Chương 1: Renu, rốt cuộc cô là ai?
Tại sao tôi không thể nghe thấy gì khi ở gần cô ấy ngoại trừ tiếng tim đập hỗn loạn của cô ấy?
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang cố gắng tự tìm câu trả lời cho mình. Khuôn mặt cô ấy ám ảnh tôi mỗi khi tôi nhắm mắt, buộc tôi phải thường xuyên nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đã ba ngày trôi qua như thế này, và tôi đoán ngày mai sẽ là ngày thứ tư của vòng luẩn quẩn không hồi kết này.
Renu...
Điều gì ở cô ấy khiến tôi bị ám ảnh đến vậy?
"Mẹ."
Sáng hôm sau, sau khi ngủ được đúng ba tiếng, tôi không chịu nổi nữa. Vừa thay đồ ở nhà xong, tôi đã chạy đi hỏi mẹ ngay.
"Gì nữa?"
"Khi nào người phụ nữ đó chuyển đến? Cuối tháng rồi mà? Hôm nay là ngày chuyển đến đã định."
"Người phụ nữ nào? Có hàng ngàn người trong chung cư này."
"Đây là chung cư hay là khu ổ chuột mà có nhiều người đến thế?"
"Mẹ không được dùng phép ẩn dụ à? Con thật phiền phức..." Giọng mẹ tôi nhỏ dần khi bà cau mày nhìn tôi.
"Rốt cuộc là ai?"
"Người xinh đẹp ấy."
"Trong tòa nhà này, chỉ có mẹ là xinh đẹp."
"Mẹ thực sự tin rằng mẹ là người phụ nữ đẹp nhất, ngay cả trong suy nghĩ của mẹ nhỉ." Tôi hơi bĩu môi trong khi mẹ tôi nhe răng cười, biết chính xác tôi đang muốn nói đến ai.
"Nếu con muốn nói đến Renu, cô ấy sẽ đến thôi. Cô ấy đã trả tiền đặt cọc rồi. Có lẽ cô ấy bận rộn gì đó. Sao con lại quan tâm thế?"
"Con không được tò mò à?"
"Bình thường con không hay tò mò về chuyện của người khác, nên mẹ thấy ngạc nhiên..... À mà, khi nào thì trường học bắt đầu?"
"Mùng 5 ạ."
"Thời gian trôi nhanh thật, nhỉ?"
Mẹ tôi đột nhiên nhìn tôi từ đầu đến chân.
"Con sắp vào đại học rồi. Khi nào con mới có bạn trai?"
"Các bậc cha mẹ khác không hỏi con gái mình sớm như vậy đâu."
"Mẹ hỏi vì mẹ băn khoăn. Con dễ thương giống mẹ, vậy tại sao không ai muốn con? Có lẽ tính cách con tệ, giống như bố con vậy."
"Nếu mẹ có thể nghe được những gì người khác nghĩ như con, mẹ cũng sẽ không muốn bất cứ ai đâu, tin con đi."
Với tôi, con người không đáng tin. Họ nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo. Tôi nhìn thấy mọi suy nghĩ và hành động của họ như thể họ đang đứng trần trụi trước mặt tôi, điều này khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Đừng bắt tôi nói thêm về chuyện đó. Bây giờ tôi đã trở nên bi quan đến mức chỉ tìm thấy bình yên trong sự cô độc — khi một mình, nghe nhạc, và chẳng phải nghe hay nhìn thấy điều gì từ ai khác. Nhưng, tôi vẫn có bạn, dù chỉ một người duy nhất. Người mà chẳng ai khác muốn làm bạn, vì...
"Hôm nay nhìn mày trông già quá."
'Ongart', một chàng trai mũm mĩm với nét tính cách hơi nữ tính, người đã đổi tên thành 'On-an'. Cô ấy là kiểu người thẳng ruột ngựa, nghĩ gì nói nấy, đến mức thường suýt bị các cô gái khác đánh hoặc tát cho tỉnh, nhưng có lẽ cô ấy... quá to con nên chẳng ai dám. Dù vậy, tôi biết cô ấy thật lòng vì tôi đã nghe được suy nghĩ của cô ấy trước cả khi cô ấy nói ra.
Hoặc có lẽ, cô ấy chỉ đơn giản là một người không biết kiềm lời...
"Không ngủ được."
"Vì sao? Mày... thèm trai hả?"
"Nghiêm túc đấy, tớ nghĩ đôi khi cậu nên học cách không nói ra hết mọi suy nghĩ hoặc có lẽ chọn từ ngữ thích hợp hơn."
"Ủa chứ tao nói gì sai? Tao hỏi mày có... ham muốn không. Vậy cũng không được hả?"
Tôi trợn mắt nhưng cũng không giận lâu. Cãi nhau với nó phí lời.
"Sao mày đến sớm vậy?"
"Đói. Đến để mày đãi tao ăn mì."
"Gia đình mày nghèo à?"
"Không, nhưng tao đang tiết kiệm tiền để đi xem concert của EXO."
"Mày không bao giờ nói dối, phải không?"
"Tao thẳng thắn mà. Đãi tao đi."
Để chữa trị sự buồn chán của mình, tôi đưa On-an đến một quán mì gần nhà, do một đàn anh ở trường tôi mở. Tôi nghe nói anh ấy tốt nghiệp ngành kiến trúc nhưng lại quay về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Khi tôi đến những nơi đông người, tôi sẽ đeo tai nghe và bật nhạc thật lớn để át đi dòng suy nghĩ của mọi người. Khi còn nhỏ, tôi không thể chịu đựng được và khóc mỗi ngày, thậm chí còn nói với mẹ rằng tôi muốn được tái sinh. Nhưng khi lớn lên, tôi đã cố gắng thích nghi, nhờ công nghệ cho phép tôi nghe nhạc không giới hạn với một khoản phí hàng tháng.
"Jom, mày muốn ăn gì?" On-an giật tai nghe của tôi ra một cách thô bạo.
"Mày chỉ toàn nghe nhạc thôi!"
Không có tai nghe, suy nghĩ của mọi người tràn vào.
'Cuối tháng rồi. Mình phải trả tiền xoay vòng. Thật nhàm chán.'
'Mình nên mua số đề nào đây?'
'Mình muốn một người chồng trông giống như Nadech.' (Nadech Kugimiya là một diễn viên và người mẫu nổi tiếng người Thái Lan.)
Tôi liếc nhìn chủ nhân của suy nghĩ cuối cùng, một người phụ nữ mập mạp đang bế con và trò chuyện với đàn anh đang làm mì. Chà, cô ấy đã có chồng và một đứa con nhưng vẫn thèm muốn một người trông giống như Nadech. Nhưng ai có thể trách cô ấy? Anh ấy là một người đàn ông đáng giá.
"Như mọi khi. Mày biết tao thích gì mà."
"Phòng khi mày muốn ăn món khác. Mà này, hôm nay mày có vẻ gắt gỏng quá. Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ hơi khó chịu một chút; tao ngủ không đủ giấc."
"Tại sao mày lại khó chịu?"
"Tao đang chờ đợi một người."
"Vậy tao đã nói đúng rồi; mày đang thèm khát."
"Ôi, lạy Chúa..." Tôi vò mặt, bực bội. "Tao đang đợi một người phụ nữ."
"Tại sao cứ chờ ai là phải dính đến yêu đương vậy?"
"Vì mày có mỗi tao là bạn. Không yêu thì mày chờ ai?"
"Vậy mày là gì?"
"Tao là ân nhân tự nguyện làm bạn với mày. Không có tao thì chẳng ai thèm chơi với mày đâu."
Đó không phải là câu của tôi sao?
Nhưng tranh cãi với một người sỗ sàng như On-an là vô ích. Tốt hơn hết là nói cho cô ấy biết tôi đang nghĩ gì.
"Cô ấy là người thuê nhà mới. Thật kỳ lạ. Kể từ khi tao nhìn thấy cô ấy, tao không thể ngừng nghĩ về cô ấy..."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"
"Đồ ngốc... Làm sao tao giải thích điều này đây?"
Tôi chưa bao giờ kể cho On-an về khả năng đọc suy nghĩ của mình, vì vậy tôi không thể giải thích cảm giác kỳ lạ này.
"Cứ cho là cô ấy đặc biệt đi. Tao muốn gặp cô ấy. Lẽ ra cô ấy phải chuyển đến hôm nay, nhưng cô ấy vẫn chưa xuất hiện."
"Đặc biệt như thế nào?"
"Tao không biết bất cứ điều gì về cô ấy."
Như tôi đã nói, mọi người trên thế giới đều gần như trần trụi với tôi, khiến tôi mệt mỏi khi nhìn thấy mọi thứ không có bí mật. Nhưng với 'Renu,' thì khác. Giống như có người chỉ vào cô ấy và nói, 'Đừng nhìn.'
Và bạn biết đấy, càng bị bảo đừng làm, bạn càng muốn làm.
Tôi cần phải biết cô ấy là ai, cô ấy đến từ đâu và tại sao cô ấy đột nhiên xuất hiện.
Ahhhh, thật bực bội!
"Ăn no rồi, tao đi đây."
On-an vẫy tay chào tạm biệt, vừa xỉa răng vừa ra vẻ như muốn nói "món này ngon thật đấy."
Tôi nhìn người bạn cố tình đến chỉ để được ăn miễn phí, khẽ thở dài, rồi đeo tai nghe lên tai và bước về nhà.
Tôi có xu hướng nhìn xuống khi đi bộ để tránh những hình ảnh suy nghĩ bậy bạ của người ta. Một số thì mờ, nhưng số khác lại đủ rõ ràng để thấy những gì xảy ra trong phòng ngủ của họ.
Ôi, chà. Cứ cho là các trang web khiêu dâm chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi.
Trong khi nhìn xuống và nghe nhạc, ai đó đột nhiên kéo mạnh tôi. Lưng tôi đập vào ngực mềm mại của ai đó, và tai nghe của tôi rơi ra, làm tắt tiếng nhạc và thay thế bằng âm thanh của một trái tim đang đập mạnh.
Thình thịch...
Mọi thứ xung quanh tôi im lặng như một chiếc TV đã tắt tiếng. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, rồi nhìn xuống cánh tay đang quàng quanh ngực tôi.
Thình thịch...
Âm thanh thật lớn. Tim ai thế này?
"Em có bị thương không?"
Một giọng nói hơi nghẹt mũi khiến tôi cau mày và quay lại nhìn. Chủ nhân của đôi mắt nâu nhạt và mái tóc dài ngang vai hơi xoăn khiến tôi há hốc mồm.
Đúng là cô ấy, người phụ nữ mà tôi đã chờ đợi—người có tấm biển 'Đừng nhìn' trên trán.
"Em trông thực sự bị sốc. Có phải một chiếc xe hơi đã cán qua chân em hay tông vào em không?"
Người phụ nữ, cùng cỡ với tôi, xoay tôi lại để kiểm tra xem có bị thương không.
"Nhưng em trông có vẻ ổn mà."
"Em không bị thương."
"Em chắc chứ?"
"Vâng."
Rồi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như sẵn sàng quở trách tôi, ánh mắt mạnh mẽ của cô ấy khiến tôi hơi co rúm lại, cảm thấy như một đứa trẻ sắp bị mắng.
"Đừng đeo tai nghe khi đi bộ, rất nguy hiểm. Đặc biệt là khi băng qua đường, hãy cẩn thận. Em cũng đang nghịch điện thoại à?"
"Không ạ."
"Tốt. Thật may mắn là em không bị thương. Lần sau, hãy cẩn thận. Em có thể nghe nhạc nhưng đừng quá to, nếu không em sẽ không nghe thấy bất cứ điều gì."
"Bây giờ, em không thể nghe thấy gì ngoài giọng nói của chị."
"....."
"Ý em là..."
Làm sao tôi giải thích điều này? Tôi bắt đầu hoảng sợ, nhìn xung quanh để tìm từ ngữ thích hợp, nhưng cô ấy đã cười trước.
"Xin lỗi, tôi quên mất. Tôi có thói quen la mắng em gái. Em hẳn là bị giật mình, phải không? Một người không quen biết đột nhiên nói chuyện với em như thế này."
"K-không, không hề."
"Chúng ta đã gặp nhau trước đây, phải không? Em là người tôi đã gặp hôm đó ở chung cư?"
Nghe vậy, tôi gật đầu lia lịa. Cuối cùng, sự chờ đợi của tôi đã kết thúc. Người mà tôi đã chờ đợi từ sáng đã đến gặp tôi như cô ấy đã đồng ý.
Ý tôi là, hợp đồng thuê nhà để chuyển đến hôm nay.
"Hôm nay chị đến muộn."
"Ừm? Tôi phải đến sớm sao? Có quy tắc nào ở chung cư là chỉ được chuyển đến vào buổi sáng không?"
"Không phải như vậy... Vậy, chị chuyển đến hôm nay, phải không?"
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, tìm kiếm bất kỳ đồ đạc nào mà cô ấy nên mang theo để chuyển đến.
"Em không thấy đồ đạc gì cả."
"Ồ, tôi sẽ mua mới mọi thứ. Những thứ tôi đặt từ trung tâm thương mại sẽ được giao hôm nay. Tôi đến để mua một ít đồ ăn và thức uống. Có món nào ngon ở quanh đây mà em có thể giới thiệu không? Tôi không quen thuộc với khu vực này lắm."
"Có, có một quán mì gần đây khá ngon."
"Quán nào? Tôi sẽ đi xem thử."
"À..."
"Em đã ăn chưa?"
"Em ăn rồi..." Tôi do dự một lúc rồi đổi câu. "Em chưa ăn đủ. Em đang định đi đến quán đó. Nếu chị đói, em có thể đưa chị đến đó."
"Tuyệt vời, cảm ơn em."
Thình thịch...
Tôi cố gắng nhét bát mì mà tôi gọi vào miệng, cảm thấy buồn nôn khi giả vờ mình chưa no. Tôi không biết tại sao tôi lại làm điều này, có lẽ vì tôi tò mò về Renu, người phụ nữ xinh đẹp sắp chuyển đến.
Và đúng... tôi đang tiến hành một bài kiểm tra. Khi ở cùng một người xinh đẹp như vậy khiến tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của bất cứ ai khác, chỉ có nhịp tim ổn định ở trước mặt tôi.
Chỉ có âm thanh nhịp tim của cô ấy vang vọng trong tai tôi. Thật kỳ lạ.
"Em không ăn gì cả sao. Em nói ăn chưa no mà."
"À... Khi em thực sự ngồi xuống, em bắt đầu cảm thấy no. Hơn nữa, nhìn chị ăn ngon miệng khiến em cảm thấy vui."
"Nơi này thực sự rất ngon. Tôi có lẽ sẽ thường xuyên đến đây."
"Chị đến từ đâu?"
"Từ nhà."
"....."
Sau đó, người phụ nữ đáng yêu che miệng cười nhẹ nhàng như thể cô ấy thấy tôi đáng yêu. Mặc dù chúng tôi có cùng chiều cao và vóc dáng, cô ấy trông trưởng thành và thanh lịch hơn nhiều.
"Chỉ đùa thôi. Tôi đến từ Bangkok. Sukhumvit."
"Tại sao chị lại chuyển đến đây?"
"Tôi nhận được một công việc gần đây, vì vậy tôi phải chuyển đến. Nếu tôi ở nơi cũ, tôi sẽ phải thức dậy lúc năm giờ sáng vì giao thông. Điều đó là không thể."
"Em hiểu rồi... Vậy, chị làm nghề gì? Chị là nhân viên văn phòng à?"
"Tôi trông giống nhân viên văn phòng sao?"
Người phụ nữ hơi nhướn mày, rồi chống cằm, mỉm cười với tôi.
"Đoán xem tôi làm nghề gì."
"Em không thể..."
Bởi vì tôi không thể đọc được bất cứ điều gì từ cô ấy. Chỉ có nhịp tim ổn định.
"Thử đi. Tôi muốn biết em nghĩ tôi làm công việc gì."
"Chị có vẻ nghiêm túc, hơi nghiêm khắc... Có lẽ là bác sĩ?"
"Tôi đã suy nghĩ về nó, nhưng lại chẳng tìm thấy chút cảm hứng nào."
"Ừm... Vậy thì có thể là gì? Một nữ doanh nhân đầy say mê?"
"Vậy tại sao tôi lại thuê một căn hộ? Sẽ tốt hơn nếu mua một ngôi nhà lớn chứ?"
Đúng là như vậy...
Tôi chưa bao giờ phải đoán trước đây vì tôi luôn biết mọi thứ về người khác. Nhưng với người phụ nữ này, tôi rất hào hứng vì tôi không biết bất cứ điều gì.
"Em không biết. Em không thể đoán được. Chị trông không quá lớn tuổi. Nếu chị không phải là nhân viên văn phòng, bác sĩ hay nữ doanh nhân, thì em không biết chị có thể là gì. À, còn một nghề nữa. Giáo viên mầm non."
"Tại sao lại là mầm non?"
"Vì khuôn mặt của chị, em đoán vậy. Chị trông dịu dàng và xinh đẹp. Giáo viên mầm non nên xinh đẹp."
Người phụ nữ xinh đẹp hơi mỉm cười và nghiêng đầu một chút, điều này khiến tôi nhìn chằm chằm trong sự ngây ngất. Làm sao một người lại có thể hấp dẫn đến vậy? Làm sao một người nổi bật như vậy lại đến ở trong chung cư của mẹ tôi? Thường thì chỉ có những người phụ nữ lớn tuổi thôi.
"Tôi không thể là giáo viên trung học sao?"
"Chị có thể, nhưng học sinh có thể tán tỉnh chị. Mỗi khi có một giáo viên thực tập xinh đẹp đến dạy, họ đều bị trêu ghẹo."
"Vậy thì tôi sẽ là một ví dụ rằng giáo viên xinh đẹp cũng đáng được tôn trọng."
"Vậy, chị là giáo viên mầm non?"
"Không, nhưng tôi đúng thật là giáo viên."
Đột nhiên, tôi cảm thấy căng thẳng và bắt đầu lo sợ rằng những gì tôi đang nghĩ có thể là sự thật.
"Chị dạy ở đâu? Không, để em hỏi lại cho đúng."
Tôi cắn môi, cố nghĩ cách đặt câu hỏi sao cho nhận được câu trả lời chính xác.
"Chị dạy ở trường nào?"
"Ở đâu đó gần đây thôi."
"Có phải là trường Upsompittayakhom không?"
"Đúng rồi."
"Vậy... chị là giáo viên, cô... Khoan, chẳng ai gọi cô là 'cô' hay 'Miss' ở trường đó đâu. Họ sẽ gọi cô là... cô giáo."
Tôi nhìn người đứng trước mặt mình, không hoàn toàn tin vào mắt mình. Nhưng cô ấy đã tự tiết lộ mà, thì chắc chắn không thể là gì khác ngoài...
"Đúng vậy," người phụ nữ tuyệt đẹp cười đầy kiêu hãnh đáp, "Tôi là một giáo viên."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro