Chương 5
05.
Đêm ở Hokkaido tuyết rơi dày đặc. Rin do dự bước ra khỏi nhà tang lễ, gió tuyết lạnh buốt cắt vào má đau rát. Nó hít một hơi thật sâu, xung quanh hầu như không có xe cộ qua lại. Khách sạn chỉ cách đây một hai cây số, đi bộ cũng không phải không thể, nhưng cơn bão tuyết trước mắt khiến nó chùn bước.
"Yêu."
Câu trả lời nhẹ nhàng của Sae khiến Rin tuyệt vọng đến tột cùng. Chỉ cần có một chút sơ hở, Rin cũng sẽ lập tức bám lấy để vạch trần sự giả dối và ích kỷ của anh hai. Nhưng ngay cả lúc này, Sae vẫn nhìn thẳng vào mắt nó, không chút dao động nói ra điều Rin không muốn nghe nhất - hoàn hảo không một kẽ hở.
Làm sao Itoshi Sae có thể yêu một ai đó, làm sao có thể yêu người khác ngoài tôi? Rin sụp đổ, đứng chôn chân tại chỗ, như không muốn chấp nhận sự thật vừa nghe thấy. Dù nó hiểu kết cục này là tất yếu giữa anh em ruột, chỉ là nó muốn quá nhiều.
Lạnh quá.
Rin cảm thấy mình sắp hóa thành người tuyết hòa vào băng trắng, còn thứ tình cảm ấy lại như lò lửa rực cháy, càng đến gần càng khiến nó đánh mất bản thân.
Cơ thể giờ đây như bị ngọn lửa thiêu đốt. Câu trả lời ấy như đổ thêm nhiên liệu vào lò, khiến nó bùng cháy dữ dội.
"Bíp! Bíp!"
Tiếng còi xe ngắn ngủi cắt ngang dòng suy nghĩ của Rin. Nó định thần,thấy một chiếc sedan đen chắn trước mặt. Mái tóc màu nâu đỏ hiện ra khi cửa sổ xe hạ xuống, Sae với gương mặt nhợt nhạt ra hiệu cho nó lên xe.
"Bão tuyết, anh đưa em về khách sạn."
Sae lại tỏ ra như chẳng có gì xảy ra. Điều này khiến Rin tức điên nhưng không thể làm gì. Cậu chỉ đứng trơ ra đó, từ chối lên xe.
"..." Sae nhướng mày nhìn đứa em bướng bỉnh, thở dài một hơi khói trắng trước khi bước hẳn xuống xe. Anh nắm lấy cổ tay lạnh cóng của Rin, lôi nó về phía xe và nhét một cách thô bạo vào ghế phụ.
"Rầm!" Tiếng đóng cửa xe dữ dội của Sae làm tai Rin đau nhức. Nó chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm kính chắn gió, cho đến khi anh trai khởi động xe lần nữa.
Hơi ấm trong xe dễ chịu, thoang thoảng mùi trầm hương, khiến không khí giữa họ dịu đi đôi chút.
"Em muốn chết cóng à?"
Sae thở dài, với tay lấy một chiếc áo khoác lông từ ghế sau, ném cho em trai. Rin đờ đẫn, không động đậy, để chiếc áo nặng trịch đè lên người.
"Mặc vào."
Lúc này Rin mới nhận ra, nó chỉ mặc một bộ vest mỏng, vậy mà đứng lâu đến thế trong tuyết.
"Anh đưa tôi về, còn ở đó thì sao?"
"Có người lo."
Chắc là mấy cầu thủ đội tuyển quốc gia. Rin cúi mắt quan sát nội thất xe. Có một lọ nước hoa hình hoa trà nữ tính đặt trang trí ở kệ gió, nhưng mùi hương có lẽ đã bay hết, vì trong xe, ngoài mùi trầm hương trên người Sae, chẳng còn gì khác.
"Cũng không xa, tôi tự đi được."
"Em lại bướng cái gì thế?"
Rin liền với tay định mở cửa xe đang chạy. Sae lập tức đạp phanh gấp, hai người lao về phía trước rồi bật ngược lại, chiếc xe chao đảo dữ dội. May là đường đêm tuyết rơi chẳng có lấy một bóng xe.
"...Em cũng 29 tuổi rồi, đừng quá đáng."
Rin nhìn tóc Sae rối bù vì cú phanh gấp, rất muốn đưa tay vuốt lại cho anh, nhưng không đủ can đảm... đặc biệt là sợi tóc dính ở khóe môi kia, giá mà được chạm vào đôi môi ấy.
Sao đoạn đường một hai cây số này lại dài thế. Rin nhìn ra cửa sổ đầy tuyết bay, cảm thấy có gì đó không đúng. Nó nhớ khu vực quanh khách sạn chỉ có phố thương mại sầm uất, không phải khu dân cư thế này.
"Anh, anh đi nhầm đường rồi."
Sae không trả lời, chỉ bật nhạc trên xe. Ngay khi giai điệu vang lên, Rin thầm đọc tên bài hát trong đầu. Dù không phải thể loại nó thích, nhưng nó đã nghe không biết bao lần, vì trong một cuộc phỏng vấn tạp chí thời đầu, Sae từng nói đây là bài hát anh yêu thích nhất.
Và Sae nói anh thường nghe bài này để giữ bình tĩnh.
Cho đến khi xe đột ngột rẽ ngoặt, khung cảnh biển đêm mờ mịt trong tuyết hiện lên trong mắt Rin. Bãi cát trắng bạc và sóng biển đen ngòm, đầy bí ẩn.
Nhạc dừng đột ngột, xe đỗ bên đường gần biển. Rin đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Sae không báo trước đã đưa nó đến đây, như thể trở lại đêm tuyết hơn mười năm trước.
"Chúng ta nói chuyện."
Nói gì, có gì mà nói.
Hơi ấm trong xe dễ chịu, khiến Rin suýt quên mất cái lạnh buốt bên ngoài, nhưng nó vẫn nghe thấy tiếng gió rít và sóng vỗ, cùng nhịp tim dồn dập của mình.
"Anh luôn muốn hỏi, sao em định năm nay giải nghệ?"
Ngay câu mở lời của Sae đã khiến Rin bực bội - sao anh có thể đường hoàng muốn biết lý do của nó như thế?
"Đó là quyền của tôi, liên quan gì đến anh!"
"Vì anh là anh trai em."
Lại nữa, câu nói nó ghét nhất. Nếu anh không phải anh trai tôi... tôi đã có thể thoải mái hận anh, cũng có thể thản nhiên yêu anh.
Nhưng nếu anh thật sự không phải anh trai, tôi sẽ không thể ở bên anh như một người em, không thể có được những tháng năm tuổi trẻ của anh.
"Với tư cách em trai anh, tôi cũng muốn hỏi, rốt cuộc có phải anh vì người phụ nữ đó mà giải nghệ không?"
"Không." Sae tựa vào ghế lái, nhẹ nhàng đáp. Giọng điệu này khiến Rin chợt muốn khóc. Sae trước mặt như trở lại người anh trai dịu dàng thời thơ ấu.
"Vì anh bị chấn thương, rất nặng."
Không thể nào, lại tính qua mặt tôi. Rin bị lý do này chọc cười, vừa rồi còn nghĩ đây là cuộc trò chuyện tử tế. Itoshi Sae mà nó biết không thể giải nghệ chỉ vì lý do ngớ ngẩn thế này.
"Đùa tôi cũng phải có giới hạn thôi, Itoshi Sae."
Rin nhận ra ánh mắt bối rối của Sae, lắc đầu, cười lạnh: "Anh không phải rất kiêu ngạo sao? 'Quốc bảo Nhật Bản' mà chỉ vậy đã bỏ cuộc, đừng có thảm hại thế."
Sae lại đáp bằng im lặng, hệt như đêm tuyết hơn mười năm trước.
"Người anh trai tôi biết không như thế."
Vậy tôi cũng trả lại nguyên vẹn, để báo thù anh vì đã lừa tôi lần nữa.
"Thế nào cơ?" Sae đột nhiên nhìn nó với ánh mắt nghiêm túc, "Nếu không phải báu vật Nhật Bản, thì anh không xứng làm anh trai em sao?"
Không phải. Rin muốn nói nhưng ngừng lại. Những lời an ủi dịu dàng, nó không thể thốt ra. Nó không bao giờ muốn thua Itoshi Sae dù chỉ một chút, dẫu đã hiểu từ lâu là nó luôn thất bại thảm hại. Đau khổ mãi chỉ có mình nó, còn Sae luôn vô tâm, luôn bỏ nó lại phía sau.
"Đừng kỳ vọng quá nhiều vào anh."
Sae thở dài, nhìn vô định vào những bông tuyết rơi ngoài kính chắn gió.
"Anh cũng chỉ là người bình thường."
Lại thấy đau lòng. Môi Rin run rẩy, siết chặt nắm tay. Nó không muốn thừa nhận cảm xúc phức tạp trong lòng là vì thương anh, cố chấp quy hết thành giận dữ vì bị lừa lần nữa.
"Anh đã là tiền vệ số một thế giới rồi, ngài Itoshi Sae."
Sae nhắm mắt, không nhìn em trai đang bướng bỉnh.
"Rin."
Sae khẽ gọi. Chẳng hiểu sao, mỗi lần anh hai gọi tên lại như có ma thuật, khiến nó bình tĩnh ngay lập tức. Không ai gọi tên nó mà mang lại cảm giác kỳ diệu thế này.
"Anh không biết em hiểu lầm gì về anh, sao lại hận anh đến vậy."
Đùa sao! Ngọn lửa vừa nguôi trong lòng Rin lại bùng lên. Sae luôn khiến tâm trạng nó lên xuống thất thường.
"Nhưng anh chưa bao giờ ghét em, em là em trai anh."
"...Vậy anh..." Rin ngã vật ra ghế, buông một câu tuyệt vọng: "Có yêu em không?"
"Tất nhiên, em là em trai anh."
Lặp lại hai lần, danh xưng "em trai" nặng nề lạ thường. Giọng nhấn mạnh của Sae như thêm một quả cân, đè lên danh xưng ấy.
Không còn đường lui, Rin muốn kết thúc tất cả mọi thứ ở đây. Nó không nói nhiều, dứt khoát mở cửa xe xuống, bước nhanh trên lan can phủ đầy băng tuyết. Tiếng sóng biển càng lúc càng gần, như muốn nuốt chửng nó.
Không thể thở nổi nữa.
"Rin—" Sae nhíu mày, lập tức xuống xe đuổi theo, cố nắm lấy Rin nhưng bị nó hất mạnh ra, "Em thật sự không cần mạng nữa sao!"
"Liên quan gì đến anh! Anh phá hủy đời tôi rồi còn tỏ ra vô can!" Rin như phát điên, gào lên với Sae mặt mày tái nhợt. Bão tuyết át đi phần lớn tiếng nói, khiến nó càng dồn sức gầm lên, điên cuồng: "Tôi bị anh lừa bao lần, anh tự biết! Cái thứ bóng đá đó! Cái lời hứa nhám nhí đó! Tôi chết cũng phải kéo anh theo!"
"Anh không hiểu sao em đột nhiên thế này, lên xe được không?" Sae hơi sốt ruột, kéo tay Rin nhưng lại bị hất ra, "Cuộc đời ai cũng không thể mãi suôn sẻ—"
"Còn anh thì sao! Số một thế giới anh cũng làm rồi! Vợ cũng cưới rồi! Cái gì cũng có rồi! Chỉ có tôi..." Rin nghẹn lời, vì nó chợt nhớ người trước mặt đang chịu nỗi đau mất vợ. Nếu Sae thực sự yêu người phụ nữ đó, hẳn rất đau khổ. Nhưng nó không cho phép điều đó hiện hữu trước mắt mình.
"Chỉ có tôi..." Rin lẩm bẩm, cố che giấu sự xấu hổ sau cơn phẫn nộ.
Sae nhìn Rin, không nói gì. Không biết giằng co bao lâu, cuối cùng Rin dứt khoát quay đầu, bướng bỉnh đi ngược hướng xe, từng bước, từng bước... Gió tuyết ngày càng mạnh, Rin cảm nhận được Sae luôn đi theo, nhưng nó vẫn cố chấp, cho đến khi Sae gọi với nó bằng giọng khản đặc.
"Rin, anh cho em một phút."
Giọng điệu gần như bất lực.
"Em muốn làm gì anh cũng được."
Đồng tử Rin co lại, nó quay đầu nhìn Sae trong gió tuyết, mặt đỏ vì lạnh nhưng vẫn vô cảm. Đây là ý gì? Sae biết gì sao? Anh hai đang nghĩ gì?
"Một phút này anh sẽ quên. Sau đó, anh sẽ mãi mãi là anh trai em." Sae như một thương nhân ra giá rõ ràng, "Với điều kiện, xong thì lên xe với anh."
"Em mắng anh cũng được, đánh anh cũng được."
Hóa ra Sae chẳng biết gì về tình cảm bao năm nó dành cho anh. Rin nhanh chóng kết luận, Sae chỉ muốn nó trút giận, rồi ngoan ngoãn lên xe.
Nhưng đây là cơ hội tốt. Báo thù Sae bằng cách hôn anh thật mạnh, dù sao anh cũng sẽ giả vờ quên. Việc em trai có ý đồ không đúng với anh trai... có lẽ đủ khiến anh đau khổ cả đời.
Nhưng Rin không làm được. Nó thương anh hai mình, sâu thẳm trong lòng, nó không muốn anh đau như nó. Nhưng một phút này có thể là cơ hội duy nhất trong đời. Anh hai luôn giữ lời, trừ giấc mơ của họ.
Sau một phút, sẽ mãi mãi là anh em.
Sae đứng trước nó, gương mặt tương đồng không chút dao động, nhẹ nhàng nói bắt đầu.
Tim Rin đập nhanh, bản năng muốn lao tới hôn anh, chiếm lấy không khí của anh trong một phút—nhưng cơ thể nó đột nhiên không nhúc nhích.
"Hết giờ, lên xe với anh."
Sae quay về xe, nhưng bị giọng run rẩy của Rin gọi lại.
"Anh hai..."
Lại như đêm ở Pháp, giọng điệu quấn quýt kéo dài.
Lẽ nào...
Sae cảm thấy nỗi sợ chưa từng có. Anh biết em trai có thể không kiềm chế mà hôn anh, điều anh đã lường trước. Nhưng khi khoảnh khắc ấy đến, anh muốn chạy trốn.
Anh chậm rãi quay lại, chỉ thấy Rin mắt đỏ hoe, đờ đẫn nhìn mình.
"Em muốn..."
Tim Sae đập nhanh, như đoán được điều sắp xảy ra.
"Ôm anh một chút."
À.
Chưa kịp phản ứng, Sae đã bị kéo vào một cái ôm run rẩy. Anh không ngờ em trai mình đã học được cách kiềm chế. Rin ôm chặt anh, như muốn hòa anh vào cơ thể, hợp thành một.
"...Chỉ ôm một chút thôi, anh hai."
Cảm giác nhẹ nhõm mãnh liệt, thế này là tốt rồi. Sae đau lòng nhắm mắt, cảm nhận cơ thể Rin run rẩy và giọt nước mắt nóng hổi ở hõm vai.
Cái ôm này đã vượt quá một phút.
"Em sẽ mãi mãi là em trai anh."
Rin ôm quá chặt, khiến Sae gần như ngạt thở. Xương cốt toàn thân như lệch vị trí vì bị siết mạnh, cơ thể hai người bị thứ tình cảm nặng nề này hòa quyện, không thể tách rời.
Đau quá.
---
Thứ tình cảm không bao giờ thấy ánh sáng này, có lẽ đã kết thúc.
Rin chết lặng đứng trước cửa khách sạn, nhìn chiếc Sedan đen càng lúc càng xa, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt. Nó biết Sae đối xử với nó tốt hơn người bình thường, vì nó là em trai. Vì thế, trong đêm hôm mệt mỏi, anh vẫn dành chút kiên nhẫn để giằng co với nó.
Ngày thứ ba của tang lễ là lễ chia tay chính thức. Rin nhìn Sae với dáng vẻ chỉn chu như thường lệ, đứng thẳng bên quan tài vợ. Thắp hương, tạm biệt, thậm chí khi quan tài được đẩy vào lò hỏa táng, Sae vẫn mặt không cảm xúc.
Rốt cuộc có phải là yêu không? Rin biết câu hỏi trẻ con này không đúng lúc, nhưng nó vẫn bám víu vào tia hy vọng cuối cùng.
Khi hộp tro cốt bằng gỗ đàn hương được đặt trước Sae, anh cuối cùng bộc lộ cảm xúc ngoài sự tê dại.
Rin nín thở. Là yêu sao?
Sae nhìn hộp tro nhỏ, hít sâu một hơi, lông mi khẽ run.
---
Là yêu.
Rin dứt khoát kết luận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro