Truyện hoàng tử và rồng

Có một cơn gió kỳ quái xuyên thẳng vào người anh, tiếng xào xạc của cành cây đung đưa va chạm vào nhau hòa cùng tiếng gầm của gió.   

Sae cầm kiếm,tư thế sẵn sàng tấn công bất kỳ kẻ nào dám xông ra, khu rừng tối tăm dưới chân anh đầy rẫy những nguy hiểm không lường trước được.

Dưới ánh trăng, nơi xa xăm mơ hồ hiện ra một bóng đen, anh mím môi phòng thủ, bắt gặp phải một đôi mắt màu ngọc lam.

Chúng rất đẹp, sáng ngời và chúng đang nhìn anh.

Anh bị choáng và không thể kiểm soát, sau đó bị ném mạnh vào cái cây bên cạnh với tốc độ rất nhanh-tốc độ này không phải của một con người.

“Anh.” Anh nghe bên tai có tiếng khóc than.

“Sao anh đến lâu thế… Em ghét anh.”

Chất lỏng trong suốt có nhiệt độ của cơ thể con người lăn xuống gáy anh,từ từ trượt xuống.

Nó rất nóng, như thế sắp đốt cháy làn da của anh.

Anh nhớ lại đứa trẻ mắt xanh hay khóc nhè đã gọi anh là ca ca.

Bảy năm về trước.

Trong cuộc chiến tranh xung đột của các quốc gia, cậu bé Sae mười hai tuổi đã trốn thoát khỏi nhờ lối đi bí mật dưới lâu đài và dưới sự bảo vệ của lính canh, đi bộ qua khu rừng tối tăm với sự trợ giúp của chiêm tinh.

Trên đường đi, anh gặp một đứa trẻ thấp hơn mình một cái đầu. Lúc đầu đứa trẻ đó chỉ dám núp sau gốc cây, rụt rè nhìn anh, mãi đến khi Sae cất kiếm vào vỏ, đưa tay về phía nó, nó mới bước ra, cẩn thận nắm lấy ngón tay của Sae .

“Em đi lạc à?” Tóc thằng bé nhìn có vẻ mềm mại, anh thuận tay xoa đầu nó

“ Bé con tên gì? Có muốn đi cùng anh không?”

"Anh, Rin không bị lạc đâu. Anh, anh có thể chơi với em được không?"

Đứa bé móc tay anh, rất nghe lời.

Tôi cảm thấy trên đầu có một thứ gì đó cứng nhô lên, nhìn rõ có hai góc cùn trên đầu đứa bé khi gió thổi bay mây che khuất ánh trăng.

Nó ...Không phải con người, anh mím môi.

“Anh đang vội nên không thể.” Anh bỏ tay xuống từ chối.

Rin thất vọng cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không bỏ cuộc nói.

"Vậy em bị lạc đường rồi, em muốn đi cùng ca ca." 

Sae và đứa trẻ im lặng nhìn nhau một lúc rồi anh gật đầu đồng ý.

Không có lý do gì cả, tôi chỉ cảm thấy sẽ thật rắc rối nếu từ chối đứa trẻ chỉ biết khóc nhè này.

Đường đi rất khó khăn, một loại trách nhiệm khó giải thích khiến anh thỉnh thoảng quay đầu lại để ý xem cậu bé có còn đi theo mình hay không, dù sao thì nó dường cũng chán gọi anh là ca ca rồi.

Trên đường đi, anh chú ý tới Rin, sau lưng Rin có đôi cánh đen nhỏ và một cái đuôi mập mạp, anh nhớ lại ghi chép trong cổ thư và hỏi.

"Em là rồng à?"

Bước chân Rin dừng lại một lúc, giọng nói yếu ớt.

"Ồ,  vậy anh có ghét rồng không ca ca?"

“…Không hẳn.” Chú ý đến đứa trẻ đang lén lút chọc chọc, quan sát vẻ mặt của anh, anh mặt lạnh nói thêm.

“Anh không ghét em.”

Con rồng nhỏ nhảy lên nhảy xuống.

Sau khi leo xuống một con dốc gần, Sae dang tay về phía đứa trẻ
ra hiệu cho đứa trẻ nhảy lên người mình.

Rin do dự không dám tiến một bước

"Em sẽ làm tổn thương ca ca.”

"Đừng đánh giá cao bản thân quá.” Sae thúc giục: “Nhanh lên, đồ ngốc.”

Nó đã thành công đáp xuống vòng tay của ca ca mình.

Có rất nhiều gai, Sae dùng kiếm chém một đường. Sau khi Rin, người nhỏ hơn anh một chút, bước ra ngoài an toàn, anh tiếp tục quan sát lộ trình hiện tại.

“Ca ca” Rin bước tới, nhẹ nhàng kéo áo anh và gọi anh.

“Cái gì?” Anh không hiểu rõ đứa nhỏ muốn làm gì, nhưng cũng cúi xuống hợp tác.

Sau đó mặt anh bất ngờ bị liếm.

Anh cau mày, đẩy người nó ra, đưa tay sờ vào chỗ ướt, anh ngạc nhiên phát hiện vết xước do gai cào đã lành, cơn đau hoàn toàn biến mất.

Nghĩ đi nghĩ lại, hình như trong ghi chép có đề cập đến nước bọt của rồng có tác dụng chữa lành... Anh cúi đầu nhìn đứa trẻ đang đau vì bị anh đẩy ra, sau đó lại cúi xuống và chạm vào cái đầu tròn của mình.

"Cảm ơn Rin, thật tuyệt vời."

Con rồng nhỏ ngây thơ lập tức được dỗ dành, nó làm theo động tác của con người và vui vẻ dụi đầu vào lòng bàn tay của ca ca nó.

Thời gian trôi qua, màn đêm càng tối hơn. Anh tìm một khoảng trống vắng vẻ bên bờ sông để nhóm lửa, chuẩn bị những nướng con cá bắt được.

Anh cắn một đầu tiên, ừm... không sao đâu,không đặc biệt khó chịu, rồi đưa cho Rin, người đang chăm chú nhìn anh.

Đôi mắt của đứa trẻ đột nhiên mở to và nó ngước lên nhìn c ca mình.

... Khờ khạo như vậy, anh trực tiếp nhét cây gậy vào tay nó

"Em đang nhìn gì vậy? Ăn đi."

Nó chộp lấy con cá nướng bằng cả hai tay, dựa vào ca ca mình.

Đã gần đến giờ đi ngủ, hai người dọn dẹp xong rồi nằm dài xuống thảm cỏ xanh. Bầu trời xanh đen, đầy sao sáng rất đẹp.

"Anh ơi, anh có thể ở lại đây không?" Rin nằm xuống, nhìn anh bằng đôi mắt sáng hơn cả vì sao

"Em thích anh lắm."

“Không, anh còn có việc phải làm.” Anh vẫn từ chối không chút do dự. Anh hơi quay đầu lại, dùng tay chạm vào khóe mắt của đứa trẻ.

“Nhưng anh cũng thích em.”

Một đứa trẻ ngu ngốc không có ý thức phòng vệ, dù chỉ mới biết anh chưa đầy một ngày nhưng ánh mắt nó dành cho anh rất chân thành, anh cũng không sợ bị lừa.

Rất dễ thương nữa.

Rin sững sờ, chậm rãi bĩu môi, vùi đầu vào ngực Sae, im lặng ngâm mình.

Anh không ngờ đứa trẻ này lại nhạy cảm đến thế, anh có chút bất đắc dĩ ôm lấy nó, vỗ nhẹ vào lưng nó dỗ dành.

“Ngoan nào, Rin là con rồng nhỏ dũng cảm nhất.”

Vài giây sau, anh nghe thấy một tiếng "Hmm." nghèn nghẹt phát ra .

Anh thở dài, lý luận với người vẫn đang thở hổn hển.

“ Đáng lẽ ra hôm nay anh chỉ định đi một mình. Hơn nữa, hôm nay anh và em chỉ tình cờ gặp nhau thôi.”

Anh dừng lại. Một lúc sau, Rin khóc, vuốt mái tóc hơi ướt của mình rồi nói.

“Hôm nay có anh ở đây, em rất vui.”

Đứa bé gật đầu như hiểu, suy nghĩ một lúc, nó khụt khịt mũi, khàn giọng nói, vẫn còn hơi khàn khàn vì khóc .

“Vậy sau này ca ca có quay lại không?”

"...Nếu tôi có thể, tôi sẽ."

Anh không thể đoán trước được tương lai, không thể đảm bảo mọi chuyện, anh không muốn lừa dối trẻ con và nhưng anh vẫn hứa hẹn, anh không chắc là anh sẽ giữ lời nói của mình. Nước mắt trên mặt Rin đã khô đi nhiều nên anh đưa tay lau đi dấu vết trên khóe mắt nó.

“Đừng đợi anh.”

Rin cũng không phải là một đứa trẻ ngây thơ hoàn toàn, nó nhận ra sự bối rối của ca ca nó, liền bò lại ôm lấy anh.

"Không sao đâu, ca ca. Em đợi bao lâu cũng được, em sẽ đợi ca ca."

Anh nghe thấy câu trả lời nhẹ nhàng đó, anh dần an tâm để bình tĩnh lại.

Màn đêm yên tĩnh, hai người ôm nhau, cảm nhận hơi thở của nhau. Vì thể chất hao hụt trong ngày nên anh cảm thấy buồn ngủ và dần thiếp đi trong vòng tay nó. Nó có chút bối rối nhưng nó vẫn cố nói với anh điều cuối cùng mà nó quan tâm.

“Vậy anh chỉ có thể là ca ca của em, không của ai khác nữa…”

Điều này có thể xảy ra, Rin giúp anh điều chỉnh tư thế ngủ, sau đó nó cũng nhắm mắt lại, lặng lẽ ngủ.

Khi chúng tôi khởi hành vào ngày hôm sau, tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng Rin đã bám chặt lấy tôi hơn ngày hôm qua. Trên đường đi, thỉnh thoảng nó lại kéo tay tôi, chạm vào tôi trong lúc nghỉ giải lao.

Dường như anh đã quyết tâm sẽ không từ chối.

Đến lúc hoàng hôn, cuối cùng anh và nó cũng đến được lối ra, chỉ cần đi xuyên qua bìa rừng đen phía trước, trên đường đi anh không hề gặp bất kì trở ngại nào, ngoại trừ một con rồng nhỏ nào đó cứ chạy loanh quanh mua vui cho anh.

Bước chân của họ dừng lại ở một ngã ba.

Rin cúi đầu kéo mạnh góc áo của ca ca, nó chỉ lộ ra một cái đầu đen không biểu cảm. Sae giơ tay sờ lên mặt nó, khi rút tay lại, ngón tay và lòng bàn tay đều ướt đẫm.

...anh biết nó sẽ như thế này mad, đứa bé hay khóc nhè rồi.

Sae ôm mặt nhéo nhéo gò má mềm mại của nó.

"Chăm sóc bản thân cho tốt, gặp con người thì đừng để họ bắt được. Hãy chạy đi."

"Vâng." Rin lao tới, ôm chặt Sae lần cuối trước khi tạm biệt.

"Anh ơi, đừng quên em nhé."

“Ừ.” Sae nghiêm túc đồng ý.

Nhưng cuối cùng anh đã thất hứa.

Đối với một hoàng tử đến từ một đất nước xa xôi, được quốc vương ở đây chăm sóc đến mức như gia đình thân thích thì sớn muộn gì cũng sẽ có những người ghen ăn tức ở và tìm mọi cách chọc ghẹo sau lưng anh .

Sau khi bị chuốc một loại thuốc của phù thủy không rõ nguồn gốc và bị sốt cao, sau ba ngày ba đêm, Sae tỉnh dậy và hoàn toàn quên mất khu rừng đen kia, về Rin và tất cả những lời hứa mà họ đã hứa.

Anh có cảm giác mơ hồ rằng mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng, nhưng dù cố gắng thế nào anh cũng không thể nhớ được bất cứ điều gì.

Điều đó rất khó chịu, nhưng hiện thực của những âm mưu đã khiến anh choáng ngợp, anh không có thời gian để tìm hiểu xem mình đã mất gì.

Những ký ức đó bị đẩy xuống đáy.

Vài năm sau đó.

Bằng trí thông minh của mình, Sae tiếp tục mở rộng chiến đấu trong cận chiến, cuối cùng liên minh với một số quốc gia khác để giành được thắng lợi cuối cùng, chấm dứt hoàn toàn cuộc chiến kéo dài mười năm này.

Ủng hộ người bạn tri kỷ có khả năng cai trị đất nước, anh không chút do dự vứt bỏ quyền lực, sau đó một mình đi đến Rừng Đen để điều tra về việc có thứ gì đó đã tàn phá một số lượng lớn cây cối.

Khu rừng này cứ hiện lên trong giấc mơ của anh, anh không biết tại sao, nhưng nó giống như sợi chỉ mỏng manh vô hình quấn chặt vào lòng anh, anh không thể bỏ qua được.

Anh muốn tìm câu trả lời.

Ký ức từng chút một ùa về, cổ tay của anh bị siết chặt, toàn thân bị Rin ép vào thân cây, không thể cử động.

Tay anh dần trở nên tê dại, người kia vẫn đang khóc, anh vùng vẫy đưa tay còn lại ra, chạm vào cái đầu bù xù sau sáu năm, anh nhẹ giọng nói.

“Xin lỗi, cảm ơn em đã chờ, em đã vất vả rồi. "

Rin ngẩng đầu lên để nhìn anh, lông mày nó nhíu lại trông vẫn có vẻ đau khổ.

Giúp nó lau đi những giọt nước mắt đang che khuất tầm nhìn, đó chỉ là chút sự dịu dàng mà anh dành cho nó, Sae hôn lên một bên mặt Rin mà không hề có chút ham muốn nào.

“Em có thể đừng ghét anh được không?”

Rin sững sờ vài giây, sau đó cứng ngắc gật đầu, buông cổ tay ra ôm lấy ca ca mình lần nữa, chỉ có chóp tai lộ ra là đỏ bừng.

Sae đưa tay chạm vào chiếc sừng của nó, cảm giác thứ này đã dày và cứng hoàn toàn khác so với chiếc sừng cùn khi còn nhỏ, sau đó anh chạm vào đôi tai đỏ rực của nó và dùng ngón tay xoa xoa chúng, không chú ý đến đôi tai run rẩy nhẹ của Rin đang phản ứng với anh.

Nó bị ca ca sờ sờ làm cho phát điên, xấu hổ không nói nên lời, nhịn không được lâu, cuối cùng xấu hổ đẩy người anh ra, bắt chuyện để chuyển hướng sự chú ý của anh.

“Anh ơi, lần này anh có ở lại không? Em muốn anh ở lại, hãy về nhà với em, em là người duy nhất sống ở đó"

Rin nắm tay Sae và nói.

"Nó hơi xa. Em sẽ cõng ca ca và bay qua."

"Được rồi, nhưng trong hai ngày nữa anh phải kiểm tra một số thứ. Anh sẽ quay lại đây để kiểm tra."

Sae tò mò nắm lấy đôi cánh lớn của con rồng, không chú ý rằng Rin đang quay lưng lại và khuôn mặt tối sầm.

  
Trên đường đi.

Sae giải thích cho nó biết tại sao anh lại đến muộn như vậy, kết quả càng giải thích, đứa trẻ kia càng tức giận, nhưng Sae vẫn kiên nhẫn dỗ dành nó rất lâu.

“Được rồi, anh đã đến rồi mà”

Rin nhăn mặt, gay gắt nói.

“Nếu còn gây rắc rối, em sẽ đánh anh thật đó.”

Rin vùi đầu vào tóc ca ca, khe khẽ ngân nga.

Đích đến là một lâu đài tối tăm.

Khi Rin nhất quyết muốn chuẩn bị bữa tối cho anh một mình, anh thản nhiên đi lại trong lâu đài, không gian ở đây rất rộng lớn và có vẻ trống trải.

Khi bước vào phòng làm việc, anh mở cửa sổ thông gió, vô tình cúi đầu nhìn thấy cậu bé Junimo đang co ro bên dưới.

Các Junimos quay lại, thấy có người thì đang vội vàng chạy trốn, nhưng chúng lại lần lượt bị nhấc lên bệ cửa sổ.

"Tại sao lại chạy? Tôi muốn hỏi một điều."

"Được rồi được rồi, cô dâu!" Giọng nói Nuojiji trả lời anh một cách thành thật mà không dám cử động.

Cái quái gì vậy?

Vốn anh muốn hỏi về chuyện cây cối bị chặt phá ở phía nam khu rừng, nhưng lại ngạc nhiên hỏi lại.

“Cô dâu, ta?”

Junimo bị thái độ tức giận dọa sợ, giọng nói càng trầm xuống: "Bởi vì anh là sủng vật của hoàng đế, anh là cô dâu của Yêu tộc chúng tôi..."

Vua của yêu tộc là Rin? Một con rồng nhỏ ngu ngốc... Trong nhất thời, anh ngạc nhiên khi  biết Rin là vua và là người yêu của mình.

Anh có chút đau đầu nên xoa xoa thái dương, sờ cái đầu tròn trịa của Junimo rồi để bọn họ đi ra, sự việc quá bất ngờ, cần phải điều tra.

Lang thang lên tầng trên cùng, anh nhìn thấy một căn phòng bị khóa, anh liếc nhìn rồi đi xuống tầng dưới mà không để ý.

Rin đã nấu một bữa tối ngon miệng.

Nó nhìn chằm chằm vào bàn tay cầm dao nĩa của ca ca mình với ánh mắt mong đợi, rồi hỏi nó có vị như thế nào.

"Rất ngon." Anh nhướng mày không chút do dự khen ngợi, một yêu quái có thể dựa theo công thức của con người để nấu ăn ngon như vậy sao, hẳn là đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Khi đã gần no và uống hết canh, anh đứng dậy định cùng Rin dọn dẹp, nhưng đột nhiên anh thấy đầu óc mình quay cuồng, choáng váng, chân yếu ớt đứng không vững gần như quỳ xuống đất.

Hình ảnh cuối cùng trước mắt anh khi anh ngất đi là khóe miệng nó nhếch lên khi nó đỡ anh.

...Rin.

Tôi mở mắt ra và nheo mắt lại khi bị ánh sáng chiếu vào, theo thói quen tôi muốn giơ tay lên để chặn ánh sáng, nhưng tôi lại cảm thấy cổ tay mình bị thứ gì đó chặn lại.

Anh cau mày quay đầu lại, rồi im lặng nhìn chiếc còng tay sáng bóng lạnh lẽo.

Thứ Rin nhìn thấy khi nó bước vào là cái đầu cúi thấp vô cảm của ca ca mình, nó không thể đoán được anh đang nghĩ gì. Có lẽ nó cũng biết việc mình làm không phải ý kiến hay, cho nên lương tâm nó đang cắn rứt đứng ở cửa, không dám lên tiếng.

Sae ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đó, trong khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Rin không khỏi rời đi.

“Tới đây.” Anh thờ ơ nói ra hai chữ, hiếm khi anh gọi nó trống không như vậy.

Nó bước những bước cứng ngắc đến bên cạnh ca ca mình và quỳ một chân xuống cạnh chân người anh. Người bị xích tùy ý lắc lắc cẳng tay, sợi dây xích kêu leng keng như đâm vào tim người còn lại, giọng nói vẫn lạnh lùng vô cảm.

“Đừng giải thích, được không?”

“…Em không thể xa ca ca được nữa,” nó bất lực nhưng kiên quyết giải thích.

“Em muốn lúc nào cũng được ở bên ca ca. Điều này là tuyệt vời nhất.”

Thật là khốn kiếp.

Sae thở dài, sau đó ôm mặt Rin bằng bàn tay còn lại của mình, cúi đầu và hôn nó.

Rõ ràng anh còn rất trẻ, nhưng so với Rin, người không thể phản ứng do đầu óc rối loạn bên dưới, thì anh vẫn tương đối trưởng thành. Sae dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm vào miệng nó đến khi ẩm ướt, sau đó nghiêng đầu không chút do dự cạy môi nó ra thử, cuối cùng dùng đầu lưỡi hút nước bọt một cách khiêu gợi.

Sau khi Sae rời ra, não Rin từ từ bừng tỉnh, mặt đỏ bừng, nó lưỡng lự không thể nói được gì nên vùi mình trong quần áo của ca ca, giả vờ chết.

... Đồ vô dụng, anh thật ngu ngốc khi hôn nó- người đã nhốt anh. Thật sự không biết nó lấy dũng khí từ đâu mà dám làm vậy.

Anh chạm vào đầu Rin bằng một tay, cử động đôi chân đang bị đè nhẹ, phát hiện cơ thể Rin lại cứng đờ trong giây lát, lúc này nó mới nhận ra mình vừa bị cái gì đánh trúng.

Anh dùng  chân xoa chỗ đó một cách ác ý, nó cảm thấy ca ca đang ôm mình dần thích thú và run rẩy trong im lặng.

“ướt vậy sao không cởi quần ra?” Tuy tay vẫn bị khóa nhưng anh vẫn có thể ghé sát vào tai Rin, há miệng dụ hoặc như ác ma.

Rin lại khóc.

Nhưng lần này tôi đã khóc trong hạnh phúc.

Anh đã nghĩ rằng cấu trúc vật lý của rồng sẽ khác với con người, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng thứ kia cũng có thể là một sinh vật đáng sợ.

Khi nó nhéo đùi anh, ngoan ngoãn hỏi có được không, anh đã hào phóng hứa sẽ để nó làm, Sae đã dũng cảm gật đầu đúng với phẩm giá của một người anh trai.

Khoảnh khắc tiến vào, anh thực sự có cảm giác như mình sắp chết. Anh có ảo giác như phần thân dưới của mình bị tách ra, anh buộc phải ép cho khoé mắt chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý, nhưng chúng đã bị tay nó lau đi trước khi kịp rơi xuống.

Đầu óc choáng váng nhưng lại bị nước nhỏ giọt trên bụng kéo về thực tại, anh kìm nén sự run rẩy, bất lực gọi Rin bằng giọng nhỏ nhẹ: "Sao em lại khóc nữa... em thấy khó chịu à?"

“Không, không,” Rin nghẹn ngào trong lúc vẫn đang giao cấu với ca ca mình “Thoải mái quá anh ơi.”

“Ngốc.” Anh giơ tay lau nước mắt cho nó nhưng không thể với tới, chỉ có thể đan ngón tay vào tay Rin.

“Nhẹ nhàng một chút, ca ca của em sắp bị em đâm chết rồi.”

"...Hmm." Nó thấp giọng đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng, nhưng càng trở nên vô liêm sỉ hơn vì lời nói của ca ca mình, ca ca nó là người dịu dàng nhất trên đời.

Trong ánh trắng lóe lên trong lúc cao trào, anh lại nhìn thấy Rin, là Rin với cặp sừng cùn, kéo tay áo anh và nói rằng nó thích ca ca mình nhất. Sau đó là Rin hiện tại, người có đôi cánh đủ mạnh để giữ anh bay, đau khổ và mong manh chờ đợi anh quay lại. Anh muốn chạm vào đầu nó, nhưng mọi thứ đã biến mất trước khi anh đến gần.

Cuối cùng, anh tập trung ánh nhìn của mình trong sự bối rối và nhìn thấy Rin lần nữa.

Rin đã âm thầm xuất tinh khắp người anh, nó cảm thấy bụng anh đang sưng lên rõ ràng, nó nhìn Sae với vẻ áy náy. Sae yếu ớt vẫy tay bảo nó nghiêng người về phía mình, Rin ngoan ngoãn làm theo.

Sau đó nó được ca ca nhẹ nhàng ôm vào lòng, khi đến gần bên tai nó, anh nói không chút trách móc.

"Rin, cảm ơn em đã chờ đợi anh, từ nay về sau hãy ở bên anh."

Nó sững sờ một lúc.

Lúc này hồn nó mới quay trở về xác, anh lau nước mắt cho nó rồi nói: "Chìa khóa đâu? Mở khóa ra đi chúng ta đổi sang vị trí khác rồi tiếp tục."

Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của ác long, họ đã bắt được tên chủ thầu vô lương tâm phá rừng, hoàng tử và ác long tổ chức đám cưới và chung sống hạnh phúc như cuối mỗi câu chuyện cổ tích.

End

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #rinsae#rnse