mặc.
"An..anh muốn về nhà" Đây là câu nói đầu tiên cậu nói với em sau khi bình tĩnh trở lại.
"Bác sĩ nói anh cần ở lại theo dõi thêm hai ngày mới được xuất viện." Hoàng An nhẹ giọng như dỗ trẻ con, An thật sự xem người con trai hơn hai mươi tuổi trước mặt là một bé con.
"Không, anh muốn về nhà ... về Hoà Bình"
Hoàng An thấy có gì nhói lên ở trong tim
"Người ở đây họ làm anh đau, họ ghét anh"
•••
Đức Trí và một số đồng nghiệp đến thăm Đức Duy.
Họ hỏi lí do cậu vào viện, Đức Duy nói rằng mình bị đau dạ dày.
Đúng là lời nói dối này thật dễ dàng lừa mọi người vì cậu bị đau dạ dày thật. Riêng cậu bé Hoàng An biết lý do thật sự nhưng Đức Duy cấm em ấy nói sự thật.
Hoàng An từng hỏi cậu về người khiến anh trở nên như vậy cậu chỉ lắc đầu, dùng ánh mắt xinh đẹp đó nói với Hoàng An rằng cậu không muốn nhắc về hắn ta.
Về lí do vì sao Hoàng An đến tận Sài Gòn, em bảo rằng em có chuyện quan trọng cần làm. Vậy nên
Đức Duy không hỏi sâu vào vấn đề.
Cuối cùng, Đức Duy cũng được xuất viện, thoát khỏi bức tường trắng cùng mùi thuốc mà cậu ghét.
Tin tức Đức Duy liên tục nghỉ diễn tập ba ngày đã làm ban quản lý nổi giận, họ cho rằng cậu đang lười biếng. Chuyện này còn lọt thỏm trên top báo chí để fan Reflex biết rằng cậu lười biếng. Hàng ngàn bình luận tiêu cực, công kích cậu.
Thân hình gầy gò ngồi cuộn mình trên chiếc giường ấm áp, Đức Duy thật lạnh lẽo và đơn độc.
Trong đầu hiện lên những bình luận, những lời chửi bới của bọn họ, Đức Duy như muốn phát điên.
Cậu với lấy hộp thuốc trên đầu giường, đổ ra ba viên thuốc và nuốt chúng.
Đau quá !
Đầu đau quá !
Ai đó làm ơn cứu tôi !
Đức Duy tự cắn vào tay mình để phân tán cơn đau ở đầu. Vị mặn của nước mắt cùng mùi tanh của máu sộc thẳng vào mũi cậu.
Cuối cùng, cơn đau cũng từ từ qua đi, như trút hết sức lực, cậu mệt mỏi nằm xuống giường, cuộn mình vào chăn.
Ngoài trời đổ mưa lớn, từng hồi sấm sét dữ dội vang trời. Ngày mai cậu có show diễn lớn, cậu cố đưa bản thân vào giấc ngủ nhưng không thể. Hết cách, cậu bèn mở học tủ lấy ra một lọ thuốc ngủ.
Có lẽ thứ này giúp được cậu.
•••
Cậu gặp lại hắn ở phía sau sân khấu, cùng với những thành viên khác.
Cánh gà, luôn là địa điểm của những chuyện khó xử.
"Tay cậu bị làm sao vậy ?" Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị băng bó của cậu, rồi lại nhìn cậu.
Đức Duy nhớ rằng mình đã cố gắng cách xa hắn nhất có thể, thế mà loay hoay một lúc họ lại đứng gần nhau.
Thay vì lời hỏi thăm, cậu càng hy vọng đó là lời xin lỗi hơn.
Cậu không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói "Tập trung vào phần trình diễn đi."
Quang Anh hiểu ý và gật đầu, hắn tiến thêm một bước, cậu lùi về sau một bước.
"Đức Duy, chúng ta đi". Đức Trí là vị cứu tinh của
Đức Duy, cậu luôn tin tưởng vào anh ấy, nhìn xem lần này Đức Trí lại cứu cậu một lần nữa.
Lần này Quang Anh chỉ biết lặng lẽ nhìn bọn họ rời đi.
Tiếng khán giả đã ầm ĩ vang lên. Quảng trường nơi show diễn đã bắt đầu nóng dần hơn bao giờ hết. Người đi xem show diễn của Reflex có người này người nọ. Người thì only Rhyder, người thì thích Wokeup, người thì mến mộ DT, người thì ủng hộ Hydra nhưng không kể đến người la ó om sòm không thích Captain vì những tin tức vừa qua trên mặt báo và cả diễn đàn mạng xã hội.
Đức Duy mặc kệ sự đời. Bình thường cậu là Đức Duy dè dặt yếu đuối nhưng khi được diễn, dưới ánh đèn sân khấu cậu là Captain Boy, cậu như một con người hoàn toàn khác đầy bản lĩnh và cháy hết mình với đam mê.
Đức Duy hăn say trình diễn cùng Reflex, tuỳ hứng giao lưu cùng khán giả nhưng cậu không biết được rằng cậu đang tự đầu chui vào nơi nguy hiểm của anti fan. Cậu giao lưu ở dãy ngồi A1, vừa hát cậu vừa nghe những tiếng la ó ở chỗ đấy. Không phải những tiếng hò hét ủng hộ mà là tiếng mắng nhiếc cậu.
Đức Duy nghe thấy nhưng vẫn đầy tự tin trình diễn mà cho qua tất thẩy những lời nói không tốt về mình. Mọi chuyện không dừng lại ở đó, họ còn quá đáng hơn khi ném tất thẩy vô số đồ về phía cậu, bỗng nhiên, một vật cứng lao thẳng và đập vào đầu cậu, một lọ thủy tinh, nó vỡ tan. Hòa cùng máu của cậu rơi trên nền sân khấu.
Đức Duy lúc này mới thật sự hốt hoảng. Hình như trái tim của cậu cũng vỡ vụn.
Nhìn thấy cảnh này, Quang Anh không còn hát nữa, vội vã từ đầu sân khấu bên kia chạy về phía Đức Duy đang đứng chôn chân ở đấy xem tình hình.
Có những người còn liều mạng leo cả sân khâu nhào về phía cậu nhưng bất thành, bảo vệ tập trung lại khống chế những khán giả quá khích.
Đức Duy đứng nhìn nơi biểu diễn trở nên hỗn loạn, cậu không biết phải làm thế nào, tiếng la hét, tiếng ồn, đám đông, cậu bỗng thấy sợ hãi tất cả. Máu của cậu vẫn tiếp tục chảy dài, từ trán xuống cằm, rồi nhỏ giọt xuống nền sân khấu đã sớm phủ đầy pháo giấy.
Cậu thấy mình được nhấc lên, chính xác là được bế kiểu công chúa.
Quang Anh đỡ lấy Đức Duy, nhẹ nhàng bế cậu lên. Cậu lại nhẹ hơn, tiều tụy hơn trước. Hắn chạy nhanh đến chỗ sơ cứu y tế, tách cậu khỏi những tiếng chửi bới kia.
Quang Anh tự nói với mình rằng, đây chỉ là đồng nghiệp giúp đỡ nhau.
Sau khi Đức Duy được Quang Anh mang ra khỏi nơi náo loạn, Đức Trí cũng theo cậu đến nơi sơ cứu.
Show diễn tạm hoản vì sự cố ngoài ý muốn này, ban tổ chức cũng nhanh chóng xoay chuyển dồn tiết mục của các band khác lên.
Đây không phải lần lần đầu tiên bọn họ đối xử với cậu như vậy và cậu đã quen với điều đó. Nhìn xem, cậu đã khá hơn rồi.
Lần đầu tiên cậu bị chính những fan hâm mộ của Sheepnang (nhóm nhạc cũ) mắng chửi, cậu chỉ biết gục đầu vào vai nhóm trưởng mà khóc. Lúc ấy cậu là một chú chim nhỏ mang trong mình một ước mơ, hoài bão lớn vỗ cánh tung bay với hy vọng được toả sáng đúng nơi mình cần toả sáng.
Lần đầu tiên cậu liều mình xa vòng tay của anh em ở quê nhà, nơi cậu nhận được yêu thương bảo bọc của mọi người để đến với một thử thách mới.
Trưởng thành trong cạnh tranh khắc nghiệt, sự ngây thơ, lạc quan đó của cậu từ lâu đã bị bào mòn.
Và giờ, cậu chỉ đứng đó, vô cảm nhìn họ.
Sài Gòn nóng bức, ở tầng thượng của một toà nhà bốn mươi tầng mát mẻ hơn. Từ đây, cảnh sắc Sài Gòn được Đức Duy thu gọn vào tầm mắt một cách tuyệt đẹp.
Ở đây cậu còn có thể nhìn thấy được nơi đầu tiên mà cậu và hắn gặp nhau.
Đức Duy có chút sợ độ cao, nhưng cậu muốn thử cảm giác đứng trên cao nhìn xuống thành phố Hồ Chí Minh, thử cái cảm giác mà các nhà văn, nhạc sĩ miêu tả trong tác phẩm của mình.
Thực tế chứng minh, bọn họ điêu.
Vì khi đứng ở góc độ này nhìn xuống thành phố, cậu chỉ muốn thả mình xuống dưới, kết thúc tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro