#2

Sae há hốc miệng trước những cảm giác mới, những thứ mà anh chưa từng cảm nhận trước đây, và trong khoảnh khắc đó anh nghĩ, có lẽ anh có được điều này cũng không sao. Anh là một người đàn ông ích kỷ, tất cả các vận động viên đều như vậy. "Được rồi." Anh đồng ý với Rin.

Trong các chuyển động nhanh chóng, doona được giấu kỹ trước đó đã biến mất. Và rồi Sae bị lật nằm ngửa khi quần và quần lót của anh cũng bị Rin điên cuồng cởi ra. Sae gầm gừ khi bị đối xử thô bạo nhưng anh không làm gì khác để phản đối.

Vẻ mặt phấn khích của Rin khiến bụng Sae cồn cào.

“Nii-chan.” Rin hít một hơi thật sâu rồi áp môi mình lên môi Sae. Nó tách môi anh, liếm và gặm đôi môi mềm mại đó, nó muốn để chúng sưng đỏ, dính đầy nước bọt của Rin.

“RinRin.” Sae thở dài hổn hển trước sự tấn công dữ dội trên môi mình.

Rin nói đúng, Sae nii-chan thực sự là người tuyệt vời nhất, xinh đẹp nhất và tốt bụng nhất trên thế giới. Không ai có thể cạnh tranh. Tất cả bọn họ đều nói rằng giữa chữ thích và ghét đều có ranh giới nhất định.

Sae luồn một cánh tay dưới gối để lấy chất bôi trơn mà anh tìm thấy trước đó và anh kéo nó ra đưa cho Rin một cái nhìn. "Em có biết em nên làm gì không?"

Rin nuốt khan, nó đang tiết nước bọt rất nhiều, nó cũng không chắc tại sao, nhưng nó cần phải nuốt xuống để có thể tập trung vào việc áp môi mình lên từng inch trên cơ thể Sae. “Vâng, em biết, em đã tưởng tượng điều này hàng triệu lần rồi.”

Một nụ cười nở trên khuôn mặt của Sae. Anh đã đúng. Sae thích được người khác chứng minh rằng mình đúng. Anh không thể giúp nó, nó nuôi sống bản ngã của anh. Và không có gì có thể chứng minh rằng em trai của Sae yêu anh nhiều như thế nào. Giọng nói nho nhỏ đang nhắc nhở anh về việc tất cả những điều này là sai trái đã bị vụt tắt. Anh chắc chắn rằng một khi anh mê sảng với dục vọng, anh sẽ nhớ lại.

Lấy ống bôi trơn từ Sae, Rin bật nó sang một bên.

“Rin?” Sae thắc mắc. Không phải là anh thực sự nghĩ rằng Rin có khả năng làm tổn thương anh.

Rin liếm môi, "Em muốn thử một cái gì đó trước."

Cả hai lông mày của Sae nhướng lên đầy hoài nghi. Nhưng anh gật đầu.

Rin gật đầu đáp lại rồi lùi lại để có thể vùi đầu vào cặp đùi đẹp đẽ của anh trai mình, quả không hổ danh là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Và cặp mông xinh đẹp mà Rin thèm nhỏ dãi, nó dùng tay nắm lấy chúng và bóp. Rin rên rỉ, nó chắc rằng mình có thể xuất tinh chỉ từ cảm giác này.

Sae kêu lên và cố gắng khép hai chân lại, nhưng anh lại nhanh chóng tách hai chân mình ra khi nhớ ra rằng Rin đang ở giữa hai chân mình. Anh có thể cảm thấy cái lỗ của mình co giật. Có lẽ vì bất ngờ và chờ đợi.

Anh đã không buông xuống. Rin không lãng phí thời gian nữa khi những ngón tay của nó banh hai bên cánh mông tròn trịa của Sae để lộ ra cái lỗ đang mấp mấy của Sae. Rin hít một hơi thật sâu, chìm đắm trong mùi hương của Sae, và mùi xà phòng – thật thơm. Rin hôn cái lỗ của Sae và thưởng thức âm thanh the thé mà Sae phát ra.

Khi Sae đang bận dạng hai chân ra, không gì có thể che lấp hết những âm thanh ngon lành của anh khi Rin đẩy lưỡi của mình vào bên trong cái lỗ háo hức của Sae. Rin khám phá bên trong, lưỡi cuốn vào và kéo ra, cảm giác thật ấm áp và hương vị thật ngon.

Sae thở ra những hơi thở nặng nề, anh không thể tin rằng điều đang xảy ra là sự thật. Cảm giác của nó thật tuyệt. Những ngón chân của anh đang cuộn lại và đôi chân của anh cũng đang rất căng thẳng. Sae muốn nhiều hơn nữa. Và anh muốn nó ngay bây giờ.

“Cảm ơn, nii-chan.” Rin nói khi nó rời miệng khỏi cái lỗ yêu thích của mình. Rin lấy chất bôi trơn và sau đó bóp một lượng lớn lên các ngón tay của mình, nó xoa chúng với hy vọng điều này sẽ làm ấm nó lên một chút. Nhưng nó không thể chờ đợi, nhất là khi Sae đang nhìn nó bằng ánh mắt cầu xin như vậy, mặt đỏ bừng, mắt ngấn lệ và hai chân dang rộng, chỉ để chờ đợi Rin.

Đúng là Rin thấy Sae cực kỳ gợi tình trên sân bóng. Đặc biệt là khi anh ướt đẫm mồ hôi và tóc hơi không hoàn hảo, chúng hơi bết lại với nhau. Chiếc quần đồng phục khoe đường cong của Sae. Và đôi tất làm nổi bật hình dáng đôi chân của anh ấy. Chúa ơi, Rin có thể chết chìm trong nước dãi của chính bản thân mình mất.

Rin bò lại gần Sae để ấn một ngón tay vào lỗ của Sae. Ngay lập tức, Sae thở hổn hển. Rin ngập ngừng, "Xin lỗi nii-chan, có lạnh lắm không?"

“K-không.” Sae thở ra, “Tiếp tục đi, cảm giác rất tuyệt.”

Đó là tất cả những gì Rin cần để khích lệ chính bản thân mình, Rin vẽ những vòng tròn bằng ngón trỏ của mình, hạnh phúc khi thấy rằng hơi ấm từ lối đi của Sae đang làm nóng chất bôi trơn ngay lập tức. Sau đó, nó ấn một ngón tay khác vào và làm thao tác như kéo cắt, Rin nhớ đã đọc về điều này. Thỉnh thoảng, nó sẽ ngừng vẽ những vòng tròn và kéo cắt để anh có thể chà xát lối đi của Sae, Đẩy vào đẩy ra một cách nhẹ nhàng. Không lâu sau, một ngón tay khác tham gia.

Cơ thể anh run rẩy. Cái lỗ của anh co giật. “Ôi trời, Rin!” Giọng Sae run run.

“Nii-chan” Rin lại liếm môi và nuốt khan, “Em nghĩ anh đã sẵn sàng rồi, đúng không?”

Lắc đầu, Sae thút thít, “Anh không biết.” Làm sao anh biết được? Anh chưa bao giờ làm bất cứ điều tương tự như này trước đây. Trên thực tế, anh không biết gì ngoài bóng đá.

Rin bỏ ngón tay ra và bóp thêm chất bôi trơn vào tay để nó có thể bôi trơn cho vật cương cứng của mình. Rin quỳ xuống trước mặt Sae và vuốt ve vật cương cứng của anh , Rin luôn giao tiếp bằng mắt với Sae suốt thời gian đó. Rin ngừng vuốt ve dương vật của mình và chộp lấy cặp đùi hoàn hảo của Sae, nó hôn lên đùi trong, chiêm ngưỡng làn da trắng sứ, không tì vết của anh. Đã đến lúc Rin để lại dấu ấn của mình. Nó liếm rồi gặm, để lại một vệt hằn trên làn da được dưỡng ẩm kỹ càng của Sae ở cả hai bên đùi.

Hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, Rin sau đó đẩy đùi của Sae về phía ngực của anh. “Giữ lấy em, Sae nii-chan.”

Sae không thích nhận mệnh lệnh, nhưng ý tưởng này rất dễ chịu nên anh sẽ làm điều đó, tay anh bám vào lưng Rin – nó trở nên rộng như vậy từ khi nào nhỉ? Anh còn nhớ điều gì trong bốn năm không có Rin nhỉ?

Rin lại banh cánh mông Sae ra và đưa vật cương cứng đã được bôi trơn của mình vào trước lỗ của Sae. Đầu dương vật được ấn vào.

Sae nghẹn ngào rồi rên rỉ, đôi chân run rẩy. Anh thừa nhận rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy dương vật cương cứng của người khác trước đây, nhưng của Rin chắc chắn trên mức trung bình, nói thẳng ra thì của Rin rất lớn. Sae không  ngạc nhiên, dù sao thì Rin cũng cao như vậy kia mà .

Cao, trắng và đẹp trai – giọng nói bên trong của Sae bảo nó như thế.

Tuy nhiên, kiến ​​thức đó của Sae vẫn chưa tính được cảm giác như thế nào nếu để Rin đẩy hết vào Sae.

Rin nhẹ nhàng, nó cống gắng kìm mình lại, nó không muốn đẩy một lần lún cán vào trong lần đầu tiên của họ. Rin quan sát Sae rất cẩn thận, nó đã quan sát Sae cả đời mình, nó có thể đọc được Sae ngay cả khi nhắm mắt. Nhưng đôi khi, chính nó cũng không thể hiểu Sae đang nghĩ gì, tại sao Sae lại nói những lời mà anh hoàn toàn không có ý đó.

Từ từ, Rin đẩy dương vật của mình vào trong người anh trai, cho Sae thời gian để thích nghi, dương vật của nó thường xuyên co giật, và khi đó, Sae phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ. Rin cố gắng an ủi Sae bằng cách hôn anh, khiến Sae mất tập trung bằng cách làm hài lòng anh. Nó chơi với núm vú của Sae – trời ơi, Sae có bộ ngực rất đẹp. Rin để lại dấu vết đỏ tím dọc theo cổ, vai và ngực của Sae. Nó tôn thờ Sae. Nó yêu anh. Rin thú nhận hết lần này đến lần khác. Một tay của Rin nhẹ nhàng xoa nắn chỗ cương cứng của Sae.

“Em vào được rồi, nii-chan.” Rin thông báo cho Sae khi bi của nó chạm vào mông Sae. Cảm giác không từ gì có thể diễn tả. Nó không chắc liệu nó có thể bao giờ đánh đổi vị trí của mình và điều này để lấy bất kì thứ gì khác hay không.

Một giọng nói nhỏ trong Rin nhắc nó rằng Sae sẽ làm. Sae sẽ đánh đổi tất cả những thứ này để chọn bóng đá.

"Tốt." Sae rên rỉ.

"Anh cảm thấy tốt?" Rin hỏi và gạt tóc Sae ra khỏi trán người kia. Những lọn tóc của Sae đã ướt đẫm mồ hôi. “Bởi vì anh có thể thề rằng cảm giác bây giờ như đang ở trên thiên đường.”

Sae phát ra một tiếng cười khúc khích nhỏ, tiếng cười đó ầm ầm và rung động khắp cơ thể Sae, và Rin cũng rên rỉ khi nó có thể cảm nhận được điều đó. "Tất nhiên rồi. Đừng hâm hẩm. em không nghĩ rằng anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu em thực sự bắt đầu lao vào anh như em vẫn luôn muốn à?”

Rin đỏ bừng mặt. Làm thế nào mà Sae biết điều đó!? Nụ cười nhỏ trên khuôn mặt của Sae khiến Rin mất bình tĩnh. Nó càng ham muốn người con trai này nhiều hơn lúc trước.

Với sự lo lắng, Rin rút ra một chút trước khi đẩy trở lại. Cảm giác thật tuyệt, nod xuất tinh vào sâu bên trong Sae.

Đôi mắt của Sae mở to và đôi môi anh hé mở khi anh nhìn chằm chằm vào Rin. Anh có thể cảm nhận được sức nóng thiêu đốt của tinh dịch đang di chuyển trong anh. Biểu hiện của anh cuối cùng biến thành một nụ cười. Sae cười khẩy rồi nói, “Xuất tinh sớm, ấm lắm đó, Rin-chan~.”

Rin xấu hổ. Có lẽ hơi kinh hoàng vì sự thiếu kiểm soát của chính mình. Chỉ là, Sae cảm thấy rất tốt. Tuy nhiên, đó là một trong những cơn ác mộng luôn lặp đi lặp lại trong nó, gần như Rin đã xuất tinh ngay lập tức sau khi tiến vào trong Sae - và chà, điều này đã quá đủ với một loạt cơn ác mộng mà Rin gặp phải. Rất gợi tình, nhưng vẫn… không đủ.

“Nếu nii-chan không quá quyến rũ…” Rin bĩu môi.

Với một tiếng cười khúc khích, Sae ôm má Rin và kéo nó xuống để hôn nhanh, “Anh không cảm thấy phiền đâu, Rin.”

Rin hạnh phúc, nó cười thật tươi.

"Em có thể làm một lần nữa?" Sae khẽ hỏi.

"Tất nhiên rồi!" Rin nhiệt tình trả lời, “Em được tạo ra là để có sức chịu đựng.”

Sae lại nhướng một bên lông mày một cách tao nhã, “Có vẻ như không phải như vậy khi anh đã nhìn thấy em lúc em luyện tập ban chiều.”

"Anh làm em ngạc nhiên!" Rin tự bảo vệ mình, và thành thật mà nói, Sae là một phần của 11 thế hệ thế giới mới… Rin cũng rất muốn được ở đó, bên cạnh anh trai mình.

“Anh lại đang cứng lên rồi…” Sae nói, một cái cau mày nhỏ xuất hiện trên gương mặt anh.

Rin hắng giọng. “Đó là bởi vì em đang nhìn anh đó, nii-chan.”

Sae cau mày hơn và chuyển thành một sự ghê tởm nhẹ, “Anh cảm thấy khó chịu mỗi khi nhìn em à?”

“Chà…” Rin cựa quậy, nhưng sự cương cứng của anh không hết. Có lẽ Sae không biết ngôi đền phòng ngủ này đã đi đến đâu. Rất có thể anh còn chưa nhìn thấy bộ sưu tập tạp chí của Rin dưới gầm giường, tất cả đều có Sae trên trang bìa.

Không ai khác trên thế giới có thể tự hào về cái tôi của Sae nhiều như Rin.

"Tốt." Sae gật đầu và ra lệnh, “Cho anh thêm đi, Rin.”

“Vâng, nii-chan.” Rin vui vẻ lắng nghe. Nó cố gắng hết sức để làm hài lòng Sae.

Sae cuối cùng rên rỉ trong phần còn lại của đêm đen. Anh thậm chí không nhớ mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, hay Rin đã xuất tinh trong anh bao nhiêu lần. Sae hoàn toàn kiệt sức, hơn cả một ngày toàn chơi đá bóng. Anh sẽ không bao giờ đánh giá thấp sức chịu đựng của một thiếu niên sừng sỏ như Rin nữa. Sae thở dài khi nghĩ về những tấm ga trải giường bẩn thỉu và anh sẽ phải làm sạch chúng như thế nào. Year, trước đây, anh có thể nói rằng Rin đã làm ướt giường – điều đó đã từng xảy ra, nhưng bây giờ, chà…

Sae thức giấc vì một cuộc điện thoại. Anh không cố gắng trườn ra khỏi vòng tay của Rin, anh không làm vậy, thay vào đó, anh kéo Rin một chút để anh có thể với tới chiếc điện thoại đang đổ chuông của mình. Sae nhẹ nhàng rên rỉ khi anh cảm thấy cơ bắp của mình đau nhức và trời ơi, cơn đau đó đến truyền đến từ mông anh, chỉ có Rin mới có thể làm điều đó với anh. Theo nghĩa đen, Rin là một nỗi đau của Sae.

Đó là quản lý của anh.

"Cái gì?" Sae trả lời điện thoại một cách thô lỗ. Anh nén một tiếng rên rỉ khi một cánh tay của Rin vòng qua ngực Sae kéo Sae lại gần Rin hơn.

Thật là một đứa trẻ tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Được rồi, có lẽ không quá ít trong nhiều lĩnh vực.

“Sae-chan~ Cậu đã đến Nhật Bản sớm hơn và bỏ mặc tôi trong tình trạng khó xử như vậy!” Quản lý của Sae phàn nàn.

“Đừng quan tâm.” Sae nói trước khi cúp máy.

Điện thoại lại đổ chuông ngay lập tức.

Rin phát ra âm thanh bất mãn. Theo bản năng, Sae nhẹ nhàng đưa tay qua cánh tay Rin để an ủi nó trước khi anh bắt máy cuộc gọi của người quản lý. "Cái gì?" Sae hỏi lại một cách thô lỗ. Anh thực sự chỉ muốn quay trở lại giường trước khi bố mẹ anh về tới nhà với ông bà…

Tốt. Đó cũng là một vấn đề.

Người quản lý của Sae nói, “Tôi sẽ đón cậu từ nhà của cậu vào buổi trưa hôm nay, cậu có một buổi chụp hình, nhớ không?”

"KHÔNG." Sae thẳng thắn từ chối không quan tâm. Nhưng rồi anh thở dài, “Đừng đến muộn.” Và Sae nhanh chóng cúp máy.

Sae hy vọng công việc không yêu cầu phải cởi đồ, anh chắc chắn 100% rằng Rin đã đánh dấu toàn bộ cơ thể anh, điều đó phát triển từ tính chiếm hữu của Rin. Nếu anh không thể có Rin trên sân, thì ít nhất là trong sự riêng tư trong căn phòng của họ, anh có thể có Rin cho riêng mình.

Mặc dù vậy, Sae biết rằng điều đó là không đủ đối với Rin.

“Nii-chan.” Rin lầm bầm trong đầu Sae.

Sae ngọ nguậy trong vòng tay của Rin và cố đánh thức người kia, “Nào, dậy đi Rin.”

"Hông muốn đâu!" Rin rên rỉ và cố gắng ôm Sae lại gần hơn nhưng nó không thể.

"Em phải dậy. Mẹ, bố, bà và ông sẽ về nhà sớm thôi.” Sae cố gắng gỡ tay Rin ra khỏi người mình. Anh di chuyển hông và phát ra một tiếng rên nho nhỏ khi cảm nhận được tinh dịch của Rin đang di chuyển bên trong mình. “Em có muốn họ về nhà và nhìn thấy em với dương vật của em cắm vào mông anh trai mình không?” Sae phun ra nhưng lời tục tĩu.

Rin rùng mình dữ dội, “Vâng, vâng, vâng. Nii-chan là của em.”

“Không, đồ ngốc.” Sae ưỡn lưng và chống hai tay vào hông Rin để cố rút mình ra khỏi dương vật của Rin. Sae loạng choạng khi anh cố gắng hết sức để kéo mình ra khỏi dương vật của Rin. Điều đó đau. Đau rất nhiều. Chúng mang lại những giọt nước cho đôi mắt của anh. Anh có thể nghe thấy tiếng nhớt nháp của tinh dịch đêm qua. Thật dâm dục nhưng điều đó không giúp ích gì cho hoàn cảnh bây giờ của anh chút nào.

“Nii-chan, làm ơn đi,” Rin cầu xin khi nó bắt đầu thức dậy ngọ nguậy, bám lấy Sae và muốn Sae ở trong vòng tay của nó, Rin muốn Sae muốn nó nhiều như cách nó muốn Sae.

“Rin chúng ta cần phải ra khỏi giường.” Sae nhấn mạnh, “Chúng ta cũng cần phải tập thể dục nữa.”

“Tình dục cũng là một bài tập mà” Rin nhẹ nhàng nói vào tai Sae, “phải không, nii-chan?”

Đó là một câu hỏi tu từ, nhưng tất nhiên, Sae đã trả lời là “Không, nó sẽ không thể khiến anh trở thành một cầu thủ giỏi hơn.” Mặc dù đó không phải là định nghĩa thật sự của việc tập thể dục… đối với Sae, hầu như không có gì khác quan trọng hơn bóng đá.

Cuối cùng, Sae đã gỡ thành công bản thân khỏi vòng tay của Rin và ngay lập tức đi thẳng vào phòng tắm với bộ quần áo mới để thay. Anh không thể bỏ qua chỗ tinh dịch đang chảy xuống chân mình. Anh nguyền rủa em trai mình khi kiểm tra tất cả các dấu vết mà nó đã để lại trên người anh tối hôm qua. Rin đúng là một đứa nhỏ thích chiếm hữu. Thay vào đó, anh sẽ phải thay một chiếc áo cổ rùa. Nếu buổi chụp hình hôm nay đòi hỏi việc khoe da thịt thì Sae sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối, không đời nào anh lại để lộ những dấu vết này cho người khác thấy.

Khi Sae đang tắm và cố gắng tẩy sạch tất cả những thứ bên trong anh, Sae lại nguyền rủa Rin. Đúng như dự đoán, có quá nhiều tinh dịch trong anh. Sae tự hỏi làm thế nào mà cơ thể của anh có thể đối chịu đựng được điều này vào đêm hôm qua nhỉ. Bụng anh căng cứng. Sae nhấc một chân của mình lên, và anh kéo căng cái lỗ sưng tấy của mình ra cố gắng rút tinh dịch của Rin ra khỏi bên trong anh. Nhịp thở của Sae không đều và anh cảm thấy cần phải có một cách nào đó hiệu quả hơn để lấy chỗ tinh dịch này ra, nhưng đáng tiếc, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Sae cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào khi anh dùng ngón tay của mình, móc tinh dịch của Rin ra ngoài trong khi cố gắng thôi nghĩ về việc nếu đó là tay của Rin thì sẽ thế nào và nếu là dương vật của Rin thì sẽ ra sao.

Rin bước vào không lâu sau đó và để lại thêm một vết nữa vào cổ Sae khi anh đang sấy tóc. Sae thở hổn hển nhưng không cố gắng đẩy người kia ra xa. Rin sau đó dành thời gian để sửa lại mái tóc cho Sae trước khi nó đi tắm. Sae giả vờ như không nhìn thấy tất cả những dấu vết do móng tay anh để lại trên lưng Rin.

Sau khi thực hiện vài động tác duỗi cơ nhẹ, cả hai cùng làm bữa sáng. Khi họ rửa xong bát đĩa từ bữa sáng xong, cha mẹ và ông bà của họ trở về. Sae ngay lập tức ủ rũ và mái tóc ban nãy được Rin tạo kiểu đẹp mắt đã bị ông bà vuốt ve một cách đầy yêu thương. Rin cũng đến lượt ngay sau đó. Cả hai đều bình luận về việc anh đã trưởng thành và trở lại như thế nào.

Bà Itoshi đi thẳng vào bếp, “Bây giờ Sae-chan đã về, để bà cho cháu ăn, trông cháu gầy kinh khủng. Họ không cho cháu ăn đầy đủ ở Tây Ban Nha à?”

“Uh…không, bà ơi, cháu vừa mới ăn xong." Sae từ chối.

Itoshi-Mama lắc đầu và bảo Sae ra ngồi với ông trong phòng khách. Sae thở dài và bỏ cuộc. Rin cũng nói điều tương tự, nhưng, Sae không nghĩ rằng anh gầy, anh nghĩ rằng anh khá phù hợp với tiêu chuẩn của một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Nếu không, điều đó sẽ là cả một vấn đề.

"Cháu mặc áo cổ lọ có nóng không, Sae-chan?” Itoshi-Ông quan tâm hỏi.

Sae lắc đầu, “Có lẽ cháu vẫn chưa quen với thời tiết ở đây.”

Khi Sae trở về từ chụp ảnh tạp chí người mẫu mà anh hoàn toàn thực sự không muốn làm, thì đã quá giờ ăn tối. Anh tập luyện, chạy bộ, rồi tập rê bóng và ghi bàn. Gió se lạnh giúp đầu óc anh tỉnh táo.

Đêm đó, Sae trèo lên người Rin và đẩy Rin lên giường rồi cưỡi lên người nó, bịt miệng Rin và nhìn Rin đâm anh sâu hơn. Sae cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ của chính mình. Sae cảm thấy dễ chịu, niềm vui giống như niềm vui mà anh có được từ bóng đá. Điều này, có thể gây nghiện. Sae dừng suy nghĩ đó ngay lập tức. Anh cần nhắc nhở bản thân rằng Rin đã bị anh ám ảnh đủ rồi, nó không thể bị ám ảnh tình dục với Sae thêm được nữa.

Nhưng có lẽ chỉ trong đêm nay, Sae có thể có thứ này. Anh muốn hét lên khi đạt đến đỉnh điểm, ngay lập tức bàn tay còn lại của anh sẽ bịt miệng khi anh rùng mình trên người Rin.

Tay Rin ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Sae, nó sẽ để lại trên người Sae những vết bầm tím, nó sẽ không để Sae quên đi cảm giác này. Rin nhấn mạnh hông Sae xuống dương vật của mình và đẩy lên một cách kịch liệt. Nó đuổi theo cực khoái bên trong Sae. Nó thở nặng nhọc bằng mũi. Nó liếm lòng bàn tay của Sae và hôn.

Khi Rin xuất tinh, nó rùng mình và đồng thời muốn đẩy sâu hơn vào trong Sae. Tất cả mọi thứ thật ướt át, nơi đó nên được lấp đầy bởi tinh dịch của nó. Thật hoàn hảo.

Không có thời gian nghỉ ngơi khi Rin lật Sae lại, anh kêu lên nhưng nhanh chóng im lặng. Rin tiếp tục đẩy mạnh vào trong Sae, chỉ để lại những va chạm mạnh mẽ của da thịt và tiếng ướt át của chất bôi trơn và tinh dịch vang vọng khắp phòng.

Không có ai ở nhà là có một giấc ngủ nhẹ, ai cũng ngủ rất say. Sẽ không sao nếu ngay cả khi họ tỉnh dậy và đến kiểm tra hai anh em, thật lòng mà nói, Rin không quan tâm nếu họ phát hiện ra, Sae là của nó. Cả thế giới sẽ biết điều này vào một ngày nào đó, chỉ là sớm hay muộn.

Rin sẽ để môi Sae sưng lên. Anh trai của nó đã chăm sóc nó rất tốt khi cả hai còn nhỏ. Anh trai của nó, người chỉ luôn chỉ hướng đến bóng đá và giờ đây lại đang nằm trên giường với hai chân dang rộng để em trai anh có thể cưỡng đoạt lấy anh. Rin hạnh phúc như đang ở trên chín tầng mây.

Khi mặt trời mọc từ từ lặn qua rèm cửa, Rin thức dậy sớm và nghịch tóc Sae.

“Hẹn gặp lại sau khi em trở về từ trại huấn luyện.” Rin hạnh phúc nói khi uể oải hôn Sae, tay chân dài quấn lấy Sae.

Sae kết thúc nụ hôn của họ và cau mày. "KHÔNG."

Rin cau mày, "Cái gì, tại sao?" Nó bối rối.

“Anh chỉ quay lại để gia hạn hộ chiếu; anh sẽ rời đi sau khi hoàn thành.” Sae thở dài. Anh có những mục tiêu cần phải đạt được.

“Anh không ở lại sao? Anh đi đâu?" Rin hỏi.

Sae nhún vai, “Tây Ban Nha, Argentina, Hà Lan, Đức.”

"Anh ở lại với em được không." Rin cầu xin.

"KHÔNG." Sae kiên quyết nhìn vào mắt Rin. “Không có cầu thủ bóng đá giỏi nào ở Nhật Bản, giấc mơ của anh không thể thực hiện được ở đây.”

Mặt Rin dần rối sầm lại với sự tức giận âm ỉ. Mơ đi . Đó là giấc mơ của họ, và bây giờ nó không còn tồn tại nữa.

Sae ngồi dậy trên giường rồi vươn vai, anh khẽ nhăn mặt khi bước xuống giường và mặc quần lót vào. Không quan tâm đến việc Rin đã có được một cái nhìn đầy đủ về mọi thứ, không phải Rin chưa nhìn thấy và khám phá tất cả những phần thân mật nhất của anh.

“Anh đang rời bỏ em.” Rin nói.

Sae nhướn mày khi nhìn lại Rin. “Anh sẽ không phải làm thế nếu em là một tiền đạo tốt, Rin. Em nên từ bỏ bóng đá." Sae chạy bộ vào sáng sớm trước khi những người còn lại trong nhà thức dậy và anh lại để Rin khóc nức nở trong phòng.

Rin đến một trại huấn luyện và Sae ngủ một mình trên giường của anh. Anh không bao giờ phải ngủ một mình trừ lúc sang Tây Ban Nha, kể cả lúc còn bé Rin lúc nào cũng ngủ chung với anh.

Sae tổ chức sinh nhật lần thứ 18 và Rin vẫn ở Blue Lock. Rin chạy bộ dọc bãi biển vào buổi sáng, nó dừng lại để ngắm nhìn những con sóng lăn tăn và điều đó khiến nó cảm thấy bình yên. Nó ngưỡng mộ những con mòng biển khi chúng có thể duyên dáng bay qua bầu trời vô tận. Điều đó thúc đẩy Rin nên cố gắng trở nên tốt hơn. Rin có thể làm tốt hơn. 

Anh chợp mắt một tiếng ở nhà và nằm dài uể oải như một con mèo khi thức dậy, ông bà đang mỉm cười trìu mến với anh, nhẹ nhàng xoa đầu anh trong phòng ngủ.

 Họ mang cho anh những chiếc bánh quy dâu tây - món anh thích. Đó là tất cả những gì anh thích, đó là tất cả những gì khiến anh nhớ nhà. 

Chỉ còn thiếu Rin. 

Sae giả vờ không nhớ Rin, giả vờ như không có thời gian trong ngày sinh nhật thứ 18 của mình để lật giở những cuốn album ảnh và hồi tưởng về những khoảng thời gian tươi đẹp lúc bé của cả hai.

Nằm trên giường vào ban đêm, Sae mơ thấy Rin và bóng đá. Sae thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh nhìn chằm chằm vào chính mình trong phòng tắm và muốn suy nghĩ đó biến đi để anh có thể bắt đầu tập luyện.

Đôi mắt của Sae dõi theo mọi chuyển động của Rin trong các bản ghi trận đấu tại Blue Lock. Chính xác, bướng bỉnh và đầy giận dữ. Sự tức giận nhắm vào Sae. Sae thở dài, anh tự hỏi mình có thể làm gì khác để Rin chủ động buông anh ra và đá bóng vì chính bản thân mình. Sae nhớ lại Rin của ngày xưa, cũng cố chấp như vậy và xua đuổi bất cứ ai và tất cả những ai dám thở cùng một không khí với Sae. Nó thật hoang dã. Và, Sae mừng vì Rin không nhớ  bản thân nó đã từng cư xử như vậy.

Những người khác nhìn Rin như thể nó là một con thú hoang dại, một thứ gì đó cần phải bị hạ gục, nhưng với Sae, điều đó sưởi ấm trái tim anh, nó khiến trái tim anh đập loạn nhịp và tình cảm của anh dành cho Rin còn tăng cao hơn thế nữa.

Nhưng một sự lựa chọn khác. Tương tự với Rin. Và Sae quyết định rằng con quỷ nhỏ này là chìa khóa mà Sae cần để nắm bắt để bắt đầu phá vỡ Rin khỏi sự bao bọc của anh, đưa Rin ra khỏi sự ám ảnh mang tên Itoshi Sae.

Shidou Ryuusei hóa ra lại hiệu quả hơn nhiều so với Sae tưởng tượng.

Sae đã nhìn thấy Rin uống thuốc, nhưng những ham muốn sâu xa và đen tối nhất của nó vẫn trỗi dậy và Rin đã làm ra bộ mặt mà Sae hằng mong đợi trong những giấc mơ của anh. Trong tâm trí, Sae đã yêu cầu Rin tham khảo ý kiến của ​​​​bác sĩ tâm lý để xem liệu việc tăng liều lượng thuốc có cần thiết hay không.

Tuy nhiên, điều khác biệt lần này là Rin dường như nhớ mọi thứ đã xảy ra khi nó ở trong trại thái đó.

Nhìn thấy Rin ngồi trên bãi cỏ khiến dạ dày của Sae lộn tùng phèo. Anh bước đến chỗ Rin, biết rằng Rin đang cởi quần áo của anh bằng mắt, nó luôn làm vậy. Và Sae không thể không nói về những người chơi Blue Lock khó chịu mà Rin đang chơi cùng. Thật kì quặc, biểu hiện của Rin cho Sae rằng Sae vẫn và sẽ mãi là số 1 trong trái tim Rin.

Lẽ ra anh không nên nói thế. Nhưng anh sẽ không bao giờ có thể rút lại những lời đã nói. Anh cần phải nhắc nhở bản thân rằng anh chỉ có thể khao khát phần này của Rin trong bí mật, bởi vì phần này của Rin là thứ không thể được chấp nhận được trong xã hội. Anh không thể để Rin bạo lực và tấn công vật lí với bất kỳ ai, trừ chính bản thân anh. Và mặc dù cảm giác như Sae đang đổ thêm dầu vào lửa, nhưng anh biết rằng đôi khi để cắt đứt một mối quan hệ thân thiết, anh cần phải thật gay gắt và tàn nhẫn thì mới cắt đứt được.

“Nii-chan!! Em không quan tâm đến việc trở thành tiền đạo số một thế giới!” Rin giận dữ nói, “Em chỉ muốn chơi bóng đá với anh thôi, nii-chan. Và chỉ có mình anh thôi!

Sae thở dài rồi nói với giọng điềm tĩnh, “Và tôi chỉ muốn chơi bóng với tiền đạo số 1 thế giới.” Sae bắt đầu quay lưng lại với Rin, "Rin, nếu đó không phải là em, thì tôi sẽ khônh chơi bóng đá với em đâu."

Rin nắm lấy vai Sae một cách thô bạo bằng cả hai tay và xoay anh trai mình một vòng để họ lại đối mặt với nhau, “Không. Em muốn chơi bóng với Sae nii-chan.”

Sae không rời mắt, “Vậy thì hãy trở thành tiền đạo giỏi nhất thế giới.”

Rin siết chặt vai Sae. Sae không nao núng, anh chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt Rin.

“Tôi sẽ không yêu cầu em ngừng chơi bóng đá nữa, vì vậy em có thể bắt đầu làm điều này đúng không? Trở thành tiền đạo giỏi nhất thế giới và em có thể sẽ được chơi với tôi." Sae hét lên một cách giận dữ đầy bất thường.

Rin bị sốc. Nó không thể nhớ lần cuối cùng nó nghe thấy tiếng hét của anh trai mình là khi nào. Giá như... Nó gật đầu nhiệt tình, "Em có thể, em sẽ làm mà!"

Sae giận dữ, "Em không thể làm điều đó nếu em cứ mãi mãi là em trai trai của tôi." Sae trông tuyệt vọng khi nhìn Rin.

Rin lắc đầu, “Không, bởi vì em là em trai của anh, em có thể làm được.”

Sae mím môi rồi nói một cách trịnh trọng, “Anh em không đụ nhau.”

Tiến lại gần Sae một bước, Rin không rời mắt khỏi anh trai mình, người anh trai duy nhất của nó, người mà nó sẽ đè ra đụ cả đêm nếu có cơ hội. “Điều đó không quan trọng đối với em.” 

Rin không quan tâm. Sae là tất cả những gì mà nó muốn. “Em không quan tâm người khác nói gì. Nếu anh muốn em đụ anh, thì em sẽ đụ anh. Và chỉ có em mới được đụ anh thôi.”

Sae biết điều đó. Em trai của anh là người bướng bỉnh nhất và có tính sở hữu nhất.

Rin chỉ cách Sae vài cm khi nó nhìn xuống Sae, khoảng cách chiều cao của họ rất rõ ràng. “Em biết anh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì mà, Sae nii-chan.” Những ngón tay của Rin bấu chặt vào vai Sae.

Sae đưa tay lên ôm má Rin và sau đó anh nói với vẻ mặt vô cảm, “Mình về nhà thôi, Rin.”

Itoshi-Papa và Itoshi-Mama đón cả Sae và Rin sau trận đấu U-20 và Blue Lock, họ nói chuyện sôi nổi khi Rin và Sae ngồi ở hàng ghế sau. Rin muốn duỗi chân nhưng chiếc xe quá nhỏ để nó có thể làm như vậy. Nó nhìn sang anh trai mình và thấy anh chậm rãi chớp mắt, đầu gật gật. Sae trông buồn ngủ quá.

Rin tháo dây an toàn và chuyển sang ngồi giữa hàng ghế sau, nó thắt dây an toàn lại rồi vòng tay qua người Sae và nhẹ nhàng hướng Sae tựa đầu vào vai mình để Sae có thể ngủ thoải mái hơn.

Sae tạo ra một số tiếng động không mấy mạch lạc, nhưng mắt anh nhanh chóng nhắm lại và anh chìm vào giấc ngủ.

Itoshi-Papa nhìn vào gương chiếu hậu và thấy đứa con trai út của mình đột nhiên ở đó, đó là thứ đã cảnh báo ông bằng một tiếng bíp và đèn trên bảng điều khiển trước đó. Ở cái nhìn thứ hai của Itoshi-Papa, ông nhận thấy rằng mái tóc rất bù xù của Sae hiện đang nằm trên vai em trai mình. Trong khoảnh khắc đó, Itoshi-Papa thực sự biết rằng gia đình mình thật hoàn hảo.

Itoshi-Mama nhìn chồng mình đang mỉm cười và quay lại thì thấy Rin đang ngồi với Sae đang ngủ trên vai. Itoshi-Mama mỉm cười dịu dàng, bà giơ điện thoại lên và phớt lờ vẻ mặt bất mãn của Rin và chụp một bức ảnh. Tách.

Ngay lập tức, đôi mắt của Sae mở to khi nghe thấy tiếng tách của điện thoại. Đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp nhìn vào chiếc điện thoại  của mẹ.

“Ôi trời, Sae-chan, con thật nhạy cảm!” Itoshi-Mama nói với một tiếng cười khúc khích, "Ngủ đi con yêu, con đã có một ngày dài."

Rin cau mày, ngay lập tức nhảy vào bảo vệ Sae, "Đừng trêu chọc nii-chan nữa!"

Sae khoanh tay trước ngực, anh chớp mắt rồi nói, “Chỉ bởi vì xung quanh con toàn là những kẻ ngốc.”

“Ấm áp làm sao.” Rin lẩm bẩm. Như thể bản thân nó không phải là một phần của những kẻ ngốc mà Sae đang đề cập đến.

“Sae-chan, con..?-” Itoshi-Mama bắt đầu nói nhưng rồi dừng lại khi nhìn Sae ngáp và ngủ tiếp, anh hơi điều chỉnh tư thế ngủ và tận dụng chiếc gối tựa RinRin. Itoshi-Mama giận dữ và quay lại.

Sae vươn vai như một con mèo vừa thức dậy sau giấc ngủ dài 16 tiếng khi họ về đến nhà. Ông và bà vui vẻ chào đón cháu trai của họ, khen ngợi cả hai và nói với chúng rằng cả hai đã là những cầu thủ trẻ rất tuyệt vời.

Sae chun mũi, lắc đầu, “Cháu nghĩ mình đã xem đủ các cầu thủ ở Nhật Bản rồi.”

Rin cau mày. Anh trai của nó luôn nói như thể anh ước mình được sinh ra ở một đất nước khác.

Bà Itoshi cười nhẹ, "Tất nhiên, Sae-chan, người được sinh ra vào Ngày Thể thao và Sức khỏe Quốc gia, luôn muốn đặt mục tiêu cao hơn nhỉ."

Sae bĩu môi. “Cháu sẽ đi rửa mặt lần nữa. Cháu sẽ ngâm mình trong bồn tắm.” Sae thông báo. Về mặt lý thuyết, lần cuối cùng anh ngâm mình trong bồn tắm là vào sáng nay sau khi tập luyện… nhưng không ai cần biết điều đó đâu, nhưng ông bà của anh có một cái lé trong mắt, họ biết rõ ràng.

"Ồ! Em cũng muốn đi tắm! Nii-chan, anh muốn mát-xa chứ?” Rin hỏi và vội chạy theo anh trai mình. “Em ở nhà hai tuần trước khi quay lại Blue Lock, nii-chan, chúng ta lại có thể luyện tập cùng nhau mỗi ngày!”

“Rin-chan vẫn đeo bám như mọi khi.” Ông Itoshi nhận xét trước khi đi vào phòng ngủ dành cho khách để chuẩn bị đi ngủ, "Đến giờ đi ngủ của chúng ta rồi."

Itoshi-Papa thở dài, ônh không chắc làm thế nào mà hai người con trai trưởng thành sẽ vừa với chiếc bồn tắm nhỏ bé của nhà họ, đặc biệt là với sự phát triển nhanh chóng của Rin, nó giờ đã quá cao so với những người khác trong gia đình. Ông ấy chỉ mừng vì hai đứa con trai của mình vẫn hòa thuận với nhau ngay cả sau khi Sae ra nước ngoài. Ông nhớ lại Rin đã suy sụp như thế nào sau đó và rồi biến nỗi buồn đó thành quyết tâm không bao giờ bị bỏ lại phía sau nữa. “Thật tốt khi thấy cả hai lại chơi bóng cùng nhau, đã đến lúc đi ngủ rồi.”

"Tại sao em lại theo anh vào phòng tắm?" Sae hỏi Rin khi anh bắt đầu cởi quần áo để tắm rửa sạch sẽ rồi ngâm mình trong bồn tắm. "Bây giờ em cũng thành một kẻ biến thái?"

Rin khóa cửa phòng tắm sau lưng nó “Chỉ dành cho anh thôi,” và Rin cũng bắt đầu cởi quần áo của mình ra, “Em đã nghĩ là chúng ta có thể ngồi trong bồn tắm cùng nhau.”

Sae dừng việc đang làm và quay lại nhìn Rin. Anh cố ý ngửa đầu nhìn Rin để làm nổi bật sự khác biệt về chiều cao của họ. "Em thực sự nghĩ rằng cả hai chúng ta có thể sao?"

“Không biết được cho đến khi chúng ta thử, phải không?” Rin nói thêm và sau đó nắm lấy tay Sae trước khi nó thì thầm vào tai anh "Hơn nữa chúng ta cũng đã ngủ chung giường rồi mà." Tai anh chuyển sang màu đỏ.

Một vệt ửng hồng nhẹ trên má Sae.

Họ không vừa trong bồn tắm với nhau, tay chân của họ đơn giản là quá dài. Sae tức giận và đuổi Rin ra ngoài. Rin quỳ bên cạnh bồn tắm và hài lòng với việc chỉ nhúng cánh tay của mình vào bồn để có thể nắm tay Sae và chơi đùa với những ngón tay của anh.

“Móng tay của anh có dài quá không?” Sae hỏi khi Rin lần theo những đường cong trên móng tay của Sae.

Rin lắc đầu, “Em không cảm thấy phiền đâu. Em rất muốn được cắt móng tay cho anh vào một ngày nào đó.”

Sae vô cảm. Đó là một loại đáng sợ. Nhưng vì đó là Rin, nên anh cho rằng không sao cả. "Chắc chắn rồi." Sae đồng ý.

“Nhân tiện tối nay chúng ta sẽ không làm tình.” Sae tuyên bố thẳng thừng và nhìn Rin.

"Hở!?" Rin ngồi thẳng dậy ngay lập tức, "Tại sao không?" Rin cảm thấy nó đã chơi rất xuất sắc hôm nay, “Em thậm chí còn cướp bónh từ anh vào cuối-”

Đôi mắt của Sae tối sầm lại và một thoáng phấn khích lướt qua khuôn mặt anh.

“Nii-chan.” Rin cầu xin và kéo tay Sae về phía nó để nó có thể hôn các ngón tay của Sae, hôn các đốt ngón tay của Sae và hôn mu bàn tay của Sae. “Làm ơn, em yêu anh.”

“Em có muốn bà ông thức dậy sau tiếng ồn và sau đó nhìn thấy em đang đụ anh không?” Sae đặt câu hỏi.

Rin nuốt khan. Nó không phải là loại người thích phô trương trước các thành viên trong gia đình, nhưng nó sẽ không ngại chịch anh trai mình trước mặt thằng khốn tóc râu dế đó và Isagi đâu. Tốt hơn là nên nhắc nhở những kẻ đê tiện đó rằng Sae thuộc về ai. “Nếu anh im lặng, thì họ sẽ không thức dậy.”

Sae nhướng một bên mày. Anh sẽ không rơi vào cái bẫy tồi tệ của Rin. Không có nghĩa là không. “Anh có thể làm tình với em vào ngày mai.”

Rin sáng lên ngay lập tức.

“Sau buổi tập thể dục buổi sáng sớm, khi bố mẹ đi làm và khi ông bà đi dạo như thường lệ.” Sae liệt kê các yêu cầu.

"Dạ dạ!" Rin gật đầu lia lịa.

Sae duỗi cổ. Cuối cùng, Sae nhượng bộ và để Rin gặm nhấm cái cổ trắng ngần của anh. Sae để Rin ăn thịt anh từ từ trong lặng lẽ. Có vẻ như Sae yêu Rin nhiều hơn anh ấy nghĩ.

Đêm đó, Rin quyết định rằng nó sẽ ngừng sử thuốc. Để nó bắt kịp Itoshi Sae, nó cần phải trở thành một phần của anh. Rin ôm Sae lại gần và hít một hơi thật sâu khi nó để hơi thở đều đặn của Sae ru nó vào giấc ngủ.

“Chọn em đi, nii-chan.” Rin nói. “Anh đã chọn em.”

Sae rên rỉ và ngước nhìn em trai mình, trong sự ngây ngất và ham muốn, Sae thậm chí còn không chắc liệu đây có phải là Rin mà anh hằng mong muốn hay không. Nó khiến trái tim anh rộn ràng. Điều đó khiến tay chân anh siết chặt lấy Rin. Sae muốn nó. Anh muốn tất cả.

“Hãy tưởng tượng đi, Sae nii-chan, hai chúng ta cùng nhau vô địch giải bóng đá Champion League.” Rin thì thầm vào tai Sae, nước dãi của Rin chảy xuống tai Sae.

Sae há hốc miệng trước những lời nói của Rin và xuất tinh với một cơn rùng mình chạy dọc cả cơ thể khi tay chân anh quấn quanh Rin, cố gắng giữ nó lại gần. Móng tay của Sae cắm sâu vào lưng Rin, để lại những vết hằn hình lưỡi liềm. Những giọt nước mắt lăn dài trên má Sae và anh đã khóc nức nở trước những lời đó. Anh rất muốn điều đó, anh thật sự muốn làm điều đó cùng với Rin. Nhưng thế giới lại không muốn nhìn thấy Rin như thế này...

Rin cười cay đắng trước việc Sae đạt đến đỉnh điểm của giới hạn trước những lời đó, “Em biết mà, nii-chan vẫn luôn yêu em. Cũng nhiều như bóng đá.” Rin sau đó cắn vào vành tai của Sae khi nó tiếp tục điên cuồng đâm vào anh. Nụ cười của Rin càng nở rộng khi nó đanh nhìn Sae hoàn hồn bên dưới thân mình. “Vậy đó, Sae nii-chan, chúng ta sẽ thắng mọi trận đấu và sau mỗi trận đấu, chúng ta sẽ về nhà và lần nào em cũng sẽ ôm anh và đụ anh như thế này.” Rin cảm thấy rất phấn khởi. Nó sẽ lấp đầy Sae. Người chỉ thuộc về nó,  người anh mà nó sẽ không bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai khác.

Tất cả của anh phải là của nó.

End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro