Chương 13: Sự lo lắng của mẹ

Mẹ vừa kéo rèm, ánh sáng buổi sáng tràn vào phòng, chiếu thẳng vào khuôn mặt con gái. Du thở dốc, mắt mở to nhưng dường như chưa hoàn toàn tỉnh, mặt tái mét, mồ hôi bết vào gáy và trán. Nhìn con, mẹ hốt hoảng thực sự. Trước giờ Du chưa từng như vậy.

"Con bị... bóng đè à? Trời ơi... Thế này không ổn rồi."

Không đợi Du kịp trấn tĩnh, mẹ chạy vào bếp, lục trong tủ ra một củ tỏi to. Bà bóc luôn một tép trắng phau, đặt vào lòng bàn tay con:

"Cầm lấy! Cầm chặt! Tỏi trừ tà đấy con. Để không nó lại đè tiếp."

Du run rẩy, tay vẫn nắm chặt tép tỏi, mắt nhìn mẹ với một chút bối rối. Lạ lùng thay, nhìn mẹ lo lắng quá, cô vừa thấy sợ, vừa thấy an toàn. Cảm giác này kỳ lạ, vừa thật vừa phi lý.

Cô chỉ gật nhẹ cho yên chuyện, không nói gì thêm. Hơi thở vẫn còn đứt quãng, nhịp tim vẫn nhanh, nhưng có lẽ nhờ hành động đơn giản mà cô bớt cảm giác tuyệt vọng đi một phần.

"Thôi, ra ngoài ăn bát bún cho lại người," mẹ dặn, giọng vừa khẩn trương vừa dịu dàng.

Ra ngoài đường, không khí tấp nập thường nhật khiến Du cảm thấy bình yên trở lại. Tiếng xe, tiếng người qua lại, tiếng rao hàng rong, tất cả hòa vào một nhịp điệu quen thuộc. Mùi hành phi, tía tô và nước dùng đậm xương bốc lên thơm lừng, đánh thức giác quan và xua bớt lớp lạnh rợn vẫn còn vương trên cơ thể.

Vừa bước vào quán, mẹ gọi hai bát bún to, nhưng vừa bưng ra đã tự tay gắp thêm một nắm hành lá và tía tô vào bát của Du. Mùi hăng bốc lên khiến cô hít mạnh, hơi cay xộc vào mắt.

Du ngẩng lên, cười gượng:
"Mẹ... con không ăn được nhiều hành."

"Ăn. Đang yếu vía mà kén chọn gì! Hành với tỏi hợp vía, đuổi quỷ, hiểu chưa? Con vừa bị đè xong..."

Mẹ vừa nói vừa nhíu mày, ánh mắt liên tục liếc ra ngoài đường. Bà dường như sợ nếu chậm trễ thêm, bóng đen hay "ma quỷ" gì đó lại theo con.

Du cúi xuống, hơi nóng từ bát bún phả lên mờ cả mắt kính. Hơi cay của hành phi khiến cô hắt xì, nhưng cũng giúp đánh thức giác quan, nhắc cô rằng mình đang còn sống, còn hiện hữu trong thế giới thật.

Trong đầu, cô thầm nghĩ: Thế nào mà ăn bún bò với hành phi được nhỉ... Ma quỷ thì chưa thấy đâu, chỉ thấy cay mũi trước thôi.

Cô mím môi, cố nhấn nhịp thở, tay run run nâng đũa. Từng thìa bún nóng, từng miếng thịt mềm và nước dùng ấm áp trở thành điểm neo, giúp cô bám vào cảm giác hiện thực, xua đi lớp lạnh còn sót từ cơn bóng đè.

Mẹ liên tục liếc ra đường, ánh mắt vừa hối hả vừa lo lắng. Dường như bà sợ rằng nếu Du không ăn hết, hoặc nếu cứ trì hoãn một phút, một chuyện không lành sẽ xảy ra. Không gian xung quanh, tiếng người qua lại, tiếng gió xào xạc từ hàng cây bên đường, tất cả đều hòa vào sự căng thẳng vừa dịu dàng vừa hối hả của mẹ.

Du thở dần đều hơn, nhắm mắt một lát, cảm nhận hơi ấm từ bát bún lan khắp bụng. Cô nhận ra nhịp tim dần ổn định, cơ bắp bớt run rẩy. Nhìn mẹ, cô vừa thấy lo lắng vừa thấy yêu thương.

Ánh sáng buổi sớm xiên qua cửa sổ, phản chiếu lên mặt nước đọng trong bát bún, tạo cảm giác bình yên kỳ lạ. Du mỉm cười mỏng, hơi cay từ hành phi khiến cô hắt xì vài lần, nhưng đồng thời cũng giúp cô cảm nhận mình đang sống, đang ở đây, và cơn bóng đen tối qua chưa thể chi phối cô hoàn toàn.

Mẹ vỗ nhẹ vai Du, nói nhỏ:
"Ăn đi con. Ăn xong mình sẽ tính tiếp."

Du gật, tập trung vào từng thìa bún, từng hơi thở, từng nhịp tim, để nhớ rằng cô còn hiện hữu, còn an toàn, và có mẹ bên cạnh. Những khoảnh khắc nhỏ bé ấy, giữa mùi hương hành phi, ánh sáng trưa và tiếng phố xá, trở thành chỗ neo tinh thần, giúp cô tạm thời xua đi lớp bóng đen còn vương.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro