XXIII. Mùa đông đầu tiên
tháng mười hai đã đến, kéo theo những đợt gió lạnh cắt da cắt thịt. căn hộ nhỏ của Quang Anh và Đức Duy nằm trên tầng ba của một tòa chung cư cũ kỹ, nhưng lúc nào cũng ngập tràn ấm áp. đây là mùa đông đầu tiên họ chính thức ở bên nhau, sau ba năm lặng lẽ xây dựng một mối quan hệ đặc biệt mà cả hai từng ngại gọi tên
Quang Anh tỉnh giấc sớm như thường lệ. ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn bàn trong phòng ngủ hắt lên khuôn mặt ngủ say của Đức Duy. cậu nằm cuộn tròn trong chăn, mái tóc đen hơi rối phủ lên trán. Quang Anh khẽ mỉm cười, cảm giác tim mình nhẹ nhàng, bình yên lạ thường.
hắn kéo tấm chăn lên cao hơn, sợ rằng cậu sẽ bị lạnh. mỗi lần nhìn Đức Duy như thế này, Quang Anh đều cảm thấy bản thân thật may mắn. những năm tháng trống trải sau cái chết của cha mẹ, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người cùng chia sẻ những buổi sáng bình dị như thế
Quang Anh ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. hắn đi vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. hôm nay là một ngày đặc biệt — ngày đầu tiên của mùa đông mà họ không còn che giấu tình cảm, không còn những rào cản hay sự ngập ngừng
Quang Anh mở tủ lạnh, lấy ra một ít trứng, bơ, và rau củ. hắn quyết định làm món trứng cuộn mà Đức Duy thích. trong lúc khuấy trứng, hắn nghe tiếng bước chân lạch cạch từ phòng ngủ đi ra
“anh dậy sớm vậy?” giọng Đức Duy vang lên, có chút ngái ngủ. cậu bước đến, khoác chiếc áo len mỏng, đôi mắt vẫn còn lờ đờ nhưng nụ cười đã hiện hữu trên môi
“em không ngủ thêm chút nữa à?” Quang Anh hỏi nhưng tay vẫn đảo đều chảo
“ngủ một mình lạnh lắm,” Đức Duy cười trêu, rồi vòng tay ôm lấy eo Quang Anh từ phía sau tì cằm lên vai hắn. “với lại, em không muốn lỡ mất bữa sáng anh làm”
họ đứng như vậy một lúc, chẳng cần nói gì thêm. chỉ có mùi thơm của món ăn, tiếng xèo xèo từ chảo nóng, và nhịp thở đều đặn của cả hai hòa quyện trong không gian nhỏ bé.
đến khi bữa sáng hoàn tất, Đức Duy kéo Quang Anh ngồi xuống bàn. cậu múc một thìa trứng, chậm rãi thưởng thức. “ngon lắm. anh dạo này nấu ăn giỏi hẳn lên rồi”
“vì có người khen nên anh càng muốn cố gắng,” Quang Anh cười, đôi mắt ánh lên nhiều niềm vui
chiều hôm đó Đức Duy đề nghị ra ngoài. cậu muốn đến quán cà phê mà cả hai thường lui tới khi trước, nói chính xác hơn là quán cà phê nhỏ của Quang Hùng
quán vẫn như xưa, với những bộ bàn ghế gỗ mộc mạc, ánh đèn vàng dịu nhẹ và một chiếc lò sưởi nhỏ ở góc phòng. nhưng lần này, mọi thứ có chút khác biệt. họ không còn ngồi đối diện nhau trong sự ngượng ngùng, mà thoải mái kề vai, chia sẻ cùng một cốc cacao nóng.
“em nhớ không,” Quang Anh bắt đầu, giọng nói trầm ấm, “lần đầu tiên anh kéo em vào đây là vì anh phát hiện em trốn học đi theo anh"
"đùa, không thì làm sao em có đủ quyết tâm để theo đuổi anh được!!"
Quang Anh siết nhẹ bàn tay Đức Duy. hắn không giỏi diễn đạt cảm xúc bằng lời nói, nhưng ánh mắt và hành động của hắn đã thay hắn nói lên tất cả
trở về nhà, họ quyết định cùng nhau trang trí cây thông Noel. Đức Duy đã chuẩn bị sẵn một hộp đồ trang trí từ tuần trước, nhưng vì bận rộn nên cả hai vẫn chưa có dịp thực hiện
“cây thông này nhỏ xíu, nhưng em nghĩ nó hợp với nhà mình,” Đức Duy nói, vừa treo một quả cầu thủy tinh lên cành cây
"vậy sao 3 năm trước em cố tình chọn cây thông lớn nhất" Quang Anh trả lời. hắn đứng trên ghế, cố gắng treo ngôi sao lên đỉnh cây
cả căn phòng bừng sáng khi dây đèn được bật lên. Đức Duy bật cười thích thú, trong khi Quang Anh đứng ngắm nhìn cậu. hắn không biết có phải ánh sáng từ dây đèn hay từ chính nụ cười ấy, nhưng trái tim hắn như ấm lên giữa mùa đông lạnh giá
“anh,” Đức Duy gọi, kéo Quang Anh xuống ghế. “em có cái này cho anh.”
cậu lấy từ trong tủ ra một chiếc khăn len màu xám nhạt
“em tự đan à?” Quang Anh ngạc nhiên hỏi
“phải,” Đức Duy đáp, đôi má ửng hồng. “em biết nó không đẹp lắm, nhưng em muốn tặng anh thứ gì đó tự tay mình làm.”
Quang Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng quàng chiếc khăn lên cổ. sau đó kéo Đức Duy vào lòng, ôm chặt cậu
"cảm ơn em"
“mùa đông này, anh có em. vậy là đủ.”
---
họ đứng bên ban công, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn. mùa đông năm nay không giống những mùa đông trước. không còn nỗi cô đơn, không còn những nghi ngờ hay sợ hãi. chỉ còn lại tình yêu, ấm áp và vẹn nguyên.
“em nghĩ gì vậy?” Quang Anh hỏi, nhìn sang Đức Duy.
“em đang nghĩ, liệu những mùa đông sau này, mình có thể mãi như thế này không?” Đức Duy đáp, giọng khẽ khàng
“anh không biết tương lai sẽ ra sao,” Quang Anh siết chặt tay cậu. “nhưng anh biết một điều: anh sẽ luôn cố gắng để em cảm thấy hạnh phúc, dù là mùa đông hay mùa nào khác.”
cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh của mùa đông. nhưng họ không cảm thấy rét buốt, bởi hơi ấm từ tình yêu đã bao phủ lên tất cả
Đức Duy khẽ tựa đầu vào vai Quang Anh, để mặc thời gian trôi qua trong im lặng. với cậu, chỉ cần có anh ở bên, mùa đông nào cũng sẽ là mùa đông đẹp nhất
---
sáng hôm sau, trời vẫn còn âm u, những cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ. Đức Duy thức dậy muộn hơn thường lệ. khi cậu mở mắt ra ánh sáng mạnh mẽ từ bên ngoài chiếu qua rèm, đủ để nhìn thấy bóng dáng Quang Anh đang ngồi ở bàn làm việc gần cửa sổ.
“anh dậy sớm vậy sao không đánh thức em?” Đức Duy cất giọng khàn khàn vì vừa ngủ dậy.
Quang Anh quay lại, mỉm cười dịu dàng. “anh muốn em ngủ thêm chút nữa. đêm qua em có vẻ mệt.”
Đức Duy khẽ cười, vươn vai ngồi dậy làm cho chăn rơi xuống để lộ chiếc áo len cũ mà cậu thường mặc ở nhà. “anh làm gì vậy?”
“anh đang xem lại bài hát mới. định gửi demo cho Đức Duy nghe thử,” Quang Anh cùng đôi mắt lấp lánh nhìn cậu
“demo nào cơ?” Đức Duy tò mò bước tới, cúi người nhìn vào màn hình laptop
“bài mà anh viết hồi tháng trước, khi em bận thi giữa kỳ. lúc đó anh không dám đưa em nghe vì nghĩ nó chưa hoàn thiện,” Quang Anh giải thích, giọng hơi ngập ngừng
“để em nghe thử.” Đức Duy kéo ghế lại ngồi cạnh Quang Anh rồi cẩn thận đeo tai nghe
âm nhạc vang lên, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. lời ca kể về một mùa đông lạnh giá, nhưng trái tim nhân vật chính lại luôn ấm áp vì có người mình yêu bên cạnh. Đức Duy ngồi yên lặng, đôi mắt khẽ dao động khi bài hát kết thúc.
“anh…” Đức Duy ngập ngừng, đôi mắt đỏ hoe. “anh viết bài này… vì em sao?”
Quang Anh mỉm cười, gật đầu. “anh không giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng âm nhạc là cách anh thể hiện tình cảm của mình. anh muốn em biết, dù anh không nói nhiều, nhưng mọi cảm xúc của anh đều dành cho em.”
Đức Duy không nói thêm lời nào, chỉ vòng tay ôm chầm lấy Quang Anh. cậu không nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được sự yêu thương mãnh liệt đến vậy từ một người
đến trưa Quang Anh bất ngờ rủ Đức Duy ra ngoài. cậu vừa mặc thêm áo khoác, vừa thắc mắc: “anh định dẫn em đi đâu vậy? lạnh thế này mà.”
“có bất ngờ cho em,” Quang Anh chỉ nói ngắn gọn, đôi mắt sáng lên vẻ bí ẩn.
họ bước ra khỏi căn hộ, hòa mình vào dòng người hối hả trên phố. Quang Anh đưa Đức Duy tới một khu chợ Giáng sinh nhỏ nằm ở trung tâm thành phố. đây là nơi đầy ắp không khí lễ hội với những gian hàng rực rỡ, mùi bánh ngọt và tiếng nhạc Giáng sinh rộn rã.
“wow!” Đức Duy không giấu nổi sự phấn khích. “em không biết ở đây lại có một nơi đẹp thế này!”
“anh muốn dẫn em đi chơi, như cách những cặp đôi thường làm,” Quang Anh nói, nhìn Đức Duy đầy yêu thương.
họ cùng nhau dạo qua các gian hàng, thử những món ăn vặt và mua vài món đồ trang trí nhỏ xinh. Quang Anh chọn một đôi găng tay màu xanh đậm, rồi dịu dàng đeo lên tay Đức Duy.
“như vậy tay em sẽ không lạnh nữa,” hắn nói, giọng trầm ấm.
Đức Duy mỉm cười, cảm giác trái tim mình như tan chảy. cậu không ngờ rằng một người như Quang Anh – người luôn sống nội tâm, ít khi thể hiện tình cảm – lại có thể chu đáo đến thế
tối đó sau khi trở về nhà, Quang Anh đề nghị cả hai cùng nấu ăn. Đức Duy cười, trêu chọc: “anh không sợ em làm cháy nhà sao?”
“không sao. có anh ở đây rồi,” Quang Anh đáp lại, khiến Đức Duy đỏ mặt
họ cùng nhau chuẩn bị bữa tối đơn giản với món mì Ý và salad. Quang Anh hướng dẫn Đức Duy từng bước, còn Đức Duy thì vừa làm vừa cười khúc khích. không khí trong bếp ngập tràn tiếng cười và mùi thơm của thức ăn
khi mọi thứ đã sẵn sàng, họ dọn bàn, đặt thêm vài ngọn nến nhỏ để tạo không khí ấm cúng
“anh có muốn nghe bài hát em vừa hoàn thiện không?” Đức Duy bất ngờ hỏi
“em có bài mới à?” Quang Anh ngạc nhiên.
“vâng. em viết nó cho anh,” m
cậu lấy guitar, khẽ gảy từng nốt nhạc. giai điệu bài hát vang lên, nhẹ nhàng và da diết, tựa như lời tỏ tình. lời ca kể về một người đã từng cô đơn, từng hoài nghi tình yêu, nhưng nhờ có người kia mà trái tim họ đã tìm được ánh sáng.
khi bài hát kết thúc, Quang Anh không nói nên lời. hắn chỉ đứng dậy và bước tới ôm Đức Duy thật chặt.
“cảm ơn em, Duy. cảm ơn vì đã ở bên anh,” Quang Anh thì thầm
trong cái lạnh của mùa đông, họ ngồi bên nhau, cuộn mình trong chiếc chăn lớn trên sofa. bên ngoài gió vẫn thổi mạnh, mang theo cái lạnh của mùa đông. nhưng bên trong căn phòng nhỏ, không khí chỉ còn lại sự ấm áp và yên bình
“anh,” Đức Duy khẽ gọi, tựa đầu vào vai Quang Anh
“gì vậy em?”
“anh nghĩ mình sẽ thế nào trong 10 năm nữa?”
Quang Anh trầm ngâm một lúc, rồi trả lời: “anh không biết. nhưng anh mong, 10 năm nữa, mình vẫn ở bên nhau. lúc đó, có thể anh sẽ không còn trẻ như bây giờ, nhưng anh chắc chắn một điều: anh vẫn sẽ yêu em như ngày hôm nay.”
Đức Duy im lặng, nhưng đôi mắt long lanh đầy cảm xúc.
“còn em thì sao?” Quang Anh hỏi lại.
“em chỉ cần có anh. 10 năm nữa, 20 năm nữa, hay cả đời này. chỉ cần anh ở đây, em sẽ không sợ gì cả,” Đức Duy nói như một lời hứa chắc nịch
cả hai người ngồi đó thật lâu, để mặc thời gian trôi qua. mùa đông ngoài kia vẫn lạnh giá, nhưng không còn quan trọng nữa. vì giờ đây họ đã có nhau, cùng nhau vượt qua mọi mùa đông trong cuộc đời
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro