000034
Trong phòng họp sang trọng của tập đoàn Nguyễn thị, không khí nghiêm túc bao trùm khi Đức Duy và Quang Anh cùng nhau tiếp đón đối tác quan trọng. Đức Duy, với tư cách là thư ký riêng của chủ tịch, luôn tỏ ra chuyên nghiệp, sắc sảo, hỗ trợ Quang Anh trong mọi cuộc thương thảo. Nhưng lần này, tâm trạng cậu lại có chút khác biệt.
Người phụ nữ đối diện – một nữ doanh nhân xinh đẹp và sắc sảo, liên tục hướng ánh mắt về phía Quang Anh, nụ cười ngọt ngào không che giấu được ý tứ ẩn sâu. Cô ta không ngần ngại bày tỏ sự quan tâm quá mức dành cho anh, thậm chí có lúc còn nghiêng người sát lại, giọng điệu mềm mại hơn mức cần thiết.
"Chủ tịch Nguyễn quả thực không chỉ tài giỏi mà còn rất phong độ. Nếu không phải đang bàn chuyện hợp tác, tôi thật muốn được mời anh một bữa tối riêng tư."
Cô ta cười khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý.
Quang Anh vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, chỉ khẽ nhếch môi đáp lại một cách lịch thiệp
"Cảm ơn cô đã quá lời. Nhưng tôi nghĩ công việc quan trọng hơn."
Tuy nhiên, Đức Duy ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối không bỏ sót bất kỳ ánh mắt hay cử chỉ nào của đối phương. Cậu cảm thấy khó chịu trong lòng, một thứ cảm giác xa lạ nhưng vô cùng rõ ràng – sự chiếm hữu.
Cậu nhìn Quang Anh, người đàn ông lúc nào cũng bình tĩnh, dịu dàng với mình, nhưng trước mặt người khác lại giữ khoảng cách đến lạnh nhạt. Điều này khiến Đức Duy cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng đồng thời cũng khiến cậu nhận ra một sự thật: cậu không muốn bất kỳ ai khác có cơ hội tiếp cận Quang Anh.
Buổi họp kết thúc, khi hai người trở về văn phòng nghỉ ngơi, tâm trạng Đức Duy vẫn chưa thể nguôi ngoai. Trong lòng cậu dâng lên một sự thôi thúc mãnh liệt – không thể chần chừ thêm nữa.
(...(
Tôi hôm ấy, dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ của văn phòng chủ tịch, Đức Duy cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến khoảnh khắc này, chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân lại có thể thật sự đứng trước mặt Quang Anh và thừa nhận cảm xúc của chính mình. Nhưng sau tất cả những gì đã xảy ra, sau những lần giả vờ không quan tâm, sau những cái ôm âm thầm và những ánh mắt lặng lẽ dõi theo, cậu hiểu rằng mình không thể chối bỏ thêm nữa.
Quang Anh đứng đó, vẫn với vẻ điềm tĩnh thường thấy. Ánh mắt anh ấm áp, dịu dàng nhưng trong đó có một tia lo lắng thoáng qua. Anh luôn biết Đức Duy là người kiêu ngạo, là người mạnh mẽ, không bao giờ dễ dàng để người khác nhìn thấu được nội tâm của mình. Nhưng lần này, anh có thể cảm nhận được sự khác biệt. Đức Duy không còn cố tình lảng tránh, không còn tỏ ra bất cần nữa. Cậu đang đấu tranh với chính mình.
Đức Duy hít một hơi thật sâu, đôi tay siết chặt vào nhau. Cậu nhìn thẳng vào mắt Quang Anh, lần đầu tiên sau bao lần không còn né tránh.
"Em thích anh."
Không khí trong phòng như ngưng lại.
Quang Anh sững sờ. Anh đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu. Quá lâu. Nhưng khi thật sự nghe thấy nó, anh vẫn không thể tin vào tai mình. Đôi mắt anh mở to, tim đập mạnh. Anh sợ đây chỉ là một giấc mơ, một ảo giác mà bản thân anh đã tự huyễn hoặc bao năm qua.
Đức Duy cắn môi, đôi mắt cậu hiện lên sự căng thẳng. Cậu sợ nếu Quang Anh không trả lời ngay, có lẽ mình sẽ không còn đủ dũng khí để tiếp tục. Nhưng ngay sau đó, cậu không kịp phản ứng khi bị kéo vào một cái ôm thật chặt.
Quang Anh ôm cậu, vòng tay siết chặt như muốn khẳng định rằng đây không phải là mơ, rằng người trước mặt anh thực sự đã chấp nhận tình cảm này.
"Anh đã đợi câu nói này từ rất lâu rồi." Giọng Quang Anh khàn đi vì xúc động.
"Duy, anh sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Anh hứa."
Đức Duy nhắm mắt lại, để mặc cho bản thân chìm đắm trong hơi ấm của Quang Anh. Lần đầu tiên trong đời, cậu không cảm thấy sợ hãi khi dựa vào một người khác. Không còn đấu tranh, không còn phủ nhận.
(...)
Ở một nơi khác, Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão gia ngồi trong phòng khách, lặng lẽ quan sát từ xa. Khi nhận được tin báo từ trợ lý thân cận, Nguyễn phu nhân khẽ mỉm cười, gương mặt vốn nghiêm nghị nay lại ánh lên niềm vui khó giấu.
"Cuối cùng thằng bé cũng chịu thừa nhận rồi." Bà thở nhẹ, quay sang chồng mình.
Nguyễn lão gia gật đầu, không nói gì, nhưng ánh mắt ông ánh lên sự hài lòng.
Bên phía tập đoàn Nguyễn thị, hội đồng quản trị đang lo sốt vó suốt bao ngày qua nay cũng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Bao nhiêu năm nay, Quang Anh vẫn luôn giữ mình kín kẽ, không ai có thể chạm đến. Nay khi nghe tin Đức Duy đã chính thức thừa nhận tình cảm, cả tập đoàn như trút được gánh nặng. Ít nhất, bây giờ họ có thể chắc chắn rằng chủ tịch của họ sẽ không còn một mình nữa...
Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng nhàn nhạt, Đức Duy và Quang Anh vẫn đứng bên nhau, không ai nói thêm lời nào nữa. Chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương vị của một khởi đầu mới.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro