04
tiếng chuông báo thức vang lên phá đám. hắn khó chịu lần mò rồi tắt chuông. lười biếng ngồi dậy, hai tay hắn day day hai bên thái dương, đầu hắn đau như búa bổ.
mà khoan, đúng là hắn có cài báo thức thật nhưng kiểu chuông báo này đâu phải như mọi khi. với lại phòng của hắn màu đen chứ đâu có trắng bệch kiểu này? ngơ ngác nhìn quanh, hắn nhận ra khung cửa sổ đó. ngay cả khi nó được treo chuông gió và có mấy chậu cải hương bên dưới. đó chính là khung cửa sổ tầng năm và cũng không nghi ngờ gì nữa, hắn đang ở trên tầng năm. nhưng khác với lần trước, lần này hắn cảm thấy thoải mái khi ở đây, sự cô đơn hoang tàn của tầng áp mái này đã được vị chủ nhân mới thổi bay.
cánh cửa đột ngột mở ra. bước vào là một chàng thanh niên xinh đẹp. làn da trắng ngà, mái tóc đen ôm sát khuôn mặt với một phần mái che đi vầng trán cao. đôi mắt màu nâu café, sống mũi cao thanh và đôi môi anh đào khép hé đang thở nhẹ. hắn cứ ngơ người ra vì sự xuất hiện đột ngột của anh cho tới khi có tiếng nói nhẹ nhàng:
- cậu tỉnh rồi sao?
- à vâng. - hắn lúng túng - nhưng sao tôi lại ở đây?
- tôi đi ngang qua thấy cậu bị ngất dưới mưa nên đưa cậu về đây.
- thì ít ra anh phải đưa tôi tới tầng ba chứ không phải tầng năm.
- hả? đây là phòng tôi...
- còn phòng tôi ở tầng ba.
jiwoong nghe tới đây thì bàng hoàng. anh và người ấy đã ở gần tới vậy sao?
- à của cậu này. - jiwoong nói rồi đưa cây harmonica cho hắn.
- cảm ơn anh. - hắn nhận lấy nó và cười nhẹ.
lần đầu tiên thấy người ấy cười, jiwoong thấy lạ lẫm quá.
- nó quan trọng với cậu lắm đúng không?
- đây là quà sinh nhật của ba và chị gái tôi.
ba và chị gái hả? chả hiểu sao nhưng biết được tin này anh vui quá. ruột với gan cứ múa hết cả lên.
- chắc họ yêu thương cậu lắm.
- trước đây là như vậy. - hắn chậm rãi nói.
- vậy bây giờ? - jiwoong tò mò.
- họ mất cả rồi. - hắn cười nhạt.
jiwoong lặng người. vậy chắc đây là lí do khiến hắn như ngày hôm qua.
- tôi xin lỗi. - jiwoong lí nhí.
- không sao, anh cũng đâu có biết từ đầu. mà áo khoác tôi đâu rồi?
- bị ướt, tôi hong khô rồi để trên đầu giường cạnh cậu kìa.
- mà sao anh biết tên tôi? lúc đó, rõ ràng có người gọi.
- hả? tôi.. tôi... - jiwoong lúng túng.
hắn bật cười, trông anh lúc này dễ thương ra trò. đôi gò má cũng vì thế mà ửng hồng. hắn xốc cái áo lên thì cạch! hộp băng cá nhân rơi ra ngoài. jiwoong cầm nó lên và ngạc nhiên.
- cậu vẫn giữ nó sao?
- vẫn giữ nó? ý anh là hộp băng này? vậy ra là anh để nó lại à? - hắn thấy mọi việc thật thú vị.
- à... - jiwoong lại càng lúng túng hơn nữa.
- tức là anh nhìn trộm tôi? - hắn được đà lấn tới.
- tôi không cố ý... tại cậu thổi harmonica rất hay.
- vậy à? - hắn bật cười rồi nói - không sao đâu, anh không cần căng thẳng vậy.
- hôm ấy cậu đánh rơi cây harmonica.
- và anh đã cầm nó?
- tôi rất muốn trả lại cậu, cho đến hôm qua..
- ừm. cảm ơn anh.
- sao cậu lại ở trong phòng trà đó? tôi nhớ hôm qua chỗ ấy đóng cửa.
- phòng trà đó của tôi mà, đến lúc nào chả được.
cái gì? phòng trà đó là của hắn sao? jiwoong không giấu nổi ngạc nhiên. vậy ra anh và hắn ở rất gần nhau. jiwoong vẫn nhớ là hôm ấy anh đến thử việc, gyuvin có nói sếp vừa mới đi. nếu ngày ấy anh không đến muộn thì sẽ như thế nào?
- mà này, tên...
hắn định hỏi gì đó nhưng tiếng gõ cửa phá đám vang lên. jiwoong nói xin lỗi hắn và chạy đi mở cửa. hắn ngồi lại và cười cũng chẳng biết tại sao nhưng anh ta rất thú vị. ở bên cạnh người này, dù là lần đầu gặp mặt nhưng hắn thấy thật yên bình và ấm áp. cảm giác gần gũi hệt như hắn đã quen biết anh từ lâu rồi vậy.
hắn quan sát căn phòng tầng năm một cách đầy hứng thú. cách bài trí rất ấn tượng, mọi thứ hài hòa đến mức tuyệt diệu. tầm mắt hắn lướt qua bàn làm việc, hắn thấy rõ đó là những bản nhạc viết tay. trí tò mò trỗi dậy khiến hắn tiến lại gần chúng.
tất cả là những bản chép nhạc dang dở, hắn lật xem từng tờ cho đến tờ cuối và sững sờ trước những gì mình thấy. i'll be - sáng tác kim jiwoong. giấy trắng mực đen quá rõ ràng chẳng thể nhầm lẫn.
jiwoong quay trở lại và trên tay anh là chai sữa tươi. hơi bất ngờ khi thấy hắn đứng trầm ngâm trước cái bàn làm việc cạnh cửa sổ.
- ricky? - jiwoong gọi hắn.
hắn từ từ quay người lại đối diện với jiwoong, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến cho người kia thoáng lo âu. đôi mắt sắc lém của hắn nhìn anh chằm chằm khiến jiwoong lúng túng. anh chẳng biết nên bộc lộ cảm xúc như thế nào nữa, tim anh như chạy ma-ra-tông trong lồng ngực, cảm giác bồn chồn, lo âu xâm lấn hệt như jiwoong vừa làm gì sai vậy.
hắn tiến lên lên trước một bước, mắt vẫn nhìn jiwoong chằm chằm. jiwoong thì chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, anh chỉ cúi gằm xuống mà thôi.
cái giọng khan đặc của hắn chợt vang lên.
- anh là kim jiwoong?
- vâng.. - jiwoong ú ớ trả lời rồi lại nói thêm - cái hôm ở phòng âm nhạc là tôi không cố ý đâu.
không để anh nói hết câu, hắn lấn tới rồi ôm lấy người kia thật chặt. jiwoong ngơ ra chẳng biết làm gì, chỉ nghe trong tim anh có dòng cảm xúc khó tả nào đó trào dâng. hắn đang ở rất gần anh. jiwoong có thể ngửi thấy rõ hương bạc hà lẫn trong chút mùi rượu mạnh trôi qua từ người ấy. jiwoong nghe hắn đang thì thầm vào tai mình.
- jiwoong à, cảm ơn anh, cảm ơn.
hơi thở ấm nóng cùng với những từ ngữ ấy trôi dạt trong trí óc của jiwoong. anh mỉm cười thật nhẹ. anh biết là nếu nghe được thì chắc chắn người ấy sẽ thích mà. cái bài đó chẳng phải anh viết ra để tặng hắn sao? việc hát trong phòng trà chỉ là tình cờ nhưng không ngờ hắn lại nghe được. cả việc ở cùng trong một ngôi nhà, hắn là chủ phòng trà và cả cây harmonica nữa. tất cả như đã được sắp đặt từ đầu.
hắn buông jiwoong ra, nhìn anh rồi cười nói:
- jiwoong à, tôi rất muốn nghe anh hát nó.
jiwoong sực tỉnh và trả lời:
- trên sân thượng có piano.
cả hắn và anh cùng bật cười rồi đi lên sân thượng. tiếng chân gõ đều đều trên nền sàn gỗ cũ. nghe thấy tiếng họ cười nói hòa tan trong gió và vọng lại câu nói của hắn.
- jiwoong à, chiều đi làm nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro