(4)Xuân tàn hoa tang
Cảnh báo: Cả chương này chỉ là thơ, không phải văn xuôi. Nếu không thích thì mời đi, con tác giả này tôn trọng hòa bình.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Một màu trắng xóa bao trùm cả chân trời
Có người rộn ràng nao nức
Có người khóc nức khăn thương
Có người ủ dột, nặng tình
Có người mắt liếc lại cười hả hê.
Cớ vì ai hả Thần Chết?
Sao cứ phải nhắm tói người ta thương
Đêm ấy chỉ một mình ta, quỳ trên nấm mộ
Khóc than cho người con trai ấy
Cái chết oan uổng hết sức đau thương.
Một mình ta bên nấm mộ người
Quỳ dưới đây mà khóc nghẹn lòng
Tại sao cái xã hội này lại bất công đến vậy?
Tha hóa vì tiến, thật!
Hỡi ôi, những con người kia,
Không còn nhân cách,hèn yếu
Ta thấy họ nhu nhược, vì đồng tiền mà đánh mất bản thân.
Mong người xá tội cho ta, hỡi người thương
Vì con tim ta đau quặn
Giọt lệ rơi, làn đất lạnh lẽo
Ta vì tình mà hóa kẻ si tâm
Chết thảm thương bên cạnh người
Ta không thể đào lại quá khứ
Lẽ ta hèn nhát hay sợ sệt?
Ta không thể!
Vậy xin hãy đón nhận ta, cho phép ta về cùng người.
Nơi an nghỉ của người thương"
Pov: đang buồn, viết vội, vô cảm. Thông cảm cho ta nhé
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro