CHƯƠNG 3: Chiếc Gương Đầu Tiên - Hành Lang Mở Cửa

CHƯƠNG 3

Sau khi chơi đùa cùng Remiel, Arvan thiếp đi trên giường lúc nào không hay. Chú mèo cưng ngoan ngoãn cuộn tròn bên cạnh, hơi thở đều đặn như khúc ru êm ái trong yên bình.

Cảm giác an tĩnh hiếm hoi bao trùm căn phòng, như thể mọi lo lắng ngoài kia đã tạm ngừng tồn tại, và nơi đây là một cái kén nhỏ bé, tách biệt khỏi thế giới hỗn độn.

Căn phòng ngủ đơn sơ, ngoài chiếc giường, tủ đầu giường nhỏ, tủ quần áo, ổ mèo và một hộp đựng đồ chơi của Remiel, thì chẳng còn gì khác. Không một vật trang trí, không một dấu vết cho thấy nơi đây từng có ai khác ngoài cậu và Remiel.

Bất chợt, ánh đèn trắng trên trần nhấp nháy vài lần rồi tắt phụt.

Arvan lập tức mở bừng mắt. Một tia kinh hoảng thoáng qua ánh mắt, nhưng cảnh tượng trước mắt còn khiến cậu bối rối hơn.

Căn phòng biến mất. Thay vào đó là một hành lang hẹp, dài hun hút, kéo mãi như nuốt lấy ánh nhìn.

Hai bên tường là gương. Hành lang dài đến đâu, bức tường gương kéo dài đến đó, phản chiếu hình ảnh Arvan từ mọi phía như một mê trận tĩnh lặng.

Lúc này cậu mới cúi xuống nhìn lại mình, Arvan giật mình. Cậu không còn mặc áo choàng tắm nữa, mà là một bộ vest đen, áo sơ mi đen, quần tây cùng màu. Chiếc áo khoác bên ngoài là áo gió của anh trai cậu, thứ duy nhất còn sót lại từ những ngày ký ức còn nguyên vẹn. Cậu vẫn luôn cất giữ nó như giữ lại chút gì thuộc về quá khứ.

Ngoại trừ chiếc áo gió, cậu không nhớ mình từng có bộ đồ này. Arvan thoáng hoang mang, cậu khẽ cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tim cậu lỡ một nhịp. Đây là đâu? Cảm giác trống rỗng quen thuộc lại trỗi dậy, như thể mình từng lạc vào nơi này, qua một giấc mơ xa xăm nào đó...

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại ở đây?

Nhìn về phía trước, hành lang vẫn kéo dài như bất tận. Lạ thay, cậu không cảm thấy sợ, không lo lắng, cũng chẳng có cảm xúc rõ ràng nào. Chỉ là một sự bình thản lạ lùng, có lẽ vì vẫn chưa thấy nguy hiểm.

Cậu quay đầu nhìn lại phía sau. Chỉ là một bức tường xám tro. Trên đó, một con số lớn nổi bật được khắc: 1.

Arvan ngẩng lên, trần nhà đã biến mất, chỉ còn khoảng không đen đặc, sâu thẳm và tĩnh mịch.

Cậu vươn tay chạm thử vào bức tường. Cảm giác mát lạnh và bằng phẳng của bề mặt đá xác nhận rằng nơi này không phải là ảo giác.

Trong lòng cậu khẽ vang lên một suy nghĩ:
“Đây là mơ sao? Nhưng sao lại chân thực đến vậy?”

Tạm gác lại mọi suy đoán chưa có lời đáp, Arvan quyết định tiến về phía trước. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang im lặng như một hồi trống đơn độc, phản chiếu rõ từng nhịp thở.

Từng bước chân cậu đi, vô số bản thể phản chiếu theo. Không ánh sáng, không bóng người, chỉ có chính cậu bị soi rọi từ mọi phía, như thể bị xét nét bởi hàng trăm cặp mắt vô hình.

Không rõ đã đi bao lâu, cuối cùng Arvan dừng lại trước một tấm gương lớn chắn ngang lối đi. Trong đó phản chiếu gương mặt cậu, nhưng kỳ lạ thay, hình ảnh ấy bất động. Không hề nhúc nhích theo cử động của Arvan.

Cậu nhíu mày, nghiêng đầu quan sát. Trong lòng dấy lên cảm giác khó hiểu.

Nó không phản chiếu động tác nghiêng đầu hay cái cau mày thoáng hiện. Hình ảnh trong gương bất động, như một bản sao bị đóng băng. Gương phản chiếu gương mặt cậu, nhưng không mỉm cười, không nghiêng đầu. Chỉ... nhìn. Lạnh lùng, vô cảm như một kẻ xa lạ đội lốt chính mình.

Một linh cảm mơ hồ len lỏi, báo hiệu điều gì đó bất thường.

Ánh mắt trong gương không còn là sự phản chiếu. Nó đang nhìn vào cậu.

Arvan đưa tay chạm thử vào bề mặt gương. Không phải là sự cứng rắn lạnh lẽo như thường lệ, mà là một khoảng không mờ ảo, tay cậu xuyên qua dễ dàng.

Thoáng khựng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, chẳng do dự lâu, Arvan đã quyết định bước vào, liều lĩnh như thể đó là bản năng.

Cậu không biết rằng, ở phía sau, những hình ảnh phản chiếu của chính cậu ở hai bên hành lang đã thay đổi.

Vẫn là hình bóng Arvan, nhưng ánh mắt họ giờ đây đã động đậy. Họ nhìn theo cậu, nặng nề, dò xét và thất vọng.

Giống như đang ngán ngẩm vì lựa chọn của cậu.

Dường như chúng đã biết điều gì đó mà cậu chưa hay biết.

Một không gian rộng lớn hiện ra, mặt phẳng vuông vức trắng tinh dưới chân dường như kéo dài đến vô tận. Xung quanh, bốn bề không còn là những bức tường hay gương phản chiếu, mà là cảnh tượng choáng ngợp của những dải ngân hà xoay vần trong bóng tối.

Ngay giữa sàn nhà, con số “1” khổng lồ được vẽ rõ ràng, tựa như tuyên bố đây là tầng đầu tiên của một thế giới xa lạ.

Bốn phía, hàng trăm, hàng ngàn người đang tụ tập, tạo thành một làn sóng ồn ào vỡ òa bên tai.

Arvan sững sờ tại chỗ.

Âm thanh bủa vây: tiếng thì thầm như lưỡi dao, tiếng bước chân dội lại như nhát búa, tiếng cười vỡ òa vang rền – mọi thanh âm đều châm chích vào thính giác, đẩy cậu vào cơn hoảng loạn.

Tim cậu đập dồn dập, lồng ngực thít chặt đến khó thở.

Cậu phải ép bản thân hít sâu, thở ra, lặp đi lặp lại trong vô thức, nhưng vẫn không tài nào chế ngự được cảm giác nghẹt thở đang dâng lên như một cơn sóng.

Bàn tay Arvan vô thức siết chặt thành quyền. Dù cố gắng kiềm chế, cơ thể cậu vẫn bắt đầu run rẩy. Mồ hôi rịn đầy trán, tầm nhìn trở nên mờ ảo, hoa mắt choáng váng như thể trải qua một cuộc chạy đua đến kiệt sức.

Nơi này là đâu?

Là mơ ư?

Sao lại đông người thế này?

Mình... mình không quen—khó chịu quá...

Đôi chân Arvan rã rời, không thể gượng thêm được nữa. Cậu khụy xuống, ôm chặt lấy đầu gối và đầu, hai bàn tay bịt chặt hai bên tai, cố chặn lại âm thanh đang thiêu đốt thần kinh.

Ồn quá... mình không muốn nghe nữa... ồn ào quá!

Một người đã sống cô độc, lặng lẽ trong suốt bao năm như Arvan, đột nhiên bị ném vào một biển người ồn ào thế này chẳng khác nào một cơn ác mộng. Tâm trí cậu co rút lại, hoảng loạn đến mức không thể nhúc nhích.

Xung quanh, từng tiếng thì thầm lọt vào tai, rõ mồn một, như những lưỡi dao nhỏ bén nhọn:

“Ê, nhìn kìa.”

“Một thằng nhóc? Lính mới à? Sợ đến mức ôm chân ngồi co ro luôn sao, nhát cáy thật.”

“Chắc là lính mới đấy. Dù sao chỗ này cũng dễ ‘thu hút’ người ngoài mà.”

Arvan nhắm chặt mắt, bàn tay siết chặt lấy tai, nhưng giọng nói của những người lạ mặt kia cứ len lỏi vào màng nhĩ cậu.

Lính mới? Dễ “thu hút” người ngoài...? Đây không phải mơ sao?

Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Là vì tấm gương đó ư? Nhưng trước đó... tại sao mình lại xuất hiện trong hành lang đó?

Hàm Arvan siết chặt, cả người căng cứng trong nỗi sợ tột độ.

Bất chợt, một bàn tay đặt lên vai cậu.

Arvan giật thót, tim như hụt mất một nhịp. Ngay lập tức, một dòng năng lượng lạnh lẽo, nặng nề, u ám như đàn kiến độc bò loạn khắp cơ thể, cào cấu tâm trí cậu.

Cậu quay phắt đầu lại.

Đập vào mắt là một người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ phòng độc, mái tóc vàng vuốt ngược gọn gàng, đôi mắt xanh lam sâu thẳm như biển đêm, xuyên thấu vào tận tâm khảm Arvan.

Chỉ một ánh mắt đó thôi, sống lưng Arvan đã lạnh toát.

Cậu bật dậy theo phản xạ, lập tức gạt phắt tay người kia ra và lùi tránh, né tránh như né tà.

Lạnh... lạnh đến thấu xương!

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác trắng dài, bên trong là sơ mi đen, quần tây tối màu, tay đeo găng đen. Dù nửa khuôn mặt bị che khuất bởi mặt nạ phòng độc, nhưng dáng người thẳng tắp cùng khí chất sắc bén như lưỡi dao giấu trong vỏ vẫn không cách nào giấu nổi.

Từng bước chân anh ta sải ra, vững chãi và nặng nề như dã thú săn mồi, ép chặt không gian xung quanh.

Áp lực vô hình lan tỏa theo từng cử động, đè nén người đối diện như một cơn sóng ngầm, khiến kẻ yếu ớt chỉ có thể bất động mà nghẹt thở.

Người đàn ông ấy dường như chẳng buồn quan tâm đến nỗi hoảng loạn của Arvan, vẫn tiến lại gần từng bước.

Arvan sợ hãi, vô thức đảo mắt tìm kiếm xung quanh, hi vọng có ai đó giúp đỡ – nhưng vô ích.

Tất cả những người khác đều chỉ đứng đó. Nhìn cậu bằng một cái nhìn lạnh nhạt, xa lạ, như thể Arvan chỉ là một món đồ trưng bày.

Một bên là quan sát.
Một bên là cô lập.
Và cậu – mắc kẹt giữa hai thái cực – cảm thấy mình nhỏ bé tới mức muốn tan biến.

Nhận thức ấy khiến Arvan chết sững, ngây người ra trong giây lát.

Để rồi khi kịp nhận ra, người đàn ông đã đứng ngay trước mặt cậu và vươn tay ra.

Arvan muốn lùi lại lần nữa.

Nhưng đã quá trễ.

Một cái ôm gọng kìm siết chặt – chiếc áo khoác trắng phủ kín cậu, vây cậu trong một kén băng giá.

Cổ họng cậu thắt lại. Một tiếng thét câm bật ra, rồi lịm dần, chìm vào màn sương tối tăm, mờ mịt.

Cùng lúc đó, luồng năng lượng đen tối ấy thấm vào Arvan như một làn sương lạnh, chậm rãi len lỏi chiếm lấy từng ngóc ngách trong tâm trí cậu, như muốn nhấn chìm mọi suy nghĩ còn sót lại.

Arvan giãy giụa điên cuồng, nhưng vòng tay người đàn ông siết chặt như gọng kìm, giữ cậu cố định trong ngực, không tài nào trốn thoát.

Khó chịu quá! Dồn dập quá! Mình không chịu nổi nữa!

Nguồn năng lượng lạ lùng tràn vào tinh thần Arvan như sóng dữ, xé rách mọi phòng tuyến trong tâm trí. Chúng tan rã rồi trỗi dậy, lặp đi lặp lại không ngừng.

Bức tường kiên cố trong cậu bị đập vỡ và tái tạo liên tục, như một trò chơi tàn nhẫn. Luồng khí lạnh buốt, tối tăm từ người đàn ông kia giáng xuống như tảng đá ném vào ý chí cậu.

Arvan thở hổn hển, thân thể run rẩy không ngừng trong vòng tay người đàn ông kia. Đối phương chỉ bình thản vỗ nhẹ lưng cậu, cằm khẽ tựa lên đỉnh đầu như thể đó là một cử chỉ quen thuộc.

Nguồn năng lượng của người đàn ông ấy nặng trĩu – chứa đầy phẫn nộ, đau đớn và trống rỗng.

Arvan cảm nhận rõ ràng từng mảng cảm xúc đen tối ấy nhào tới, không biết vì sao, chỉ biết chúng cuộn trào và không ngừng đè nén cậu.

Xung quanh, tiếng xì xào nổi lên:

“Đó là Hội trưởng của Golden Snake à? Sao anh ta ôm lính mới vậy?”

“Ai mà biết? Hoặc đang an ủi?”

“Đừng đùa! Anh ta nổi tiếng là tảng băng sống đó!”

“Lính mới kia quen Chỉ huy sao?”

“Trời ạ! Cảnh này hiếm lắm đó! Phải chụp lại mới được!”

Arvan bịt tai, cố chặn tiếng ồn và hỗn loạn tràn vào đầu. Cậu không hề hay biết luồng năng lượng nặng trĩu từ người đàn ông kia đang dần tan, lặng lẽ hòa vào biển tinh thần mình.

Người đàn ông khẽ thở ra, ánh mắt xanh thẳm lặng lẽ nhìn dáng người nhỏ bé run rẩy trong vòng tay.

Arvan mệt lả, toàn thân buông thõng. Cậu dựa hẳn vào lồng ngực vững chãi ấy, hơi thở đứt quãng, mặt đỏ bừng như sốt.

Arvan cắn chặt môi, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn. Cơn đau như hàng nghìn vết cắt và kim nhọn xuyên qua đầu, xé rách ý thức. Mọi thứ mờ dần, và cậu không biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa.

Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ biết bản thân như đang rơi xuống vực — không đáy, không phương hướng. Tất cả trở nên quá sức.

Cơ thể này sắp gục. Từng hơi thở đều khô rát.

Nhưng… mình cảm nhận được... dòng năng lượng ấy, đang lùi dần…

Caelus vẫn chưa rời mắt khỏi Arvan, nhưng bóng hai người đang đổ dài bất chợt bị cắt ngang bởi một đôi giày đen bước vào khung hình.

Một người đàn ông khác tiến lại gần, cao tầm mét tám, tóc đen, mắt vàng sẫm, khuôn mặt điển trai. Trang phục sơ mi đen và quần tây đồng màu khiến anh ta đồng điệu với người đàn ông mắt lam.

Anh nghiêng đầu, bắt gặp cái đầu nhỏ ló ra từ lớp áo của Chỉ huy, rồi hỏi với vẻ tò mò.
“Chỉ huy à, anh đang làm gì với cậu lính mới lạ mặt kia vậy? Là người quen, hay đang... bắt nạt lính mới đấy?”

Từ “bắt nạt” lọt vào tai cậu, khiến cơ thể càng thêm run. Nhưng bàn tay người kia vẫn giữ nguyên một nhịp – không siết chặt, không buông ra. Chỉ là... vững chãi.

Ngay lúc đó, một người nữa bước tới, diện mạo giống hệt như người vừa rồi, bước tới và khoác tay qua vai anh ta, giọng đùa cợt: "Nè nè, Chỉ huy à~ Đừng nói là..."

Câu hỏi của Cain chưa kịp kết thúc thì ánh mắt lạnh lùng của Chỉ huy đã khẽ liếc qua.

“Guide.” Người đàn ông mắt lam nói gọn lỏn.

Chỉ một từ — đủ sức chặt đứt mọi tiếng xì xào, khiến không khí như đông cứng trong khoảnh khắc lạ kỳ.

Guide. Những cá thể hiếm hoi, vô cùng quý giá với các Esper, luôn được săn đón như báu vật.

Trong hàng trăm Esper, chỉ có vài chục Guide. Mà nếu xét đến độ tương thích tinh thần cao, con số ấy càng khan hiếm hơn. Dù là cấp D hay cấp A, một Guide vẫn cực kỳ cần thiết với bất kỳ Esper nào.

Và giờ, cái danh xưng ấy vừa vang lên – như một vòng khóa siết chặt Arvan vào định mệnh mới. Quý hiếm? Được săn đón? Cậu chỉ thấy hoang mang đến nghẹt thở.

Như thể không phải cậu đang cảm nhận người kia, mà là bị cuốn vào toàn bộ bản ngã vỡ vụn của hắn.

Giây sau, mọi thứ trở nên ồn ào. Âm thanh hỗn loạn vang vọng khắp đại sảnh như thể muốn nuốt chửng khoảng lặng vừa rồi.

“Lính mới kia là Guide à? Nhìn không ra luôn đấy.”

“Tôi cứ tưởng là một Esper. ‘Labyrinthus Siderei’ vốn đâu cho Guide vào nữa mà?”

“Hay do cậu ta mới thức tỉnh? Nhưng lạ thật, tôi chẳng cảm nhận được năng lượng nào đặc trưng của Guide cả.”

“Chắc xui rồi. Dù có đi cùng Hội trưởng Golden Snake thì Guide đó cũng khó trụ được trong không gian này.”

“Thật phiền. Một Guide thôi mà cũng khiến cả đại sảnh nhốn nháo.”

“Nếu là Guide cấp A thì Bang hội Golden Snake trúng mánh to.”

“Không cần cấp A đâu. Dạo này mấy Guide cấp thấp lại có độ tương thích cao hơn cấp cao cơ.”

“Nói gì thì nói, có người mới xuất hiện trong ‘Labyrinthus Siderei’ thì chắc chắn là có biến động rồi.”

“Đừng nói thế chứ... Không chết thì cũng dễ hoá điên. Tôi không muốn tâm trí mình bị ảnh hưởng đâu.”

Xung quanh đều là những tiếng nói bàn tán. Người đàn ông được gọi là Hội trưởng Bang hội Golden Snake này vẫn nhẹ nhàng ôm Arvan, vạt áo trắng phủ lấy thân hình nhỏ bé kia. Arvan khẽ hé mắt, đôi đồng tử mờ nhòe như vừa trồi lên từ biển sâu. Nhưng không ai nhận ra điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro