Chương 17
17.
Rin bế ngang Sae sau cuộc mây mưa, chậm rãi bước lên cầu thang dẫn tới tầng hai, động tác cẩn thận như nâng niu một món đồ quý giá. Nó kìm nén sự bồn chồn trong lòng, cúi mắt nhìn anh trai nằm gọn trong vòng tay mình. Lúc này, Sae trông mong manh lạ thường, cảm giác tội lỗi bao bọc trái tim Rin, nhưng sâu thẳm, nó lại thấy một chút hưng phấn, muốn khắc ghi hình ảnh này vào lòng.
Sae theo bản năng muốn giấu mặt vào ngực nó, không muốn để đứa em trai chứng kiến sự thảm hại của mình, nhưng anh đã kiệt sức, chẳng còn tâm trí để ý. Bộ yukata bẩn thỉu quấn hờ trên người anh, tóc đỏ đậu dính bết vào má ướt mồ hôi, tình dục vẫn chưa hoàn toàn rút khỏi cơ thể.
"Anh..."
Đến giờ, Rin vẫn không tin nổi đây không phải ảo giác. Trái tim nó đập thình thịch, như một đứa trẻ vừa làm điều xấu.
Bình minh sắp đến, bố mẹ có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào. Rin buộc phải ngừng đòi hỏi từ anh, tiếc nuối đón tia nắng đầu tiên của buổi sáng. Trời sáng, giấc mơ cũng tan.
Rin giữ bình tĩnh, dọn dẹp sơ qua căn phòng tatami, rồi bế anh lên phòng. Căn phòng ngủ phụ từng là của cả hai, nhưng giờ chỉ còn là phòng riêng của nó khi ở nhà.
...Quả nhiên làm quá rồi.
Rin đầy áy náy. Nửa đêm sau nó mất kiểm soát, chẳng hề chu đáo, chắc chắn anh sẽ rất ghét nó. Tâm trạng nó lẫn lộn, nhẹ nhàng đặt Sae xuống giường, như đối với một món đồ dễ vỡ, nhưng đã muộn, những vết bầm tím trên eo anh như bản án dành cho nó.
Rin thấp thỏm muốn kiểm tra tình trạng của anh, đối diện hậu quả mình gây ra khiến nó xấu hổ không chịu nổi. Nó chậm rãi mở áo yukata, đập vào mắt là tinh dịch chảy dọc đùi trong hồng rực của anh, đọng lại trên mảnh vải vốn đã ngập chất lỏng dâm mỹ, khiến Rin đỏ bừng mặt.
Xuất vào trong nhiều quá.
"Anh hai... nằm nghỉ thêm chút đi, em sẽ giúp anh lau sạch." Rin cứng nhắc lên tiếng, nhìn Sae nhắm mắt, nó căng thẳng tột độ, "Xin lỗi."
"...Để lát nữa anh tự làm." Sae chậm rãi đáp, khiến Rin sững sờ. Anh bình tĩnh như thường ngày, dấu vết của cuộc mây mưa như chẳng để lại chút gì trên gương mặt anh, "Bố mẹ sắp dậy rồi, hai người chen trong phòng tắm sẽ rất kỳ quái."
"Nhưng..." Rin chua xót, muốn nói lại thôi. Nó biết một khi anh đã quyết, sẽ chẳng thay đổi, dù là khi làm tiền vệ trên sân, từ bỏ giấc mơ cùng nhau trở thành số một thế giới, giải nghệ ở đỉnh cao, làm huấn luyện viên đội tuyển Nhật Bản, hay cả việc kết hôn.
Cuộc đời Itoshi Sae chưa từng dừng lại vì nó. Dù đã cùng trải qua một đêm như thế, Rin tin chắc, khi trời sáng, anh sẽ chẳng ngoảnh đầu, tiếp tục con đường định sẵn, như bao năm qua.
Lần làm tình điên rồ này, với Sae, chỉ là một chút thương xót, một khúc nhạc đệm nhỏ trong đời anh.
Nhưng với nó, là giấc mơ cả đời chẳng thể quên.
Rin cam chịu chấp nhận kết cục này. Sự quấn quýt giấu trong bóng đêm như hoa trong gương, trăng dưới nước, đủ để nâng đỡ hành trình tu tập tương lai của nó.
Chỉ cần được tiếp tục nhìn anh là đủ rồi.
Đã nhận được quá nhiều thứ vượt ngoài tưởng tượng, không nên tiếc nuối .
Tham lam quá chỉ phản tác dụng.
"Giờ anh chỉ muốn nghỉ ngơi." Sae cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của Rin, vô cảm nhìn đứa em trai đang lúng túng bên giường, như đã quên đi sự quấn quýt của họ, "Em không ngủ sao?"
Rin cười khổ, lắc đầu. Nó sợ sự dịu dàng lúc này sẽ tan biến khi tỉnh giấc, giờ nó chỉ muốn ngồi bên giường, ngắm anh, chẳng làm gì cả.
"Cứng đầu thật." Sae thở dài, mắt lơ đãng nhìn trần nhà, trầm ngâm, "Lâu rồi anh em mình không ngủ cùng nhau ở đây."
"Mười chín năm."
"...Lâu thế rồi."
Quả nhiên anh chẳng để tâm, chỉ mình em đếm thời gian xa cách. Rin cay đắng gật đầu. Khi thấy anh vỗ nhẹ lên gối bên cạnh, nó như nhìn thấy ảo giác, trái tim đột nhiên ấm áp.
"Em cũng thức cả đêm rồi."
Như hồi nhỏ. Rin nhẹ nhàng nằm xuống bên anh, nghiêng người nhìn anh đang nằm ngửa, giữ một khoảng cách xa, không dám tiến gần. Sae im lặng hồi lâu, chậm rãi quay sang đối diện nó, đôi mắt xanh thẳm giống hệt phản chiếu gương mặt phức tạp của nhau.
Mái tóc đỏ đậu trải trên gối trắng tinh, một lọn tóc tai anh rơi vào môi khi nghiêng đầu, khiến Rin như lạc vào cõi mộng.
Khi làm tình với anh trai, lọn tóc ấy luôn lắc lư trước mắt nó.
"Em ôm anh thêm lần nữa được không?"
Chỉ muốn kéo dài chút ấm áp này.
...Sae.
Sae khẽ gật đầu, ngầm cho phép sự tùy hứng của nó. Rin hít sâu, chậm rãi tiến gần anh trong bộ yukata lỏng lẻo, cẩn thận ôm lấy Sae mệt mỏi, nhưng không dám siết chặt.
Dù ôm chặt thế nào, cũng chẳng thể mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Giờ đây, sâu trong cơ thể anh vẫn đầy dấu vết của nó, nhưng Rin chẳng thể chắc chắn Sae thuộc về mình.
Thơm quá... Mắt Rin cay xè, mũi ngập trong mùi dầu gội nhàn nhạt của anh, khiến nó yên tâm lạ lùng. Hồi nhỏ, nó cũng ngửi mùi hương của anh để chìm vào giấc ngủ, hơi thở của Sae luôn tràn ngập trong mộng.
"Ngủ đi."
Giọng Sae như đưa cả hai về những đêm ấm áp mười chín năm trước.
Anh hai quả nhiên rất dịu dàng. Dù chẳng cảm nhận được chút yêu thương nào từ Sae, nó vẫn mãn nguyện.
Vì Rin đã thề trong lòng, sẽ âm thầm bảo vệ anh cả đời.
Rin nhắm mắt, vùi mặt vào hõm vai anh, dứt khoát chấm dứt giấc mơ ngắn ngủi này, ý thức như bị Sae cướp mất ngay giây tiếp theo.
Có thể gặp lại không, Sae.
Vòng tay anh quá đỗi bình yên, Rin lần đầu sau bao năm cảm nhận được sự ấm áp, đắm mình trong đó, không thể thoát ra. Đến khi vô thức muốn lấy can đảm ôm chặt anh, lại chỉ vồ vào khoảng không, Rin mới giật mình ngồi dậy— Sae như làn khói mỏng, chẳng thể nắm giữ, trượt qua kẽ tay nó.
Căn phòng yên tĩnh, sáng rõ, sạch sẽ ngăn nắp. Ký ức về cuộc mây mưa ấy như đã bị nó thay thế cùng quả táo dính tinh dịch, như chưa từng xảy ra.
Giấc mơ thực sự tỉnh rồi.
Một cảm giác trống rỗng dữ dội ập đến, Rin ngồi ngẩn trên giường, như người lạc lối, mãi không thể xoa dịu nỗi mất mát trong lòng.
Họ dùng cái ôm lặng lẽ, từ biệt đêm điên rồ ấy.
Rin kéo rèm, mưa phùn vẫn rơi, nước đập vào kính, đan xen ngang dọc. Tiếng ve sáng hè vẫn râm ran, khiến nó bực bội.
Bước xuống cầu thang, đầu óc Rin hiện lên hình ảnh gần bình minh, khi nó bế anh hai mong manh lên lầu, và đùi trong anh đầy tinh dịch... chẳng có chút thực cảm. Những phút thân mật ấy thực sự xảy ra sao? Hay chỉ là ảo giác sau khi uống thuốc tối qua?
Rin nhìn bữa sáng mẹ dọn ra, nuốt không trôi, đầu óc ngập hình ảnh Sae. Đến giờ, nó vẫn chẳng có cảm giác chân thực, không hưng phấn như tưởng tượng, chỉ còn áp lực và tê dại.
Chúng ta thực sự làm tình sao?
Rin đờ đẫn nhai thức ăn, mãi đến khi mẹ lo lắng lên tiếng, nó mới giật mình.
"...Rin?" Mẹ ngồi đối diện, nghi hoặc nhìn sắc mặt xanh xao của nó, "Không ngủ ngon à?"
"Con ổn." Rin xúc một thìa chawanmushi, máy móc đưa vào miệng. Mắt nó lơ đãng, vô thức tìm kiếm bóng dáng ấy.
"...Anh hai đâu ạ?"
"Đang gọi điện ngoài kia, công việc bận lắm thì phải." Mẹ khuấy đậu natto, hạ giọng, "Rin, làm em thì cũng phải quan tâm anh trai nhiều hơn. Mẹ thấy lần này Sae về, có gì đó không ổn."
Rin ngẩn ngơ nhìn mẹ đầy lo âu, lòng nặng trĩu.
"Đừng thấy anh con bình tĩnh mà nghĩ nó không có nỗi lo." Mẹ thở dài, "Dù gia đình mình ít gặp nhau, nhưng làm mẹ, mẹ vẫn hiểu con trai mình."
"Con cũng không rõ." Rin đáp cứng nhắc, thấy bố cầm báo kéo ghế ngồi xuống, nhưng trong lòng lại đoán liệu anh có cố tình tránh nó không.
Sao có thể. Sae chắc chắn sẽ giả vờ mất trí nhớ, vì anh giỏi nhất là làm như chẳng có gì.
"...Rin, hôm qua thế nào?" Bố ngồi đối diện, lật báo, do dự mãi mới hỏi, "Con chuẩn bị chu đáo thế, chắc đối phương cũng rất hài lòng."
"Gặp một lần thì làm được gì." Mẹ căng thẳng về chuyện này, thận trọng nói với đứa con trai vốn ghét xem mắt, "Mấy hôm trước Rin còn cùng mẹ xem ảnh vài cô gái, đều có thể thử tiếp xúc một chút... nhưng chuyện tình cảm, mẹ không ép."
Rin muốn dứt khoát từ chối mọi cuộc xem mắt sau này, vì nó đã tìm được niềm tin để tiếp tục tu tập, cũng chẳng muốn ép mình quên Sae bằng mọi cách.
Lý do rất đơn giản, sau đêm qua, Rin nhận ra cả đời này nó chỉ yêu một mình Sae, tình yêu ấy đã thấm vào xương tủy, chẳng thể thay đổi. Cưỡng ép sự thật chỉ khiến nó lại rơi vào bế tắc.
Rin đột nhiên cảm thấy mình trở nên thông suốt. Dù tình cảm này không có kết quả, nó sẽ không còn cố chấp như trước. Vì anh hai đã dùng một đêm để xoa dịu nỗi đau của nó, và đêm ấy sẽ là khoảnh khắc quý giá nhất đời nó.
...Coi như, đã từng sở hữu.
Giờ đây, Rin cố thuyết phục mình, không phải mọi thứ đều cần kết quả, chỉ cần có được vài khoảnh khắc trong quá trình là đủ.
"Từ giờ con sẽ không đi..."
Rin vừa mở miệng đã bị mẹ đã cắt ngang. Mẹ như cảm nhận được gì, quay ra gọi: "A! Sae, gọi xong rồi? Mau ăn sáng đi."
Rin nghe tiếng bước chân từ sau lưng ngày càng gần, hơi thở nó khựng lại, cảm xúc lẫn lộn trào dâng. Sae mặc đồ ở nhà, mang theo mùi sữa tắm tươi mát, bình thản đi ngang ghế nó, kéo ghế đối diện ngồi xuống.
Cạch—
Ánh mắt Rin lập tức khóa chặt vào Sae, chẳng thể rời. Đôi mắt cháy bỏng lướt qua lông mày, môi, yết hầu, xương quai xanh của anh... Rin thừa nhận, nó lại động lòng.
Hết cứu rồi.
Khi thấy mặt anh, Rin từ u uất bỗng như được bơm năng lượng, nỗi phiền muộn tan biến. Nó bất lực thừa nhận mình vô phương cứu chữa, hèn mọn đến mức chỉ cần cảm nhận anh còn bên cạnh đã mãn nguyện.
Dù sao, em từng nghĩ quan hệ của chúng ta mãi chỉ dừng ở anh em, nhưng vẫn có cơ hội sở hữu giấc mộng đẹp mà anh dệt vì nó.
Đây đã là thu hoạch ngoài ý muốn trong đời.
Dù trong lòng anh, họ là gì, Rin vẫn cố chấp, đơn phương xem Sae là người yêu trong tưởng tượng, chỉ nghĩ thôi đã khiến lòng nó rạo rực.
"Sae, giúp mẹ xem chút, cô gái nào hợp gu Rin." Mẹ cười, mở album điện thoại, cho Sae xem ảnh vài cô gái.
"Mẹ..." Rin câm nín, nhìn chằm chằm Sae vô cảm, dứt khoát, "Con không đi xem mắt nữa, đừng nhắc chuyện này nữa nhé."
Sae khẽ thở dài, hơi nhíu mày trước sự bộc phát của nó. Rin nhìn thấy, lòng hiểu rõ diễn xuất của anh luôn giỏi, dù biết tình cảm của nó, vẫn có thể giả vờ chẳng hay biết bao năm.
Bố mẹ trêu rằng đứa con trai út lại giở chứng.
"Lại bắt đầu rồi, Rin đúng là..." Mẹ lật ra ảnh một cô gái ngọt ngào, đưa điện thoại cho Sae, "Hôm đó Rin rõ ràng bảo đều được, bố mẹ các cô gái này đều là fan của Rin, rất ưng ý nó."
"Sae làm anh chắc hiểu sở thích của em trai chứ?" Bố hỏi.
"Con không rõ lắm, nó thích là được." Sae đáp ngắn gọn.
Câu nói của anh khiến Rin bực bội, nhưng nó chẳng thể giận anh. Nó lại rơi vào sự bất lực với mối tình này, luôn dễ dàng bị Sae nắm thóp, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.
"Sae, cuộc gọi vừa nãy là từ nhà thông gia đúng không?" Bố hỏi Sae đang uống trà, "Nghe hai người nói lâu lắm, thế nào rồi?"
"...Vâng, mọi chuyện còn phải xem Rin nghĩ như nào." Sae chậm rãi đặt tách trà, nhìn Rin, không phải hỏi mà như thông báo, "Tối nay đi Tokyo với anh, tiếp khách."
"Hả?" Rin bất ngờ, đang kỳ nghỉ, có việc gì chứ?
Mà lại là tiếp khách cùng nhau.
"Rin, anh con thực sự rất quan tâm đến công việc của con! Hồi con chuyển đội, còn cãi nhau với anh đúng không?" Mẹ nghiêm túc dạy bảo đứa con trai út còn non nớt trong mắt bà. Trước đây bà hỏi Sae về chuyện chuyển đội của Rin, chỉ nhận được im lặng, bà chẳng cần nghĩ nhiều, chắc chắn hai anh em lại bất hòa, như lần ở Paris.
"Không có." Sae trả lời trước Rin, "Chỉ là con xen vào chuyện của em."
Rin muộn màng hối hận, vì tâm trạng nó giờ khác hẳn buổi tiệc hôm ấy. Ở buổi tiệc với lãnh đạo RE•AL, nó cố chấp muốn gây sóng gió trong lòng Sae chỉ để trút giận, quá trẻ con. Giờ đây, Rin chỉ mong anh quan tâm nó nhiều hơn, dù chỉ một giây.
"Lần này là người phụ trách đội tuyển Nhật Bản mời, đúng không?" Bố giải thích lý do buổi tiệc đột xuất, "...Đội tuyển chắc đã nhờ nhà thông gia lâu rồi. Dù Rin không muốn gia nhập, nhưng bữa này, nể mặt bố vợ Sae, con đi nhé."
"Không đi cũng chẳng sao, đỡ phiền." Sae thẳng thắn nói, "Còn hai năm nữa là World Cup, đội tuyển Nhật Bản bùn nhão chẳng trát được vôi, dù có Rin cũng không cứu được."
"...Nhưng đá World Cup cũng là cơ hội tốt." Mẹ cười, gợi ý với Rin, "Biết đâu đấy."
"Vô địch là bất khả thi." Rin đồng ý với Sae, "Con đá ở châu Âu, sắp xếp thời gian cũng rất phiền phức."
"Nhưng em thích thử thách những điều bất khả thi mà." Sae bất ngờ nói, khiến lòng Rin rung động. Nó ngẩng lên nhìn anh, Sae lặng lẽ tránh ánh mắt, "...Đi hay không tùy em."
"Đi."
Rin đột nhiên đổi thái độ, trả lời dứt khoát, khiến bố mẹ ngạc nhiên cảm thán.
"Con muốn đi cùng anh hai."
Chỉ cần được ở bên anh, đi đâu cũng được.
Sae cúi mắt, im lặng gật đầu. Khi hàng mi khẽ động, đôi mắt xanh thẳm giống nó ánh lên cảm xúc phức tạp, Rin chẳng đoán được, nhưng trực giác mách bảo, đó là bí mật của họ.
"Xoạch—" Rin mở ô trong suốt, bước từ hiên nhà vào màn mưa. Trước cửa là chiếc Nissan GTR đen chờ xuất phát. Nó nhanh bước lên ghế phụ, cẩn thận gấp ô, đóng cửa.
"Chậm chạp." Sae liếc đứa em trai hơi lúng túng, mất kiên nhẫn, "Mặc vest phiền lắm à?"
Thực ra vì em đứng trước gương chỉnh tóc bằng gel lâu lắm, muốn giống anh.
"Xin lỗi..." Rin nhìn anh cũng mặc vest, tim đập thình thịch, anh hai quả nhiên đẹp trai, "Để anh đợi lâu rồi... em lái được không, anh nghỉ chút?"
"Không cần."
Ánh mắt Rin rơi trên tay Sae cầm vô-lăng, gân xanh nổi nhẹ trải lên mu bàn tay, lan đến cổ tay, ẩn dưới chiếc Patek Philippe tinh xảo.
Gợi cảm quá. Rin cố chuyển ánh nhìn, quay ra cửa sổ, ngắm giọt mưa trôi trên kính, để dịu đi sự bồn chồn.
Brừm— Cảm giác đẩy lưng khi siêu xe tăng tốc chẳng giúp Rin bình tĩnh, càng khiến nó hoảng hơn là mùi nước hoa gỗ thoang thoảng của anh lấp đầy không khí.
Gió mát từ điều hòa thổi khô hơi ẩm mang theo, vệt nước trên kính chắn gió bị cần gạt xóa sạch, lặp đi lặp lại. Sae bật nhạc, chọn ngẫu nhiên bài đang hot trên chart Oricon.
Giọng ca sĩ nữ kể câu chuyện tình qua giai điệu, âm điệu du dương giúp Rin bình tâm đôi chút.
Sự ăn ý giữa hai anh em lúc này đạt được, chẳng ai nhắc đến chuyện điên rồ tối qua.
Như chưa từng xảy ra.
"...Tìm được nhà bên đó chưa?" Sae phá vỡ im lặng, liếc nó, một tay điều khiển vô lăng, rẽ cua.
"Chưa, anh có gợi ý gì không?" Rin nhìn xe phía trước lao vun vút trong mưa, bắn tung tóe, "Anh sống bên đó hơn chục năm rồi."
"Anh gửi em vài địa chỉ, thấy chỗ nào hợp thì dọn qua." Sae nhẹ nhàng tặng quà chuyển đội cho nó, "Dù có một căn em từng ở."
Quả nhiên bị phát hiện từ lâu. Hồi trẻ ngông cuồng, nó ngang nhiên xâm nhập nhà Sae khi anh vừa giải nghệ về nước, trút bỏ mê luyến điên cuồng với Sae, lúc ấy còn tưởng mình kín kẽ. Rin xấu hổ, giờ nó chẳng thể làm những chuyện quá đáng ấy nữa.
Bao năm qua, mối tình không thể phơi bày này chắc đã gây nhiều phiền hà cho anh.
"...Xin lỗi." Rin ngượng ngùng xin lỗi vì sự lỗ mãng xưa kia, rồi từ chối ý tốt của anh, "Anh hai, em không còn là trẻ con, nhà em tự tìm."
Rin lại nghĩ lung tung, liệu đây cũng là sự thương xót của anh?
Và Sae, quả nhiên vẫn chỉ xem nó là em trai.
Sao Sae có thể bình thản đối diện đứa em trai từng làm tình với mình, như chẳng có gì?
"Tùy em." Sae như thấy dáng vẻ người lớn của nó thú vị, khẽ quay sang nhìn Rin đang ngượng ngùng, "Còn hơn một tiếng nữa, muốn ngủ thì ngủ đi."
Rin nhắm mắt, chẳng chút buồn ngủ, nhạc trong xe tự động chuyển bài. Nó và Sae luôn ở trong trạng thái im lặng thế này, đây là nhận thức chung bao năm giữa họ, còn chẳng thể coi là anh em hòa thuận.
Và thái độ hôm nay của Sae cho thấy anh chẳng muốn nhắc lại đêm qua.
Sae có hối hận vì làm tình với em trai không? Rin không kìm được, nhớ lại đêm qua, nôn nóng muốn xác nhận liệu anh có tiêu cực với mối quan hệ này, nhưng chẳng biết mở lời thế nào.
Bắn vào trong nhiều thế, chắc anh phiền lắm khi dọn dẹp.
Rin hối hận vì về sau đã mất lý trí, nó không chỉ làm nhiều lần, mà lần nào cũng xuất vào trong. Nó cố nhớ lại, liệu mình có nói gì khó nghe? Hay làm gì quá đáng?
Nhưng với Sae, dù nó có quá đáng thế nào trong lúc ấy, cũng chẳng thể quá đáng hơn việc làm tình với em trai ruột.
Rin nhớ lại vẻ mặt đau đớn của Sae, đến cuối cùng còn khổ sở đến chảy nước mắt sinh lý, nó xót xa. Nó biết, anh chỉ khóc vì đau thể xác, nửa đêm qua nó quả thực quá thô bạo.
Rin kết luận, sự điên cuồng của nó chắc chắn khiến trải nghiệm của anh rất tệ.
Thật tệ mà.
"Đến rồi."
Rin ngừng giả vờ ngủ, theo Sae xuống xe. Tokyo vẫn mưa phùn, trước mắt là một khu vườn Nhật thanh lịch. Đây là nhà hàng kaiseki ba sao Michelin, Rin từng nghe chỉ khách quen mới đặt được chỗ trước một tháng, đủ thấy người phụ trách đội tuyển Nhật Bản dụng tâm thế nào.
Nhân viên mặc kimono đón xe bước tới, Sae tùy ý đưa chìa khóa, rồi theo một nữ nhân viên khác dẫn lối qua con đường vườn thanh tịnh.
Sột soạt... Tiếng bước chân hòa với tiếng vải quần cọ xát, giày da giẫm lên đá ướt bắn tung tóe.
Rin theo sau, ngẩn ngơ nhìn lưng anh. Những giọt mưa trong suốt đọng trên bộ vest đen của Sae, như chuỗi ngọc phủ lên anh. Tối qua, tay nó đã đặt lên tấm lưng này, da thịt chạm nhau, vuốt ve cánh xương bướm giữa các đốt xương.
Họ cũng từng đắm mình trong bầu không khí mơ màng ấy, chìm vào đầm lầy của sự thân mật.
Tiếng ve đêm hè râm ran, đèn đá trong vườn sáng lên, điểm xuyết cho cây cối cao thấp.
Xoạt— Nữ nhân viên đẩy cửa gỗ, hiện ra khung cảnh xanh mướt ngoài hành lang, cổ thụ tràn sức sống, uy nghiêm dưới bầu trời tím biếc, như chiếc ô khổng lồ khẽ đung đưa trong gió.
"Cầu thủ Rin, lâu rồi không gặp."
Rin mới nhớ ra, từng vô tình đọc tin tức—người phụ trách đội tuyển hiện tại là Anri Teieri, quản lý của nó ở Blue Lock năm xưa.
"Huấn luyện viên Sae, cụ ông vẫn khỏe chứ?" Anri ngồi quỳ trước bàn thấp, nhìn hai vị khách quý vào chỗ, căng thẳng siết chặt tài liệu trong tay.
"Khỏe lắm." Sae nhàn nhạt đáp, nhìn người đàn ông da trắng bên cạnh Anri, chuyển sang tiếng Anh, "Huấn luyện ở Nhật thế nào?"
"...Đường phải đi còn xa lắm." Người đàn ông nhún vai bất lực, nhìn Rin, "Dĩ nhiên, nếu cầu thủ Rin tham gia, con đường này có thể bớt khó khăn."
Rin nhận ra người đàn ông trung niên này, từng là huấn luyện viên của Inter Milan, đội bóng mạnh của Ý, nay được đội Nhật Bản trả lương cao mời về.
"Vậy nên, xin cầu thủ Rin nghiêm túc cân nhắc." Anri vẫn nhiệt huyết với bóng đá như xưa, trịnh trọng đưa tài liệu cho Rin, "Kế hoạch Blue Lock năm nay sắp khởi động, chắc chắn cầu thủ Rin vẫn theo dõi dự án này. Máu mới đã được bơm vào, chỉ thiếu người dẫn đường cho lũ trẻ. Chúng tôi cũng sẽ thương thảo với các cầu thủ Blue Lock khóa đầu, để đội Nhật Bản hai năm sau không còn tiếc nuối."
"Cô Anri chỉ là người tạm thay, sao phải tận tâm đến thế?" Người đàn ông trêu đùa, "Mà nói thật, các trưởng ban đội tuyển quốc gia Nhật đều là những quý cô quyết đoán, tôi khâm phục."
Rin nhìn anh khẽ gật đầu, lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Dù nó thừa nhận người phụ nữ từng là chị dâu mình rất xuất sắc trong công việc, nhưng thấy Sae công nhận người khác, dù chỉ chút ít, cũng khiến nó không thoải mái. Huống chi, người đó còn là vợ hợp pháp của anh.
Ghen với người đã khuất, đúng là trẻ con.
Cửa phòng lại mở, nhân viên mang món khai vị trình bày tinh tế. Nữ nhân viên giới thiệu món bằng giọng dịu dàng, Rin chẳng nghe, nuốt đại.
Nhưng Rin không muốn lặp lại buổi tiệc ở Paris tại Tokyo, không muốn vì thái độ tệ mà khiến anh nghĩ rằng mình lại xen vào chuyện nó. Dù sao lần này cũng là anh đang lo cho công việc của nó.
Rin mở tài liệu Anri đưa, đọc từng chữ cẩn thận.
Giờ Rin dần hiểu tâm huyết của Sae đối với sự nghiệp bóng đá của nó, cũng lờ mờ hiểu động cơ của anh trong đêm tuyết năm nó mười lăm tuổi. Rin thừa nhận, Sae là một người anh tốt, chỉ là nó muốn anh không chỉ là anh trai.
"Tôi sẽ cân nhắc."
Dù ý định gia nhập đội tuyển không mạnh, Rin cũng nghĩ không nên từ chối thẳng thừng. Nếu là Rin của thời non trẻ, nó chắc chắn sẽ cự tuyệt những thứ không muốn, thậm chí chẳng thèm tham dự buổi tiệc này. Đúng là đã có tư duy của người trưởng thành, nhưng so với anh, nó vẫn còn thua xa.
Trong mắt Sae, nó mãi là đứa trẻ.
Như bây giờ, Sae lặng lẽ nhận ly rượu vốn được người đàn ông da trắng đưa cho nó, rồi uống cạn một hơi.
Rõ ràng tối qua vừa nói không uống nữa.
"Sao thế, cầu thủ Rin không uống được à? Không thể nào." Người đàn ông hào hứng, say khướt trêu đùa, "Cầu thủ Rin với cô nàng Tây Ban Nha ngọt ngào chắc thích uống lắm, Sae, anh đừng coi Rin như trẻ con vậy."
Hừ. Rin lại thấy tủi thân, suýt quên chuyện này. Dù scandal ấy đã qua một thời gian, nhưng mạng xã hội vẫn xôn xao đồn đoán. Trong mắt anh, nó vẫn là một thằng đàn ông sa đọa thích tiệc tùng. Dù thế, anh vẫn làm tình với nó, rồi giờ lại tỏ ra chẳng quan tâm.
Có vẻ anh hai chỉ xem lần làm tình ấy là tình một đêm.
"Lát nữa nó còn lái xe." Sae đáp ngắn gọn lý do không uống rượu, "Cũng lâu không gặp, tôi muốn nghe chiến thuật và phương châm huấn luyện của anh, tham khảo chút."
Quả nhiên bóng đá là quan trọng nhất trong lòng anh hai, điều này khiến nó, kẻ chỉ có anh trong đầu, trông thật ngu ngốc. Rin cười khổ, gắp miếng wagyu nướng vào miệng nhai, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại lời giải thích của Anri.
Chỉ có cầu thủ Rin mới khiến Sae để tâm, kế đến là em trai Rin. Còn Rin - người yêu anh - chẳng có vị trí trong lòng anh, nhẹ tựa lông hồng.
Thậm chí còn là điều anh không muốn nhớ tới. Rin bỗng thấy thức ăn đắng ngắt, cây đại thụ ngoài phòng lay động trong gió, lá xanh rơi xuống hành lang, mang theo giọt mưa hắt vào phòng. Rin bất giác nhớ đêm qua. Nó nghiêng đầu nhìn Sae đang tập trung nghe người đàn ông phân tích, ngẩn ngơ.
Rõ ràng ngồi ngay bên em, gần như vậy, mà sao xa quá.
Có được một lần, thực sự khiến em mãn nguyện sao?
"Cầu thủ Rin nhất định, nhất định phải cân nhắc kỹ, tôi sẽ gửi video các trận đấu xuất sắc của Blue Lock và J League gần đây cho cậu." Anri tiễn cả hai ra vườn, giọng chân thành, "Cảm ơn hai người bận rộn vẫn dành thời gian quý báu đến đây."
"Vâng." Rin nhận chìa khóa từ nhân viên, Sae đã ngồi vào ghế phụ, nó không muốn anh đợi lâu, "Tạm biệt."
Nhân viên che ô mở cửa xe cho Rin, tiễn nó lên xe, cùng Anri cúi chào. Rin liếc Sae ngả người trên ghế phụ, khởi động siêu xe, lao vào trong đêm mưa tầm tã.
Nhạc lại vang lên, bài jazz hip-hop từ đài khuya, mơ màng lãng mạn, hợp với bầu không khí lúc này.
Nhưng họ không phải người yêu, nói gì đến lãng mạn.
Rin nhìn giọt mưa dày đặc trên kính chắn gió bị cần gạt xóa sạch, khiến nó bứt rứt. Sae ngồi bên vẫn im lặng, lần đầu tiên Rin cảm thấy sự im lặng giữa hai người thật giày vò.
Rõ ràng không ngủ, anh đang nghĩ gì vậy? Rin liếc Sae qua gương chiếu hậu, muốn tìm chút sơ hở trong đôi mắt cúi thấp. Nhưng không, Sae luôn vô cảm, khiến Rin mãi chìm trong bối rối.
Nhưng nó đã quen rồi, không phải sao?
Quen với sự lạnh nóng thất thường, quen với sự như gần mà xa của anh.
Quen bị anh kéo theo cảm xúc.
Quen với việc trái tim cứ lặp lại từng nhịp rung động vì anh.
Ánh đèn giao thông hắt lên gương mặt đầy tâm sự của cả hai, hòa vào mưa hè lất phất. Giai điệu bên tai che giấu sự mập mờ ngàn vạn khúc quanh giữa họ, một cảm giác vi diệu lượn lờ trong không gian tĩnh lặng của xe, sóng ngầm cuộn chảy.
Ánh mắt họ thoáng chạm nhau qua gương chiếu hậu, nhưng vội vàng né tránh, đều trốn chạy bí mật mà cả hai ngầm hiểu.
Họ đồng lòng giấu kín tình cảm sắp trào ra.
Mưa đêm mờ mịt, ngàn vạn suy nghĩ của cả hai đan xen, nối thành những vệt nước trải dài trên kính chắn gió.
"...Về nhà rồi, anh xuống trước đi, em đi đỗ xe." Rin dừng xe dưới đèn đường trước nhà, lần đầu mở lời sau một tiếng rưỡi lái xe, "Ô ở..."
Rin ngập ngừng, một dòng ấm áp trào lên khi nhìn cảnh trước mắt. Nó mới nhận ra Sae ngả người trên ghế phụ, bất động, đầu nghiêng về phía nó, ngủ say chẳng hay biết.
Quả nhiên mệt lắm, đúng không?
Rin nín thở, sợ làm phiền anh, chỉ muốn ngắm anh mãi, ánh mắt bất giác đầy mê luyến. Nó tắt nhạc, khoang xe lập tức vang tiếng thở đan xen của cả hai, tiếng mưa gấp gáp đập vào kính, và thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Cần gạt trên kính chắn gió lướt qua, để lại bóng mờ dưới ánh đèn đường, đung đưa như trái tim Rin lúc này. Ánh sáng lạnh mờ ảo xuyên qua màn mưa, chiếu lên cả hai trong xe, gợn sóng giữa khoảng cách ngày càng gần.
Rin nín thở, không kìm được, cúi sát Sae đang ngủ. Mũi nó ngập trong mùi nước hoa nhàn nhạt, hương sake thoảng say, và mùi hương đặc biệt quyến rũ của anh... thơm quá.
"Hà..." Rin đỏ mặt, hơi thở quấn quýt, nhẹ vùi vào hõm vai anh, hít sâu, như kẻ nghiện ngập nuốt lấy mùi hương khiến nó hồn xiêu phách lạc.
Tiếng mưa dồn dập đập vào thân xe, xuyên qua kính vang vào tai Rin. Mưa bị cần gạt xóa đi, tạo màn nước lấp lánh, chiếu lên cả hai như đang kề cận, ánh sáng lung linh. Tiếng thở đều đặn của Sae luồn qua tai Rin, khiến máu nó sôi sục, như kẻ chết đuối vớ được oxy.
"Hừ..." Đầu Rin bất chợt hiện lên khoảnh khắc chiếm hữu anh đêm qua, khi ấy Sae không phải anh trai, mà là vợ nó. Dưới bóng cây mờ ảo qua cửa sổ, mái tóc đỏ đậu trồi sụt, cơ thể anh chứa đầy yêu thương của nó, cùng quấn quýt trong mưa đêm, dùng va chạm kể chuyện tình.
Anh hai lúc ấy... là vợ, dùng chất giọng động tình gọi tên em.
Rin lưu luyến sự tĩnh lặng này, như trở về đêm trước. Dù giờ chỉ có thể kìm nén hít thở mùi hương của anh, để thỏa mãn lòng tham.
Quả nhiên vẫn muốn sở hữu anh lần nữa, khát khao trống rỗng này khiến em phát điên.
"Hà..."
Bình tĩnh. Rin thở dốc, lắc đầu, cố kéo lý trí trở lại. Nó sợ Sae tỉnh, bị bắt quả tang sẽ khiến anh càng ghét nó. Thái độ anh hôm nay đã rõ, nó hiểu.
Rin miễn cưỡng ngồi thẳng, định gọi anh dậy, mọi điều đẹp đẽ đều có lúc kết thúc. Nhưng khi định lên tiếng, nó nhìn kỹ, máu toàn thân như bị mưa lạnh thấm ướt.
Đôi mắt xanh thẳm phản chiếu vẻ hoảng loạn của nó, ánh lên cảm xúc phức tạp.
Sae bình tĩnh nhìn Rin lúng túng, không nói gì. Trong xe tĩnh lặng, ngoài xe mưa tuôn, tiếng mưa che giấu bao rung động giấu kín. Không khí ẩm ướt, màn mưa rơi nhanh chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Sae, khiến ánh mắt anh càng khó đoán.
Rin thấp thỏm đối diện Sae, căng thẳng như tội phạm chờ phán quyết. Nó không hiểu phản ứng vô cảm của anh, là ngầm cho phép sao, có thể tiến gần hơn không...
Anh hai.
Yết hầu Rin chuyển động, ánh mắt thẳng thắn của Sae khiến nó lấy hết can đảm, chậm rãi cúi đầu muốn lại gần.
Anh hai...
Rin kề mũi vào mũi anh, hơi thở nóng ẩm của Sae phả lên môi nó run rẩy, chỉ hơi thở chạm vào đã khiến Rin tâm thần dao động. Khoảng cách mập mờ, bốn mắt giao nhau, như khoảnh khắc ấy, đạo đức thế tục bị mưa nhấn chìm.
Có thể hôn không?
Sae...
Rin khẽ nghiêng đầu, hạ quyết tâm muốn tiến gần hơn.
Không được.
Sae như bừng tỉnh, không chút do dự quay đi, dứt khoát né tránh chân tình mà Rin dồn hết can đảm.
Rin cứng đờ, lập tức dừng lại. Ảo tưởng trong lòng bị cuốn trôi sạch sẽ, tiếng mưa bên tai chẳng còn quấn quýt như trước.
Anh trai nó, lại giả vờ chẳng để tâm, lờ đi đứa em bất động, lấy ô sau ghế, không ngoảnh đầu, mở cửa rời đi.
Hiểu rồi.
Ầm— Sae đóng cửa xe, như trốn chạy, che ô bước nhanh vào nhà.
Mưa càng to, Rin ngả người trên ghế lái, nhìn vệt nước kéo dài trên kính chắn gió, trầm tư.
Do em quá không biết đủ.
Rin hít sâu, lưu luyến chút mập mờ còn sót trong không khí.
Lễ Obon thoáng chốc sắp kết thúc. Rin thầm tính còn bao ngày phải xa Sae, hai ngày qua, họ vẫn giữ quan hệ anh em kính cẩn, tuyệt đối không nhắc đến những ký ức điên rồ ấy.
Đây thực sự là điều nó muốn sao?
...
"Hôm nay là ngày cuối kỳ nghỉ lễ rồi, lần tới các con về chắc là dịp năm mới." Mẹ mặc kimono, nhìn đứa con trai út từ lầu hai bước xuống, "Lát nữa cả nhà mình đi xem diễu hành đèn lồng, và lễ cúng nữa."
"...Vâng."
"Rin, mẹ ủi yukata cho con rồi, vào phòng tatami thay nhanh đi."
...Yukata, tatami.
Ngôi nhà này, đối với Rin, không còn đơn thuần là một quê hương ấm áp nữa, mà đã trở thành một hang ổ tội lỗi, nơi nó từng cùng anh trai quấn quýt trong những khoảnh khắc đầy ám muội. Nhiều thứ ở đây luôn khiến nó liên tưởng đến những cảm xúc cấm kỵ không thể nói thành lời. Khác với trước đây, khi chỉ là một thứ tình cảm mê đắm thuần túy trong tâm trí, Rin từng tự nhủ rằng đó chỉ là sự đắm chìm đơn phương của riêng nó, và anh trai, Sae, chưa từng trở thành đồng phạm của nó. Tội lỗi cá nhân, là thứ nó có thể tự mình tiêu hóa.
Nhưng việc thực sự kết hợp thể xác với anh khiến cảm giác tội lỗi thành hình.
Giờ đây, có lẽ chúng ta sẽ cùng xuống địa ngục.
Rin nhìn bộ yukata trên tay, tâm trạng lẫn lộn, lại nhớ đến anh đêm ấy, trong bộ yukata này, làm tình với nó.
Bộ yukata ấy cuối cùng ngập chất lỏng của họ.
"Rin, thay đồ xong, tiện lấy giúp mẹ cái túi trong phòng."
"Vâng." Rin nhìn cửa phòng tatami, tim đập nhanh. Góc nhà quen thuộc giờ thành hiện trường tội ác, và nó, kẻ tình nghi, trở lại nơi gây án, Rin cần một tâm lý vững vàng. Hai ngày qua, nó tránh vào căn phòng chứng kiến sự kết hợp của họ, không chỉ sợ bị đạo đức lên án, mà hơn cả, là sợ cơn nghiện Sae lại bùng phát.
Dù sao, từ khi yêu anh, đạo đức với em cũng chẳng còn ý nghĩa.
Mà cảm giác mất mát sau khi có được mới thực sự khiến Rin không muốn đối diện.
Nó đứng trước cửa gỗ phòng tatami, chưa sẵn sàng đối mặt với tượng Phật và bàn thờ khắc họ gia đình.
Trong lúc Rin còn đang do dự, cánh cửa đột nhiên được kéo ra.
Itoshi Sae.
"Ngẩn ra làm gì?" Sae hỏi, giọng điềm tĩnh, anh cũng đã thay yukata, liếc Rin đang ngây người, "Nhanh lên, bọn anh đợi ngoài kia."
Anh hai, lại mặc yukata.
Sao anh có thể mặc bộ yukata giống hôm ấy đối diện em một cách bình thản như không có chuyện gì? Rin bất giác khâm phục tâm lý thép của Sae, nhưng nghĩ lại, với anh, đó chỉ là một đêm tình, người vô tư, thiếu ý thức đạo đức như anh sẽ chẳng nghĩ nhiều.
Rin thoáng chút bực bội, nhưng khi ánh mắt nó dừng lại trên người Sae, mọi lời muốn nói đều tan biến. Trái tim nó lại rung động.
Quả nhiên chẳng thắng nổi bản năng.
...
Ngôi chùa treo đầy đèn lồng, người đông như hội, vai kề vai, nhiều người mặc trang phục truyền thống hòa vào đoàn diễu hành cùng những cỗ xe hoa rực rỡ. Rin nhìn Sae thờ ơ bên cạnh, lòng không dễ chịu. Nó luôn chẳng hiểu nổi anh trai. Mỗi lần, anh đều dùng sự im lặng để xử lý mối quan hệ của họ.
Đang lúc Rin chìm vào dòng suy nghĩ, một giọng nữ trong trẻo vang lên gọi nó.
"Rin-kun—Không ngờ gặp anh ở đây, cũng đến xem lễ hội à?"
Là cô gái từ buổi xem mắt. Cô mặc một bộ yukata thanh lịch, nụ cười rạng rỡ như hoa, cúi chào cả bốn người trong gia đình họ rồi giới thiệu ngắn gọn về mình.
Rin thấy bố mẹ hài lòng gật đầu với cô, cô và mẹ nhanh chóng trò chuyện về trang phục, không khí hòa hợp.
Anh hai vẫn tỏ ra chẳng liên quan.
"Rin-kun?"
Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, mỉm cười nhìn Rin. Khoảnh khắc ấy nó sợ cô gái sẽ rủ nó đi dạo cùng, vì bố mẹ đã bắt đầu trêu chọc.
"Lễ bắt đầu rồi."
Sae cắt ngang cuộc nói chuyện ngắn của nó và cô gái, đồng thời nhắc bố mẹ. Anh không ngoảnh lại, bước đi một mình, bố mẹ nháy mắt mập mờ với Rin và cô gái, rồi theo bước người anh cả.
Không được. Rin cảm nhận mãnh liệt, nó không thể rời Sae dù chỉ một giây, mơ hồ thấy anh dường như không vui.
Nó mất kiểm soát khi làm tình, làm nhiều điều quá đáng, chắc chắn đã khiến anh bực bội. Cộng thêm hành động vượt rào trong xe đêm qua, Rin nghĩ ấn tượng của nó trong lòng anh đã âm vô cực.
Rốt cuộc làm sao để anh thấy nó là người đàn ông đáng tin, chu đáo?
Cô gái nói gì, Rin chẳng nghe thấy, chỉ gật đầu qua loa, cuối cùng lịch sự bảo buổi lễ sắp bắt đầu, nó phải đi với gia đình. Cô cười, nói cũng định thế, rồi tạm biệt.
Rin như trút được gánh nặng, luồn lách trong đám đông, bước chân rối loạn bộc lộ tâm trạng phức tạp. Đèn lồng trước mắt hóa thành từng mảng sáng, ánh mắt nó quét qua dòng người, tìm kiếm mái tóc đỏ đậu ấy.
Cuối cùng, nó thấy Sae trong đám đông xem lễ cúng, bị vài học sinh cấp hai phấn khích vây quanh, có vẻ là fan xin chữ ký. Anh vô cảm ký lên quả bóng dưới ánh mắt mong chờ của bọn trẻ.
Các học sinh ngưỡng mộ nhìn thần tượng, bày tỏ niềm vui mãnh liệt. Là người Nhật, Sae lên tới đỉnh cao với vai trò tiền vệ hàng đầu ở châu Âu, là mục tiêu mà bọn nhóc sùng bái.
Đợi lũ trẻ ôm bóng cúi chào rời đi, Rin mới lặng lẽ đến bên anh, chẳng biết mở lời thế nào, chỉ im lặng đứng cạnh, nhìn anh.
Rin đột nhiên nhận ra, từ sau khi làm tình với Sae, nó sinh ra dục vọng chiếm hữu vô lý với anh, như bây giờ. Thấy anh mặc yukata ra ngoài, nó bực bội, vì anh trong chiếc yukata là người nó từng sở hữu.
"Muốn đồ chơi không?"
"Hả?" Rin sững sờ, nhìn Sae bình thản, tim đập thình thịch, "Muốn."
Anh hai đang thực hiện những lời hứa bâng quơ.
Rin theo Sae đến quầy trò chơi, bắn súng phá bóng bay đổi thưởng. Sae hỏi nó muốn gì, Rin chỉ vào giải nhất, gối ôm Chibimaruko. Ông chủ thấy hai ngôi sao bóng đá, cười bảo muốn gì cứ lấy, Sae lắc đầu từ chối, nói trò này dễ như trở bàn tay.
Sae tùy ý nâng súng, nhắm một mắt, ngắm quả bóng, pằng— bắn trượt.
"Chậc." Tính hiếu thắng của Sae chẳng đổi, anh thử lại, vẫn trượt. Rin nhìn Sae, lại động lòng, anh hai ngoài bóng đá chẳng biết gì, vụng về đáng yêu ở khoản này.
"Để em." Rin cầm súng, nhắm bóng, "Cái em muốn, em tự lấy."
Câu nói vô tình của Rin khiến Sae khựng lại, anh bất giác liên tưởng.
Khi Rin giơ súng, Sae cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn. Ánh mắt anh dõi theo viên đạn, và rồi...
Pằng— Quả bóng đỏ vỡ tung, như trái tim Sae lúc này.
"Lần đầu chơi, không ngờ lấy được." Rin ôm gối Chibimaruko dễ thương, lạc lõng với vẻ lạnh lùng của nó, đi dọc bờ biển, "Anh còn xem phim này không?"
"Này." Sae thấy bị chế nhạo, đá nhẹ vào chân nó, "Em chỉ may thôi."
Vẫn thích cãi bướng. Rin vùi cằm vào gối ôm, lòng gợn sóng chua xót mà ngọt ngào. Nó nhìn biển đêm Kamakura đông nghịt, sân khấu dựng trên bãi cát, pháo hoa nở rộ trên trời, mọi người hòa mình vào không khí lễ hội pháo hoa, hát múa.
Khác hẳn cảm xúc lần trước ở đây, Rin thấy lúc này, nó và anh như đôi tình nhân, vì những gì tình nhân làm, họ đã làm cả.
Dù chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.
"Que kem thêm." Sae cắn que kem của mình, như hồi nhỏ, xé vỏ đưa cho nó, "Ăn đi."
Rin nhìn que gỗ, cười khổ bất lực.
"Lần này đúng là chẳng còn cơ hội."
Có lẽ em đã dùng hết may mắn để đổi lấy một đêm nuông chiều của anh.
"Nhìn em kìa, vẫn còn muốn gì nữa sao."
Tóc Sae bị gió thổi, như ảo ảnh hư vô, khiến Rin nín thở.
Muốn trái tim anh.
"Em cũng không biết."
Chỉ là em không dám nói.
Sae bỗng như nhớ đến đêm ấy, nhìn Rin bình thản, cắn một miếng kem.
"Chắc em chẳng còn muốn gì nữa."
Không, em vẫn muốn, đó là trái tim anh.
"Vì anh đã cho em rồi, không phải sao."
"Ừ, mãn nguyện lắm." Rin cười khổ, quan hệ thể xác đã là điều nó từng không dám mơ. Nó biết ý anh, muốn nó không đau khổ, để lại kỷ niệm này, và không được vượt ranh giới.
Sở hữu trái tim Sae, đúng là vọng tưởng.
Một đêm anh xoa dịu nó, đã là sự dịu dàng tột bậc của anh.
Em nên hiểu rõ.
Sae khựng lại, ánh mắt thoáng thất lạc. Như để che giấu, anh vỗ nhẹ gối Chibimaruko trong tay Rin.
"...Thỉnh thoảng vẫn xem."
...
Lễ Obon năm nay trôi qua nhanh như chớp mắt. Rin phải đối mặt với thực tại chia xa Sae. Đến Paris, Sae tùy ý lên taxi, đơn giản từ biệt nó.
Rin nhìn chiếc taxi khuất dạng, rồi chuyển ánh mắt sang phong thư anh đưa trước khi lên xe, trầm tư.
Sae đưa nó thứ này nằm ngoài dự đoán của nó. Dù là em trai, nó cũng nhất thời không đoán ra câu trả lời. Là tài liệu chuyển đội RE•AL? Hay thông tin gia nhập đội Nhật Bản?
Rin đứng ở khu chờ sân bay, người qua lại tấp nập, chậm rãi mở phong thư.
Khi thấy tờ giấy bên trong, đồng tử xanh thẳm của nó co lại.
Khu chờ ồn ào, tiếng người dậy sóng. Nhưng xung quanh Rin, mọi thứ bỗng im lặng, mọi âm thanh tan biến trong khoảnh khắc.
Đó là tấm séc một trăm triệu yên.
Ký tên Itoshi Sae.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro