Chương 2: Cô có thể nghe thấy không?
Cô ấy thực sự là một giáo viên, người phụ nữ tuyệt đẹp đó...
Kỳ học đã bắt đầu, và tôi đang đứng xếp hàng để chào cờ. Hôm nay, tôi đang làm một điều khác so với thói quen thông thường của mình: đứng yên với hai tay chắp lại cầu nguyện, không đeo tai nghe, như tôi đã làm trong phần lớn cuộc đời mình. Việc có Giáo viên Renu ở gần cho phép tôi ở giữa những người bình thường mà không bị những suy nghĩ xâm nhập của người khác dội vào như trước đây.
Sự hiện diện của cô ấy mang lại cho tôi sự bình yên.
Mặc dù không hoàn toàn im lặng, vẫn có nhịp tim đều đặn của một người nào đó ở gần nhưng điều đó tốt hơn là phải nghe tiếng ồn tinh thần của người khác, đặc biệt là vào ngày đầu tiên đi học khi mọi người đều có điều gì đó trong đầu mà họ muốn giữ cho riêng mình hoặc chia sẻ với bạn bè.
Nhưng không phải là tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của người khác chút nào. Tôi vẫn có thể nghe và nhìn thấy chúng, nhưng chúng không còn lớn và choáng ngợp như trước nữa.
"Giáo viên mới thực sự đáng yêu."
Vị giáo viên đáng yêu đang đứng ở cuối hàng, hai tay chắp lại cầu nguyện như mọi người khác, giờ đây là trung tâm chú ý của hầu hết học sinh nam và nữ. Tất nhiên, với vẻ đẹp như vậy, thật khó để biết cô ấy là giáo viên hay một diễn viên chính.
"Tại sao một người đẹp như vậy lại trở thành giáo viên? Cô ấy trông trẻ quá," một người bạn cùng lớp đứng cạnh tôi, hai tay chắp lại cầu nguyện, quay sang nói với người bạn phía trước với vẻ thích thú.
"Có lẽ cô ấy không biết phải làm gì khác. Ngày nay, trở thành giáo viên rất dễ. Một số người thậm chí còn không thể đánh vần đúng một số từ."
"Ý cậu là sao?"
"Hầu hết giáo viên đều ngốc, hahaha."
Tôi nghe thấy tất cả và cảm thấy khó chịu vì tôi không thích nghe mọi người nói về cô giáo dễ thương như vậy. Nhưng tôi có thể trách ai? Hình ảnh giáo viên ngày nay là như vậy. Những người thông minh trở thành bác sĩ hoặc kiến trúc sư với mức lương tốt. Giáo viên là công chức với mức lương thấp, và hầu hết tốt nghiệp từ các trường đại học mở vì họ không phải tham gia nhiều kỳ thi ở đó.
"Nhưng nếu giáo viên ngốc dạy chúng ta, chúng ta cũng sẽ trở nên ngốc nghếch sao?"
"Đó là lý do tại sao chúng ta cần phải đi học thêm. Những giáo viên giỏi đều ở các trường dạy thêm."
"Nhưng chúng ta đang đánh giá quá nhanh sao? Cô giáo dễ thương đó có thể là người xuất sắc."
"Ngày nay, có người nào vừa đẹp vừa thông minh không? Hầu hết những người hấp dẫn đều ngu ngốc. Khi họ không thể kiếm sống, họ kết hôn với người giàu. Hãy nhìn những người nổi tiếng mà xem; họ chỉ hẹn hò với những người thuộc giới thượng lưu vì khi họ già đi, sắc đẹp sẽ không giúp được họ nữa, đặc biệt là không có bộ óc."
"Đó là lý do tại sao cậu cần phải học hành chăm chỉ, bắt đầu từ hôm nay," tôi nói một cách bình tĩnh sau khi nghe tất cả những gì họ đã nói, mỉm cười với một người bạn từ lớp khác.
"Hả?"
Tôi chỉ cười toe toét và đứng im lặng, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Sau một lúc, tôi nghe thấy suy nghĩ của người bạn cùng lớp mà tôi vừa chế giễu, vang lên rõ ràng trong đầu.
'Nó vừa xúc phạm mình.'
Chà, ít nhất thì cậu cũng đang trở nên thông minh hơn. Hãy nhớ rằng, nếu không xinh đẹp, cậu phải thông minh vì không ai sẽ chăm sóc cậu khi cậu lớn lên.
Tôi liếc nhìn lại cuối hàng và thấy Giáo viên Renu đang nói chuyện một cách lịch sự với một giáo viên nam khác. Nhịp tim ổn định của người phụ nữ quyến rũ ấy khiến tôi có cảm giác như cô là một làn gió mát, nhẹ nhàng xoa dịu trái tim mình.
Thình thịch...
Sau khi nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc, tôi nhận thấy một rung động khẽ phát ra từ phía cô.
Thật bất ngờ, Giáo viên Renu quay lại và khóa mắt với tôi như một mũi tên cắt qua không khí. Và tôi chắc chắn rằng cô ấy...
Nháy mắt với tôi.
Ơ?!
Tôi giật mình quay phắt đi. Nhịp tim cô giáo chợt lỡ một nhịp, và tôi nghe thấy tiếng nín cười khe khẽ, như thể đang nói:
"Tôi thấy hết rồi đấy."
Trời ạ, nếu ngày nào tôi cũng phải đối mặt với cô ấy thế này, chắc tôi chết mất!
Sau lễ chào cờ, học sinh tản về các lớp theo thời khóa biểu. Khi tôi bước xa khỏi người phụ nữ đáng yêu ấy, những luồng suy nghĩ của đám học sinh xung quanh bắt đầu chen vào đầu tôi, khiến tai tôi đau nhói. Tôi buộc phải đeo tai nghe và bật nhạc thật to để át đi tất cả.
Khi đến lớp cho tiết đầu tiên, tôi đang mải ngắm quang cảnh bên ngoài cửa sổ thì người bạn cùng bàn — cái kẻ chuyên phá đám ấy bất ngờ giật phăng chiếc tai nghe khỏi tai tôi.
"Này, đứng dậy và chào cô ấy trước đi."
"H-hả?"
Không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy mọi người đứng dậy để chào giáo viên mới, và tôi vội vàng làm theo, choáng váng khi nhìn thấy...
Giáo viên Renu.
Thình thịch...
Đó là sự thật. Khi cô ấy ở gần, tôi không thể nghe thấy suy nghĩ của bất kỳ ai khác ngoại trừ nhịp tim. Điều này không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng tại sao?
Vị giáo sư không thể hiện bất kỳ phản ứng nào khi nhìn thấy tôi, chỉ duy trì một thái độ điềm tĩnh. Mọi cử chỉ của cô ấy đều toát lên vẻ uy quyền, trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung của cô ấy. Thành thật mà nói, học sinh trung học thường không tôn trọng giáo viên trẻ vì họ tin rằng nếp nhăn là dấu hiệu của kinh nghiệm.
Nhưng với cô ấy, ánh mắt và sự hiện diện của cô ấy khiến mọi người trong phòng im lặng.
Cô ấy không có vẻ nghiêm khắc, nhưng không ai muốn mạo hiểm.
"Xin chào, tất cả các em. Cô là giáo viên mới và sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em," cô ấy nói, cầm lấy bút lông bảng trắng, két— âm thanh đầu bút lướt trên mặt bảng vang lên khi cô viết tên mình
"Tên cô là Renu. Rất vui được gặp tất cả các em. Các em có thể ngồi xuống."
"Cảm ơn cô ạ."
Các bạn cùng lớp và tôi ngồi xuống đồng loạt, nhìn chằm chằm vào giáo viên mới với nhiều biểu cảm khác nhau. Hầu hết các cậu bé đều ngưỡng mộ vẻ ngoài của cô ấy và tự hỏi quần lót của cô ấy có màu gì và họa tiết gì.
Đồ khốn...
Mặt khác, các cô gái nhìn cô ấy với một sự pha trộn giữa ghen tị và tò mò, cố gắng đánh giá xem cô ấy dễ gần đến mức nào.
"Chúng ta sẽ ở bên nhau suốt cả năm. Nếu các em có bất kỳ vấn đề gì hoặc cần lời khuyên, các em có thể đến gặp cô bất cứ lúc nào. Cô ở khoa Toán, Tòa nhà số 6, tầng hai," Cô Renu giải thích, đưa một xấp giấy cho học sinh gần nhất.
"Đây là thời khóa biểu cho học kỳ này. Vui lòng phân phát chúng giúp cô."
Mọi người chuyền từ trước ra sau. Trong khi nhìn vào thời khóa biểu, một nhóm nam sinh ở phía sau đã đặt câu hỏi đầu tiên.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi, Cô giáo?"
Mọi người dường như đều quan tâm đến các chi tiết cá nhân. Giáo viên Renu mỉm cười nhẹ và trả lời thành thật.
"Cô hai mươi ba tuổi."
"Tại sao cô không làm diễn viên? Sao lại làm giáo viên ạ?" — một cô bạn ngồi bàn đầu hỏi, cũng là điều mà cả lớp đều tò mò.
"Vì đó là nghề mà gia đình cô không thích."
Câu trả lời ấy khiến cả lớp im bặt.
Cô bạn kia vẫn chưa chịu dừng lại, hỏi tiếp với vẻ tò mò:
"Thế... cô có thích công việc này không ạ?"
"Có chứ. Cô đã suy nghĩ kỹ trước khi chọn con đường này."
Một cậu con trai từ cuối lớp cất giọng trêu chọc:
"Nếu cô cũng thích bọn em thì tốt quá. Cô với tụi em nhìn hợp phết đó, chắc thân nhau lắm nhỉ~ vreeeeeeeeeeeeew!"
Những tiếng huýt sáo vang lên, nhưng cô Renu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô nhìn thẳng về phía cậu học sinh, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
"Tiếc là cô không thích em."
"......"
"Vì đây là tiết đầu tiên và chưa có bài học chính thức, cô không muốn các em ngồi không. Hãy xé một tờ giấy trắng trong vở ra, viết một bài giới thiệu ngắn về bản thân và nộp lại cho cô khi hết tiết nhé."
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười với đám con trai vừa mới ồn ào xong.
"Biết đâu sau khi đọc xong, cô lại bắt đầu thích các em thì sao."
Và đúng như cô dự đoán — nụ cười ấy khiến cả lũ con trai trong lớp cứng họng. Tất cả cùng có chung một ý nghĩ:
"Đúng là một nụ cười tuyệt đẹp."
Ngay cả tim tôi cũng lỡ nhịp mất một nhịp.
"Cô giáo này tâm lý thật đấy. Vừa thể hiện rằng mình không dễ bị đùa cợt, vừa khéo léo kéo chúng tôi lại gần. Kiểu như tát một cái tỉnh người rồi xoa đầu một cái cho dịu, khiến bọn tôi chẳng khác gì mấy con cún ngoan cả. Mày không nghĩ vậy sao? ...Này, Jom, mày bị sao vậy? Sao mặt mày đỏ thế?"
"Hả?"
"Mặt mày nóng hổi luôn."
On-an có vẻ hơi lo lắng, đưa tay lên trán tôi đo thử.
"Chỉ là nóng thôi. Mày nói gì lúc nãy vậy?"
"Tao nói cô Renu tâm lý thật đấy. Nhìn mặt mấy cậu trai kia là biết, sau nụ cười chết người của cô ấy, bọn họ coi như hết đường phản kháng rồi."
'Thật bực mình!'
'Thảo mai.'
'Giả tạo.'
'Răng đẹp ghê, cô ấy đi làm ở đâu thế nhỉ?'
Nhưng suy nghĩ của các cô gái là một mớ hỗn độn. Nghe và nhìn thấy mọi thứ, tôi cảm thấy hơi khó chịu với các bạn cùng lớp nhưng đã bỏ qua vì sự tập trung của tôi hoàn toàn hướng về giáo viên chủ nhiệm.
Lúc đầu, tôi không tin người phụ nữ tôi gặp có thể là giáo viên. Nhưng bây giờ thì tôi tin... cô ấy chắc chắn là như vậy.
hi tôi chăm chú quan sát cố vấn học đường đi lại trong lớp, cô giáo xinh đẹp dường như cảm nhận được điều đó đã liếc nhìn tôi một thoáng. Dù chỉ là một giây thoáng qua, tôi đã thấy...
Một nụ cười.
'Cô đã thấy rồi đó.'
Hự!!!
Lại nữa. Tại sao cô ấy thích giao tiếp với tôi chỉ qua ánh mắt như thế chứ? Tôi luôn cảm thấy tội lỗi, như một tên biến thái bị bắt quả tang đang dòm ngó các cô gái vậy!
Bịch!
Tôi gục đầu xuống bàn, không định ngẩng lên nữa. On-an cúi xuống và thúc nhẹ vào tôi.
"Có chuyện gì vậy, Jom?"
"Đau đầu."
"Sốt à? Giả ốm à? Sao phải ốm đúng ngày khai giảng thế? Lười đến mức đó hả?"
"Lo chuyện của mày đi."
"Mày có thể gọi tao là nhiều chuyện nếu mày muốn. Đừng giả vờ dùng lời lẽ lịch sự."
Tôi giữ đầu cúi xuống, quá xấu hổ để nhìn giáo viên một lần nữa.
Khoan đã, tại sao tôi lại thấy xấu hổ cơ chứ? Tôi rối bời với chính bản thân mình quá!
********
"Con về rồi."
Tôi thả mình xuống cạnh mẹ trong phòng thủ quỹ, nơi bà đang đọc một tờ báo mà giờ đây hầu như chẳng còn ai mua nữa. Mẹ không đọc tin tức trên điện thoại vì sợ mỏi mắt. Vừa ngồi xuống, bà đã đẩy tôi ra.
"Đừng đến gần mẹ. Mùi học sinh ghê quá."
"Đó là mùi của con gái mẹ mà, Mẹ..."
"Ngày đầu tiên đi học của con thế nào?"
"Không có gì đặc biệt. Chỉ là học thôi. Mà chắc chắn con sẽ đạt điểm A tất cả các môn."
"Đúng là đồ gian lận."
Mẹ tôi hơi bĩu môi. Bình thường, nếu con nhà người ta được điểm cao như vậy, cha mẹ sẽ tự hào lắm. Nhưng mẹ tôi biết về khả năng đặc biệt của tôi, nên với mẹ, chuyện đó chẳng có gì đặc biệt.
Nó chẳng khác gì việc nhìn trước đề thi rồi đi thi.
"Nhưng có vẻ như học kỳ này có thể hơi khác một chút ạ." Tôi nói, gần như rên rỉ.
Mẹ tôi, người chưa bao giờ thấy tôi nói chuyện lơ đễnh như vậy, không thể không thúc cùi chỏ vào tôi.
"Khác thế nào?"
Bởi vì tôi không thể tìm ra cô giáo tuyệt đẹp đó đang nghĩ gì, tôi chỉ có thể nghe thấy nhịp tim. Không có hình ảnh hay suy nghĩ nào để tôi đọc cả, điều đó có nghĩa là tôi có thể trượt môn toán học kỳ này.
Gian lận ngay từ đầu có nghĩa là tôi phải tiếp tục gian lận mãi mãi... Tôi đoán nghiệp quả đang theo kịp tôi rồi.
"Mẹ..."
Tôi ngồi thẳng dậy và quay sang nói chuyện với bà một cách nghiêm túc.
"Con có điều muốn thú nhận."
"Con đã ăn cắp tiền của mẹ à? Tệ quá."
"Không!"
"Vậy chắc là lấy của bố rồi."
Tôi đảo mắt và thở dài. Thấy vẻ mặt bực tức của tôi, mẹ tôi cười và nhẹ nhàng gõ vào đầu tôi.
"Chuyện gì vậy? Mẹ đang nghe đây."
"Thực ra, con không thể đọc được suy nghĩ của người thuê nhà xinh đẹp đó."
"Ai cơ?"
"Giáo viên Renu."
"Giáo viên?"
Thình thịch...
Và nhịp tim của người được nhắc đến vang lên lớn trong đầu tôi. Tôi ngồi thẳng dậy, cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy mà không cần nhìn.
"Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, chúng tôi vừa nói về cô đấy, cô gái xinh đẹp."
Mẹ tôi, luôn là người thích trò chuyện với những người thuê nhà, nhanh chóng chào hỏi cô giáo xinh đẹp. Tôi chậm rãi quay người và cúi đầu kính trọng chào cô cố vấn.
"Cô đang nói gì về tôi vậy?"
Giọng cô ấy, hơi the thé nhưng đầy duyên dáng và khiêm tốn, khiến tôi càng cảm thấy bối rối.
"À, con đang nói gì vậy, Jom? Mẹ không nghe kịp."
"Giáo viên Renu."
"Hmm?"
Vì tôi không nói gì thêm, mẹ liền quay sang người phụ nữ đáng yêu, và cô ấy, hiểu rõ vai trò của mình, giải thích với nụ cười:
"Có lẽ con bé đang kể rằng hôm nay chúng ta gặp nhau ở trường. Cháu là học sinh của tôi, còn tôi là cô giáo của cháu."
"Cô là giáo viên à? Dạy môn gì thế?"
"Toán học ạ."
"Thông minh quá đi!" Mẹ tôi, người luôn coi con số là điều kỳ diệu, liền giơ ngón cái tán thưởng.
"Nhưng cô trông quá trẻ để làm giáo viên. Cô có vẻ giống bảo mẫu hơn."
Tôi chợt nhận ra một ánh nhìn lạnh thoáng qua trong mắt cô khi mẹ tôi nói từ "trẻ". Dù tôi không đọc được suy nghĩ của cô, tôi biết cô không thích điều đó.
Có lẽ mẹ tôi không phải là người đầu tiên nhận xét như vậy. Hôm nay, khi các cậu trong lớp trêu cô chỉ hơn họ vài tuổi, tôi cũng thấy biểu cảm y hệt. Chắc hẳn điều đó khiến cô cảm thấy bị xúc phạm.
"Cô Renu cũng là giáo viên cố vấn của con," tôi thì thầm với mẹ tôi mà không cử động môi. Và bà ấy trông còn phấn khích hơn.
"Tuyệt quá! Vậy thì con nên hỏi ý kiến cô ấy nhiều. Biết đâu tính cách con sẽ cải thiện. Cô giáo ơi, đứa này học giỏi nhưng bạn bè ít lắm. Kỹ năng xã hội tệ hại. Vì cô là cố vấn, giúp cháu một tay nhé. Xinh đẹp mà không có bạn bè. Thật tệ hại làm sao."
"Mẹ! Con là con gái của mẹ mà!"
Nhìn thấy tôi và mẹ nhe răng "đấu nhau" nhau như vậy, khuôn mặt lạnh lùng của cô giáo lại nở nụ cười, như thể thấy vui vẻ thích thú.
"Không có bạn không có nghĩa là con là người xấu. Nhưng... con có thể tham khảo ý kiến cô bất cứ lúc nào, 'Jao-Jom.'"
("Jao" là một cách xưng hô Thái thể hiện sự trìu mến, thân mật, thường dùng khi người lớn gọi trẻ em hoặc người ít tuổi hơn.)
Thình thịch...
Thình thịch...
Thình thịch...
Lần này, không phải nhịp tim của cô giáo xinh đẹp mà là nhịp tim của tôi. Tôi không thể kiểm soát nó. Không, tôi chưa bao giờ có thể, nhưng chưa bao giờ nó đập mạnh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực như vậy.
Chỉ vì được gọi tên thôi sao mà tôi lại cảm thấy thế này?
Và đúng... tôi đang bị "ghi nhớ." Cô ấy nhớ tên tôi, dù phải dạy rất nhiều học sinh khác!
"Chà, tôi xin phép đi trước đây."
"Vâng."
Mẹ tôi mỉm cười ngọt ngào với cô ấy trước khi quay sang tôi và hét lên, "Này, Jom! Con bị sao vậy? Mặt con đỏ như cà chua ấy. Con định đi đâu vậy?"
Tôi đứng dậy và vội vàng chạy vào trong tòa nhà. Khi người phụ nữ xinh đẹp bước lên cầu thang một cách vững chãi, tôi gọi để cô dừng lại.
"Cô ơi."
"Hmm?"
"Cô... cô thực sự là ai vậy?"
"Em đang hỏi cùng một câu như ngày đầu chúng ta gặp nhau đấy nhỉ. Có vẻ em rất tò mò cô là ai."
Dù tôi gọi cô là "cô giáo (teacher)," cô vẫn thích tự xưng là "teach" theo cách thân mật hơn. Có lẽ ngắn gọn hơn hoặc nghe gần gũi hơn. Nhưng theo những gì tôi nhớ, trong lớp học, dường như cô muốn được gọi là "cô giáo," chứ không phải "teach" như cách cô đang nói với tôi bây giờ.
Tôi đang tưởng tượng, hay tôi thực sự đặc biệt?
"....."
"Hôm nay, tôi thấy em nhìn tôi cả ngày."
Tôi cúi đầu, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Làm sao tôi giải thích được rằng tôi chỉ tò mò... tò mò cực kỳ, vì cô là người duy nhất trên đời mà tôi không thể đọc suy nghĩ hay nhìn thấy hình ảnh trong đầu cô. Điều đó khiến tôi tự hỏi... liệu chúng ta có giống nhau không? Có thể người phụ nữ đáng yêu này cũng có khả năng đặc biệt đọc suy nghĩ như tôi.
"Và những người giống nhau không thể đọc được suy nghĩ của nhau sao?"
"Cô có thể nghe thấy nhịp tim đang đập trong lồng ngực em ngay lúc này không?"
"Hmm?"
"Giống như em cũng có thể nghe thấy nhịp tim của cô."
"...."
"Cô... có phải cũng giống em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro