Chương 26


26.

"Giải thích đi."

Người mẹ đứng ở lối vào, sắc mặt trắng bệch, đồng tử co lại. Đôi mắt bà nóng lên, nỗi sốc chậm chạp vẫn chưa rời khỏi dấu đỏ nổi bật trên cổ đứa con trai út, và đứa con trai lớn trước mặt còn thảm hại hơn—bà không thể tin nổi khi nhìn vào bộ quần áo xộc xệch của con trai lớn, những dấu hôn không chút che giấu từ cổ xuống xương quai xanh, cuối cùng ánh mắt bà dừng lại ở chiếc nhẫn đôi trên ngón áp út bàn tay trái của Sae.

"Thì ra là thế."

Lý trí của Rin như nổ tung trong đầu, suy nghĩ của nó như làn khói mơ hồ, không thể định hình.

"Có vẻ chúng tôi đến không đúng lúc." Người cha bên cạnh sắc mặt xanh mét, toàn thân run rẩy vì cú sốc đột ngột này, "Làm phiền các con rồi."

Rin từng nghĩ đến khả năng bị phát hiện, nhưng không ngờ lại xảy ra đột ngột như vậy, mọi khoảnh khắc hạnh phúc hoàn toàn sụp đổ. Điều khiến Rin trở tay không kịp chính là nơi đây là châu Âu, là vùng đất đặc ân mà trời cao ban cho họ, nhưng tại sao cha mẹ lại tự ý xâm nhập nơi này.

Không đúng, đây vốn không phải vùng đất đặc ân.

"Sau này chúng ta sẽ đến kiểm tra bất ngờ, đến lúc đó Rin cũng phải lên kế hoạch chu toàn như lần này nhé."

Kế hoạch chu toàn.

Những ký ức xưa cũ hiện lên trước mắt Rin, như thể là trò đùa ác ý của tạo hóa.

"Lần trước hai người nói sẽ đến kiểm tra bất ngờ, con còn tưởng là hôm nay."

Không phải "hôm nay" của lúc đó, mà là "hôm nay" của bây giờ.

Nỗi sợ hãi kéo dài bấy lâu nay vào "hôm nay" đã bị phơi bày một cách tàn nhẫn trước mặt cha mẹ.

"Bố, mẹ, tất cả chỉ là hiểu lầm." Giọng Sae bình tĩnh, không chút hoảng loạn. Anh nhanh chóng chuẩn bị một lời nói dối ngớ ngẩn, cố gắng đối phó với sự thật dường như không thể chối cãi—em trai đặc biệt đến Paris để chúc mừng sinh nhật anh trai, bắt gặp anh say rượu dẫn phụ nữ về nhà, và đang giúp anh dọn dẹp hậu quả.

Điều này cũng có thể giải thích cho tình trạng xộc xệch hiện tại của anh, cũng như những dấu vết ái tình trong phòng ngủ.

"Hiểu lầm? Vậy chiếc nhẫn kia giải thích thế nào?" Câu hỏi ngược của mẹ khiến Sae nhất thời lúng túng, những lời biện hộ đã chuẩn bị cũng hoàn toàn bị lật đổ.

Bình tĩnh.

Tại sao họ lại chú ý đến chi tiết như vậy? Từ lúc bước vào đến giờ không quá lâu, bình thường người ta không thể tập trung chính xác vào những thứ như thế, trừ khi cha mẹ đã biết về sự tồn tại của chiếc nhẫn từ trước.

Mà hai người họ luôn cẩn thận khi đeo nhẫn, khi về Nhật Bản còn trực tiếp để nhẫn lại châu Âu, làm sao có thể bị phát hiện.

"Bọn con..."

Nhưng khi Sae nhìn sang người yêu bên cạnh, anh đã có câu trả lời. Rin mặt mày xám ngoét, ánh mắt dao động, như thể nhớ ra điều gì đó, cuối cùng trao đổi với anh một ánh nhìn bất lực.

"Chúc mừng sinh nhật."

Người mẹ đau đớn thốt ra lời chúc vốn dĩ ấm áp, giờ đây trở nên châm biếm. Nỗi buồn và đau khổ cùng trào lên trong đôi mắt đỏ hoe của bà, những ký ức tưởng chừng ấm áp cũng vỡ tan cùng nước mắt trên vạt áo bà.

Bà không muốn nghe thêm bất kỳ lời giải thích nào về mối quan hệ loạn luân này, chỉ bất lực nhớ lại, với tư cách là cha mẹ, họ đã làm sai điều gì.

Một gia đình vốn hòa thuận vẫn chưa có đủ can đảm để đối mặt với hiện thực.

"Vậy chúng ta ăn tối đi, lát nữa con sẽ liên hệ nhà hàng." Sae giả vờ trấn tĩnh, cố gắng trở lại trạng thái giao tiếp bình thường, xoa dịu bầu không khí căng thẳng.

"Hiếm khi bố mẹ đến Paris..."

"Con nghĩ đây không phải chuyện nghiêm trọng sao?!" Ngọn lửa giận dữ đè nén trong cổ họng người cha bùng nổ, lồng ngực ông phập phồng dữ dội vì tiếng gào, "Quan niệm đạo đức của con thấp kém đến vậy sao, Itoshi Sae?!"

"Bố, tất cả là do con—" Rin dứt khoát chắn trước người yêu đang cứng đờ, giờ là lúc thực hiện lời hứa.

Khi thực sự đối mặt với khoảnh khắc này, nỗi sợ hãi chưa từng có khiến Rin không thể nhúc nhích.

"Em đang cố gắng để trở thành người có thể bảo vệ anh, không để anh một mình đối mặt với những nỗi đau chưa biết."

Em không thể cứ thế rút lui.

Nắm đấm siết chặt của Rin không ngừng run rẩy, yết hầu nhô lên trồi xuống.

"Là con trước..."

"Việc ai bắt đầu trước quan trọng sao?"

Rin câm nín, cảm giác tuyệt vọng nặng nề khiến nó không thở nổi. Lần đầu tiên nó cảm thấy mình tệ hại đến vậy, những lời thề thốt sâu đậm phút chốc sụp đổ, cuốn trôi bức tường cao mà họ từng cùng xây dựng.

Vì dù họ đối phó thế nào, mối quan hệ loạn luân bị cha mẹ phát hiện cũng không thể được tha thứ.

"Chưa nói đến con, đứa em trai này! Itoshi Sae! Nó hồ đồ thì thôi, sao con cũng—" Người cha đau đớn khom lưng ho kịch liệt, Sae theo bản năng bước tới đỡ cha nhưng bị đẩy mạnh ra, "Không chỉ đều là đàn ông! Mà còn là anh em!"

"Con điên rồi sao!"

"Tất cả là vấn đề do con—" Rin lại chắn trước Sae đang đờ đẫn, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị đôi mắt đỏ ngầu của cha khóa chặt tại chỗ, không nói nên lời.

"Con nghĩ con nói thế là anh con không liên quan sao?!"

Sự cân bằng mà hai người cố gắng duy trì dường như hoàn toàn bị phá vỡ tại đây, hóa thành xiềng xích nặng nề đè lên mối quan hệ vốn đã lung lay của họ.

"Sae, con có biết không..."

Người cha cúi đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc sụp đổ. Những lời nặng nề như một cái tát vang dội, mạnh mẽ giáng lên gò má không chút huyết sắc của Sae, dứt khoát.

"Con là anh trai."

Sae không còn chỗ để biện minh, mỗi lần hít thở đều trở nên căng thẳng, như bị dây thừng vô hình siết chặt.

Luôn biết điều đó.

Rin lại muốn mở miệng nhận hết mọi trách nhiệm, nhưng bị ánh mắt sắc bén của cha mẹ ép lùi. Vào khoảnh khắc ấy, nó mới hiểu rằng anh trai dù thế nào cũng là anh trai, ý nghĩ ngây thơ muốn gánh hết tội lỗi thay người yêu quá đỗi ngây ngô, anh trai chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm nhiều hơn em trai.

Mà nó, ngu ngốc trước đây, lại không hiểu rằng gánh nặng của anh không hề nhẹ hơn mình, thậm chí còn nặng nề hơn—chính sự ích kỷ và cố chấp của nó đã giữ anh hai bên mình với tư cách người yêu, những lời thề lý tưởng hóa giờ đây chẳng đáng một xu, nó quả nhiên chẳng làm được gì.

"Ở châu Âu, các con hóa ra là như thế này..."

Cha mẹ bước đi loạng choạng, dùng hết sức để giữ cơ thể đang nghiêng ngả, chậm rãi bước vào phòng.

"Thật ân ái."

Đôi mắt trống rỗng của cha mẹ nhìn quanh căn phòng loạn luân của hai đứa con, lọ hoa trên bàn ăn với những bông hồng rực rỡ đặc biệt chói mắt. Bước chân họ càng lúc càng do dự, khó tin mà tiến về phía trước.

"Bố, mẹ—" Itoshi Rin nhanh chóng đuổi theo cha mẹ đang đờ đẫn, cố ngăn họ vào phòng ngủ, nhưng bị tiếng gào giận dữ của mẹ đè cứng tại chỗ.

"Đừng gọi chúng tôi là bố mẹ nữa!"

Rin siết chặt nắm đấm, quyết tâm không chịu thua, bước nhanh tới định chặn cha mẹ lại, nhưng cổ tay nó bị Sae phía sau nắm chặt.

Rin hoang mang quay đầu, đối diện với ánh mắt đau đớn tương tự của Sae.

Mọi chuyện đã đến nước này, tất cả đều vô ích.

Không khí như trở nên loãng, người cha khi bước vào phòng ngủ thở cực kỳ khó khăn, như đứng bên bờ vực ngạt thở. Cơ thể người mẹ như bị rút cạn sức lực, loạng choạng vài bước rồi tựa vào khung cửa.

Tiếng thở căng thẳng hòa quyện với nhịp tim dồn dập, vang vọng trong căn phòng ngủ chết chóc. Gương mặt mỗi người đều bị lớp mây mù dày đặc che phủ, cúi đầu lặng im.

Căn phòng bừa bộn nồng nặc hơi thở hoan ái. Chăn ga và quần áo quấn quýt mập mờ xuống sàn, trên vải vóc đan xen lưu lại vô số vết nước và những dấu tinh dịch lốm đốm, những tờ giấy đã dùng tràn ra từ thùng rác nằm trên sàn, chai dầu bôi trơn rỗng lăn trên sàn là bằng chứng không thể chối cãi.

"...Không biết liêm sỉ."

Lời đánh giá sắc bén của cha khiến hai người loạn luân xấu hổ không chỗ dung thân.

"Đây là cách con chăm sóc em trai sao?" Người cha cười lạnh, nhìn đứa con trai lớn quần áo xộc xệch, nghiến răng nói, "Nhìn con bây giờ xem."

"Con không có lòng tự trọng sao?"

Sae tê dại tránh ánh mắt sắc bén của cha, cúi đầu nhìn cơ thể đầy dấu vết ái tình của mình, không nói một lời, lọn tóc màu hạt dẻ rũ xuống che khuất gương mặt, khiến Rin bên cạnh không thấy rõ biểu cảm của anh.

Anh hai, mạnh mẽ lắm...

"Tất cả là do con ép anh ấy." Rin kiên định bước tới nhận trách nhiệm, cổ họng căng cứng, "Không liên quan đến anh ấy."

"Không liên quan sao nổi!?" Người mẹ mắt đỏ hoe nhìn Rin, nói ra sự thật mà ai cũng ngầm hiểu, "Con ép được anh con đeo nhẫn đôi, làm chuyện đó với con ở nhà anh con sao!?"

Lời nói thẳng thắn của mẹ khiến Rin nhất thời không biết đáp sao.

"Chẳng còn gì để giải thích nữa."

Giọng người cha mệt mỏi phá vỡ không khí ngưng đọng, ánh mắt ông trống rỗng, như đáy giếng cạn khô, không chút sức sống.

"Đi thôi."

Cơ thể Rin như bị đổ chì, nặng nề dính chặt tại chỗ, nó thấy anh trai mình như mọi khi giả vờ như không có chuyện gì, điseo chuẩn bị một bộ bánh mì kẹp thịt nguội, cố gắng giữ vững tinh thần, và chậm rãi bước ra cửa trước.

Cạch—

Cánh cửa bị đóng sầm lại, tàn nhẫn và dứt khoát.

Mảnh bánh vỡ vụn trên sàn chính thức tuyên án tội cho mối quan hệ của họ.

Quả nhiên, hạnh phúc mà họ trải qua trong mối quan hệ này đều phải trả giá.


"Anh..."

Sae chậm rãi ngồi xổm xuống, dùng tay quệt một chút kem, tê dại đưa vào miệng, miêng kem tan chảy giữa răng môi anh.

Ngọt quá.


Hai người sắc mặt trắng bệch ngồi bối rối trước bàn ăn, không nói một lời. Đối mặt với khủng hoảng bất ngờ này, họ không có thêm cảm xúc dao động, vì đã sớm dự đoán sẽ có ngày này.

Chỉ là, ngày này đến quá đột ngột.

Hạnh phúc cho đến bình minh như chứng cứ tội lỗi, tra hỏi hai người im lặng.

"...Không bắt máy." Rin nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, do dự mở lời, nó như ngồi trên đống lửa, không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng liên lạc lại với cha mẹ đã rời đi. Bình tĩnh hơn tưởng tượng nhiều, nhưng tại sao... tay cầm điện thoại lại run không ngừng.

Sae mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm bó hồng trong lọ hoa, như thể làm thế có thể thoát khỏi cảnh hỗn loạn. Bó hồng tươi tắn ấy lấp lánh giọt nước, không chút tàn úa, như vẫn dừng lại ở khoảnh khắc hạnh phúc của họ, được tình yêu nuôi dưỡng.

Cốc cốc cốc—

Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ bầu không khí căng thẳng của họ.

"Bánh đến rồi." Sae đứng dậy như không có chuyện gì, Rin ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh bình tĩnh, "Tiện thể dọn sạch chỗ ở cửa, anh đi tắm."

Cốc cốc—

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Rin đột nhiên đứng bật dậy, làm đổ ghế ăn, tiếng bịch vang lên, rồi nó nắm chặt cổ tay Sae.

Sae mạnh mẽ hất tay Rin ra.

"Lát nữa ăn cùng nhé." Giọng Sae do dự, bước chân nặng nề hướng về phòng tắm.

Cạch—

Rin máy móc đặt chiếc bánh kem đóng gói tinh tế lên bàn, nó cảm thấy cơ thể như bị đổ đầy nước, suy nghĩ như bị nhấn chìm, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Ánh mắt nó rơi vào chiếc bánh kem với lớp kem trang trí cầu kỳ, tiếng nước từ phòng tắm khiến nó hoảng loạn.

Itoshi Sae hiện tại, đối với biến cố này, rốt cuộc có thái độ thế nào?

Một cánh hồng trong lọ lặng lẽ rơi xuống, đỏ thắm.

Rin từng vô số lần tưởng tượng khoảnh khắc này, cảm xúc của nó có lẽ là buồn bã, đau đớn, thậm chí là sợ hãi, nhưng không ngờ lại là tê dại.

Thật sự bị cha mẹ phát hiện sao? Hình như cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không có xung đột kịch liệt như tưởng tượng, có lẽ đây chỉ là một giấc mơ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Rin nghe thấy tiếng bước chân do dự chậm rãi tiến đến, hòa lẫn với tiếng tích tắc của kim đồng hồ treo tường.

Tíc tíc tíc.

Rin đờ đẫn cúi đầu, sự hèn nhát trước đó khiến nó không dám ngẩng lên đối diện với người yêu. Nó, người từng hứa sẽ bảo vệ anh hai, giờ chỉ có thể lặng im tại chỗ, bối rối chờ thời gian trôi.

"...Lát nữa em sẽ cho người kiểm tra khách sạn của họ ở Paris, cả chuyến bay nữa." Rin suy nghĩ một lúc, kìm nén nỗi sợ trong lòng, nói ra một biện pháp chẳng ra biện pháp, "Em đi là được."

"Đi rồi làm được gì." Giọng Itoshi Sae lạnh lùng đè thẳng lên tim Itoshi Rin từ phía trên, "Đừng kích động họ thêm."

Rin tâm trạng phức tạp nhắm mắt lại, dù khi bắt đầu mối quan hệ này đã cân nhắc đến khả năng này, nhưng phần nhiều là tâm lý may rủi lý tưởng hóa, cuối cùng khi hiện thực tàn khốc ập đến, nó chỉ biết bất lực.

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Cổ họng Rin khô khốc, nó không thể bình tĩnh như anh hai.

Thực ra cách giải quyết tốt nhất đã quá rõ ràng, chỉ là hai người ngầm loại bỏ đáp án hiển nhiên này.

Nhưng sự bất an của Rin khiến nó nghĩ rằng, chấm dứt, đối với Sae, chắc chắn là lựa chọn duy nhất. Anh hai sẽ đưa ra phán đoán lý trí và đúng đắn nhất sao? Nhưng chỉ cần chưa mở miệng, thì hiện tại họ...

Vẫn là người yêu, đúng không?

"Ngày mai em không phải có buổi tập sao." Sae như mọi khi, cảm xúc ổn định, nhưng giọng đè nén cũng vô thức trầm xuống, "Về đi."

"Vậy chúng ta phải làm sao?" Rin bướng bỉnh lặp lại câu hỏi, nó chống đỡ cơ thể cứng đờ, đối diện với Sae sắc mặt u ám, "Chúng ta phải làm sao?"

Không phải tiếp theo làm gì, mà mối quan hệ của họ sẽ đi về đâu.

Rin khó giữ bình tĩnh, vì giờ đây nó không thể xác định mối quan hệ của họ, nó cần một định nghĩa rõ ràng.

"Em muốn nói với họ rằng hai đứa con trai bắt đầu loạn luân từ bao giờ sao?" Ánh mắt Sae mệt mỏi, anh cũng không nghĩ ra cách nào ngoài chấm dứt, "Hay muốn họ chấp nhận việc hai đứa con trai yêu nhau một năm, còn làm tình?"

Dù nghĩ thế nào cũng tệ hại. Rin siết chặt nắm đấm, chìm trong tự trách sâu sắc, nếu tối đó khi gọi video không bất cẩn, không có chứng cứ như chiếc nhẫn, sẽ còn chỗ để giải thích.

"Đừng nghĩ nữa." Ngực Sae âm ỉ đau, chậm rãi tựa trán lên vai người yêu, giọng trầm thấp.

Anh hai không trả lời trực tiếp về việc chấm dứt hay giữ nguyên mối quan hệ, có phải ý là giữ nguyên không?

"Ừm." Rin ôm chặt Itoshi Sae, vẫn là người yêu của nó, cảm giác ngột ngạt khiến nó hít sâu hơi thở của người yêu, tìm kiếm an ủi, "Anh cũng đừng nghĩ nữa."

Sae không đáp.

Rin mạnh mẽ cảm nhận được, anh hai, đang run rẩy.

"Ăn xong em về Madrid đi, còn buổi tập." Sae nhẹ nhàng đẩy người yêu ra, bình tĩnh dùng dao cắt chiếc bánh kem tinh xảo, nhưng con dao ấy dưới ánh đèn lại run dữ dội, "Không phải còn trận biểu diễn sao, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới trạng thái."

"Bên đó anh sẽ liên lạc, họ không thông thạo ngôn ngữ ở đây, anh cũng không yên tâm."

"Anh đừng như thế, mọi chuyện để em lo." Rin giật lấy con dao trong tay Sae, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Hồi đó em đã hứa với anh."

"Đừng làm chuyện thừa thãi." Sae tránh ánh mắt không buông tha của em trai, nhìn chiếc bánh bị cắt nửa, "Đến đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn."

"Và em đảm bảo được rằng mình sẽ luôn bình tĩnh sao?"

Rin tủi thân đến cực điểm, sự nghi ngờ của anh hai khiến nó không nói nên lời. Trước những tình huống đột xuất này, Itoshi Sae luôn lý trí hơn nó nhiều, còn nó dù cố gắng thế nào, vẫn không thể đuổi kịp anh.

Nhưng nó đã hứa, dù tan xương nát thịt, cũng không để anh hai gánh hết mọi thứ.

"Không sao, anh đừng lo chuyện này." Rin nghiêm túc bày tỏ quyết tâm với Sae, "Em sẽ giải thích mọi thứ, họ chắc chắn cũng hy vọng chúng ta..."

Hy vọng chúng ta sẽ hạnh phúc sao?

"Sao, em cũng thấy không thể đúng không." Sae cười lạnh, bất lực với đứa em trai ngây thơ, "Giải thích thì được gì? Giờ chỉ có một cách giải quyết."

"Em biết." Rin nghiến răng, hoảng loạn tột độ, nỗi bất an trong lòng lại trỗi dậy, "Em sẽ sắp xếp mọi thứ cho họ ở Paris... họ đối xử với em thế nào cũng được, nhưng em không thể..."

"Em bướng cái gì." Sae cau mày, giọng cứng rắn, "Ngày mai em có buổi tập, về Madrid ngay là lựa chọn đúng nhất."

"Chúng ta cùng đối mặt, được không?"

"Đối mặt cái gì? Em khiến họ mất trí nhớ được sao?" Sự kiên nhẫn của Itoshi Sae cạn kiệt, ngẩng lên nghiêm túc chất vấn, "Anh không nghĩ em có cách nào tốt hơn ngoài chấm dứt."

Chấm dứt. Rin biết anh hai chắc chắn sẽ nói ra cách này, nhưng khi thực sự nghe thấy, quả nhiên rất đau lòng.

Dù đây chỉ là hạnh phúc của riêng em, vì từ đầu đã là em ép buộc.

Nhưng em không muốn mối quan hệ này chấm dứt.

"Vậy anh muốn như thế sao?"

Sae cụp mắt, che giấu sự giằng xé và cay đắng trong đáy mắt. Anh không trả lời, chỉ cầm bình nước trên bàn, giả vờ trấn tĩnh rót đầy cốc.

"Nghe anh, về đi."

"Anh muốn như thế sao?"

"Về."

"Anh muốn như thế sao?"

"Về." Sae bưng cốc nước uống một ngụm lớn để bình tĩnh, sóng nước trong cốc phản chiếu trong đồng tử anh, "Cùng một chuyện anh chỉ nói ba lần."

"...Anh, muốn, như, thế, sao?"

Cạch—Sae mạnh mẽ đập cốc nước xuống bàn, tay siết chặt cốc nổi gân xanh, nước đá bắn ra từ miệng cốc chảy dọc theo khớp ngón tay xuống cổ tay, cuối cùng lan trên mặt bàn gỗ, nhỏ xuống sàn.

Tí tách, tí tách.

Rin không mở miệng nữa, để người yêu tâm trạng phức tạp đứng yên tại chỗ. Nó lặng lẽ dùng khăn giấy lau khô tay ướt nhẹp cho Sae, rồi trật tự rửa ráy, dọn phòng, thay quần áo, sắp xếp ba lô.

Chúng ta đều không bình tĩnh lắm.

Rin ôm chặt người yêu đứng ở cửa tiễn mình.

"Xin lỗi."

Cạch. Một tia ấm áp còn sót lại trong lòng Sae cũng bị mang đi cùng sự rời đi của người yêu, để lại cho anh chỉ là cánh cửa gỗ lạnh lẽo.

Sự thân mật sáng nay như cách cả một đời, lại khiến anh có ảo giác rằng có thể mãi mãi.

Đã sớm biết sẽ có ngày này, đúng không?

Những đoạn phim tình yêu vượt qua muôn vàn khó khăn sẽ không xuất hiện trong mối quan hệ của họ, vì mối quan hệ này chính là cái gọi là khó khăn.

"Cùng đối mặt" chỉ là lời hứa buột miệng khi chưa bị phát hiện, là thể hiện của tâm lý may rủi. Đến khi thực sự đối mặt với tình huống này, mới phát hiện không ai nghĩ ra được "cùng đối mặt" rốt cuộc cần làm gì.

Đã bị biết rồi, thay vì chấm dứt như vậy, chi bằng cứ trơ trẽn giữ nguyên hiện trạng.

Nhưng không thể trở lại trạng thái tự lừa mình dối người như trước nữa.

...

Nhóm chat gia đình tĩnh lặng như chết, Rin đứng trên con phố Paris mưa phùn, vài lần định nhấn gửi nhưng cuối cùng vẫn xóa đoạn văn trong khung chat. Một tin nhắn cắt ngang suy nghĩ của Rin, nó nhờ người kiểm tra khách sạn cha mẹ ở, nhưng phát hiện họ đã trả phòng.

Lời "kiểm tra bất ngờ" của cha mẹ hóa ra là thật.

Rin có thể tưởng tượng niềm vui cẩn thận của cha mẹ khi chuẩn bị bất ngờ trước khi đến, nói rằng "năm nay đặc biệt tổ chức sinh nhật cho Rin, thì Sae cũng không thể thiếu"... từ đặt vé máy bay, khách sạn, đến chuyến bay dài hơn mười tiếng, với họ, những người không thông thạo ngôn ngữ, chắc chắn đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch, vừa hạ cánh ở Paris đã háo hức mua bánh kem, không thể chờ đợi mà gõ cửa nhà con trai—

Tệ thật.

Trong đầu có rất nhiều cách xử lý vụ tai nạn này tốt hơn, nhưng đã quá muộn.

Anh hai nói đúng. Giờ còn làm được gì? Đi nói với họ về quá trình yêu đương của hai đứa con trai, hay cầu xin họ thấu hiểu mối quan hệ trái đạo lý này?

"Chỉ cần các con hạnh phúc là được." Sự tha thứ lý tưởng hóa như thế sao có thể xuất hiện, không ai sẽ thấu hiểu mối quan hệ sai càng thêm sai này, vì họ không chỉ là đàn ông, mà còn là anh em.

Cùng dòng máu.

Thông tin chuyến bay cũng hiện lên trên màn hình điện thoại của Itoshi Rin, chiều nay.

Nếu là nó, nó cũng sẽ vội vã rời khỏi đây. Lần đầu tiên Itoshi Rin có thể thấu hiểu sự tức giận của cha mẹ đến thế, nghĩ theo góc độ của họ cũng cảm thấy tuyệt vọng tột độ—kết tinh tình yêu của họ, với một hình thái méo mó, quấn lấy nhau, trở thành một tội lỗi bị thế gian khinh bỉ.

Anh hai chắc chắn đau đớn hơn em nhiều. Rin lúc này mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, hóa ra khi anh hai quyết định bắt đầu mối quan hệ này với tư cách người yêu, anh đã phải dồn nhiều can đảm hơn em nhiều.

"Họ lên máy bay rồi."

Rin nhận được tin nhắn từ Sae trong phòng chờ ở Madrid, cùng với ảnh nhờ người chụp, cha mẹ thần trí hoảng hốt, sắc mặt nặng nề bước lên chuyến bay về nước.

"Em biết rồi."

Anh hai chắc cũng sẽ không trả lời nữa. Itoshi Rin khóa màn hình điện thoại, nhưng giây tiếp theo, màn hình sáng lên vì thông báo tin nhắn, Sae lại gửi thêm một tin.

"Trận biểu diễn cũng phải đá tốt."

"Ừ."

Quả nhiên là Itoshi Sae. Rin tâm trạng rối bời, trong đầu nó không ngừng tua lại cuộc xung đột sáng nay, nếu, nếu... nhưng làm gì có nhiều nếu thế.

Sae lại không dứt khoát đề nghị chấm dứt. Thái độ ngoài dự đoán của Sae khiến Rin không khỏi suy đoán, có lẽ trong một năm làm người yêu, anh hai cũng từng có chút không nỡ. Dù chắc chắn phần lớn là đau khổ, dù là lần đầu làm tình với nước mắt của anh, hay hôm nay, khi hình phạt giáng xuống, anh run rẩy.

Em trực tiếp cảm nhận được nỗi buồn của anh, nhưng lại không thể chia sẻ chút tủi thân nào cho anh.

Em luôn vô tình khiến anh rơi vào những cảm xúc không đáng có.

Em, người muốn giữ anh bên mình, thật tệ hại.

Paris chiều tà mưa phùn lất phất, cửa sổ phòng chờ phủ đầy những giọt mưa lấm tấm, Rin nhìn những chiếc máy bay cất cánh hạ cánh trên đường băng, không khỏi xuất thần.

Rin nhớ lại ngày này năm ngoái, trong ánh hoàng hôn ở Madrid, nó đã hứa với người yêu cả đời.

Nhưng tối qua vẫn khiến nó có ảo giác rằng họ có lẽ đang yêu nhau, mọi hạnh phúc có thể kỳ vọng, đã dừng lại khi nó không chút phòng bị mở cánh cửa ấy.


Em và anh thật sự chỉ có một buổi hoàng hôn sao?


Đã qua một ngày. Rin bồn chồn ngồi bên lề sân bóng, liên tục làm mới giao diện tin nhắn. Nó và Sae không có thêm hành động nào trước biến cố này. Không chỉ bố mẹ im lặng, mà ngay cả Sae cũng không trả lời bất kỳ tin nhắn nào ngoài lời chào hỏi, điều này khiến nó khổ sở không chịu nổi.

Chẳng lẽ cứ giữ nguyên tình trạng này? Không ai phá vỡ cục diện kỳ lạ này sao? Nhưng nếu không muốn chấm dứt, thì tình trạng hiện tại là tốt nhất.

Tiếp theo lại là hai ngày huấn luyện khép kín. Rin tự bỏ mặc bản thân, nghĩ rằng nếu cả hai không có cách giải quyết tốt, thì huấn luyện có lẽ là việc giúp nó phân tâm.

Em lại đang trốn tránh, Rin, mày thật hèn nhát.

Vậy Sae định làm gì? Ngồi chờ chết không phải phong cách của anh. Rin thử gọi cho người yêu để nói chuyện, nhưng phát hiện máy đã tắt... Tắt máy? Chuyện gì vậy?

Giữa buổi chiều ngày làm việc, sao anh lại tắt máy được.

...Đang tránh em sao? Đôi mắt Rin khẽ run, nỗi lo lắng của nó lên đến đỉnh điểm khi lần đầu đối mặt với việc người yêu tắt máy.

"Nhấc máy đi."

Rin nhìn chằm chằm vào khung chat của họ, nghiến răng, môi trắng bệch không còn chút máu. Điều này còn khiến nó hoảng loạn hơn cả cuộc xung đột hôm qua.

"Trên máy bay, để chế độ bay, đi công tác."

Tin nhắn trả lời nhanh của Sae khiến trái tim đang lơ lửng của Rin hạ xuống, nhưng trong tình huống đặc biệt này, nó khó tránh khỏi những suy nghĩ lung tung.

"Đi công tác ở đâu?"

"London, em không phải ở sân tập sao?"

"Đi làm gì vậy?"

"Công việc."

"Cùng đội huấn luyện à?" Ánh mắt Rin trở nên u ám, liên tục hỏi, "Mấy ngày này đội Pháp đâu có trận đấu?"

Sae không trả lời nữa. Rin bồn chồn, lập tức gọi video nhưng bị Sae thẳng thừng từ chối. Nó như đang giận dỗi, liên tục gọi thêm vài lần nhưng vẫn bị ngắt.

Rin không khỏi suy đoán, Sae không ở trên máy bay, có lẽ đang ở Paris. Hiển thị tắt máy có thể vì nó bị anh chặn, nếu tắt máy mà vẫn nhắn được, chẳng phải đã rõ ràng sao? Việc trả lời tin nhắn và bịa ra lời nói dối này là để kiềm chế cảm xúc của nó, để nó không bay đến Paris tìm anh.

Dù cũng có khả năng anh đang ở trên máy bay, nhưng Sae không nhận video, tức là anh không muốn nhìn thấy nó.

Dù là khả năng nào cũng tệ hại cả.

Thói quen xấu từng bỏ lại tái phát, Rin trở lại phiên bản thần kinh, cố chấp của chính mình, lập tức liên lạc với một đồng đội cũ ở P.X.G đã vào đội tuyển quốc gia. Chưa đợi đối phương kịp chào hỏi, nó đi thẳng vào vấn đề.

"Sae đi đâu rồi?"

"Ý cậu là huấn luyện viên Sae? Mấy ngày nay bọn tớ cũng không tập trung, nghe nói anh ấy xin nghỉ, không khỏe? Trợ lý huấn luyện chắc biết rõ hơn..."

Sae quả nhiên nói dối nó.

"Mối quan hệ của Rin và huấn luyện viên Sae vẫn tệ như xưa nhỉ, tớ nghĩ anh ấy đang ở nhà."

Rin nghe thấy nhịp thở gấp gáp và mạch đập điên cuồng của chính mình. Gương mặt nó u ám, đôi mắt xanh biếc ẩn chứa cơn bão nguy hiểm, cảm giác bị phản bội từ lâu ùa về.

Sae, người luôn khinh thường việc nói dối, lại nói dối nó, một lời nói dối dễ dàng bị vạch trần.

Anh nghĩ em vẫn là đứa trẻ dễ bị anh qua mặt sao, Sae?

Anh thật sự muốn giữ nguyên tình trạng này sao?

Bốp—

"Rin, cậu nghĩ đây là trò đùa à?!" Huấn luyện viên giận dữ ném tập tài liệu xuống bàn họp, kinh ngạc vì Rin, vốn luôn điềm tĩnh và chuyên nghiệp, lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, "Danh sách thi đấu ngày mai đã công bố, cậu nói đổi là đổi sao?"

"Chỉ là trận biểu diễn, không quan trọng." Rin bướng bỉnh nhìn chằm chằm huấn luyện viên, nghiến răng, "Chiều nay tôi đi..."

Đi Paris. Rin lại rơi vào trạng thái điên cuồng bị bất an chi phối, suy nghĩ của nó hoàn toàn bị Sae chiếm lĩnh. Giờ đây, nó khó lòng tập trung vào bóng đá, chỉ khao khát được gặp Sae để nói chuyện trực tiếp, dù chưa nghĩ ra cách giải quyết, nhưng chỉ cần thấy anh, nó sẽ yên tâm hơn nhiều.

Em không muốn bị anh bỏ rơi.

"Cậu có biết fan của cậu cũng có người lặn lội hàng ngàn dặm đến xem không? Đừng nói với tôi fan chẳng quan trọng, có việc gì quan trọng thì đá xong ngày mai hãy đi." Thái độ của huấn luyện viên rất cứng rắn, không khí trong phòng họp nặng nề, các trợ lý huấn luyện khác vội tiến lên hòa giải hai người đang căng như dây đàn, "Về thái độ chơi bóng, cậu và Sae khác xa nhau."

"Đừng nhắc đến anh ấy." Rin hiếm hoi buột miệng chửi thề, khiến mọi người kinh ngạc nhìn nó. Sự chiếm hữu của nó bùng nổ, những cảm xúc tiêu cực từng được người yêu xoa dịu giờ tuôn trào.

Đừng tỏ ra thân thiết với anh ấy như vậy.

"Cũng đừng gọi anh ấy như thế, nghe gớm lắm."

Ngoài bố mẹ, chỉ có tôi được gọi anh ấy như vậy.

"Rin, cậu còn cố chấp thế này thì cút về Nhật đi." Huấn luyện viên mặt xanh mét, giọng đầy tức giận. Rin định buột miệng nói gì đó, nhưng bắt gặp huấn luyện viên chậm rãi giơ điện thoại lên, "Sae, nghe rồi chứ, đây là em trai tốt của cậu đấy."

Đừng dùng anh ấy để dọa tôi. Rin lao tới định giật điện thoại để vạch trần lời nói dối của anh ta, nhưng bị người khác kịp thời ngăn lại—nhưng khi ánh mắt Rin nhìn vào màn hình điện thoại đang gọi của người đàn ông Latin, nó khựng lại.

Sae nhận điện thoại của người này, nhưng sao không nhận của nó.

"Rin nói không đá trận ngày mai." Huấn luyện viên giải thích nguyên nhân với Sae ở đầu dây bên kia, không quên thêm một lời chỉ trích sắc bén, "Dù kỹ thuật tốt, nhưng thái độ cũng rất quan trọng."

"Đưa đây." Rin hung hăng nhìn huấn luyện viên đang khó chịu không kém, "Đưa điện thoại đây."

Chưa đợi người đàn ông Latin kịp phản ứng, Rin đã giật lấy điện thoại.

"Rin!"

"Anh ở đâu, trả lời em." Giọng Rin lạnh băng, nó khao khát một câu trả lời, hoặc ít nhất được nghe giọng Sae, như vậy cũng khiến nó an tâm phần nào.

"Sao lại thế này." Giọng Sae ở đầu dây bên kia lộ rõ vẻ không hài lòng, thậm chí hơi tức giận, "Không phải đã bảo em đá đàng hoàng sao, rốt cuộc có để lời anh vào tai không."

Rin lúc này mới bình tĩnh lại, nhận ra hành động của mình quá bốc đồng.

Xong rồi. Bóng đá là lĩnh vực Sae coi trọng nhất, mà nó lại vì nóng đầu vi phạm nguyên tắc của anh. Nhưng Rin không hối hận, bóng đá nó đã đá đủ rồi, vốn dĩ từ đầu chỉ muốn ở bên Sae.

"Anh biết em đá bóng vì cái gì mà." Trong phòng họp yên lặng, câu hỏi của em trai với anh trai vang lên, khiến mọi người khó hiểu nhìn cặp anh em quan hệ phức tạp này.

"Đừng lấy anh làm lý do để đá bóng."

Giọng Sae đầy khó chịu kéo Rin về đêm đầu tiên họ cãi nhau.

"Tùy anh."

Píp, Sae ngắt điện thoại.

"Rin, nếu ngày mai Sae không thấy cậu trong trận đấu trực tiếp..." Huấn luyện viên nhặt điện thoại Rin ném lên bàn, mặt khó chịu đưa ra cảnh báo, "Dù tôi không biết cậu có việc gì gấp, đá xong ngày mai rồi nói."

"Biết rồi." Rin bất ngờ bình tĩnh, nó mím môi kìm nén cơn giận trong lòng. Nó tự nhủ phải bình tĩnh, không muốn vì bốc đồng mà làm mọi chuyện tệ hơn.

Nhưng sao Sae lại khiến nó rơi vào bất an thế này?

Lần nào cũng vậy, người anh hai khó nắm bắt luôn vô tình khiến nó hoang mang.

Không nghe điện thoại, lừa nó đi công tác, rốt cuộc anh muốn gì? Muốn ở nhà bình tĩnh sao, không muốn gặp nó đến vậy sao?

Nó lại làm gì sai. Rin tủi thân đến cực điểm, trong phòng họp trống rỗng, nó lấy điện thoại, xóa tới xóa lui trong khung chat, do dự mãi cuối cùng nhấn gửi, biến mọi bối rối thành bong bóng chữ gửi vào giao diện trò chuyện của họ.

"Anh ở nhà đúng không, mai em đến tìm anh."

Đã đọc.

"Không, vừa đáp."

Lại lừa em. Rin buồn bã thoát khỏi khung chat, để tránh thêm chuyện không vui, nó không truy hỏi nữa, nhưng âm thầm quyết định sau trận đấu sẽ như trước bay đến Paris.

Quả nhiên em chẳng hiểu anh chút nào.

...

Có vẻ như điều này ngược lại khiến Rin cảm thấy anh vẫn còn ở châu Âu. Sae ngồi trong chiếc xe thương mại đón sẵn, nhìn khung chat với em trai, trăm cảm xúc lẫn lộn.

Anh quả thực không ở nhà, trước đó cũng thực sự trên máy bay. Chỉ là điểm đến không phải London, mà là Tokyo.

Người đầu tiên bước ra đối mặt là anh, với tư cách anh trai; bố mẹ trong cuộc xung đột cũng nhắm mũi dùi vào anh, anh đáng phải chịu hình phạt này.

Với sự hiểu biết của Sae về Rin, nếu nói thật rằng anh về Nhật, chắc chắn Rin sẽ bất chấp tất cả bay theo. Người em trai bốc đồng có thể gây ra nhiều tình huống khó lường, mà anh đã không còn sức để xử lý.

Hiểu lầm này lại giúp Sae không phải lo Rin điều tra hành trình của mình, cũng tốt. Nhưng anh không ngờ, chỉ vì nghĩ anh còn ở Paris, Rin đã định bỏ trận đấu ngày mai.

Chưa kể anh đã đến Tokyo. Nếu Rin biết, chắc chắn sẽ cãi nhau qua điện thoại.

Ngốc sao. Sae nghĩ đến đây thấy hơi phiền, Rin coi bóng đá là gì? Một trò chơi muốn bỏ là bỏ sao? Bao nhiêu người khao khát được chạy mãi trên sân cỏ, vậy mà em lại dễ dàng từ bỏ cơ hội người khác mơ ước.

Chẳng hạn như anh. Sae chợt nhớ những năm tháng chống chọi bệnh tật trước khi giải nghệ, đó là quãng thời gian đau đớn và mơ hồ nhất đời anh. Mỗi trận đấu khiến tim anh chao đảo, thanh gươm Damocles treo lơ lửng trên đầu, sẵn sàng rơi xuống phá hủy anh.

Anh thực sự rất muốn tiếp tục đá bóng.

Bóng đá là phần không thể lay chuyển trong đời Sae. Anh hiếm khi hối hận về lựa chọn của mình, nhưng về bóng đá, anh từng thoáng do dự với quyết định giải nghệ.

Đừng nghĩ nữa. Nhưng hành động dễ dàng bỏ trận đấu của Rin khiến Sae thất vọng đến cùng cực, dù chỉ là trận biểu diễn. Sae có lý do để đoán, nếu là một trận quan trọng, Rin cũng sẽ vì anh mà hành động bốc đồng.

Bóng đá với Rin rốt cuộc có ý nghĩa gì? Khác với tình yêu sâu sắc của anh dành cho bóng đá, với Rin, bóng đá giống như một chiếc xích mang tên Sae.

Dù sao em trai anh từng nói, anh là lý do nó đá bóng, những lời chán nản như thế.

Rin có thật sự yêu bóng đá không? Khoảnh khắc này, Sae đột nhiên nhận ra anh không hiểu em trai mình.

Có lẽ anh đã vô tình ảnh hưởng từng bước trong cuộc đời Rin.

Từ đầu đến cuối, chính anh, vì không muốn Rin lãng phí tài năng, đã kích thích nó đấu tranh trên sân cỏ mà nó không thực sự yêu thích suốt bao năm. Sae cũng biết Rin từng muốn bỏ cuộc, nhưng cuối cùng vẫn chọn đuổi theo anh, tiếp tục môn thể thao không xuất phát từ đam mê tự nhiên.

Chẳng trách em luôn khổ sở thế.

Nhưng Sae chắc chắn rằng em trai anh vẫn là một đứa trẻ bốc đồng. Làm sao nó có thể cùng anh đối mặt tình huống hiện tại? Dù Rin bỏ trận đấu này để gặp anh như ý muốn, thì sẽ thế nào?

Trong đầu Sae hiện lên nhiều lời trách móc, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành tiếng thở dài. Dù chậm hiểu, anh cũng biết Rin hành động thế này phần lớn vì nghĩ anh nói dối, muốn đối chất trực tiếp với anh.

Dù muốn giữ nguyên tình trạng, Sae vẫn không thể bỏ mặc bố mẹ đang thất vọng, anh không phải người vì tình yêu mà bất chấp gia đình. Huống chi tình yêu này là hiện thân của sự trái đạo lý, người gây tổn thương là họ, những kẻ quyết định loạn luân, không phải bố mẹ vô tội.

Nhưng anh chưa nghĩ ra lời mở đầu với bố mẹ, vì anh trở về không phải để sám hối. Anh chỉ muốn giải thích nguồn cơn của họ, và muốn bố mẹ trút hết giận dữ lên anh, để họ nhắm một mắt mở một mắt với mối quan hệ này, đó là kết quả tốt nhất.

"Ở Nhật, chúng ta mãi mãi là anh em." Chỉ có thể dùng lời hứa yếu ớt này để giảm bớt tội lỗi, nhưng chính Sae cũng thấy lời này nực cười, chắc chắn sẽ phản tác dụng, nên anh lập tức xóa bỏ câu nói ngớ ngẩn này khỏi đầu.

Hóa ra anh bất lực đến mức này, nhưng vẫn cố chấp trở về Nhật. Vì chỉ cần một chút khả năng, Sae cũng muốn liều lĩnh. Mối tình này khiến anh cảm thấy xa lạ với chính mình, thật không giống phong cách trước đây.

Bố mẹ chưa ép buộc họ chấm dứt, vậy hẳn vẫn còn chút hy vọng, đúng không?

Sae, mày cũng đang phát điên, mày đang mơ tưởng gì vậy.

Có lẽ không về Nhật, giữ nguyên tình trạng sẽ giúp mối quan hệ mong manh của họ kéo dài thêm một thời gian, nhưng sớm muộn cũng phải đối mặt với bố mẹ, chịu đựng áp lực đã lường trước.


Họ là đôi tình nhân ăn trái cấm, thế gian này không có Utopia dành cho họ.


Sae dùng vân tay mở khóa, mật mã là sinh nhật người yêu. Đã là đêm, khung cảnh rực rỡ của vịnh Tokyo hiện ra trước mắt. Sae ném vali, ngã xuống sofa êm ái, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, không chỉ vì chuyến bay dài.

Rin không nhắn thêm tin nào, khiến Sae nhẹ nhõm đôi chút. Dù sao đối phó với Rin lúc này cũng tốn sức, ít nhất đến khi Rin đá xong trận ngày mai sẽ yên tĩnh.

Giờ anh cần nghĩ xem sáng mai về Kamakura nên làm gì.

Nhưng trong tiềm thức, Sae bắt đầu trốn tránh. Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, là cảnh đẹp anh chụp ở Nam Cực. Anh chậm rãi lướt ảnh, từng kỷ niệm hiện về trong mắt. Trong đêm khuya tĩnh lặng ở Tokyo, Sae như bước lại trên đồng bằng trắng Nam Cực—trước mắt là sông băng, chim cánh cụt, ánh sáng ban ngày, và anh với người yêu.

Tấm ảnh duy nhất chụp chung của họ, vì kỹ năng chụp ảnh của anh không tốt, trông rất ngẫu hứng.

Biết vậy đã để em chụp thêm.

Sae ngẩng đầu nhìn khung cảnh đêm lấp lánh ngoài cửa sổ, nhớ lại khoảnh khắc chứng kiến cực quang ở New Zealand. Giờ đây, anh luôn vô cớ nhớ về những thời khắc ấm áp ấy. Rõ ràng căn phòng chỉ có mình anh, nhưng bóng dáng Rin hiện hữu khắp nơi.

Sae, vốn quen với cô đơn, giờ lại không muốn làm bạn với nó. Sau khi bị cơn bão tình yêu cuốn đi, khi mưa tạnh, anh không muốn xếp ô lại, mà bắt đầu lưu luyến cơn mưa như trút nước của họ.

Trong lòng anh biết rõ họ khó đi đến cuối con đường, nhưng vẫn muốn con đường gian nan này dài thêm chút nữa.


Anh cũng là một thằng ngốc, đúng không.


Sae khởi động chiếc GTR để lâu trong garage, bật radio sáng ngẫu nhiên. Giọng người dẫn chương trình trầm ổn vang lên trong xe, anh định nghe hết bản tin này rồi đi, nhưng vô thức nghe qua mấy tin, quả nhiên rơi vào do dự.

Quyết định về Kamakura có đúng không? Sae lại cảm thấy khả năng giữ bình tĩnh của mình khác thường, sự lạnh lùng giờ thành ưu điểm. Bố mẹ có thể nghi ngờ sao anh còn mặt mũi về Nhật, thậm chí còn muốn họ cho hai anh em loạn luân cơ hội giữ nguyên tình trạng.

Thật viển vông.

Sae đứng trước cửa nhà ở Kamakura hồi lâu, cuối cùng quyết tâm bước tới. Anh không nhập mật mã ngay, mà thử nhấn chuông, tiếng chuông cơ học hòa lẫn nhịp tim anh.

Ding dong, ding dong...

Giờ ngay cả việc về nhà cũng phải đắn đo kỹ lưỡng.

Ánh mắt Sae vô thức nhìn lên camera trên chuông cửa. Chắc hẳn bố mẹ đã thấy qua màn hình, đứa con trai cả phản nghịch lại trơ trẽn xuất hiện ở quê nhà—nơi như pháp trường, thậm chí có thể là một sự khiêu khích với họ.

Vì Sae không về để sám hối.

Có lẽ khóa đã đổi, có lẽ họ không cho anh bước vào cái gọi là nhà này nữa. Khi Sae chuẩn bị tâm lý cho việc thương lượng thất bại, cạch, cánh cổng sắt ngoài sân bật mở.

Sae đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, rằng bố mẹ luôn chờ anh.

Cửa chính không khóa, Sae nhẹ nhàng kéo cửa, bước vào hành lang quen thuộc, tiếng tin tức buổi sáng từ phòng khách vang lên. Anh bình tĩnh thay giày, chậm rãi bước vào phòng khách, tiếng tin tức đột nhiên ngừng.

Màn hình TV đen kịt phản chiếu bóng dáng cứng nhắc của Sae, trong phòng vang lên tiếng tích tắc của đồng hồ. Sae thấy bố, ngồi quay lưng trên sofa, chậm rãi đứng dậy, khiến anh bất giác căng thẳng. Bố không nói gì, chỉ đi về phía phòng tatami, Sae muốn bước theo, nhưng chân lại do dự.

Phòng tatami. Ánh mắt Sae tối sầm, cơn đau từ cột sống lan khắp người, như thể bị trời cao đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Xoẹt— Cửa gỗ bị bố đẩy mạnh. Sae đi theo, thấy mẹ tiều tụy ngồi trước bàn thờ Phật, nhắm mắt trầm tư. Không khí giữa ba người ngưng đọng thành làn sương khó tan, Sae nhận ra sự im lặng còn đáng sợ hơn bùng nổ.

Ánh nắng sáng thu tràn vào phòng tatami tĩnh lặng, như thể nơi đây chưa từng là cái nôi của tội lỗi. Gió thu ngoài cửa sổ rì rào, nhưng trong tai Sae chẳng hề dễ chịu, mà ồn ào khó chịu, trái tim anh treo lơ lửng trước bàn thờ, bất an.

"Nó đâu?"

Giọng bố khô khốc, quay đầu nhìn đứa con trai cả xa lạ, ánh mắt dừng trên ngón áp út tay trái của Sae—không có chiếc nhẫn khiến ông chán ghét.

"Hôm nay có trận đấu." Sae tuy bình thản, nhưng đầu ngón tay khẽ run đã tố cáo anh.

"Bắt đầu từ bao giờ?" Mẹ run rẩy đứng dậy, đứng trước mặt Sae, chất vấn, "Năm ngoái, hay sớm hơn?"

Lồng ngực Sae rung động, ánh mắt thoáng lưỡng lự hiếm thấy, anh muốn mở miệng, nhưng khó thốt nên lời.

"Nói đi." Bố giận dữ nhìn đứa con trai tỏ ra bình tĩnh, thấy Sae chậm chạp không đáp thì thất vọng tột độ, "Sae, đạo đức của con thấp kém đến vậy sao?"

"Hay là từ khi cô ấy chưa qua đời đã bắt đầu?"

"...Mùa thu năm ngoái." Sae cuối cùng khó khăn đáp ngắn gọn, đồng thời thanh minh, tránh ánh mắt sắc lạnh của bố mẹ.

"Nếu chúng ta không phát hiện, các con định tiếp tục thế này sao?" Nước mắt mẹ tuôn trào, chỉ vào tượng Phật trên bàn thờ, từng chữ thốt ra, "Ở châu Âu làm mọi thứ, về Nhật thì giả làm con trai ngoan, anh em tốt sao?"

Sae trong lòng thừa nhận, đây đúng là cách anh và Rin ngầm thỏa thuận.

"Trả lời mẹ..." Mẹ đau đớn nắm lấy vai Sae lắc mạnh, dù đã biết sự thật, bà vẫn không thể chấp nhận, thề không ngừng lại trước khi nghe con trai thừa nhận, "Trả lời mẹ!"

Là một người mẹ, bà tuyệt vọng vì chính mình đã mang nguồn gốc của mối tình méo mó này đến thế gian. Hai đứa con được sinh ra trong tình yêu độc nhất của bà và người chồng, mười tháng mang thai vất vả, nhưng đổi lại là bi kịch sau bao năm.

Mà đứa con bà yêu thương cả đời giờ lại im lặng, phớt lờ sự sụp đổ của bà.

"Phải." Đến giờ vẫn không nghe được lời xin lỗi từ con trai cả, bà bất lực buông tay, không muốn chạm vào máu thịt của mình nữa.

"Các con đúng là tính toán chu toàn."

Bà nghe thấy tiếng lòng mình vỡ tan, vang vọng khắp phòng, nhưng chẳng ai quan tâm.

"Thật ra các con chẳng cần để ý cảm xúc của chúng ta." Lời châm biếm sắc bén của bố khiến Sae như có gai đâm sau lưng, nhưng anh không biết đáp lại thế nào, cơ thể bản năng lùi vài bước, "Khi các con quyết định làm bậy, đã chẳng nghĩ đến cảm xúc của chúng ta—"

Phải. Anh nhớ lại đêm xác lập mối quan hệ, họ bị tình yêu mãnh liệt nhấn chìm, tự cho là đúng mà ôm tâm lý may rủi, nghĩ có thể sống bí mật suốt đời. Dù từng bất an, nhưng chẳng ai đề xuất cách đối mặt với tình huống này, chỉ mù quáng đặt cược vào tương lai lý tưởng.

"Giờ vẫn chưa chấm dứt, đúng không?!" Bố bắt đầu kích động, nghiến răng thừa nhận sự thật đau lòng, "Đừng nói với bố là con và nó yêu nhau thật lòng!"

Phải

Lúc này, Sae đột nhiên can đảm ngẩng đầu đối diện ánh mắt đỏ hoe của bố.

Về tình yêu, anh không hổ thẹn.

Đây có lẽ là khoảnh khắc liều lĩnh nhất đời anh.

"Ghê tởm."

Phải

Sae vẫn nhìn thẳng bố, không chút sợ hãi.

Thậm chí anh hiểu rõ, tình yêu của họ chắc chắn bị người đời khinh miệt.

"Thái độ này là con nghĩ mình không sai sao?!" Mẹ sụp đổ hét lên với đứa con trai mặt lạnh, như thể chỉ cần hét là có thể xua tan trái tim đầy vết thương của bà, "Con dám đứng trước tượng Phật và tổ tiên thề rằng con không sai sao?!"

Con không sai.

Sae phát hiện mình cũng trở nên cố chấp như Rin.

Trước đây, anh từng nghĩ mối tình này là sai trái, nhưng giờ đây, anh lại chắc chắn lựa chọn của mình. Tình yêu của họ, dù thấp kém thế nào, cũng không nên là sai lầm.

Vì những khoảnh khắc hạnh phúc thật sự ấy đã là ký ức anh không thể cắt bỏ.

"Sae! Con là anh trai! Con biết mình đang làm gì không?!" Bố mất kiểm soát, không thể chịu nổi, tiến lên túm cổ áo Sae, hơi thở ông rối loạn, "Con điên rồi sao?! Rin hùa theo thì con cũng dung túng nó!"

Sae tê dại để bố túm cổ áo kéo đến trước bàn thờ Phật, nơi anh đặt bước chân đầu tiên vào giờ đây đang tra tấn anh.

"Con sao có thể không sai?!"

Con không sai. Sae hít thở đều, nghiêm túc nhìn tượng Phật không buồn không vui. Lần này, anh không tự cho mình là kẻ phạm lỗi, cãi vã với trời cao. Anh lấy tư thế mới, hoàn toàn phủ nhận mình có lỗi, anh không phải kẻ phạm tội, chỉ đơn thuần theo đuổi trái tim mình, không có gì sai.

Chỉ là thế giới không dung chứa họ mới là sai.

Còn cần xin tha thứ gì? Chẳng có lỗi lầm nào cần được tha thứ.

Không có địa ngục nào cả. Mỗi khoảnh khắc hạnh phúc đều đã là thiên đường rồi.

"Nói, Sae."

"Con không sai."

Sae hạ quyết tâm, bình tĩnh bày tỏ cảm xúc sâu thẳm trong lòng với bố mẹ. Họ chưa từng sững sờ đến vậy trước đứa con trai cả vốn lạnh lùng, giờ lại thẳng thắn bộc lộ sự trân trọng với mối tình trái luân lý này, đây cũng là lần Sae mở lòng nhiều nhất với họ.

"Con nói lại lần nữa Sae." Miệng mẹ run rẩy, cảm xúc mạnh mẽ khiến bà nói năng lộn xộn, "Nói lại lần nữa..."

"Con không sai."

Mắt Sae ngập nỗi buồn, nhưng vẫn kiên định.

Bốp—

Má trái Sae nóng rát, như bị ngàn cân đập trúng, đau đớn, tai ong lên, nhưng biểu cảm anh vẫn lạnh lùng.

Đau hơn tưởng tượng nhiều.

Mẹ không kìm được cơn giận, nỗi đau từ tim lan khắp người, không nơi trút bỏ. Đây là lần đầu trong đời bà hành động bốc đồng với đứa con trai yêu quý, đau đớn hằn sâu trên lòng bàn tay, lan ra khắp người.

"Các con! Ít nhất có một khoảnh khắc nào nghĩ đến chúng ta không?!" Nước mắt mẹ rơi ướt áo, tuyệt vọng cầu xin các con có chút cảm giác tội lỗi, để bà dễ chịu hơn, "Khi các con yêu nhau với tư cách người yêu—có nghĩ đến chúng ta không?! Ít nhất... có chút tội lỗi chứ?!"

Từng có, nhưng so với cảm giác tội lỗi nhỏ bé ấy, Sae muốn tin rằng tình yêu của họ là đúng. Cảm giác tội lỗi chỉ khiến lựa chọn của anh trở nên do dự, anh không muốn mình dao động.

Hóa ra anh cũng cố chấp như Rin, không thể cứu vãn.

"Vậy con về để chúng ta chấp nhận các con giữ nguyên tình trạng?" Bố đi thẳng vào vấn đề, lập tức trả lời, "Thế thì đừng gặp nhau nữa!"

"Khi các con làm những chuyện này mà không nghĩ đến cảm xúc của chúng ta, sao còn ép chúng ta phải nghĩ đến cảm xúc của các con?" Bố chán ghét nhìn đứa con trai cả không chút hối lỗi, "Quá ích kỷ, quá độc ác!"

Sae nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc phức tạp trong lòng. Anh lại hối hận vì tâm lý may rủi của mình, cục diện này đáng lẽ phải lường trước, mà ngoài việc chấm dứt, anh cũng bất lực.

"Thế thì con chẳng cần phải về, các con có thể tiếp tục hạnh phúc ở châu Âu." Mẹ chỉnh lại cảm xúc, lau nước mắt, giận đến cười, "Loại người không quan tâm đến bố mẹ như con, sao phải tốn công sức thế?"

"Con muốn chúng ta trút hết giận lên con sao?" Bố đau đớn lắc đầu, giọng run rẩy, "Để các con yên tâm tận hưởng tình yêu?"

"Nếu có thể." Sae gần như không suy nghĩ, hạ thấp tư thế, kiên định bày tỏ. Bố mẹ trân trối nhìn đôi mắt đỏ hoe, miệng khẽ động, ngàn lời hóa thành hơi thở run rẩy.

Đứa con trai cả của họ, không ngờ yêu em trai mình đến vậy.

"Thế thì quỳ xuống."

Mẹ không tin nổi nhìn Sae gật đầu đồng ý không chút do dự, nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy, căn phòng tatami lặng ngắt.

Sae, vốn kiêu ngạo, hôm nay hoàn toàn bỏ xuống mọi tự tôn, bình tĩnh và dứt khoát quỳ xuống, đầu óc anh mất khả năng suy nghĩ.

Xoạt—

Sae quỳ trước bố mẹ trong ánh mắt sững sờ của họ.


Anh cũng không biết mình đang làm gì nữa.


Sae tê dại nhìn bố mẹ rời phòng tatami, vẫn quỳ nguyên tại chỗ, bất động, cơ thể như cây khô chỉ còn là cái xác.

Anh cúi đầu, tóc mai rủ xuống che mờ tầm nhìn.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro