Xiềng xích
Fic này là fic trans nên nó sẽ không giống 100% bản gốc.
-Chỉ đúng được tầm 60-80%
-Giọng văn của mình hoàn toàn dở tệ nên đừng quá mong đợi.
-Fic có thêm bớt, có sai sót vì đôi chỗ mình đọc mình không hiểu. Thường thì những đoạn đó mình sẽ dịch theo ý mình hoặc theo ý mà mình hiểu.
-Nói chung mình sẽ cố gắng dịch xuôi tai nhất có thể. Nếu thấy có sai sót hay chỗ nào cấn thì bạn cứ nói để mình sửa.
-Fic này mình dùng tên Hán Việt của char.
Ngà là Sae
Lẫm là Rin
____________________________________
Đôi găng tay da màu đen lật xem mấy tờ văn kiện, tiếng mưa liên miên ngoài cửa sổ không dứt khiến người kia căng thẳng. Ngà khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn tên thuộc hạ phía sau, nhẹ nhàng hé miệng. Người kia hiểu ý, khom người đưa một điếu thuốc đến bên miệng Ngà.
Tiếng bật lửa lanh lảnh lật nắp, ánh lửa yếu ớt bốc cháy.
Dường như mất đi hứng thú với văn kiện trước mắt, Ngà tiện tay đặt chỗ văn kiện lên bàn. Ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, anh nhắm mắt hít qua một hơi, vị hắc ín trộn lẫn với vị the thé của bạc hà, cảm giác sảng khoải do nicotine mang đến thấm đẫm toàn thân.
"Lão đại, việc làm ăn của thành phố M đã bị cướp. Thậm chí... Một phần còn bị hợp nhất. Anh có muốn ra tay không? "
Nói là bị hợp nhất, nhưng kỳ thật cũng chỉ là vài tên côn đồ mà thôi. Mặc dù đạn dược của M City là một mối kinh doanh tốt, nhưng ... Thiếu niên tóc tím khôn khéo lễ phép kia hiện lên trong đầu Ngà, lực lượng phía sau cậu ta cũng không đơn giản. Vẫn là càng thêm hấp dẫn.
"Nhường cho bọn họ đi, tiện thể cho đi một phần nhân tình." Cằm Ngà khẽ nhếch lên, thở ra một làn khói trắng, phiêu tán.
"Gần đây Lẫm làm cái gì?"
"Trở về lão đại. Cậu ấy gần đây có chút ít nói bất thường, dường như bình tĩnh quá mức... Anh có cần cậu ấy đến gặp anh không?"
"Không cần." Lắc tàn thuốc vào trong gạt tàn, vẻ mặt Sư Ngà lạnh nhạt, như đã sớm đã biết được. "An phận không phải chuyện tốt."
Sự an phận của Sư Lẫm cũng không phải chuyện tốt.
Giống như đôi găng màu đen trói buộc hai tay này, thành phố dưới màn mưa ngoài cửa sổ tối đen như mực, bao trùm bầu không khí u uất. Những nơi mà ánh sáng của các tòa nhà cao tầng không thể chiếu tới, kiến chuột kêu sột soạt ở trong một góc ngách.
Từ lúc Ngà gia nhập tổ chức đến nay, anh đã hiểu được nơi này không phải là nơi có thể tương thân tương ái, đoàn kết hợp tác là sẽ có thể leo lên đỉnh cao. Đầu óc của Lẫm còn quá ngây thơ, những trò chơi trẻ con của nó sớm chỉ khiến nó chết chìm dưới đáy giếng.
Trong mắt hiện lên khoảng thời gian khi xưa, Ngà chán ghét hành động khát vọng anh trai của nó, không chút lưu tình đem nó đánh đến chết. Bỏ lại một câu thế giới này không nhân từ như vậy, nếu không có quyết tâm thì về nhà khóc với mẹ đi.
Khuôn mặt Lẫm mặt đỏ thẫm, máu tươi ở bên cạnh nó gần hóa thành vũng huyết. Nó bị người ta bóp cổ ấn xuống mặt đất, hai má áp lên mặt đất bẩn thỉu. Đó rõ ràng là vẻ mặt chật vật, nhưng nó lại dùng cái miệng bẩn thỉu của mình cắn chặt ống quần anh không buông. Bộ dáng của nó khiến Ngà vẫn luôn nhớ mãi, khi đó nó giống như một ác quỷ bò ra khỏi vũng máu, lại cũng giống như một đứa trẻ to lớn vô cớ gây sự.
"Tôi sẽ hủy diệt hết thảy mọi thứ của anh."
Đó là những gì mà nó đã nói.
Một tên bốc đồng lỗ mãng và yếu ớt hoàn toàn không thích hợp đi trên con đường này, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ chết ở một góc mà không ai biết. Anh không quản được con chó hoang của mình nhưng không sao, Ngà không cần nó nữa. Cho người đánh một trận xong rồi liền muốn đuổi nó đi, ai ngờ tên ngu xuẩn đó lại giấu diếm thân phận trà trộn vào. Từng bước từng bước leo lên trên, vọng tưởng muốn trèo lên đầu của Ngà.
Nếu đây là dã tâm của nó, nó có thể làm đến mức nào? Lần đầu tiên Mịch Sư Ngà nảy sinh tò mò về điều này.
"Nhưng mà, lão đại!" Hai tay nắm ở trước người bất an xoa xoa, tên cấp dưới lo lắng lên tiếng. Kéo lại đong suy nghĩ của Ngà.
Anh chậm rãi đứng lên, đôi găng tay da vuốt ve cổ áo người đàn ông, chiếc kim cài làm bằng kim cương mới tinh dưới ánh đèn mờ ảo trong nhà vẫn tỏa sáng chói mắt. Ngà nhướng mày hứng thú nhìn thêm.
"Rất đẹp, mới đổi à."
Khoảng cách giữa hai người chợt bị kéo gần, làm tên cấp dưới căng thẳng, thân thể bất giác ngửa ra sau. Không dám nhìn thẳng lão đại của mình, nhưng vẫn thành thật trả lời, "A, ừm... Tôi mới, mới mua. "
"Tôi biết." Đột nhiên buông tay ra, Ngà lại rít một hơi thuốc. Cầm lấy báo cáo trên bàn, xoay người đi về phía két sắt, anh thuần thục mở cửa tủ để lộ hộp sắt nặng trịch bên trong.
Cấp dưới không rõ nguyên nhân vẫn sững sờ tại chỗ, nín thở không dám nhúc nhích. Anh ta còn nhớ rõ là báo cáo này chỉ là thứ không quan trọng, thứ này cũng cần phải đặt trong két sắt để bảo quản nữa sao? Nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay khéo léo, vô tình của Ngà nhấn vào két sắt vài cái.
Rầm một tiếng, két sắt mở ra.
Ngà tiện tay bỏ báo cáo vào trong đó, anh xoay người, gót chân đá một cái để đóng cửa két lại. Anh ngậm điếu thuốc, nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt lúc này, hàng mi mảnh khảnh khẽ run, đôi mắt khép hờ khó đoán.
Như phản chiếu kỳ vọng của anh, không bao lâu sau, cửa văn phòng bị đập mạnh.
"Không, không ổn!"
Một người hoảng loạn xông vào, run rẩy đến nỗi xuýt thì ngã xuống đất. Thanh âm đặc biệt mạnh mẽ vang lên lại dần dần trở nên nghẹn ngào như khắp khóc. "Lão đại! Khu C đằng kia... Xảy ra chuyện lớn rồi! Tất cả anh em đều đang đến đó..."
Ngà dập tắt điếu thuốc trong tay, tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác. Anh kéo mép của găng tay và đeo vào. Khuôn mặt bình tĩnh không có chút sợ hãi cũng không có một tia dao động, thanh âm lạnh nhạt mà bày mưu tính kế.
"Dẫn đường."
--------
Nặng...
Mi mắt khẽ run, cả người vô lực.
Liều mạng mở mắt cũng chỉ có thể mở lên một khe nhỏ, ánh đèn mờ ảo ở trong mắt hóa thành vầng sáng. Không khí ẩm ướt âm lãnh, Ngà cố gắng di chuyển, nhưng cơ bắp xụi lơ thế nào cũng không dùng được sức. Nhịp tim đập nhanh hơn vì không rõ, sống lưng lạnh băng, anh hít một hơi sâu nhất có thể.
Đột nhiên, một gáo nước lạnh tạt vào.
Nhắm mắt lại. Nước chảy qua gò má anh, thấm ướt ngọn tóc, ngay cả hàng mi vểnh lên của anh cũng treo lại vài giọt nước. Khi mở mắt lần nữa, thân ảnh đứng trước mặt không thể quen thuộc với Ngà.
Cũng là trong dự liệu.
"Lẫm."
Lẫm mặc một bộ đồ màu đen, như tử thần đứng ở bên giường, khuôn mặt xinh đẹp âm trầm. Đôi mắt màu xanh ngọc nhìn xuống giường, như thể đang chiêm ngưỡng kiệt tác của chính mình. Hai tay của Ngà bị còng cố định trước người, cổ chân trái thì nối liền với một sợi xích rất dài, nối thẳng đến cây cột trụ cách đó không xa, vòng vây quanh cây cột bảy tám lần rồi mới bị hàn chết ở đó.
Vẫn là vẻ mặt không vì bất cứ chuyện gì rung động, Ngà mặc cho nước chảy qua gò má anh nhỏ giọt.
Vạt áo ướt đẫm dán chặt lên người, bộ quần áo kém chất lượng mỏng như cánh này khi bị ướt liền có thể nhìn thấu da thịt, chắc là thủ đoạn Lẫm dùng để làm hạ nhục anh.
Ánh mắt lướt qua Lẫm chắn ở phía trước, Ngà nhanh chóng đánh giá bốn phía. Căn phòng tối tăm, ẩm ướt, bên tai có tiếng nước không biết rỉ ở đâu, bóng đèn trên đỉnh đầu thì lung lay. Dưới thân là một cái giường khung sắt, động vào một chút sẽ kêu ọp ẹp. Đối diện giường có một bộ bàn ghế, trên bàn trống rỗng. Bên cạnh thì... Ngà nghi hoặc nhìn cái tủ lạnh cao hai mét này.
Thứ này là dùng để làm cái gì, giấu xác sau khi giết sao?
Lẫm trực tiếp dùng tay nắm lấy cằm của Ngà mà nâng lên, ép buộc anh và mình nhìn nhau. Âm thầm cắn răng ken két, mày giật giật, cho dù là vậy, nó vẫn bị Ngà lạnh nhạt hắt hủi.
"Mịch Sư Ngà, anh đã thua."
"Tổ chức mất đi 'cái đầu' cũng chỉ như một đám kiến nhảy, dễ dàng bắt được, tôi sẽ thay anh ngồi ở vị trí kia. Ngay cả cấp dưới thân cận nhất của anh cũng đã sớm đã quy thuận theo tôi. Thế nào, có buồn không? "
"Anh trai."
Lời châm chọc không ngừng phun ra, Lẫm vừa nói vừa nhếch khóe miệng. Nó rất phấn khích về điều đó.
Mặt của Ngà bị nó bóp đến biến dạng, chân răng của anh chua chát. Ánh mắt lướt sang một bên, anh nhớ lại chiếc kim làm bằng kim cương mới tinh kia. Không đợi anh nhớ lại điều gì, Lẫm dùng vũ lực xoay hướng cằm của anh.
"Nhìn tôi này!"
Lẫm không cười nữa. Sắc mặt nó âm trầm đến đáng sợ, đồng tử rung động trong nhãn cầu, giống như kinh hãi cũng lại như điên, môi nó hé mở, nhìn chằm chằm Ngà không buông giống như đang nhìn con mồi của mình, như thể sẽ cắn đứt cổ họng của anh ngay tức khắc trong một giây sau.
Được như ý nguyện, tầm mắt Ngà rốt cục cũng đã để ý đến nó.
Chiếc áo dày cuôi cũng không cách nào che đậy được mùi của máu tươi, mái tóc rối bù được tay vuốt thẳng ra. Khuôn mặt có bảy phần tương tự anh, giờ phút này đây lại giống như một con quỷ đói đang thu mình.
Nó đang chờ cái gì?
"Mày muốn tao nói cái gì, cầu mày thả tao ra à?" Cổ họng của Ngà khàn khàn, nuốt xuống còn kèm theo một chút đau đớn. "Tại sao không giết tao luôn đi? Mày không phải là đang mềm lòng đấy chứ, Lẫm. "
Khoảnh khắc nó nghe thấy cái tên từ trong miệng của Ngà đã khiến tâm trạng nó tốt hơn vài phần. Lẫm nâng hai má đỏ bừng của anh lên và áp trán vào đó. Quá gần... Chưa bao giờ gần nhau như thế này kể từ khi nó lớn lên.
"Ý kiến hay đấy."
"Nhưng tôi muốn anh sống và chứng kiến cảnh tôi hủy hoại cuộc đời anh."
Toàn vộ hơi thở của nó phả hết vào mặt Ngà, lòng bàn tay có nhiệt độ cao bất thường. Căn phòng lạnh lẽo, quần áo mỏng manh, Ngà lại cảm thấy người trước mặt giống như một đống lửa đang cháy, sắp chọc tức người anh.
Anh im lặng một lần nữa và lặng lẽ nhìn vào đôi mắt kia.
"Ăn đi."
Có lẽ là vì nhục nhã, hoặc là vì thú vui ác tính của Lẫm. Nó ném cho anh một cái chậu sắt nhỏ đựng cơm, nhưng không cho kèm bất kỳ bộ dụng cụ để ăn nào.
Lẫm kéo ghế ngồi ở một bên, hai chân xếp chồng lên nhau. Căn phòng yên lặng cứ quanh quẩn tiếng nước rỉ tích tắc, nhưng vào lúc này lại như kim giây rung động trên mặt đồng hồ.
Có một hộp bento ngay lập tức được đổ ra khỏi bát cơm, Lẫm đang kiên nhẫn chờ đợi từng hành động của anh.
Chẳng có gì thú vị, Ngà đảo mắt. Vươn hai tay bị còng ra, hai tay không tách ra được nên chỉ có thể cùng nhau cử động. Anh nắm lấy bát cơm trong chậu, đưa lên miệng nhai và nuốt. Còng tay phát ra tiếng kim loại đặc biệt chói tai. Hạt cơm dính đầy lên các ngón tay xinh đẹp thon dài của anh, thậm chí còn dính cả vào khóe miệng.
Vươn đầu lưỡi ra, Ngà không chút thay đổi liếm hạt cơm dính trên tay, mút các ngón tay và phát ra tiếng nước rất nhỏ. Đầu lưỡi cuộn lấy những hạt cơm bên mép môi nuốt vào trong bụng, như đang làm một chuyện hiển nhiên. Đem đôi tay xinh đẹp liếm đến ướt đẫm, chậu sắt nhỏ kia không biết từ lúc nào cũng đã trống rỗng.
Liếm qua ngón tay cuối cùng, anh nhìn về phía người đang ngồi cách đó không xa. Ồ? Nó trông giống như tức giận.
Lẫm nắm chặt tay thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên. Chân răng run rẩy, môi dưới cũng bị nó cắn ra, mái tóc che khuất vành tai đỏ bừng của nó.
Đổ ngột đứng lên, nó tức giận cho cái ghế dưới mông một cước ngã xuống đất. Bàn tay nắm chặt, móng tay gần như cắm vào thịt. Trong cơn giận dữ, thật sự không thể thở nổi, nó thở hổn hển nặng nề đóng sầm cửa lại. Căn phòng trở lại yên tĩnh một lần nữa.
Nổi giận cái gì chứ, thật không thể giải thích được.
Ngà rất lười để tâm đến nó, tiếng nước trong phòng làm tai anh như ù đu. Kéo cọng dây xích trên chân, tiếng dây xích vang lên, bên cạnh giường là một cánh cửa trượt, âm thanh chính là từ đó truyền đến.
Mở cửa ra, đây là một nhà tắm đơn giản. Có nhà vệ sinh và đầu vòi sen, bên cạnh còn treo một vài chiếc khăn tắm, trông rất mới, bồn rửa tay cũng đặt một bộ bàn chải và kem đánh răng.
Tiếng nước chính là từ trong bể nước nhà vệ sinh bị hư hỏng truyền đến, tiếng tích tắc lặp đi lặp lại, thật sự tra tấn. Ngà cầm lấy một cái khăn mặt, nhét vào chỗ cái lộ để chặn lại. Tiếng nước quấy nhiễu này cuối dùng cũng đã dừng.
Mở vòi nước ra, Ngà cẩn thận rửa tay. Ánh mắt lướt qua ly đựng bàn chải đánh răng. Kem đánh răng có vị mai chua... Cái gì lạ vậy?
Chiều dài của dây xích trên chân có hạn, nhưng đủ để anh đi tới mọi thứ xung quanh căn phòng ngoại trừ cửa lớn. Cũng bao gồm... Tủ lạnh gây khó chịu này. Ngà dừng trước tủ lạnh có chút do dự.
Anh không hiểu suy nghĩ của Lẫm và anh cũng không thật sự muốn hiểu.
Nhưng đây là tủ lạnh, ai cũng sẽ muốn mở nó ra để xem phải không? Không thể không có ai là không muốn xem phải không? Phải không?
Do dự cả nửa ngày, Ngà mở cửa ra xem, chuẩn bị để nhìn thấy một thi thể, nhưng đập vào mắt anh chỉ có một hàng nước khoáng. Kéo ngăn đông lạnh ra thì bên trong đầy kem.
Thằng ranh này hình như rất thích ăn kem nhỉ? Có vẻ như nó thích ăn từ khi còn nhỏ.
Vào thời điểm đó, Sư gia chưa gặp phải biến cố. Anh em họ cũng như hàng ngàn cặp anh em bình thường khác, mỗi ngày đi học rồi tan học, trên đường thì chơi đùa, đá bóng, chém gió. Tiền tiêu vặt của hai người không có nhiều lắm, nhưng Ngà sẽ luôn dùng phần của mình mời em trai ăn kem, coi đó như một kỉ niệm đẹp không quá tốn kém của họ.
Lẫm rất may mắn, nó luôn mở ra que kem có phần thưởng là thêm một cây nữa, nhưng Ngà lại chưa từng mở ra được que kem có chữ viết trên đó. Không chịu thua mà anh giận dỗi trêu chọc nó, may mắn mà dùng hết là sau này không làm được chuyện lớn. Em trai đeo bám vội vàng phi tang chứng cứ, nói rằng mình sẽ không đổi phần thưởng!
Cầm lấy túi bánh kem, kỳ thật Ngà không muốn ăn, thậm chí anh còn có chút lạnh. Dù sao thì anh cũng chỉ được cho một bộ quần áo mỏng kém chất lượng, đã vậy còn bị tạt nước.
Điều gì đã thúc đẩy anh mở túi ra, điều gì cám dỗ anh cắn nó? Vị kem ngọt ngào tan chảy trong miệng, nướu lạnh đến run rẩy, que kem lộ ra một đoạn gỗ. Anh lại cắn một miếng, không đợi tan mà nuốt xuống, trên tấm gỗ lộ ra một chữ "lại".
Phản bội, bị cầm tù, bị sỉ nhục... Tất cả những gì đã phát sinh hôm nay, không gây tác động lớn đến cho Ngà vào lúc này. Anh ngơ ngác đứng trước tủ lạnh, nhìn chằm chằm que kem bị cắn hai miếng.
Tóc dựng đứng.
Anh nhanh chóng nhét que kem còn sót lại vào trong túi, nhét túi kem vào góc ngăn đông lạnh. Chôn lẫn tội ác của mình với các loại kem khác trong tủ lạnh.
Tầng hầm lạnh lẽo và ẩm ướt, ngày đêm bất định.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Ngà không còn quan tâm đến nữa. Anh không phản kháng, Lẫm cũng không có ý thả người đi. Nó sẽ đến với thức ăn vào mỗi bữa ăn, dường như vì niềm vui nhục nhã. Nó luôn luôn mang theo bánh sandwich hoặc cơm nắm để anh cầm có thể ăn bằng tay.
Nhưng hôm nay thì khác.
Ngà nhìn bát chazuke cá tráp bốc khói nghi ngút trước mặt, hương trà tươi mát bốn phía, xua tan đi vài phần nặng nề trong căn phòng.
Lẫm ngồi ở bên giường với chiếc bát trong tay, ánh mắt đảo qua bộ ngực gầy của Ngà, chiếc còng hằn lên những vết đỏ chói trên cổ tay anh, đôi môi tái nhợt khô khốc nứt ra.
Cầm lấy chiếc thìa gỗ trong bát, Lẫm trầm mặc múc một muỗng đưa đến bên miệng anh. Ngà cũng cái gì cũng không nói, chỉ há miệng ngoan ngoãn ăn.
Bát cơm được đút từng ngụm từng ngụm rất nhanh cũng đã xong, sắc mặt Ngà tốt lên vài phần sau khi ăn được thức ăn nóng hiếm có. Đôi mắt xanh ngọc giống như bị bịt kín bởi một tầng sương mù, thả lỏng một cách uể oải. Thông thường, Lẫm đưa cơm xong sẽ rời đi, nhưng hôm nay tên này lại trông có vẻ không ổn. Ngồi ở chỗ đó với cái đầu màu đen tròn trịa, khó thấy được nét mặt.
Ngà dựa nửa người vào đầu giường, chậm rãi nhắm mắt lại, anh không còn sức lực để lo lắng cho những thứ khác. Phớt lờ sự khác thường của Lẫm, không thèm để ý đến mọi thứ bên cạnh anh. Cảm giác mệt mỏi trống rỗng làm cho người ta ngay cả tay cũng không nhấc lên được, thân thể nặng như chì.
"Sư..."
"Anh, anh hai..."
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như là thanh âm Lẫm, nó đang nói cái gì vậy? Ngà nghe không rõ, cũng không có sức đáp lại. Sự nóng lạnh như đang va chạm với nhau ở trong cơ thể, hô hấp dồn dập dần dần, đầu choáng mắt hoa.
"Ách xì!"
Cái lạnh khiến anh co giật dữ dội, dùng sức thở dốc hai tiếng, bản năng nắm chặt lấy cánh tay mình nhưng chiếc còng tay lại hạn chế hành động của anh. Ngà choáng váng, đành phải nghiêng người cuộn mình lại. Sống lưng nhô ra, khiến người ta kinh hãi.
Cảm giác ngứa nhẹ từ sau gáy truyền đến, có cái gì vuốt trán anh.
Ngà dần dần chìm vào trong mộng.
Khi anh tỉnh lại lần nữa, một luồng khí quen thuộc vây quanh lấy anh.
Mềm mại, ấm áp.
Có mùi nắng xộc lên mũi, mềm mại thoáng mát, thân thể cũng thoải mái dần. Đắm chìm trong giấc mơ nhẹ nhàng, Ngà hiếm khi cảm thấy thoải mái như vậy, anh không muốn tỉnh lại.
Có cái gì đó đang vuốt ve eo của anh, động tác nhẹ nhàng như đối đãi với vật dễ vỡ, lòng bàn tay nó rất nóng, đặt lên thắt lưng làm cho người ta khó có thể bỏ qua. Thình thịch thình thịch. Tiếng tim bên tai đập mạnh hơn, tiếng nuốt nước miếng từ đỉnh đầu truyền tới.
Hả?
Mịch Sư Ngà đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc đối diện với Lẫm không chút phòng bị.
"Mày đang làm cái gì vậy?"
Đối với tình huống trước mắt anh cảm thấy thật khó hiểu, anh đảo mắt sơ lượt nhìn quanh bốn phía. Anh đang nằm trọn ở trong lồng ngực của Lẫm, tay thằng lỏi con này còn kẹt trong quần áo của anh không chịu lấy ra. Chiếc giường dưới thân anh đã thay đổi, tấm nệm mềm mại và chiếc chăn ấm áp. Có vẻ như căn phòng cũng đã sáng sủa hơn.
Lẫm trong nháy mắt đã lập tức đỏ mặt, hai mắt mở to, môi mím thành một kẽ hở, chẳng chịu nói cái gì.
"Tay."
Ngà trừng mắt nhìn nó một cái. Lẫm mới nghe lời mà rút tay ra, lông mày rũ xuống, có vài phần ủy khuất.
Rời khỏi vòng tay của đối phương, trong lòng mất đi chút hơi ấm. Lúc còn nhỏ bọn họ cũng thường ngủ chung một giường như vậy, rõ ràng lúc ngủ cả hai mỗi người nằm nghiêng một bên, nhưng khi tỉnh lại luôn trong trạng thái ôm nhau. Ngà đứng dậy và ngồi ở đầu giường, lúc này đây anh mới phát hiện quần áo trên người mình cũng đã thay đổi. Bộ đồ mặc ở nhà bình thường màu hồng cam, trước ngực in hình một con thú lạ. Cái quái gì thế này, con cú?
Anh chậm rãi giơ tay lên, còng tay đã bị đổi thành kiểu lông thú, sợi xích ở giữa cũng dài hơn không ít. Nheo mắt nhìn về phía chỗ lông tơ màu trắng mềm mại kia, anh liếc mắt nhìn Lẫm ở bên cạnh.
"Mày thật đúng là có tâm nhàn."
Đây là đánh giá lạnh lùng duy nhất của anh về hành vi của Lẫm. Nói xong anh liền tự mình đứng dậy, đi đến phòng tắm rửa mặt.
Khi anh trở lại, Lẫm cũng đã rời đi. Trên bàn là thức ăn còn sót lại, còn có thêm một cái lò vi sóng. Anh không biết đó là một ảo ảnh hay gì nữa... Độ ẩm trong phòng đã được giảm bớt.
Ngà cầm lấy cái bánh sandwich, mở bao bì và cắn xuống một miếng.
Hương vị thô ráp xa lạ này, thứ này làm sao có thể là những thứ tinh tế và đẹp đẽ trong cửa hàng tiện lợi được nhỉ? Ngồi trên chiếc giường mềm mại, Ngà đờ đẫn nhìn về phía tường xám xịt loang lổ đầy bụi bẩn. Đám lông tơ ở cổ tay anh có chút ngứa, phần eo vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.
Không thể nuốt.
Số lần lui đến đây của Lẫm đã tăng lên.
Khi thì Ngà tỉnh lại và thấy hai người nằm cùng nhau, hoặc là nó sẽ ghé tới mặc dù chưa đến giờ ăn. Thời gian anh ở chỗ này càng ngày càng dài, không để ý vẻ mặt chán ghét của Ngà, nó dùng sức chen lên giường, đa số thời gian đều ôm anh không buông, thi thoảng nó cũng sẽ mang theo văn kiện yên tĩnh lật xem.
Hôm nay, chỉ thỉnh hoảng. Đưa lưng về phía mặt bàn, Lẫm ngồi trên ghế, đôi chân dài bắt chéo, góc quần tây âu lộ ra nửa đoạn mắt cá chân. Ánh mắt đảo qua như máy móc, dòng chữ đen dày đặc bắt mắt người nhìn. Nó nâng tay xoa xoa huyệt thái dương, trong mắt hằn rõ tơ máu.
Nó đứng dậy, dưới chân phiêu hư. Mặc kệ trên giường đang có Ngà, nó đổ gục xuống giường, thân thể nặng nề đè lên người anh.
Ngà chép miệng, dùng đầu gối đẩy nó một cái. Thằng này cứ như chết, không đưa ra bất cứ phản ứng nào hết.
Cái đầu tròn đen như mực đè nằm trên đùi của Ngà, hai tay hướng về phía trước muốn ôm thắt lưng anh, bị Ngà hất ra. Cánh tay thất vọng rũ xuống, không nhúc nhích nữa.
Thằng này có bị rảnh không... Tại sao lại dành rất nhiều thời gian cho anh và ở đây mỗi ngày. Quản lý một tổ chức cần rất nhiều công sức, chắc chắn với một tên dở hơi như Lẫm là không đủ, Ngà biết quá rõ về điều đó.
Quầng thâm mắt dưới mắt nó, đôi gò má thì hóp lại.
Mệt mỏi, mệt mỏi, Lẫm che giấu thân hình ngày càng gầy guộc dưới áo khoác. Trên người nó luôn quanh quẩn một mùi máu tươi không thể xóa nhòa, ngay cả thuốc khử mùi cũng không thể khử sạch. Đầu ngón tay nó... Có một hương vị quen thuộc của hắc ín pha trộn với bạc hà.
Ngà không thể không biết rõ về điều đó.
Làm thế nào mà mọi thứ trở thành như bây giờ. Có thỏa đáng cho đến nay không?
Anh rũ mắt xuống, nằm ở giữa đùi anh là em trai của anh Mịch Sư Lẫm. Trước đây nó rất thích đi theo phía sau anh, lúc nào cũng anh trai, dính chặt lấy anh quăng cũng không bỏ được. Cớ sao phải theo anh đến cả vùng sình lầy, sao không ngoan ngoãn học được cách ứng xử?
Đồ ngốc...Em coi tâm huyết của người khác là cái gì.
Tứ chi căng thẳng, anh không biết khi nào thì nó sẽ nhìn lên. Còn lén học cách hút thuốc tên nhóc khốn này. Gáy thoạt nhìn vẫn không khác gì trước kia, vẫn tròn trịa. Đầu óc rốt cục là đang suy nghĩ cái gì, nó cố chấp đến phát cuồng trong mắt... Cuối cùng là để nhìn cái gì.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Ngà lại đưa tay ra chạm nào nó.
Cảm giác vẫn như trong trí nhớ của anh, mềm mại nhu thuận. Chỉ là hơi dài hơn một chút, với tóc khô. Cảm giác như đang...Gây nghiện.
Tệ quá.
Ngà không nên làm thế.
Ngà vừa định thu tay về thì cổ tay đột ngột bị bắt lấy. Sức lực lớn đến mức như đang bóp nát cổ tay anh, nửa phút anh không thể di chuyển. Người này nắm chặt đến mức lộ ra những khớp ngón tay trắng bệch, nắm chặt mạch đập của Ngà, mạch máu dưới da thịt đập nhanh hơn.
Cái đầu màu đen chậm rãi ngẩn lên.
Hai mắt trong veo ngây dại như trẻ con, Lẫm quên cả ngậm miệng lại, nó ngơ ngác nhìn. Con ngươi nó đỏ ngầu, cứ nhìn chằm chằm phía trước, ngay cả chớp mắt cũng không. Đôi đồng tử xanh lá cây, nhấp nháy ... Mong chờ.
Không... Đừng làm thế.
Rõ ràng là đã khó xử đến mức này rồi. Đối với anh trai mình, bắt cóc, giam cầm ... Ngay cả chính mình cũng bị loại chuyện bất thường này làm cho phát điên rồi không phải sao? Ngà không dám nhìn thẳng vào mắt nó nữa, không dám nhìn ánh mắt nó, không dám xác nhận em trai phát cuồng của mình đang khát vọng cái gì.
Nhưng, Ngà là một kẻ rất thông minh.
Anh nhíu mày xuống, ánh mắt của như một chú cún con bị oan ức, như thể nước mắt sẽ ứa ra trong giây phút tiếp theo. Ánh mắt như thiêu đốt, sáng đến mức không thể bị dập tắt... Lẫm bị điều này làm cho sợ hãi.
Trái tim đập điên cuồng như thể máu đang sôi sục trong cơ thể. Làm thế nào mà anh có thể không biết, làm thế nào mà anh có thể không nhìn thấy? Đứa trẻ từ đầu đến cuối, hoang tưởng đến ngu ngốc này...
Đôi môi của Lẫm khép lại, nó nói.
"Anh hai. Em sẽ không hỏi gì hết, em cái gì cũng sẽ không hỏi anh. Anh cứ lại sờ em đi..."
Run rẩy. Sụp đổ.
Ngà đang run, anh nghe thấy trong đầu truyền đến thanh âm vỡ tan. Nét mặt nhăn lại, anh dùng hết toàn lực nhắm mắt lại, lui về phía sau, lưng áp lên tường.
"Đừng nhắm mắt lại, đừng"
Lẫm bò lên, quỳ trên giường, hai mắt đã đỏ thẫm. Buông cổ tay anh trai ra, để lại dấu vết ngón tay nhìn thấy mà giật mình. Dùng tay sờ lung tung trên mặt Ngà, uy hiếp hoặc cầu khẩn, thanh âm run rẩy của nó dần trở nên nghẹn ngào khàn khàn.
"Nhìn em này." Anh nhìn em. "
"Đừng trốn tránh, anh hai..."
Ngà nhún vai, hít sâu một hơi, động tĩnh lớn đến dọa người. Lẫm dừng lại, nó lẳng lặng nâng mặt Ngà, không nói gì nữa. Mong đợi, mong đợi... khẩn nài.
Mí mắt run rẩy, anh chậm rãi mở ra.
Thịch.
Thịch.
Lẫm vì thế mà suýt rơi lệ, mũi chua xót vì thất vọng, môi run rẩy muốn nói lại nhưng nói không nên lời. Đầu ngón tay nó nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Ngà, lần này không bị bất kỳ trở ngại nào.
"Lẫm."
Đó là thanh âm của Ngà. Khuôn mặt của anh chợt tiến tới gần và cảnh tượng này đã từng xuất hiện trong vô số giấc mộng của Lẫm.
"Nhớ kỹ những gì mày vừa nói, cái gì cũng không hỏi."
Môi chạm môi, Ngà cho nó một nụ hôn.
Nhẹ nhàng, rung động. Nước mắt chảy xuống gò má, tựa như một ảo ảnh, một giấc mơ đáng king ngạc.
Đôi môi mềm mại của anh khiến Lẫm trong nháy mắt say như điếu đổ, khát vọng và ảo tưởng về hương vị đó từ bao lâu. Đầu lưỡi khẽ chạm vào hàm răng, người trước mặt giống như tiếp nhận lại cũng như hoan nghênh, ngoan ngoãn mở miệng vì nó. Phấn khích, vui mừng. Nó sắp phát điên vì Ngà.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, trao đổi hơi thở ái muội. Dường như có thể nếm được vị ngọt từ đó, khiến người ta choáng váng. Tiếng nước trơn nhẵn nhụa kích thích màng nhĩ, khi tách ra còn kéo theo một sợi tơ bạc dâm mỹ, đứt gãy. Đôi mắt của Ngà mất đi tâm điểm, đôi môi mỏng manh bị hôn đến sưng đỏ. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến lòng nó ngứa ngáy khó nhịn.
Anh cong đầu gối, dùng sức ấn mạnh vào dưới hông Lẫm.
"A!"
Lẫm kêu lên một tiếng, hai tay chống hai bên bàn tay anh, tiếng thở dốc trầm thấp. Nó nghe thấy tiếng cười khẽ của Ngà, như có cái đuôi mèo cào vào trong lòng.
"Bắn?"
"Không." Nhưng nhanh thôi rồi cũng sẽ đến.
Lẫm đương nhiên là sẽ không nói ra nửa câu này. Chỉ riêng sự thật cùng Ngà môi hôn môi thôi cũng đã đủ kích thích rồi, ngay cả nghĩ thêm cũng không dám... Ồ không. Nó đã suy nghĩ về điều này rất nhiều lần rồi, nhưng làm sao có thể so sánh được với sự thật đây.
Lẫm cúi người xuống, vùi đầu vào ngực của Ngà, tham lam hít lấy mùi vị thuộc về anh trai. Miệng lưỡi khô khan, rục rịch, nước bọt đã chảy ra dính ướt quần áo của Ngà.
Hai tay nó vòng ra sau lưng, không hề có quy luật mà sờ loạn lung tung. Ngón tay lướt qua cột sống và tiếp tục đi xuống. Dễ dàng kéo quần anh ra, hai tay luồng vào trong. Không biết nặng nhẹ mà tàn phá cặp mông căng tròn mềm mại... Hai cánh mông mềm bị nhào nặn đến tê dại, nó vừa bóp vừa thò vào khe hở.
"Em..." Đôi tay vuốt ve trên anh quá nóng, hô hấp của Ngà dần trở nên dồn dập, hắn ngẩng cằm lên nhìn người nhéo mông mình "Không phải là đang tính toán để làm đến cùng đấy chứ? Không có gì ở đây cả."
Anh là một người đàn ông khô khan, không thể chảy ra máu. Trừ khi Lẫm muốn chơi cho đến khi nhìn thấy máu.
Lẫm im lặng trong nháy mắt, tiếp tục dịch xuống, hai má cọ cọ giữa hai chân. Tay phải di chuyển về phía trước, xoa xoa đũng quần của Ngà. Nó ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn khóe mắt đỏ bừng của Ngà, đôi môi bóng lưỡn.
"Có lẽ đây chỉ là một giấc mộng. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất trong đời... Có lẽ anh sẽ hối hận ngay thôi. "
Trong mắt nó không hề nao núng mà chỉ càng trở nên háo hức. Ngà hiểu được tiểu tử này quyết tâm muốn làm, anh chậm rãi thở dài. Quên đi, cứ để nó là đi.
Nhấc chân trái lên, dây xích trên cổ chân rơi xuống đập vào lưng Lẫm. Chân phải giẫm lên vai nó, Ngà đưa tay xoa xoa đầu nó.
"Liếm đi."
Lồng ngực căng cứng, miệng há không ngừng lấy oxy, Ngà đã bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Thân thể căng thẳng khiến ga giường dưới thân rối tung, anh cắn chặt răng. Cảm giác này... Kỳ lạ hơn những gì anh nghĩ... Không thể chịu đựng được.
Sợi tóc màu đen mềm mại cọ qua cọ lại giữa hai chân, Lẫm đem anh lột sạch. Mặt vùi dưới thân anh, vui vẻ liếm láp không ngừng.
Miếng thịt trơn trượt ra vào ở hậu huyệt, đó là... Đầu lưỡi của Lẫm. Mỗi lần liếm đều kèm theo tiếng nước. Khô nóng. Dính. Cho dù là Ngà cũng nói không nên lời, anh khoanh tay che mặt.
Của anh trai nó... Bên trong, thật chặt.
Kẹp đầu lưỡi nó tê dại, không ngừng hưng phấn. Hai đùi của Ngà dang rộng để nó dễ dàng di chuyển, hai chân mềm nhũn khẽ run. Lẫm vừa liếm vừa duỗi ngón tay vào trong, thành ruột mềm mại nhiệt tình bao bọc, như đang ngậm mút ngón tay của nó xoắn vào trong.
Cùng là miệng của Ngà mà một chút cũng không giống, nơi này vừa mềm vừa nóng. Toàn bộ khoảng trống giữa hai chân đều trở nên ướt đẫm, hậu huyệt không ngừng mở ra, cắn chặt ngón tay không buông. Dương vật anh cũng đã vểnh lên thẳng tấp, Lẫm nhìn mà cảm thấy nó đáng yêu đến không chịu nổi, nhịn không được hôn đầu khấc một cái. Chậm rãi cho thêm vào ngón thứ ba, ngón tay không ngừng áp vào vách thịt, các đốt ngón tay thỉnh thoảng cong lại cạo cạo. Theo động tác, thứ dịch trong suốt chảy ra từ hậu huyệt.
"Anh hai, anh ướt rồi."
Ngà dùng gót chân nặng nề đánh lên lưng nó, buông cánh tay che mặt xuống. Lẫm nhìn thấy má anh đỏ ửng, nước mắt chảy dài, bộ dạng chống đỡ như không có việc gì.
"Đó là nước miếng của mày."
Tên ranh này đã chảy dãi từ khi còn rất nhỏ, nó còn học cách nói mấy lời khó nghe này nữa. Rõ ràng là xử nam, mà động tác lại khiến anh như muốn chết.
"Còn cứng sao? Không vào à?"
Làm lâu như vậy, tiểu tử này sẽ không mềm lòng đó chứ. Nếu dừng lại ở đây thì sẽ khó chịu, hơi nóng không thể chịu được tràn ngập toàn thân, từng trận máu chảy xuống thân dưới.
Bị nói như vậy nó liền cảm thấy tức giận, Lẫm đứng lên cởi thắt lưng bên hông, tiện tay quăng sang một bên, quần lót cũng cởi phắn ra. Nó khích dục vọng của mình cửng đến đau đớn, xong nó lại bị hoài nghi như vậy?
Cổ họng trượt xuống, Ngà bình tĩnh nuốt ừng ực. Dương vật cương cứng trước mắt có thể một tay cũng không nắm được, gân xanh nhô lên. Thằng nhóc này... Nó muốn chơi anh bằng thứ đó à?
Rõ ràng chỉ là cơ quan sinh dục của em trai mà thôi, khi bé hẳn là anh đã thấy rất nhiều lần. Làm thế nào mà nó có thể, anh cảm thấy nó có chút đáng sợ. Khi bé, rõ ràng là không dài như vậy.
Lẫm nâng đầu gối của anh lên, đặt chân Ngà lên vai. Vịn cho dương vật của mình cọ sát ở hậu huyệt, phía trước ướt át không ngừng lướt qua. Đẩy nhẹ vào hậu huyệt đùa bỡn, liền phát ra những tiếng giòn tan, như một nụ hôn khiêu dâm đến cực điểm.
Nóng quá. Đầu óc anh choáng váng, Ngà muốn chửi nó. Thằng khốn, thằng ranh con khốn khiếp, đứa nào đã dạy mày cách đùa giỡn với thân thể anh trai một cách bất lịch sự như vậy thế hả. Sự kích thích ngứa ngáy không làm giảm bớt được thân nhiệt mà ngược lại còn làm cho Ngà càng thêm cáu gắt hơn.
"Muốn làm thì nhanh...Ugh! "
Đầu khấc nhẵn nhụi khéo léo mở hậu huyệt, chậm rãi san phẳng các nếp gấp. Bàn tay của Lẫm véo vào đùi trong của Ngà. Bên trong... quá chặt. Lưng tiết ra một lớp mồ hôi, nóng quá... Ruột uốn éo không ngừng hút bộ phận được đút vào, da đầu tê dại.
Dồn dập thở dốc, trong đầu như có pháo nổ, khoái cảm ép chặt lấy nó. Lẫm nắm lấy vết ngón tay trên đùi anh, thở hổn hển bắn vào trong cơ thể Ngà.
Bắn... Bắn. Vừa cắm vào...
Trong phòng lâm vào không khí trầm mặc quái dị, Lẫm cúi đầu, mái tóc dài che khuất mặt nó, vành tai đỏ đến nhỏ máu.
Thật xấu hổ, thật mất mặt... Vẫn ở trước mặt Ngà. Cảm giác xấu hổ mãnh liệt kèm theo sự không cam lòng, Lẫm cảm thấy mặt mình như sắp bỏng.
"Đây là lần đầu của Lẫm nên không sao đâu."
Lời nói an ủi của Ngà làm cho nó càng thêm xấu hổ, xấu hổ đến mức muốn trực tiếp giết chết người này.
Nó tức giận nâng cao một chân của Ngà, mạnh mẽ đâm trẳng vào trong, đem dương vật vừa bắn còn chưa hoàn toàn cương cứng cắm sâu vào trong. Truyền đến tiếng phốc xuy thủy, hậu huyệt tràn ra tinh dịch trắng đậm, dính dính vào lông mu của Lẫm.
"Thằng quỷ ngây thơ này!"
Ngà nhíu mày, chợt vòng eo nâng lên rồi run rẩy chậm rãi mà hạ xuống. Cảm giác áp bách mãnh liệt trong cơ thể làm cho người ta không nhịn được buồn bực, nội tạng đều bị xáo trộn, hạ thân đau nhức không thể chịu nổi. Lẫm lại cứng lại... Đẩy sâu hơn vào trong anh, từng tầng thịt thắt chặt, chết tiệt, nó sắp làm rách bụng anh rồi.
Tên Xử nam ngu xuẩn này, không biết mình lớn bao nhiêu à, chỉ biết cắm vào trong. Hậu huyệt tê tái, bụng dưới đau nhức, Ngà cắn răng tay nắm chặt, móng tay găm vào trong thịt.
Lẫm bên này cũng không mấy dễ chịu, càng vào sâu càng chặt, càng mềm... Nó lại muốn bắn nữa. Cố nén khoái cảm, nls cúi người xuống, ngậm môi Ngà mà gặm cắn.
Thật ngọt ngào, thơm ngon.
Sắp phát điên rồi...
Lẫm chìm sâu vào chiếc giường mềm mại dâm mỹ, tất cả những gì đã xảy ra tựa như một giấc mộng mùa xuân, Lẫm cắn môi thở hổn hển, đôi môi Ngà đỏ rực và hậu huyệt chảy ra tinh dịch của nó.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nó nhịn không được nhếch khóe miệng lên. Nó duỗi dài cánh tay trên giường tìm kiếm thân hình mềm mại lại ấm áp của anh trai.
Bàn tay không ngừng vỗ vào giường.
Không...
Không!
Nó ngồi bật dậy, trợn tròn hai mắt nhìn bốn phía. Căn phòng tĩnh mịch, lạnh lẽo trống trải. Nơi này ngoại trừ chính mình, nào còn có ai khác?
Lẫm trong nháy mắt toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tóc tai thẳng đứng.
Không chỉ có Ngà biến mất, áo khoác, quần tây, giày dép, thậm chí cả giấy tờ trên bàn cũng không thấy đâu.
Vén chăn lên nhảy ra khỏi giường, mắt cá chân nặng nề, âm thanh va chạm của kim loại. Lẫm kinh ngạc nhìn về phía chân, còng chân nặng nề màu đen đang khóa chặt trên mắc cá chân mình. Cổ tay cũng bị còng tay nhồi bông cố thủ trước mặt, trong khi thứ nó đang mặc... là bộ đồ mặc ở nhà màu hồng cam.
Ngà... Sư Ngà !
Một cước đạp về phía giường, quái lực khiến khung sắt chiếc giường trực tiếp văng sang một bên. Lửa giận trong nháy mắt đã thiêu sạch lý trí Lẫm, nắm chặt tay thành quyền đập vào tường, tựa như cả tường cũng rung chuyển lại hai cái. Cánh tay nó tê dại, những giọt máu loãng từ mu bàn tay nó chảy ra.
Một tiếng vầm nhẹ từ kẽ răng truyền ra, Lẫm nâng lò vi sóng trên bàn lên, đập vào cái bàn gỗ không mấy rắn chắc kia nát vụn thành từng mảnh. Máu trên mu bàn tay chảy ra mỗi lúc một nhiều, chảy dọc theo cổ tay rồi đến quần áo.
Tất cả những điều này đều do nó chuẩn bị... Nó chuẩn bị cho Ngà. Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy. Tình yêu tối hôm qua chỉ là sự thương hại của Ngà. Anh âm thầm cười nhạo trong bóng tối, anh đã quyết định rời bỏ nó đi ... Anh lại tự mình rời bỏ nó!
Đột nhiên, có một tiếng rầm bên ngoài cánh cửa.
Hai mắt đỏ ngầu, Lẫm chậm rãi xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa kia, lưỡi thè ra từ trong cái miệng hé mở. Hận thù như bùn đen mà chảy xuống, quanh quẩn bên cạnh Lẫm. Trái tim đập thình thịch, nó ngơ ngác nhìn, đầu óc chỉ còn lại một ý nghĩ.
Giết anh ta đi. Dùng răng cắn đứt cổ anh ta, xé nát chân tay anh ta, đâm chết anh ta...Lẫm muốn mạng của anh.
Cánh cửa sắt chậm rãi mở ra, Ngà mang theo mấy túi nilon đi vào, như thể là vừa đi mua đồ ăn. Anh đã mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, che phần cổ của mình thật kín đáo.
Dừng ở trước cửa, Ngà đảo mắt nhìn lướt qua trong phòng.
... Làm thế nào mà điều này có thể xảy ra.
Anh mới đi chưa được bao lâu, bàn làm sao mà hỏng rồi. Khối sắt xoắn trên mặt đất có phải là lò vi sóng không? Máu tươi từ mu bàn tay của Lẫm không ngừng nhỏ xuống, tích tụ một bãi trên mặt thềm xi măng. Lẫm như quỷ đói mà điên cuồng chăm chú nhìn Ngà, trong cổ họng truyền ra tiếng gầm nhẹ. Nếu không phải chiều dài xích chân không đủ, Lẫm có lẽ sẽ nhào tới cắn chết anh.
Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, Ngà bất đắc dĩ đem đồ trong tay buông xuống.
Không chút do dự mà tới gần Lẫm. Trong nháy mắt đã bước vào phạm vi, anh bị lật đổ trên mặt đất. Một tiếng kêu đau đớn, xương cụt tê cứng. Hai tay của Lẫm run rẩy bóp cổ anh.
Mặc dù bàn tay trên cổ vẫn liên tục thắt chặt, hơi thở bị cản trở nhưng khuôn mặt tinh xảo của Ngà vẫn như cũ, không có chút dao động nào, lạnh nhạt và lạnh lùng nhìn Lẫm. Nó lại chảy dãi rồi, tật xấu này khi nào mới khỏi.
"Ngà... Không được, đừng bỏ rơi em. "
".. Giết anh đi. "
Con chó ngu ngốc.
Hai tay quấn quanh vai và cổ, Ngà nhấc thân thể lên. Đầu lưỡi liếm qua khóe miệng của Lẫm, quấn lấy lưỡi nó. Từ răng cửa rồi liếm đến răng sau, mặt lưỡi nặng nề cạo qua hàm trên. Tiếng nước vang lên, anh hôn sâu và lâu.
Mãi đến khi Lẫm định thần lại, mắt chớp chớp. Anh trai ôm nó nhẹ nhàng thở dốc, sắc mặt ửng hồng, bên cổ áo lộ ra một chút vệt hồng, là dấu ấn tối hôm qua nó không ngừng lưu lại.
"Anh hai..."
Hơi thở của Ngà vừa nhẹ vừa ngứa, câu lấy tình dục trong cơ thể khiến nó xao động. Giọng nói của anh còn có chút khàn khàn.
"Thắt lưng anh không còn lực, ôm anh đứng lên đi."
Lẫm lập tức ôm lấy thắt lưng Ngà, ôm anh lên giường. Nó ngồi trên giường với Ngà thì ngồi trên đùi mình. Nó ôm chặt vòng eo gầy gò kia không buông, cách lớp quần áo cắn ngực anh.
"Đừng náo loạn." Ngà vỗ vỗ đầu nó, lại chỉ chỉ cái túi anh vừa xách tới. "Mang đồ tới đây."
Lẫm có chút bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, xách túi trở lại bên giường ngồi xuống. Ngà tìm kiếm gì đó trong túi, lấy ra một bình xịt cầm máu, nắm lấy tay của Lẫm, xịt ở mu bàn tay vài cái.
"Không ngờ lại phải dùng nhanh như vậy, thật sự là."
Thuốc phủ lên vết thương, hơi rát. Lẫm lẳng lặng nhìn Ngà lại lục lọi trong túi khác, trong lòng vừa chua vừa trướng, sự tức giận vẫn chưa hoàn toàn được dập tắt, nó phẫn nộ bất bình nắm lấy ngón út của Ngà.
"Anh trai...Anh.."
"Há miệng ra." Cắt ngang lời nói của nó, tay Ngà cầm sushi đưa đến bên miệng nó, phần còn lại được xếp chỉnh tề trong hộp đồ tinh xảo.
Lẫm chớp chớp mắt, không rõ nguyên nhân nuôat xuống, mỹ vị tươi ngon lan tràn trong miệng.
Mỗi khi nó nhai xong rồi nuốt xuống, Ngà liền đưa lên một miếng mới, mở chai nước sẵn thỉnh thoảng lại cho nó một ngụm. Lẫm thừa dịp được đút ăn cố ý liếm qua các đầu ngón tay anh và Ngà cũng chiều chuộng nó.
Rất nhanh một hộp sushi đã được ăn sạch, Ngà cũng đứng dậy. Lẫm vội vàng túm lấy tay anh không buông, nâng hai mắt nhìn anh.
"Anh đi đâu vậy?? Anh, anh không thể đi. "
Ngà nhìn xuống nó một cái, đôi mắt xanh biếc làm cho người ta khó nắm bắt. Cúi người hôn lên trán của Lẫm, xoa xoa đầu rồi vỗ vỗ mặt nó.
"Em tự mình nói, cái gì cũng sẽ không hỏi."
Thừa dịp nó không chuẩn bị mà rút tay ra, Ngà nhanh chóng đi đến bên cửa, vỗ vỗ trên áo khoác, mở khóa cửa. Lẫm ở trên giường ngây ngốc nhìn, anh quay đầu lại nói "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ đi, anh sẽ mang cơm tối đến cho em. "
Vừa dứt lời, cửa lớn đóng lại một tiếng. Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn tiếng hô hấp rất nhỏ. Đống đổ nát ở đầy đất còn chưa dọn dẹp, bóng đèn lung lay. Xích chân, còng tay, trói buộc thân thể của Lẫm, nó chậm rãi sờ lên cổ mình.
Không có gì ở đây.
Nơi này sớm đã bị xích.
Nằm ngửa trên giường, thân thể chìm vào chăn đệm mềm mại. Hơi thở mập mờ phía trên còn chưa tiêu tán, Lẫm chậm rãi nhắm mắt lại.
Chờ đợi màn đêm buông xuống.
End
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro