7. Bí Mật Bị Bại Lộ

Cuối cùng thì bí mật về căn bệnh của Đức Duy cũng có người phát hiện, cậu không mong điều đó và bất ngờ chưa, người đầu tiên phát hiện ra bệnh trầm cảm của cậu lại là Thuỷ, cô người yêu xinh đẹp của Quang Anh.

Đức Duy vô cùng hối hận khi không mời bác sĩ đến nhà riêng của mình.

Chuyện xảy ra khi cậu đến bệnh viện gặp bác sĩ tâm lý của cậu, triệu chứng đau đầu của cậu ngày càng tăng và tái phát thường xuyên hơn, kèm theo đó là mất ngủ và cậu thường gặp ác mộng.

Thẩn thờ cầm bệnh án và đống thuốc mà cậu ghét ra về, trên hành lang cậu đột nhiên đụng phải một người khác và kết quả là cả bệnh án và thuốc trên đều tay rơi xuống đất.

Xui thay người mà cậu va phải là Thiên Thuỷ, xui thay cô ấy lại nhìn thấy tờ bệnh án chứng trầm cảm, xui thay cái tên Hoàng Đức Duy nằm chễm chệ đầu trang bệnh án.

Được rồi, lẽ ra hôm nay cậu không nên đi ra ngoài, cậu nên ngoan ngoãn ở nhà chờ chết thì tốt hơn.

"Cậu bệnh được bao lâu rồi?" Ngồi đối diện một
Đức Duy đang trầm tư, cùng bệnh án tâm lý nghiêm trọng, Thiên Thuỷ đã phải suy nghĩ lựa lời cẩn thận rất lâu để hỏi thần tượng của mình.

Vốn chỉ là lo lắng cho thần tượng, nhưng cô lại không nhận được câu trả lời như mong muốn, ngược lại còn được tặng miễn phí một cái trừng mắt của thần tượng khiến cô sốt sắn xua tay.

"Đừng nổi giận mà, tôi không có ý gì đâu, bình tĩnh lại được không Captain "

Cậu chợt cười khổ "Cả cô cũng nghĩ tôi bị điên à ?"

"Không phải, tôi không có ý đó" Thiên Thuỷ thật không biết nên nói gì và làm gì để an ủi cậu. Biết thần tượng của mình bị bệnh ai mà không lo cơ chứ ?

"Tôi chỉ là lo cho cậu, cậu biết mà, cậu là ngôi sao của tôi."

Cô biết không? Tôi cũng từng là ngôi sao của bạn trai cô.

Những lời này, Đức Duy giữ trong lòng.

Cả hai im lặng, không khí bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, cô và cậu đều chìm vào những suy nghĩ riêng của mình.

"Đừng nói chuyện này cho anh ấy biết." Cậu mở lời, nghe giống như một lời cầu xin.

"Anh ấy ? Ý cậu là Rhyder ?"

"Ừm'"

"Tại sao chứ ? Cậu có biết trầm cảm rất ..."

"Xin cô, làm ơn."

Lần này, cậu thật sự hạ mình trước cô. "Làm ơn hãy giữ bí mật này giúp tôi". Cậu cầu xin trong sự tuyệt vọng.

Âm nhạc là cuộc sống của cậu, nếu bị phát hiện, liệu bọn họ có để cậu tiếp tục trình diễn trên sân khấu nữa hay không?

Khi fan hâm mộ đã rất nhiều người ghét cậu. Cuối cùng, Thiên Thuỷ cũng gật đầu đồng ý. Điều đó khiến cậu nhẹ nhõm đi phần nào.

•••

Buổi diễn tập sân khấu hôm nay, cậu vẫn tham gia nhưng lại không được góp mặt. Thay vào đó là Bảo Khang thực tập sinh mới đến Flash được Quang Anh để hỗ trợ Reflex.

Trước sự khó hiểu và phản đối của Đức Trí và Tiến Thành. Quang Anh vẫn thản nhiên làm theo ý mình, đơn giản hắn biết hắn có quyền.

Đức Duy bất chọt nhận ra ý đồ của hắn. Quang Anh muốn thử xem một music group thiếu đi cậu sẽ như thế nào.

Nếu Bảo Khang có thể làm tốt vị trí của cậu, có lẽ cậu sẽ bị chấm dứt hợp đồng. Còn nếu không, có thể Quang Anh sẽ rủ lòng thương mà suy nghĩ lại.

Dù sao thì, cậu mong boy band của mình làm tốt, không cần biết cậu có bị đuổi đi hay không.

Cuối cùng, Bảo Khang trong mắt Quang Anh cũng cho là tạm, không chắc chắn ổn lắm.

Xong buổi tập, mọi người kéo nhau đi ăn uống, Đức Duy xin vắng mặt với lý do không khoẻ, muốn về nhà trước.

Ai cũng nghĩ rằng Đức Duy đang giận. Chỉ có cậu biết mình thật sự không khoẻ.

Cơn đau đầu lại ập đến, bao trùm lấy cậu.

Phía bên trong cánh gà, khi không còn một bóng người, cậu mới khụy xuống, ôm đầu. Lần này còn đau hơn lần trước, như có ai đó đang dùng búa gõ mạnh và liên tục vào đầu cậu.

Sợ mọi người ở bên ngoài nghe thấy, cậu không dám la lớn, chỉ biết cắn răng rên rỉ trong tuyệt vọng. Cậu thật sự chịu hết nổi rồi, đau đến nổi cậu tự mình đập đầu vào tường liên tục.

"Duyyy"

Đức Trí trở lại và hốt hoảng trước cảnh tượng này, anh chạy đến ôm cậu lại, ngăn cản cậu tiếp tục tự làm đau bản thân.

"Đau quá... đầu tôi đau quá..." Đức Duy vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của Đức Trí, cậu đau đến phát điên, đến nỗi không còn nhận ra người đang giữ chặt mình là ai. Không thể tiếp tục đập đầu vào tường, cậu tự cắn tay mình.

"Duy, em điên rồi sao ? Em làm gì vậy mau nhả ra."

Đức Trí bóp miệng cậu ngăn cho cậu tự làm bị thương mình. Cậu vùng vẫy cho đến khi sức cùng lực kiệt mà ngất đi.

Đức Duy lại tiếp tục nằm mơ, trong mơ cậu thấy mình rơi vào một khoảng không, xung quanh toàn màu đen.

Cậu không thấy được bất cứ thứ gì. Cậu sợ hãi, muốn thoát khỏi đây nhưng chạy mãi vẫn không thấy ánh sáng.

Bỗng cậu nhìn thấy hắn, Quang Anh. Cậu gọi hắn nhưng hắn không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Cậu chạy theo hắn, nhưng càng chạy cậu lại cách hắn càng xa. Cậu liên tục gọi hắn, nhưng chẳng có tiếng hồi đáp.

Cậu tỉnh dậy khi bị đánh thức bởi người anh của cậu, Đức Trí. Cậu sờ lên khuôn mặt mình và nhận ra mình đang khóc.

"Duy, kể anh nghe có chuyện gì đã xảy ra với em."

Đức Trí nghiêm túc cầm lấy cổ tay gầy gò của cậu. Đôi mắt giận dữ của anh hiện ra nét sợ hãi.

Đức Duy im lặng không nói gì, cho đến khi anh cầm tờ bệnh án của cậu trên tay. "Anh tìm được trong túi của em."

"Nếu anh không phát hiện, em tính giấu anh bao lâu nữa ?" Đức Trí tức giận ném tờ giấy đi, hất tung mọi thứ trên bàn xuống như muốn trúc giận lên nó trước sự hoảng sợ của Đức Duy, cậu chưa bao giờ thấy Đức Trí nổi giận như vậy với cậu.

Cậu muốn chạy trốn nhưng Đức Trí lại ôm cậu lại, bất lực nói với cậu "Đức Duy đáng thương của anh, rốt cuộc em đã trải qua điều tồi tệ gì vậy ?"

Tệ thật, vậy là lại có thêm một người biết được bí mật của cậu.

.•••

Cuối cùng cũng thoát khỏi Đức Trí và được về nhà nghĩ ngơi, Đức Duy mệt mỏi rã rời. Hôm nay là một ngày xui xẻo của cậu.

Xe của cậu không biết sao lại bị hỏng, và rồi cậu phải cuốc bộ về nhà. Cậu có cảm giác rất lạ, giống như ai đó đang theo dõi mình. Trong con hẻm tối tăm vắng vẻ, cậu cố chạy thật nhanh về nhà.

Con đường rất tối, với vài con hẻm nhỏ ít người qua lại, cậu bắt đầu hối hận khi không ngủ qua đêm ở phòng nghỉ của công ty.

Vì sao cậu không qua đêm ở đó trong khi đã gần 1 giờ sáng ư ? Vì phòng kế bên của cậu là phòng của
Quang Anh, và hôm nay hắn ta lại dẫn cô người yêu của mình đến chỗ làm. Không nghĩ cũng biết hắn ta định làm gì khi ở phòng riêng cùng Thiên Thuỷ rồi.

Tim cậu hôm nay đau đủ rồi, tránh được thì cậu sẽ tránh.

Cậu chạy thật nhanh, rồi trốn vào một con hẻm tối khác. Đúng là có người đang theo dõi cậu, vì khi cậu trốn đi, có hai người đàn ông cao lớn mặt mũi dữ tợn xuất hiện.

"Người đâu rồi ?" Một kẻ quát.

"Tao không biết, chắc là trốn rồi, mau đi tìm đi đừng để chạy mất."

Một tên tức giận văng tục vào đá vào thùng rác.

Đức Duy nhận ra bọn họ, hai kẻ đó là fan cuồng mà cậu đã gặp trong đêm diễn cách đây không lâu, khi đó bọn họ mặc kệ bảo vệ mà phi thẳng vào cánh gà tìm cậu. Vốn tưởng rằng họ muốn xin chữ kí hoặc xin chụp ảnh, Đức Duy mỉm cười rồi cầm bút lên, nhưng không ngờ họ lại kéo Đức Duy đi, sức lực của bọn họ quá lớn, nếu không có bảo an thì cậu không biết mình đã bị kéo đi đâu.

Người ta nói, bản năng của con người, khi sợ hãi sẽ gọi người mà họ tin tưởng nhất.

Đức Duy không biết lúc đó mình nghĩ gì mà lại đi gọi cho Quang Anh.

Chuông điện thoại reo lên, 1 lần, 2 lần. Quang Anh đang trong cơn cuồng hoang lại bị người ta gọi làm phiền, hắn tức giận cầm điện thoại lên muốn bắt máy, mắng đầu dây bên kia một trận mặc kệ người gọi đến là ai.

Cho đến khi hắn nhìn thấy dãy số quen thuộc, cái tên quen thuộc mà cả đời này hắn không bao giờ quên. Hắn còn tưởng sẽ không còn cơ hội nhận được một cuộc gọi nào của cậu sau tất cả những gì hắn làm với cậu.

Hắn bắt máy.

"Alo"

Hắn nghe được giọng điệu run rẩy của cậu. "Giúp tôi..."

"Chuyện gì vậy ?" Hắn kiên nhẫn hỏi.

"Hẻm xxx, đến ngay đi làm ơn"

Tit.tit. tit..

"Này, nói rõ đi chứ !" Hắn hét lớn vào điện thoại nhưng đầu giây bên kia đã ngắt máy.

Quang Anh nghi hoặc, không biết Đức Duy lại giở trò gì.

Tiếng còi báo cháy vang lên inh ỏi, công ty đào tạo ngôi sao FLASH đang cháy.

Quang Anh đang nghĩ về cuộc điện thoại với Đức Duy có phải là trò đùa mà cậu bày ra để trả thù
hắn hay không. Và rồi tiếng còi báo cháy cùng khói nghi ngút bốc lên khiến hắn quên mất cuộc điện thoại. Anh vội mặc lại đồ và dẫn Thiên Thuỷ rời khỏi phòng nghỉ.

"Thuỷ, em có sao không ?" Hắn hỏi người đang nằm trong vòng tay nhưng không có được câu trả lời.

Hắn phát hiện Thiên Thuỷ ngất đi.

"Cấp cứu, mau gọi cấp cứu."

Đồng hồ điểm bốn giờ sáng, Thiên Thuỷ đã tỉnh lại. Bác sĩ nói cô ấy chỉ bị hoảng sợ nên ngất đi. Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chuông điện thoại của hắn lại reo lên, lần này là một cái tên khiến hắn chán ghét, Đức Trí. Hắn bắt máy.

"Quang Anh, cậu có biết Đức Duy đang ở đâu không ? Tôi gọi em ấy không bắt máy."

Đến bây giờ hắn mới nhớ đến Đức Duy.

Hắn gọi cho Đức Duy, nhưng sau một hồi chuông vẫn không thấy ai bắt máy. Giờ phút này, hắn thầm mong đây chỉ là trò chơi khăm của Đức Duy.

Hắn chợt nhớ đến bản thân có cài định vị trong máy cậu khi bọn họ chưa chia tay. Vội bật định vị lên, vẫn là con hẻm xxx mà Đức Duy nói trong cuộc gọi.

"Mẹ kiếp, hãy nói với tôi đây là trò đùa." Hắn gửi vị trí cho Đức Trí rồi theo định vị chạy đi tìm Đức Duy.

Đức Trí và Quang Anh đến con hẻm xxx cùng một lúc, trời đã tờ mờ sáng. Đức Trí dùng điện thoại gọi cho Đức Duy, họ nghe được tiếng chuông phát ra gần đó. Đi sâu vào con hẻm, càng lúc càng tối tăm. Hắn nhìn thấy điện thoại của cậu, bị đánh rơi dưới đất với màn hình bể nát.

Quang Anh bỗng có cảm giác bất an.

Đức Duy, cậu không được xảy ra chuyện gì đâu đấy.

"Quang Anh, lại đây" Đức Trí để ý đến một vết giằng co ở gần đó, và một vết kéo dài như có thứ gì bị kéo sâu vào trong con hẻm. Họ đi theo vết kéo.

Cảnh tượng trước mắt làm Quang Anh ám ảnh, hối hận suốt cuộc đời.

Đức Duy nằm trong đống hoang tàn, quần áo trên người cậu bị xé nát đến đáng thương, khắp người chi chít vết thương, trên mặt còn in rõ giấu bàn tay. Phía dưới nơi tư mật của cậu chảy máu, khô và đọng lại trên đất. Khoảnh khắc đó, tim hắn như ngừng đập.

"Mẹ kiếp, là kẻ nào ?"

Đức Trí vội gọi cấp cứu.

"Đức Duy, tỉnh lại đi đừng đọa tôi." Hắn chạy đến lay cậu, giờ phút này hắn chỉ cầu xin cậu có thể tỉnh lại, nhưng cậu vẫn vậy, vẫn nằm bất động ở đó.

Quang Anh khóc, hắn chưa bao giờ khóc kể từ năm mười sáu tuổi.

Nước mắt thi nhau rơi xuống.

Hàng mi cong dài xinh đẹp khẽ động. Như thấy được tia hy vọng Quang Anh gọi tên cậu lớn hơn. Mi mắt hé mở ra, hắn ôm cậu vào lòng, cậu muốn nói gì đó với hắn, hắn cố ghé sát tai để nghe nhưng cậu lại ngất đi lần nữa.

Xe cứu thương đến, Quang Anh cởi áo khoác của hắn khoác lên người cậu. Hắn bế cậu lên, hắn nhận ra cậu lại ốm hơn, nhẹ hơn.

Đức Duy đã hôn mê một ngày một đêm. Quang Anh và Đức Trí luôn túc trực ở bên cạnh cậu.

Và rồi cuối cùng Đức Duy cũng đã tỉnh lại, Đức Trí vui mừng chạy đi gọi bác sĩ, còn một mình hắn ở lại với cậu. Hắn không biết phải đối mặt với Đức Duy thế nào.

"Cậu...có khát nước không ?" Hắn hỏi

Người trên giường lặng im, đôi mắt tựa như viên pha lê lấp lánh trở nên vô hồn, lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một đàn chin tự do bay lượng trên bầu trời xanh ngắt.

Như sợ cậu không nghe thấy, hắn khẽ chạm vào vai lay lay cậu, cậu lập tức phản ứng kịch liệt đẩy hắn ra.

"Đừng chạm vào tôi"

Quang Anh cảm nhận được trái tim mình đau đớn.

"Đừng chạm vào tôi...bẩn lắm".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro