07
bầu trời đêm trùm lên cả khu nhà nhỏ bên bờ sông một màu đen đặc quánh.
tiếng sấm rền vang làm rung cả khung cửa. mưa trút xuống xối xả như ai đó giận dữ. từng cơn gió quét qua những tán cây, gào thét như muốn cuốn phăng mọi thứ.
yunah rúc sâu vào chăn, đôi tay ôm chặt noir vào lòng. cô ghét mưa bão. từ nhỏ tới lớn, mỗi khi trời nổi cơn giông là cô lại co ro như thế này, lặng lẽ chịu đựng.
"đừng sợ nha noir..." cô thì thầm, giọng run run. "tao không thích mưa... nhưng có mày ở đây nên ổn rồi."
ricky nằm yên trong vòng tay cô. cơ thể mèo nhỏ bé run lên nhè nhẹ, không phải vì lạnh—mà vì tim cậu đập loạn nhịp. từng nhịp, từng nhịp, lồng ngực mèo bé xíu chứa đựng một trái tim người.
cậu nhắm mắt lại.
nhưng rồi—chỉ trong tích tắc, cơ thể cậu đột ngột nóng bừng lên. từng tế bào như bị kéo căng, lồng ngực chật chội, hơi thở trở nên khó khăn.
cậu thở gấp.
và rồi—mọi thứ vỡ òa trong khoảnh khắc tiếp theo.
ánh chớp lóe lên.
ricky mở choàng mắt, trái tim đập thình thịch. cậu không còn là mèo nữa. cậu—trở lại thành người.
một cách đột ngột.
cơ thể cao lớn nằm cứng đờ bên dưới lớp chăn bông. yunah vẫn ngủ say, vòng tay nhỏ bé của cô vẫn ôm chặt lấy cậu—giờ đã là cậu trong hình dạng con người.
cậu giật mình, vội vàng ngồi bật dậy, thở hổn hển.
mưa vẫn rơi ào ạt ngoài kia. sấm chớp giật liên hồi. nhưng tất cả những gì ricky nghe thấy lúc này là nhịp đập điên cuồng trong lồng ngực mình.
cậu... đã trở lại.
đáng lý cậu phải vui mừng. đáng lý cậu phải tìm cách rời đi ngay lập tức.
nhưng... tại sao... đôi chân lại không nhúc nhích nổi?
ánh mắt cậu rơi xuống cô gái nhỏ đang ngủ say bên cạnh.
yunah nằm nghiêng, hàng mi dài run nhẹ theo từng tiếng sấm. đôi môi cô mấp máy mơ hồ, như đang gọi tên noir trong giấc mơ.
trái tim ricky thắt lại.
cậu cúi đầu, bàn tay run rẩy chạm nhẹ vào mái tóc cô—mềm mại và thơm mùi cỏ dại. đây là lần đầu tiên... cậu chạm vào cô bằng bàn tay thật sự. làn da cô dưới đầu ngón tay cậu dịu dàng đến mức khiến cậu không thở nổi.
"ngốc thật..." cậu thì thầm, giọng khàn đi vì xúc động.
đôi mắt nâu đen nhìn chăm chú vào gương mặt yunah, từng đường nét quen thuộc mà lại xa lạ đến nao lòng.
ricky nhắm mắt lại.
trái tim cậu—lần đầu tiên—rung động.
bên ngoài, mưa vẫn không ngừng rơi.
cậu ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô ngủ, từng giây từng phút trôi qua như chậm lại.
cậu có thể rời đi ngay bây giờ. có thể trở về với thế giới cũ—những bộ đồ hiệu, những bữa tiệc sang trọng, những ánh đèn không bao giờ tắt.
nhưng...
trong lòng cậu chỉ có hình bóng cô gái nhỏ đang ngủ say dưới lớp chăn mỏng, ôm chặt cậu mèo đã không còn tồn tại. cậu vươn tay, chạm khẽ vào khóe mắt cô.
"xin lỗi..." cậu lẩm bẩm, cười nhạt. "chỉ thêm một chút thôi. chỉ đêm nay thôi."
ricky nằm xuống bên cạnh cô, kéo nhẹ chăn đắp lại cho cô, giữ khoảng cách vừa đủ.
cậu nhắm mắt lại.
lần đầu tiên trong đời—cậu không muốn chạy trốn.
sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên len qua khung cửa, yunah tỉnh dậy, dụi mắt lơ mơ.
cô cảm thấy có gì đó rất lạ.
cơ thể cô không còn ôm lấy noir như mọi ngày. cô bật dậy, mắt mở to, hoảng hốt nhìn quanh.
"noir? noir ơi?"
nhưng tất cả những gì cô thấy chỉ là chiếc chăn trống không. cô bước xuống giường, đôi chân trần lạnh buốt chạm vào sàn nhà ẩm hơi sương.
"noir...?"
tim cô nhói lên.
có một thứ gì đó... biến mất.
bên ngoài, mưa đã tạnh từ lâu.
ánh nắng chiếu xuống những vũng nước lấp lánh, cỏ cây vươn mình sau trận bão đêm.
còn ở một nơi nào đó trong tim cô gái nhỏ—có một khoảng trống dịu dàng vừa được gieo mầm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro