Chương 3: Con mèo xám

Du vẫn ngồi yên như bất động giữa phòng xét nghiệm, hai tay run rẩy siết chặt ha tờ nhãn dán.
Tim cô đập dồn dập, như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Mỗi nhịp thở đều nặng nề, và ngay cả không khí cũng dường như đặc quánh, đè lên từng cơ bắp, từng giác quan.

Mọi thứ quanh cô trở nên méo mó. Bóng của chính mình dưới bàn nghiêng lệch sang trái, dù cô đứng thẳng. Tiếng máy xét nghiệm, tiếng giấy nhăn nhẹ, tiếng kim loại lạnh – tất cả hòa vào một nhịp điệu rợn người, vừa thật vừa không thật.
Cảm giác có ai đó đứng ngay phía sau, chậm rãi tiến lại gần, khiến toàn thân lạnh toát, run rẩy. Du không dám quay đầu. Không dám thở mạnh. Chỉ biết ôm chặt nhãn, như thể đó là tấm khiên duy nhất bảo vệ cô khỏi thế giới vô hình kia.

Đột nhiên, một âm thanh cắt ngang bầu không khí lạnh lẽo.

" Choang "

Con mèo xám – thú nuôi của đồng nghiệp – từ từ bước vào phòng. Nhìn Du, mắt mở to, mũi hít mùi cô, nó vừa vươn chân trước quơ vào cốc thủy tinh trên kệ. Cốc rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Âm thanh vang khắp phòng, như một cú giật thực tế cắt ngang mọi thứ kinh dị. Du giật mình, tim vẫn đập mạnh, nhưng toàn bộ áp lực vừa qua bỗng chốc bị phá vỡ. 

Không còn bóng đen lướt qua. Không còn cảm giác ai đứng sau lưng. Chỉ còn con mèo ngẩng đầu nhìn cô, như thể hỏi: "Chị ổn chứ?"

Du hít một hơi thật sâu, gương mặt vẫn tái, nhưng dần dịu lại.
Cô khẽ cười:
"Ê, hóa ra là... em à, không phải thứ gì khác đâu nhỉ?"

Mèo nhảy lên ghế, quấn mình vào chân cô, nhẫn nại như đã quen hơi cô từ những lần trước. Du vuốt ve bộ lông mềm, tim bắt đầu hạ nhịp. Mọi nỗi sợ trước đó dường như tan biến.

Cô chậm dãi dọn đống thủy tinh vỡ, con mèo vẫn quẩn quanh rên gừ gừ.

Điện thoại rung. Đồng nghiệp gọi:

"Du à, con mèo của mình có chạy vào phòng không? Mình tìm khắp nơi mà không thấy, về nhà cũng không thấy bóng nó đâu..."
Du cười, giọng vẫn còn run run:

"À, yên tâm, nó vừa nhảy vào, làm vỡ cốc của mình đây."

"Ôi chết! Sorry bạn nhé. Lúc nào mình mua cho cậu cốc xinh hơn nha..."
Du gật đầu, tay vuốt ve mèo:

"Không sao, mình cũng thích mèo, với lại nó thích ở đây mà."

"Cảm ơn cậu nhiều! Mai mình sẽ qua đón."

Cúp máy, Du thở ra, ánh mắt nhìn xuống bàn...hai tờ nhãn đã biến mất.
Cô không hiểu, nhưng khoảnh khắc này thật ấm áp. Không còn bóng đen. Không còn tiếng bước chân. Chỉ còn cảm giác bình yên, an toàn.

Du nhẹ nhàng đặt con mèo lên lòng, cuộn mình trên ghế, vuốt ve nó. Mèo cũng nhắm mắt, rúc sát người cô, khẽ rên nhẹ.
Lần đầu tiên kể từ khi xuất hiện những nhãn dán bí ẩn, cô cảm thấy...an toàn.
Cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo, cô đơn vừa rồi giờ chỉ còn là ký ức mơ hồ, tạm dừng, nhường chỗ cho hơi ấm, cho sự an toàn, cho một mối liên kết sống động – một khoảnh khắc duy nhất giúp cô tạm quên đi 2 cái nhãn dán bí ẩn kia

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro