Chương 23.2
Trở về phòng ngủ, Quang Anh lấy hoa quả để ra một cái bát to sau đó mang tới nhà vệ sinh tẩy rửa, Đức Duy cũng bám theo đòi hỗ trợ. Cậu gỡ quả mâm xôi ra khỏi hộp nhựa, đặt dưới vòi nước chà qua sát lại rồi mới thả vào trong bát, Quang Anh cũng làm tương tự. Trong suốt cả quá trình, hắn luôn cố ý dùng ngón tay đụng vào tay của Đức Duy, ánh mắt còn cực kỳ ái muội mà liếc về phía cậu. Không có Hạ Hạ làm chỗ dựa, Đức Duy lại oằn tà là vằn. Tuy cảm thấy hành động của người kia có phần kỳ quái, song cậu cũng chỉ có thể mặc kệ hắn ta, chứ không dám tỏ vẻ gì!
Chọt chọt vài cái, Quang Anh bị bộ dạng giận mà không dám nói của Đức Duy chọc cười, hỏi: “Hôm nay cậu mang Hạ Hạ đi đâu chơi?”
Đức Duy ỉu xìu đáp: “Thiên cơ bất khả lộ.”
“Nhỏ mọn.” Quang Anh cảm thấy đùa người nọ thật vui, liền dùng ngón tay ướt sũng nhéo lên gương mặt nhỏ nhắn đang tỏ vẻ cằn nhằn của Đức Duy.
Đức Duy: “…”
Vốn là không thể tiết lộ, có được không! Ông cho rằng tôi đang giả vờ dễ thương đấy hả!
Hai người trở về phòng ngủ ăn hoa quả một lát, Đức Duy liền mang theo tâm sự nặng nề mà cầm di động bò lên giường trên.
Đúng vậy, làm một đứa cháu ngoan biết nghe lời ông nội, cậu quyết định từ hôm nay trở đi phải luyện tập để thích ứng với việc nhìn thấy ma quỷ. Cậu vẫn hiểu bám dính Quang Anh không phải là cách lâu dài, thế nhưng vì quá sợ cho nên không muốn nhìn thẳng vào vấn đề, cứ ôm ấp hy vọng, nói không chừng ông nội có thể gợi ý cho mình một cách hoàn hảo hơn, thế nhưng…
Đức Duy dán mắt nhìn vào màn hình điện thoại, quyết định sẽ bắt đầu tập nhìn quỷ khoảng năm phút đồng hồ. Cậu dùng chăn bọc chặt lấy thân thể mình, chỉ để một cái đầu và hai cái tay lộ ra bên ngoài, sau đó cúi đầu chơi di động, mang ý định muốn phân tán một phần lực chú ý của mình.
Mấy phút đồng hồ trôi qua, luồng khí lạnh như băng bỗng nhiên đột kích, Đức Duy cắn cắn môi, thật cẩn thận mà liếc nhìn xuống dưới. Hiện tại mặt trời vừa lặn, những con quỷ chuyên làm cú đêm trong phòng ký túc vẫn chưa rời giường, bọn chúng nằm la liệt trên mặt đất và trên mặt bàn, cả gian phòng tràn ngập tiếng hít thở, tiếng ngáy, thậm chí thỉnh thoảng còn có mấy tiếng nói mơ. Lúc ngủ mặt những con quỷ này cũng rất đáng sợ, nhưng dù sao chúng cũng đang ngủ cho nên cảm giác uy hiếp cũng bớt đi.
Đức Duy cưỡng ép bản thân nhìn chừng nửa phút đồng hồ. Sau đó trái tim cậu đập ‘bình bịch’ vì kinh hoàng, sắc mặt cũng trở nên tái mét, cậu hít sâu một cái, cố gắng cuộn mình rúc sâu vào góc tường, vừa an ủi bản thân rằng, quen là tốt rồi, đám quỷ kia chỉ có bộ dạng dọa người thôi chứ thực ra không làm gì mình cả, một bên cúi đầu gắt gao nhìn vào màn hình di động, định chờ khi năm phút luyện tập kết thúc sẽ lập tức nhảy xuống giường dưới hút dương khí của Quang Anh.
Nhưng mà, thời gian còn chưa tới, bên dưới bỗng truyền tới một giọng nói, là tiếng của Quang Anh: “Cậu đã xem diễn đàn trường mình chưa?”
“Chưa, sao vậy?” Đức Duy nỗ lực giữ cho giọng nói của mình ổn định, không muốn để đối phương nhận ra điểm khác thường.
Quang Anh không đáp, mà trực tiếp trèo lên giường trên, tỉnh bơ liếc nhìn Đức Duy lúc ấy còn đang quấn chặt chăn hệt như con nhộng, giơ di động tới trước mặt đối phương: “Cậu xem đi.”
Trong khoảnh khắc Quang Anh dán lại gần, con mắt âm dương liền mất đi hiệu lực.
Đức Duy nhẹ nhàng thở ra một hơi dài tựa như vừa được cứu sống, tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, liền thấy một topic mới được post lên diễn đàn trường. Tên của topic là “Vạch trần CP moe đến phun máu của khối 11 trường ta”, bên trong là đủ loại YY của đám hủ nữ về cậu và hot boy Nguyễn.
“Sặc…” Đức Duy không được tự nhiên mà trợn tròn con mắt.
Quang Anh vươn ngón tay vuốt vuốt thật nhanh, bài post bị kéo xuống thêm một ít. Kế đó, Đức Duy thấy có người up ảnh chụp cậu và Quang Anh ở sau cánh gà vào buổi liên hoan văn nghệ mấy ngày trước. Ảnh chụp ghi lại khoảnh khắc khi cậu vừa biểu diễn dương cầm xong, bước xuống sân khấu và được Quang Anh bế lên xoay xoay vài vòng. Trong ảnh, Quang Anh vừa vặn đối mặt với ống kính, đôi mắt cong cong chan chứa niềm vui, dịu dàng nhìn Đức Duy, trên mặt tràn đầy cưng chiều và yêu thương.
Lúc ấy, thời gian Quang Anh ôm Đức Duy rất ngắn, hơn nữa tâm tư của cậu khi đó căn bản không đặt trên người đối phương, cho nên cũng không lưu ý tới biểu tình của hắn, song hiện tại… Đức Duy nhìn vào đôi mắt tựa như tỏa sáng ở trong bức ảnh kia, gương mặt một phút trước còn tái nhợt nay bỗng đỏ bừng.
Cậu thoáng cúi đầu, ánh mắt mơ hồ, thanh âm cũng đầy chột dạ, cười gượng nói bâng quơ: “Cái topic này là sao, thế quái nào mà chúng ta lại thành CP được…”
“Cậu vừa mới chuyển tới đây không đến vài ngày đã có người tạo topic.” Quang Anh thoáng cong khóe miệng, cười cười, “Mọi người đều nói tôi công cậu thụ.”
“Còn lâu.” Đức Duy lộ hết lo lắng bất an lên trên nét mặt, “Tôi thẳng, thẳng tăm tắp luôn…”
Quang Anh phì cười: “Cậu thẳng cái con khỉ ấy.”
Đức Duy nghẹn họng, đỏ mặt kháng nghị: “Ông có thể phủ nhận tính hướng của người khác một cách thô bỉ đến thế sao?”
“Đừng đùa, tôi sắp nghẹn đến phát điên rồi.” Thanh âm của Quang Anh rất trầm, ánh mắt cũng đảo qua gò má đỏ bừng của Đức Duy mấy lượt, bất chợt thay đổi đề tài, “Cậu quấn chăn làm cái gì, lạnh à?”
Đùa gì chứ? Nghẹn cái gì mà sắp phát điên? Đức Duy mơ hồ cảm thấy không ổn, vội nắm bắt đề tài mới, gật đầu nói: “Lạnh, mấy ngày nay chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn… Làm gì vậy?”
“Sưởi ấm cho cậu.” Quang Anh kéo mảnh chăn đang quấn quanh người Đức Duy ra, dồn thân thể gầy gò của người nọ tới góc tường, vừa trả lời vừa đè lên, dùng đầu ngón tay gẩy gẩy vành tai đỏ ửng của cậu, khẽ cười, hỏi, “Ấm không?”
Đức Duy bị ép tới mức hoang mang hoảng sợ, hai mắt trợn tròn như muốn rớt luôn cả con ngươi ra. Tuy có loại dự cảm tai họa sắp ụp xuống, song cậu vẫn muốn duy trì “bầu không khí giữa những người bạn bình thường”, lắp bắp nói: “Rất, rất ấm, nhưng, nhưng mà, tôi hơi khó thở…”
“Đức Duy.” Quang Anh dùng một đôi mắt sâu lắng mà chăm chú nhìn người trong ngực, nắm nhẹ cằm đối phương, hỏi, “Về sau gọi cậu là Duy Duy được không?”
Đức Duy cứng họng cố nuốt xuống một ngụm nước miếng, mặt đỏ đến nỗi ngay cả mông khỉ cũng phải chào thua: “Chỉ, chỉ có người nhà mới có thể gọi tôi như vậy.”
“Bạn trai cũng coi như một nửa người nhà.” Giọng nói của Quang Anh vô cùng ái muội. Trước ánh mắt bối rối, ướt át lại chăm chú như nai vàng ngơ ngác của Đức Duy, hắn ghé mặt lại gần hơn, đem nghi vấn vẫn luôn chôn giấu dưới đáy lòng bấy lâu, hỏi ra thành tiếng, “Hỏi cậu chuyện này nhé… Có phải cậu thích tôi không?”
Đức Duy gần như bị những lời này làm chấn động đến mức hồn lìa khỏi xác: “Cái gì?”
Quang Anh không quan tâm đến câu hỏi của đối phương, nhẹ giọng cười cười, lại nghiêm túc nói: “Tôi thích cậu, chúng ta hẹn hò đi.”
Thanh âm của hắn đầy từ tính lại rất đỗi nhu hòa, từng tiếng rành rọt lọt vào lỗ tai, giống như một đống bom bi nháy mắt tạc cho Đức Duy bất tỉnh.
“Ch…” Cái giả thiết không thể nào xảy ra kia bỗng nhiên trở thành sự thật, Đức Duy sợ đến ngây người, đang định từ chối, Quang Anh đã dùng hai tay giữ chặt lấy mặt cậu, nghiêng đầu hung hăng hôn tới. Tiếng ‘chờ’ đang trên đường bật ra khỏi miệng, hai cánh môi Đức Duy cũng vì thế mà thoáng hé ra, vừa vặn tiện cho Quang Anh hành động.
Đầu lưỡi trơn ướt mềm mại của hắn vụng về trượt vào thăm dò trong miệng Đức Duy, mỗi khi chạm tới đầu lưỡi của đối phương lại ngại ngùng lui ra một chút, nhưng cảm giác e ngại ấy chỉ duy trì chưa đến một giây đồng hồ đã liền biến mất, nụ hôn lại càng trở nên nóng bỏng và mãnh liệt hơn. Mùi vị môi lưỡi triền miên cùng người mình thích quá tuyệt diệu, Quang Anh cảm thấy bản thân hệt như trúng tà, màng tai ầm ầm rung lên tựa hồ được đổ đầy nhiệt huyết, có vài giây hắn hoàn toàn mất đi thính giác, cả thế giới như bị gói trong một quả trứng con con, tất cả những gì còn sót lại chỉ có hắn và thiếu niên đang ngượng ngùng giãy dụa vì bị hắn hôn, tuy nhiên, động tác giãy dụa của đối phương rất nhỏ, giống như một con bướm bị người nắm trong tay, mềm nhũn đập cánh vài cái rồi bất động ngay.
“Ưm…” Đức Duy mê mang mở to đôi mắt.
Giờ phút này, sự khiếp sợ trong cậu hoàn toàn có thể so với lần gặp quỷ đầu tiên, cho nên cậu không biết nên phản ứng ra sao mới tốt. Muốn tránh, cánh tay lại bị người khống chế, muốn dùng đầu lưỡi đẩy lưỡi Quang Anh ra, lại chữa lợn lành thành lợn què mà hệt như hợp tác với người ta. Cuối cùng ngay cả Đức Duy cũng không biết có phải mình đang hùa theo đối phương hay không nữa. Cậu bị Quang Anh đè chặt, nhiệt độ thân thể tăng lên cũng thật nhanh, tay chân mềm nhũn gần như mất đi sức lực, cả người lửng lửng lơ lơ như trôi trong sương trong khói. Thậm chí Đức Duy còn sinh ra một loại ảo giác, cậu cảm thấy chỉ cần Quang Anh buông lỏng bàn tay thân thể mình sẽ giống như khí cầu mà bay thẳng lên trên trần nhà.
Dường như cảm thấy Đức Duy mở mắt khi hôn thật đáng yêu, Quang Anh khẽ cong con mắt, vươn tay che lên đôi mắt của đối phương, làm sâu thêm nụ hôn này.
Mãi đến khi cả hai bắt đầu thở dốc, Quang Anh mới lưu luyến kết thúc nụ hôn đầu hoàn mỹ đến mức có thể để lại dư vị cả trăm năm này.
“Duy Duy?” Quang Anh vươn tay quơ quơ trước mặt Đức Duy, dịu dàng nói, “Tỉnh. Tỉnh.”
Đức Duy lộ ra khóe mắt ướt át, mím chặt đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, dại mặt mấy mấy giây đồng hồ mới nhả những lời còn chưa kịp nói ban nãy ra khỏi miệng: “Tôi, tôi không có ý này với ông, ông… ông làm gì vậy?”
“Không có ý này?” Giờ thì đến lượt Quang Anh sửng sốt như vừa gặp quỷ, “Cậu nói lại một lần nữa?”
“Quang Anh, ông… là gay sao?” Đức Duy nuốt một ngụm nước bọt, lo lắng hỏi.
Quang Anh ngẩn người.
Hai người ngây ngô nhìn nhau một lúc.
Sau đó, Quang Anh cố gắng che giấu biểu tình u mê mờ mịt của mình, nhướng cao đuôi lông mày, nói: “Ừ, cậu không phải à?”
Đức Duy lắc đầu như trống bỏi, trái tim vẫn còn đập trong kinh hoàng.
Không gian lại chìm vào tĩnh lặng mất mấy giây đồng hồ, trường hợp lúc này vô cùng xấu hổ, nụ hôn đầu nháy mắt đã biến thành nụ hôn nhầm lẫn cực khó xử rồi!
Quang Anh hít sâu một hơi, cắn răng, hỏi: “Vậy mỗi ngày cậu cứ chọc ghẹo tôi là làm gì?”
“Tôi…” Đức Duy vừa nói ra một tiếng này, những thanh âm về dương khí cùng với con mắt âm dương liền bị chặn ngang nơi cổ họng, một tiếng cũng không thể bật ra.
Thấy Đức Duy không nói lời nào, Quang Anh lại càng đen mặt, ép hỏi: “Cảm thấy chọc tôi thú vị lắm sao?”
“Không phải!” Đức Duy vội vàng lớn tiếng phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Quang Anh phát hiện người nọ luống cuống muốn biện bạch, cảm thấy quả thực không phải giả vờ, hơn nữa hắn cũng tin Đức Duy không phải loại người như vậy. Tên nhóc này, bình thường vừa ngốc lại vừa khờ, mấy cái chuyện đùa bỡn tình cảm phức tạp kia xem chừng quá khó so với khả năng của cậu. Vì thế hắn cũng dần dịu đi, vừa yêu vừa hận nắm lấy cằm Đức Duy, hỏi: “Thế tại chọc ghẹo tôi xong lại chối hả? Tên nhóc vô lương tâm.”
Đức Duy chột dạ: “Tôi không cố ý chọc ông, tôi không biết ông là gay, hai thằng con trai thẳng đuột, như vậy chẳng phải rất bình thường sao…”
Vừa nói vừa nhớ lại những chuyện mình đã làm, càng lúc Đức Duy càng cảm thấy mình vô lý, cho nên thanh âm cũng nhỏ dần, đến cuối cùng gần như không nghe ra nổi.
Quang Anh tức đến nghiến răng: “Hai thằng con trai thẳng đuột như vậy là bình thường? Cậu nói lại lần nữa xem nào?”
Đức Duy bất chấp mà yếu ớt nót: “Hai thằng con trai thẳng đuột…”
Cho dù là hai thằng trai thẳng thì cũng méo bình thường! Đức Duy như bị một chậu nước lạnh từ trên trời dội thẳng xuống.
Quang Anh oán hận nói: “Dám nhắc lại tôi hôn chết cậu.”
Đức Duy câm miệng ngay trong nháy mắt.
Quang Anh nói một câu trúng thẳng hồng tâm: “Cứ cho là cậu cảm thấy bình thường, thế sao cậu không làm vậy với những thằng khác hả?”
Vấn đề này Đức Duy không thể nào giải thích, chỉ đành ủ rũ cúi đầu bảo trì im lặng mà thôi.
Thoạt nhìn rất giống một cái bánh nếp mềm mềm nhũn nhũn!
Quang Anh thấy đối phương như vậy, đành phải kiềm chế lửa giận trong lòng, giọng nói cũng nhu hòa đi không ít: “Có phải vừa rồi tôi quá thô bạo, nên đã làm cậu sợ không?”
Đức Duy nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Đúng là cậu bị dọa đến hồn phi phách tan, nhưng từ chối Quang Anh lại không phải bởi nguyên nhân này.
Quang Anh lại vội vàng suy đoán: “Bởi vì trước đó cậu thẳng, cho nên tuy là thích tôi nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên?”
Đức Duy sắp khóc: “Tôi không thích ông…”
“Đừng khóc.” Quang Anh vừa thấy Đức Duy thút thít là chỉ hận không thể đẩy người xuống giường hung hăng chà đạp một phen. Hắn dùng ngón cái lau nước mắt cho đối phương, sau khi loại trừ những khả năng không thể, mới nhẹ nhàng nói ra suy đoán cuối cùng, “Có phải cậu muốn chậm rãi phát triển, muốn tôi theo đuổi cậu không? Đúng thì liền thừa nhận, anh đây vẫn chưa theo đuổi ai đâu, vừa vặn có thể trải nghiệm một phen.”
Đức Duy phủ nhận thêm lần nữa: “Làm sao có thể?”
“Thế cậu nói đi, vì sao chọc ghẹo tôi suốt nửa tháng nay, hả.” Quang Anh nghiến răng nghiến lợi, “Nếu trong vòng một phút không đưa ra được đáp án hợp lý, tôi sẽ mặc định là khả năng kia.”
Đức Duy suy nghĩ trong chốc lát, nhưng đại não hoàn toàn trống rỗng, đành phải ủ rũ mà rụt cổ, xoắn xuýt cầu xin tha thứ: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi, trước đây tôi không biết ông sẽ nghĩ như vậy, đều là lỗi của tôi, về sau tôi sẽ giữ khoảng cách với ông, có được không…”
Quang Anh nhìn vào bộ dáng đáng thương như con thỏ co ro vì sợ sệt của Đức Duy, trong lòng có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Không được, còn mười giây, chín, tám, bảy…”
Đức Duy kéo kéo cánh tay Quang Anh, cẩn thận lựa lời: “Bởi vì gần đây ngày nào tôi cũng mơ thấy ác mộng cho nên mới quấn lấy ông, tôi cảm thấy trường học của chúng ta có ma, thật đấy, trong phòng ngủ, phòng học, chỗ nào cũng âm u đến rợn người…”
Quang Anh cười lạnh: “Cậu coi tôi là thằng ngốc đấy à?”
Đức Duy khóc không ra nước mắt: “…”
Thực sự đó mới là chân tướng mà!
“Hết giờ.” Quang Anh hỏi, “Lời giải thích thỏa đáng đâu?”
Nhóc bánh nếp Đức Duy không có khả năng đưa ra lời giải thích, chỉ đành cúi đầu ngồi xụi lơ ở góc tường, không cách nào gượng dậy được.
Quang Anh chậm rãi nói: “Vậy coi như cậu…”
Vẫn chưa từ bỏ ý định giãy chết, cuối cùng cậu ấm họ Hoàng luôn tự cao tự đại tự kỷ tự luyến đành đổ máu mắt mà hạ thấp bản thân: “Tôi nhớ ra rồi, kỳ thực đầu óc tôi không bình thường cho lắm.”
Quang Anh không quan tâm tới lời giải thích vô cùng thiểu năng này, rành rọt từng tiếng, nói: “Nghĩ một đằng nói một nẻo, thích chơi lạt mềm buộc chặt.”
Đức Duy im lặng trong giây lát, cắn răng một cái, bất chấp tất cả gào lên: “Tôi thừa nhận! Kỳ thực tôi thích đùa ông đấy, ông đánh tôi cho hết giận đi!”
“Hả?” Quang Anh nhìn chằm chằm vào Đức Duy, hoàn toàn không chuyển mắt.
Vệt ửng hồng vì bị hôn trên má Đức Duy vẫn chưa biến mất, hàng mi cong dài ướt át do sợ hãi mà nước mắt trào ra, vẻ mặt không che giấu được khao khát muốn hy sinh anh dũng, lồng ngực vì kích động mà liên tục phập phồng, khóe miệng xìu xuống mang theo bao nhiêu ấm ức… thế nhưng lại cứ hung hăng nói mấy câu giận giận hờn hờn. Cái lúc tầm mắt cậu chạm phải ánh mắt Quang Anh, cậu liền giống như muốn bị ăn đòn mà cắn răng nhắm hai mắt lại, ngửa mặt hướng về phía đối phương, chuẩn bị đón nhận quả đấm của hắn.
Trước đó đúng là Quang Anh đã nghĩ đến giả thiết này, thế nhưng vừa nhìn vào bộ dáng hiện tại của người kia, hoài nghi này liền tan thành mây khói.
“Tôi không muốn đánh cậu.” Quang Anh trong lòng không tin, nhưng lại nói hùa theo, “Tôi muốn thông cậu để trút giận.”
Đức Duy kinh hãi run rẩy cả người, con mắt cũng mạnh mẽ trợn to.
Quang Anh khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ bỉ ổi: “Đức Duy, tôi đã bị cậu trêu như trêu chó thế này, cậu tự hỏi chính lương tâm của mình đi, những hành động cậu làm với tôi là bình thường thật sao? Tóm lại, bất kể thế nào đều cậu cũng phải chịu trách nhiệm với tôi, chọc ghẹo xong rồi bỏ chạy, thử hỏi có phải đàn ông không?”
Cho tới bây giờ, Đức Duy chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, mình bị một thằng con trai cao hơn cả chục cm yêu cầu chịu trách nhiệm: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro