Chương 28: Cùng nhau vui vẻ
"Làm phiền gửi cho em số tài khoản ngân hàng của anh."
Trong tầng hầm để xe tối tăm, màn hình điện thoại sáng rực chói mắt.
Chu Lịch bật đèn lên, nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu. Ngón trỏ anh lướt nhẹ trên mặt lưng điện thoại, mãi một lúc sau mới dừng lại.
Tin nhắn do Lương Uyển gửi đến.
Đây là cách duy nhất họ có thể liên lạc với nhau mà không cần qua bên thứ ba.
Tất cả đều nhờ vào Hổ Béo.
Chu Lịch không trả lời, cất điện thoại vào túi, tắt máy xe rồi xuống xe.
Tầng hầm mát hơn bên trên, bỗng nhiên, còi của một chiếc xe nào đó vang lên đột ngột, âm thanh vọng khắp không gian rộng lớn, kéo dài một cách khó chịu. Khi tiếng còi sắp tắt, một tiếng mèo kêu bất ngờ hòa lẫn vào đó.
Mèo hoang tìm đến tầng hầm trú mưa, tránh nóng không có gì lạ. Chu Lịch theo âm thanh liếc mắt qua, là một con mèo sữa trắng muốt, chỉ có chân trước bên phải có một ít lông đen. Khuôn mặt tròn trĩnh của nó lộ ra vẻ ấm ức và vô tội.
Điện thoại reo lên.
Chu Lịch thu lại ánh mắt, vừa định nghe máy thì cuộc gọi đã bị ngắt. Từ đầu đến cuối chỉ reo đúng một giây.
Anh cúi đầu nhìn nhật ký cuộc gọi nhỡ, khóe môi khẽ cong lên một chút mà không ai nhận ra.
Không lâu sau, tin nhắn mới đến.
"Bấm nhầm."
Ngay sau đó, cô lặp lại yêu cầu: "Nếu anh không gửi em số tài khoản, em chỉ có thể chuyển cho Kim Nghị rồi nhờ anh ấy gửi lại anh."
"Meo—"
Trong lúc đó, con mèo sữa không biết từ khi nào đã lặng lẽ đi từ gầm xe bên cạnh đến bên chân Chu Lịch, thong thả bước đi, cào cào vào ống quần anh. Trên tai nó có một vết khía, có lẽ đã bị người ta bắt đi triệt sản rồi.
Hôm nay tâm trạng Chu Lịch có vẻ tốt hơn bình thường, kiên nhẫn dành thời gian cho một chuyện nhỏ nhặt như thế này. Anh vừa định cúi xuống quan sát kỹ hơn "cánh tay có hình xăm" của con mèo, một chiếc xe từ góc cua rẽ tới, đèn xe rọi sáng gương mặt của nó. Lúc này, anh mới phát hiện đôi mắt nó có điểm không bình thường.
Chưa kịp nhìn kỹ, xe vừa tới gần, con mèo đã vội vàng bỏ chạy mất hút.
*
Xe buýt dù sao cũng không thể nhanh bằng tàu điện ngầm. Ngồi ở ghế sau bị lắc lư đến mức buồn nôn, Lương Uyển bắt đầu tự hỏi liệu có phải đầu óc cô bị cửa kẹp rồi không mà lại chọn đi xe buýt vào giờ cao điểm? Không đi con đường thẳng tắp rộng lớn, lại cố chơi phong cách văn nghệ, ngắm cảnh.
Một ngày bận rộn làm trâu làm ngựa, còn tư cách đâu mà đòi văn nghệ?
Tin nhắn gửi cho Chu Lịch như rơi vào biển sâu, suốt chặng đường, cô đặt điện thoại xuống rồi lại cầm lên không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ anh.
Vài lần điện thoại rung lên, nhưng không phải là tin nhắn từ anh, mà là tin quảng cáo hoặc thông báo trừ tiền.
Có lẽ, Chu Lịch chẳng thèm để mắt đến số tiền đó.
Nhưng số tiền này dù thế nào cô cũng phải trả lại, không những thế, còn phải bù cả khoản đền bù cho anh khi ở Na Uy.
Có lẽ vì lên xe quá đông người, điều hòa không còn hiệu quả. Ngồi tận ghế sau, Lương Uyển như bị hấp trong nồi hơi, nóng đến mức tâm trạng cũng bắt đầu bực bội.
Điện thoại lại rung lên.
Chu Lịch cuối cùng cũng chịu trả lời.
Chưa kịp đọc quá một giây, ngọn lửa đang âm ỉ trong lòng Lương Uyển lập tức bùng lên mạnh mẽ.
Nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ và một dấu chấm câu: "Cô là?"
Ý gì đây?
Không biết đây là số của cô sao?
Ngay cả khi là Lương Uyển mười chín tuổi, cô cũng không tin, huống hồ bây giờ cô đã hai mươi chín.
Ngày hôm đó anh rõ ràng đã gọi cho cô, không những vậy, nội dung tin nhắn này ngoài cô ra thì còn có thể là ai khác gửi đến chứ?
Xe buýt dừng lại ở đèn đỏ, cô lập tức thoát khỏi tin nhắn, chuyển sang khung trò chuyện với Kim Nghị.
Chọn chuyển khoản, nhập số tiền, xác nhận.
Sau khi gửi một sticker cảm ơn dễ thương, Lương Uyển gõ chữ: "Bingley, làm phiền chuyển khoản này cho sếp anh, cảm ơn."
Khi cô về đến nhà và leo lên cầu thang, tin nhắn của Kim Nghị mới tới. Nhưng trước đó, thông báo hoàn tiền đã đến trước.
"Tôi chuyển thay không tiện, chuyện tiền bạc vẫn nên để người trong cuộc trực tiếp giải quyết."
Một lúc sau, anh bổ sung: "Tôi gửi cô WeChat của anh ấy, cô có thể kết bạn."
Kim Nghị gửi một danh thiếp cá nhân.
Tên: Lee
Ảnh đại diện: Một căn nhà có tường đỏ
Nhìn giống kiến trúc ở Tromsø hoặc Bergen, yên tĩnh đứng dưới bầu trời xanh thẳm.
Suốt đêm đó, Lương Uyển không kết bạn với Chu Lịch.
Thứ nhất, cô không muốn anh hiểu lầm rằng cô có ý đồ gì khác với anh. Dù sao cô cũng có tiền sử như thế, mà lần trước, chuyện ấy đã kết thúc không mấy tốt đẹp.
Thứ hai, có thêm một cách liên lạc, nghĩa là càng khó để xóa bỏ Chu Lịch khỏi cuộc sống của mình.
Thứ Sáu là một ngày đẹp trời, trời thu cao và trong, tiếp sau là cuối tuần.
Lương Uyển dậy sớm đi tàu điện ngầm, xuống ở trạm trước công ty một bến, đi bộ về hướng đông hai trăm mét, băng qua trạm bảo vệ, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà của Voss.
Bảy rưỡi sáng, còn khá lâu mới đến giờ làm việc.
Quán cà phê dưới tòa nhà Voss vừa mở cửa, nhân viên đeo tạp dề đi ra dọn dẹp khu vực bên ngoài. Lương Uyển bước vào, gọi một ly Americano rồi ngồi xuống.
Cô vốn không uống Americano, quá đắng, đắng đến mức như thuốc bắc. Chỉ khi nào áp lực cực cao, cô mới uống một chút. Dưới tác động tâm lý, vị đắng lạnh lẽo như thể có thể cuốn đi chút hơi nóng còn sót lại của căng thẳng.
Thời đại thanh toán điện tử, Lương Uyển không nhớ lần cuối cùng mình chạm vào tiền mặt là khi nào. Nhưng hôm nay, cô mang theo một xấp tiền giấy màu đỏ, không khỏi căng thẳng.
Trước đây nghe Kim Nghị nói, phần lớn thời gian Chu Lịch đều đến công ty sớm, nên cô muốn chặn anh một lần, giải quyết mọi chuyện cho xong.
Gần như uống hết ly Americano trong một hơi, Lương Uyển đứng trước tòa nhà, nhìn vào trong qua lớp kính.
Giờ làm của Voss trễ hơn Fingerprint nửa tiếng, lúc này hầu như chưa có bóng người.
Càng đợi lâu, xấp tiền trong túi càng khiến cô cảm thấy nặng nề.
Không biết đã đi qua đi lại bao nhiêu bước, người đi ngang qua cô không biết đã tò mò nhìn bao nhiêu lần.
Nếu còn đợi nữa, chính cô sẽ bị trễ làm mất.
Cô vừa xoay người định rời đi—
"Đang đợi anh sao?"
Nghe thấy giọng nói đó, cô vội quay đầu lại, chỉ thấy Chu Lịch mặc một chiếc áo thun đen, mái tóc ngắn còn chưa khô hẳn, đứng sau lưng cô. Ánh sáng ban mai phía sau lưng anh nhàn nhạt vẽ nên đường nét của anh.
Nhà anh chắc ở gần đây.
Đây là suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Lương Uyển.
"Đúng vậy." Không muốn vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề: "Em đến trả anh tiền viện phí."
Chu Lịch quay đầu, hơi ho khan một tiếng, ánh mắt lướt qua cô một cách hờ hững rồi nói: "Đi theo anh."
"Em còn phải quay về công ty. Em đưa tiền cho anh xong sẽ đi ngay."
"Hai lựa chọn, nghỉ trưa qua đây, hoặc—anh đến công ty tìm em. Anh không có hứng thú bàn chuyện ngay trước cửa công ty cho người ta xem."
Anh không dừng lại bên cô, cứ thế đi thẳng vào cửa kính.
Lương Uyển hít sâu một hơi, chọn cách nhượng bộ.
"Nghỉ trưa em sẽ qua."
Anh có vẻ cho cô hai lựa chọn, nhưng thực chất cô chỉ có một lựa chọn duy nhất.
*
Buổi sáng cầm theo tiền mặt dài dằng dặc hơn bình thường. Xử lý xong công việc giai đoạn đầu tiên, Lương Uyển không kịp ăn trưa mà lao thẳng đến Voss.
Sau khi đăng ký thông tin khách, cô được dẫn đến khu vực chờ bên ngoài phòng họp. Một nhân viên trước đây từng gặp cô đã chào hỏi một cách công thức.
"Cô đến tìm đồng nghiệp à? Cuộc họp kéo dài hơn dự kiến, chắc khoảng mười phút nữa mới xong."
"Đồng nghiệp của tôi?"
"Jane và Jessica, cô không biết họ đang họp với sếp Chu sao?"
Lương Uyển ngẩn người.
Vài ngày trước, Jane có nói gần đây đang xử lý giai đoạn cuối của một dự án. Cô đương nhiên nghĩ rằng hôm nay cũng vậy, không ngờ cô ấy lại ở Voss.
"Cô ngồi đợi chút nhé, chắc sắp xong rồi."
"Cảm ơn."
Tình huống khó xử không lối thoát.
Nếu đồng nghiệp hỏi cô tại sao lại đến Voss, cô phải đưa ra lý do hợp lý nào đây? Dù sao, đây không còn là dự án cô phụ trách nữa.
Cuộc họp kết thúc nhanh hơn dự kiến, không cho cô đủ thời gian suy nghĩ. Cánh cửa đã bị đẩy ra.
Chu Lịch sải bước đi ra ngoài, hơi nghiêng người trò chuyện với Kim Nghị và Jane. Trong tầm mắt, anh thoáng thấy bóng dáng có phần lúng túng của cô.
Cô đến sớm hơn anh tưởng.
"Đưa Denise đến phòng làm việc của tôi." Anh dừng cuộc trò chuyện ban đầu, nói với Kim Nghị.
Giang Chi Kỳ sớm đã nhận ra sự xuất hiện của Lương Uyển.
"Denise? Dự án của Voss không còn liên quan gì đến chị nữa mà? Sao chị lại đến đây?"
Giang Chi Kỳ thắc mắc cũng là điều Jane muốn hỏi. Hai ánh mắt mang theo sự dò xét đồng loạt hướng về Lương Uyển.
"Chị đến trả tiền viện phí cho Kim Nghị, cảm ơn anh ấy lần trước đã đưa chị đến bệnh viện."
Người luôn đứng ngoài cuộc là Kim Nghị bị nhắc đến bất ngờ, thoáng sững sờ, sau đó nhanh chóng liếc nhìn Chu Lịch.
Ở đây có bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là người trả lương cho anh ta. Thái độ của Chu Lịch sẽ quyết định anh ta nên đứng về phía nào. Nhưng vị tổng giám đốc này là người không dễ đoán, sắc mặt bình thản khiến Kim Nghị không hiểu được suy nghĩ của anh.
Kim Nghị đành phải đánh cược—giúp Lương Uyển.
Dù sao thì, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra quan hệ giữa cô và sếp Chu có chút bất thường.
"Chuyện nhỏ thôi, cô khách sáo quá."
Thấy Kim Nghị như vậy, Jane và Giang Chi Kỳ cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Lương Uyển thở phào nhẹ nhõm, theo Kim Nghị vào phòng làm việc của Chu Lịch.
Chu Lịch đứng tại chỗ, ngẩng mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của Lương Uyển, một lúc lâu sau mới thu lại ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, dường như có chút suy tư.
Anh vốn định giúp cô tìm một cái cớ, không ngờ cô lại trả lời nhanh như vậy.
Nửa thật nửa giả, khiến người ta dễ tin nhất.
Anh suýt quên mất, dù cô không giỏi thủ đoạn, nhưng vẫn là một kẻ lừa gạt thực thụ.
*
"Sếp Chu, về chuyện quay quảng cáo đầu tiên..."
Chu Lịch quay đầu đáp: "Hôm nay tạm dừng ở đây, sau này vẫn là Bingley tiếp tục trao đổi với các cô."
Rời khỏi Voss, Giang Chi Kỳ khoác tay Jane nói: "Chị tin không? Trả tiền viện phí thì chuyển khoản là được, cần gì phải đến tận đây? Chị nghĩ cô ấy đến để giành lại dự án hay nhắm vào sếp Chu?"
"Dự án đã giao cho chị rồi, cô ấy không thể lấy lại." Jane đáp. "Còn chuyện có muốn quyến rũ sếp Chu hay không, chị không quan tâm. Denise không phải loại người đó."
"Chị Jane à, đừng lúc nào cũng nghĩ người ta quá đơn thuần, dễ thành kẻ bị lợi dụng đấy."
"Em cũng đừng nghĩ ai cũng xấu xa, tự khiến bản thân mệt mỏi."
*
Lương Uyển không phải lần đầu vào phòng làm việc của Chu Lịch, nhưng ở một mình thì đây là lần đầu tiên.
Phòng rất rộng, không theo dạng hình vuông thông thường. Khu vực gần cửa sổ được kéo dài, rộng rãi hơn, có cảm giác như đứng trên cao nhìn xuống bốn phía.
Anh hầu như không đặt bất kỳ vật trang trí nào, thậm chí không có cây xanh. Ghế sofa màu xám, điểm thoải mái tuyệt đối, nhưng không có chút màu mè nào. Bàn trà làm từ gỗ óc chó đen, trầm ổn và kín đáo.
Nơi xử lý công việc lại không đặt bất kỳ đồ vật cá nhân nào, điều này có phần vượt ngoài sự hiểu biết thông thường.
Dù là một người rất coi trọng sự riêng tư như Lương Uyển cũng không làm được điều này.
Ít nhất cũng sẽ để một cái cốc trên bàn làm việc, để chút đồ ăn vặt trong ngăn kéo—đó là những thứ giúp cô duy trì cuộc sống làm trâu làm ngựa, là bằng chứng rằng cô vẫn đang tồn tại.
Cửa bị đẩy ra.
Chu Lịch bước vào, nhưng không vội nhìn cô.
Lương Uyển lặng lẽ thu lại ánh mắt vừa mới quan sát xung quanh.
"Cạch."
Cửa đóng lại, âm thanh trầm đục vang lên trong phòng.
Chu Lịch bấm một nút, rèm lá hoàn toàn khép lại, trong ngoài cách biệt.
Lương Uyển vô thức nuốt khan, tinh thần càng căng thẳng hơn.
Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống, tháo kính, xoa xoa chân mày, khẽ ho một tiếng.
Sáng nay anh cũng ho.
Chẳng lẽ bị cảm?
Lương Uyển mím môi. Đó không phải chuyện cô nên quan tâm.
"Sếp Chu, đây là phần tiền em trả anh viện phí."
Cô lấy từ túi ra một xấp tiền mặt, đặt lên bàn.
Chu Lịch ngước nhìn, không liếc qua số tiền trên bàn, chỉ lặng lẽ quan sát cô.
"Một phần? Còn gì nữa?"
"Vẫn còn... Em đã hứa sẽ bồi thường cho anh."
Giọng cô hơi khàn đi, cố tránh ánh mắt anh, rồi đặt một xấp tiền dày hơn lên bàn.
Dù vậy, ánh mắt của Chu Lịch vẫn chưa từng hạ xuống. Không còn lớp kính che chắn, ánh nhìn anh trực diện hơn, giọng nhàn nhạt: "Bao nhiêu?"
"Năm mươi nghìn."
Vẫn luôn tỏ ra thờ ơ, Chu Lịch lại bất chợt bật cười: "Từ một nghìn Krone lên năm mươi nghìn Nhân dân tệ, cô Lương bỗng dưng rộng rãi quá nhỉ."
"Anh không thiếu tiền, em biết." Lương Uyển giữ nét mặt bình tĩnh, giọng nói cũng cứng rắn, "Khoản này là để bù đắp cho chuyện em từng... lợi dụng anh. Anh có nhận hay không cũng được, em chỉ muốn mua sự thanh thản cho chính mình."
Chu Lịch đứng dậy, tiến đến gần cô.
Chiếc áo thun đen ôm lấy thân hình rắn rỏi của anh.
Đồng tử của Lương Uyển khẽ rung động, nhưng vẫn cố gắng di chuyển ánh nhìn lên trên, buộc bản thân đối diện với anh.
Ánh mắt anh như móng vuốt đại bàng, khóa chặt lấy con mồi một khi đã vào tầm ngắm, không cho cô bất kỳ cơ hội né tránh nào.
"Lương Uyển."
Anh vẫn luôn gọi cô là "cô Lương", nhưng lúc này lại đột nhiên gọi thẳng tên cô, khiến cô hơi sững lại.
Dù vậy, cô lập tức lùi lại một bước, ngắt lời anh, đồng thời giành lấy thế chủ động, thái độ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Em nghĩ Sếp Chu cũng không phải người chấp nhặt những chuyện nhỏ nhặt. Ngoài việc em có lừa anh một số chuyện, thì em chưa từng làm gì tổn hại đến anh cả. Anh hãy rộng lượng một chút, để chuyện này khép lại tại đây."
Bản năng của một nhân viên làm thuê quay lại trong cô.
Cô bổ sung kịp thời: "Hiện tại em không đang nói chuyện với anh với tư cách nhân viên của công ty Fingerprint. Hy vọng sếp Chu không vì thế mà tức giận."
"Vậy là với tư cách gì? Một kẻ lừa đảo sao?"
Gương mặt Lương Uyển thoáng biến sắc: "Chẳng phải anh cũng từng lừa em sao? Chuyện anh có phải người Trung Quốc không, có hiểu tiếng Trung hay không, anh đều không nói thật. Nếu không, em đã chẳng tìm đến anh."
Cô không chấp nhận thua kém.
Hôm nay nhất định phải kết thúc chuyện này.
"Bởi vì gặp lại anh là một điều phiền phức đối với em sao?"
Cô cắn răng: "Đúng vậy."
Lương Uyển tiếp tục nói: "Em nói thẳng với anh vậy. Em đến Na Uy là để vui chơi, muốn tìm một đối tượng qua đêm để trải nghiệm. Sau đó thấy anh khá hợp, nên mới ở bên anh mười mấy ngày. Thật ra, anh chẳng tổn thất gì cả.
Một, em không có bệnh, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe của anh.
Hai, chỉ cần anh không nói, em cũng không nói, thì gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của anh sẽ không ai biết chuyện này, sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của anh."
Cô nói quá nhanh, đến mức bị sặc mấy lần, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng từ từ ửng hồng.
Chu Lịch không lên tiếng, cũng không có động tác gì.
Đợi đến khi bình tĩnh lại, cô tiếp tục: "Em thừa nhận mình có dùng chút lời dối trá để dụ dỗ anh. Nhưng nghĩ kỹ mà xem, em đâu có ép buộc anh."
Lương Uyển cụp mắt, dùng khóe mắt để quan sát phản ứng của anh.
Cô nghĩ chắc đã sắp thành công rồi.
Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, khẽ cười, nghiêng đầu một chút, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt cất lên: "Suốt những đêm đó, chẳng lẽ anh chưa từng có giây phút nào tận hưởng sao? Chu Lịch?"
Cô ngẩng cao cằm, giọng điệu chậm rãi: "Chúng ta đều có nhu cầu riêng, cùng nhau vui vẻ, chẳng phải rất tốt sao?"
Sau câu nói ấy, bầu không khí tĩnh lặng đến cực điểm, còn hơn cả những nơi ồn ào.
Sự yên lặng ấy giống như cơn bão trước khi ập đến.
Lương Uyển siết chặt tay, cố gắng đứng vững trước mặt anh để nói ra những lời này.
Đôi mắt của Chu Lịch giống như một viên đá quý, ẩn giấu bên trong là một mặt hồ sâu thẳm mà cô không thể nhìn thấy đáy.
Cô không thể nhìn quá lâu, sợ rằng mình sẽ rơi vào đó.
Cô khoác túi lên vai, nhanh chóng lấy lại cảm xúc.
"Đã làm phiền, mong anh bỏ qua. Ngoài ra, chân thành chúc quý công ty phát triển thuận lợi tại thị trường trong nước. Công ty chúng em nhất định sẽ không làm anh thất vọng."
Không dám do dự, cô dứt khoát quay người rời đi.
Ngay khi tay cô đặt lên tay nắm cửa, giọng nói lạnh lùng của Chu Lịch từ phía sau vang lên: "Đã là cùng nhau vui vẻ, vậy chi bằng—tiếp tục đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro