Chương III: Một đêm trước trận chiến

Bình minh sau một đêm dài.

Trong phòng y tế của Học viện Phép thuật Hoàng gia Arzano.

“…Thế này có vẻ được rồi.”

Người phụ nữ yếu đuối và tươi tắn — bác sĩ pháp y của học viện – Cecilia Hestia thở dài.

Cô vừa hoàn thành phép thuật nghi lễ trị thương.

“Cô cảm thấy thế nào rồi? Về cơ bản, tất cả các dây thần kinh và linh hồn đã được kết nối nguyên vẹn như trước.”

Cecilia để tay cô gái có mái tóc đỏ đang nằm trên giường xuống và hỏi cô cảm thấy thế nào.

Cô gái có mái tóc đỏ — Eve từ từ giơ tay trái lên… đột nhiên nắm vào rồi thả ra. Cử động của bàn tay trái của cô một cách bình thường, thật khó tin là Jatice đã cắt nó làm đôi từ khuỷu tay của mình. Vết thương được khâu lại mà không để lại sẹo, Eve thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng mình vừa gặp ác mộng.

“Làm sao vậy? Có chỗ nào cảm thấy cứng ngắc hoặc không thể dùng lực sao?”

“Không… tôi có thể di chuyển bình thường. Thậm chí còn tốt hơn lúc ban đầu…”

Eve yếu đuối thì thầm mà không độc đoán như trước nữa.

“Tôi đã nghĩ rằng sẽ có các triệu chứng tàn tật nghiêm trọng… Cecilia Hestia… Kỹ năng trị liệu của cô thực sự quá suất sắc… Ngay cả ở trong quân đội, cũng có rất ít người có kỹ năng trị liệu tuyệt vời như của cô.”

“Cô, quá khen rồi… Tôi vẫn còn kém xa so với mẹ tôi… Ahaha…”

Cecilia mỉm cười xấu hổ.

“Vậy là động tác không có vấn đề gì, thế còn ma lực có thể lưu thông bình thường được không?”

“..........”

Dưới sự thúc giục của Cecilia, Eve điều chỉnh nhịp thở và cố gắng trích xuất ma lực thông qua Mana trong cơ thể cô.

Mấy hành động đơn giản như điều chỉnh hơi thở đối với Eve, người đã được đào tạo để trở thành một pháp sư từ khi còn nhỏ. Không phải khoe khoang điều này, nhưng cô có thể tự tin nói rằng, mình là một thiên tài trong việc điều khiển sức mạnh ma thuật.

Tuy nhiên—

Ngay cả khi Eve cố gắng trích xuất ma lực như bình thường… thì ma lực cũng không thể chảy đến cánh tay trái của cô. Điều này có nghĩa là cô không thể thực hiện phép thuật bằng tay trái gần trái tim và không thể điều khiển sức mạnh ma thuật mạnh nhất.

“Không… ma lực không thể chảy đến tay trái… Dù không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày… ôi… Nhưng là pháp sư của gia tộc Ignite, tôi đã chết rồi.”

“Hả!? Làm sao có thể…!?”

Cecilia xanh mặt, nhanh chóng cầm tay trái của Eve lên và nhìn nó một cách cẩn thận.

“Thật kỳ lạ… linh mạch hoàn toàn được kết nối… Tôi hiện đang sử dụng thị lực ma thuật để kiểm tra, và tôi chắc chắn rằng, linh mạch của cánh tay đang hoạt động bình thường…!?”

Cho đến giờ, Eve không hề hoài nghi về kỹ năng của Cecilia. Theo thực lực của Cecilia, cách chữa trị và điều trị mà cô thực hiện vô cùng hoàn hảo.

Nếu vậy, vấn đề nằm ở…

“Tôi xin lỗi, Eve-san! Tôi chỉ có thể trách kỹ thuật của mình không đủ thành thạo… Tôi sẽ thực hiện một cuộc phẫu thuật khác cho cô ngay lập tức! Tôi nhất định sẽ chữa lành tay trái của cô…”

“……thôi khỏi.”

Sau khi tay của Eve gỡ khỏi bàn tay của Cecilia, cô khoác lại chiếc áo quân phục pháp sư, và luồn tay qua ống tay áo.

“Đó không phải là lỗi của cô. Đây là vấn đề về tâm lý của tôi…”

“Nhưng, nhưng…”

“Thực sự tôi không sao. Tôi đã khỏi. Bây giờ, cô không thể chỉ quan tâm tới một kẻ vô dụng như tôi, phải không?”

“!”

“…Hẳn là có rất nhiều người bị thương khác trong học viện đúng chứ? Những người đó vẫn cần sự giúp đỡ của cô. Cô cứ làm xong việc nên làm đi.”

Cecilia im lặng hồi lâu, rồi nói:

“…Ra vậy. Vậy trước tiên tôi sẽ chữa trị những người khác.”

“Un, tôi tin rằng sẽ có ý nghĩa hơn khi làm điều đó.”

“Nhưng sau khi chữa trị xong cho bọn họ, tôi sẽ trở lại gặp cô! Xin hãy chờ tôi!”

Nói xong, Cecilia rời khỏi phòng y tế, tiến về phía giảng đường lớn đang tạm thời trở thành nơi y tế để chữa những người bị thương… cô bước đi loạng choạng.

(Vẫn còn đang cố gắng… Cô ấy đang chữa trị mọi mọi người mà không hề nghỉ ngơi, và cô ấy đã kiệt sức từ lâu… Cô ấy trông như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào... Hơn nữa, cơ thể của cô ấy không được khỏe cho lắm…)

Eve nhìn Cecilia rời đi với đôi mắt lạnh lùng.

(Tại sao… cô ấy lại đánh đổi như vậy…? Thiệt tình… câu hỏi ngu ngốc gì thế này…)

Cố gắng hết sức để chữa trị cho người khác. Ngay cả khi hy sinh tính mạng của mình.

Đó là trách nhiệm của Cecilia, và đó cũng là niềm tin của cô với tư cách là một pháp sư.

Đối với Eve, hình ảnh của Cecilia chói đến mức không thể nhìn rõ.

(…Mình… tại sao mình lại muốn trở thành một pháp sư…? Là vì gia tộc Ignite? Thực sự là như vậy sao? Mình không biết…)

Cô muốn trở thành một pháp sư giống như chị gái mình… từ khi còn bé, cô đã từng tự hào với một ước mơ cao cả, sáng chói như vậy… Nhưng bây giờ cô không thể nhớ được ước mơ đó là gì.

Không, cô đã cố tình phong ấn ký ức nên không thể nhớ lại.

(…Glenn…)

Eve chợt nhớ đến một thuộc hạ của mình năm xưa.

Cậu ấy là một người đàn ông có suy nghĩ khác với Eve, và cô luôn tức giận mỗi khi nhìn thấy cậu ấy.

Mỗi khi hai người gặp nhau, bằng cách nào đó, Eve luôn nhắm vào Glenn một cách cay đắng, mỗi khi hai người nói chuyện luôn phát triển thành những cuộc tranh cãi và chọc tức nhau, sau đó, Sara, người đồng đội đã chết, luôn đóng vai trò là người hòa giải và can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa hai người… Ngày trước, những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa.

Eve không biết tại sao cô lại thích làm phiền Glenn đến vậy.

Chỉ là……

(Glenn… Bây giờ cậu phải cố gắng đạt được mục tiêu mà cậu muốn hoàn thành… cho dù có khó khăn đến đâu, cho dù cậu có phải đặt địa vị và danh tiếng của mình ra ngoài… Hãy quyết tâm tiến tới mục tiêu đó.)

Khi nhìn thấy hình ảnh của Glenn trong đầu, trong lòng Eve chợt dấy lên một nỗi lo lắng khó tả, đồng thời cô cũng bị dày vò bởi một thứ cảm xúc ham muốn nào đó.

Eve, với tính cách quá bướng bỉnh, đã không thể phát hiện ra cái thứ tình cảm đó, cái mà người ta gọi là sự ngưỡng mộ.

(Từ khi nào tôi lại trở nên hèn nhát như vậy chứ… tôi phải làm gì đây…? Tôi từ bây giờ phải làm gì đây…? Cứu tôi với, Glenn… cậu không phải là thuộc hạ của tôi sao? Glenn… )

Eve vùi đầu vào chăn và khóc thầm. Để che giấu trái tim mỏng manh nhỏ bé của mình.

“…Sao vậy, Sensei?”

Sistine hỏi Glenn, người đột nhiên quay đầu nhìn lại.

“…Hả? À, Không có gì… chỉ là tôi nghe thấy ai đó đang gọi mình… Có lẽ là do tôi tưởng tượng.”

Glenn miễn cưỡng nhún vai và quay mặt về phía trước một lần nữa.

Đây là『 khu vực ngầm 』bên dưới tòa nhà của Học viện Phép thuật Đế quốc Arzano.

Không gian xung quanh được làm bằng đá, dù trên trần nhà, sàn nhà hay tường đều được vẽ bằng những vòng tròn ma thuật xếp chồng lên nhau.

Ở sâu bên trong có kiến trúc hình chóp vuông cũng bằng đá, phía trước có cánh cửa đóng mở trái phải. Ngoài ra còn có nhiều dòng chữ, chú văn và vòng tròn ma thuật khác nhau được vẽ trên cánh cửa đó, có vẻ như một loại sức mạnh nào đó đang khởi động.

Đây là lối vào khu di tích cổ『 Mê Cung Dưới Lòng Đất 』.

Chỉ cần bước xuống cầu thang qua cánh cửa có kiến trúc kim tự tháp tứ giác, thì có thể bước vào『 Mê Cung Dưới Lòng Đất 』rộng lớn dưới khuôn viên của Học viện Phép thuật.

“Vậy… chúng ta xuất phát thôi.”

“Được!”

Sau khi Glenn nói điều này với Sistine, cậu vận hành viên đá ma thuật nhỏ đặt trước ở cửa. Cánh cửa từ từ mở ra hai bên cùng với âm trầm nặng nề.

“…Sisti… Sensei… hai người phải cẩn thận.”

“Đừng lo, cứ giao cho mình! Mình sẽ cẩn thận, để đề phòng Sensei làm chuyện kì lạ!”

“Hai người đừng làm gì dại dột đấy… Mê cung này rất nguy hiểm.”

Sistine mỉm cười nói với Lumia, người đang rất lo lắng:

“Đừng lo! Bọn mình sẽ không đi sâu vào cái nơi mà ngay cả Giáo sư Alfonia cũng cảm thấy khó! Nó chỉ sâu hơn một chút so với『 Hành Trình Thức Tỉnh 』từ tầng một đến tầng chín, tức là tầng 10, từ đây đến『 Thử Thách Của Kẻ Ngốc 』ở tầng 49… Bọn mình sẽ quay lại ngay sau khi đến『 Nghĩa Trang Của Kẻ Ngốc 』ở tầng 13. Phải không? Sensei!"

Có lẽ sắp chuẩn bị tiến vào thăm dò di tích cổ đại, Sistine có vẻ có một chút hưng phấn, Glenn gật đầu.

“Un. Để tạo ra con át chủ bài cuối cùng mà tôi dùng để đối phó với con quỷ đó…『 Hoả Lực Eve Kaiser 』… giờ phải đến chỗ đó để tìm nguyên liệu thôi. Chỉ có thế thôi mà đã đủ rắc rối rồi.”

Glenn thở dài nói.

“Glenn. Tốt hơn tôi nên đi với anh.”

Sau khi Re=L đòi đi cùng, Glenn dùng ngón tay búng nhẹ lên trán cô.

“Cô không cần lo lắng. Cô hãy chăm sóc vết thương cho mình trước đi.”

Re=L vẫn chưa thể tháo băng trên cánh tay của mình. Mặc dù ma thuật điều trị của Cecilia và khả năng tự phục hồi đáng kinh ngạc bẩm sinh, vết thương đã được chữa lành rất nhanh, nhưng vẫn còn chưa lành hẳn.

“…Tôi biết rồi. Tôi sẽ đợi anh.”

Re=L dường như đã chấp nhận lời khuyên của Glenn, không còn khăng khăng đòi đi nữa.

Ngay lúc này—

“…Sensei… thật sự có ổn không?”

Lumia nói nhỏ.

“Ôi trời… em lo lắng thái quá rồi đó~ Tôi nói rồi, tôi đã chuẩn bị tất cả rồi! Còn có Mèo Trắng, mê cung dưới lòng đất không thể gây rắc rối cho chúng tôi—”

Glenn cố gắng nói bằng một giọng điệu vui tươi.

“Tuy nhiên, kể từ khi Sensei quyết định sử dụng『 Hoả Lực Eve Kaiser 』trong cuộc họp ngày hôm qua… sắc mặt của Sensei vô cùng kỳ lạ…”

Nhưng Lumia vẫn lo lắng.

“.......!?”

Glenn không thể nói nên lời.

“Hả? Có sao?”

“?”

Sistine và Re=L bây giờ mới biết có chuyện như vậy, hai người nhìn kỹ khuôn mặt của Glenn…

“…Sắc mặt vô cùng kỳ lạ? ...Thật sao?”

“Un. Glenn vẫn giống như bình thường.”

Hai người họ không thể thấy Glenn khác với mọi khi, họ chỉ nghiêng đầu khó hiểu.

“............”

Ngược lại, Lumia tỏ ra rất nghiêm túc, dán chặt mắt vào Glenn.

“…Đồ ngốc. Đừng lo lắng về điều đó.”

Glenn mỉm cười và đặt tay lên đầu Lumia.

“Tôi ổn. Đừng lo, tôi sẽ ở bên cạnh bảo vệ em.”

Glenn chỉ để lại câu này.

“Được rồi. Mèo trắng, việc hỗ trợ và điều hướng trong quá trình thám hiểm giao cho em?”

“Rồi, rồi.... Thật sự không còn cách nào khác… Không có em, Sensei thật sự chẳng làm việc gì ra hồn.”

Sau khi cả hai cãi nhau xong, họ bước vào mê cung dưới lòng đất với ba lô đầy đủ các thiết bị thám hiểm khác nhau.

“…Lumia?”

Re=L nhìn Lumia đầy tạp. Lumia vừa lộ ra vẻ trầm ngâm, vừa phía sau Glenn, nhìn cậu rời đi cùng Sistine.

…………

“Tsk tsk… Chết tiệt! Một lũ dai như đỉa!”

Một người thiếu niên mặc chiếc áo quân phục pháp sư cõng tôi, người thiếu niên trẻ đó toàn thân run rẩy, chạy xuyên qua khu rừng chìm trong đêm đen.

Anh ấy thở gấp như lửa đốt, liều mạng chạy tới.

Bảo vệ tôi khỏi kẻ thù.

Anh ấy liên tục quay đầu nhìn về phía sau, như thể sẽ từ bỏ mọi thứ.

“Không được… mình không thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng…”

Ngay sau đó, người đàn ông tạm thời nấp trong bóng cây đại thụ và đặt tôi xuống.

“…Ta chỉ có thể giết các ngươi ở đây.”

Người thiếu niên đó nói với đôi mắt u ám khiến tôi rùng mình.

“…Eve Kaiser… Ta cố tình để lại một viên… Ta sẽ cho các ngươi thấy năng lực thật sự của ta, lũ khốn…”

Cậu lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ tay áo.

Cậu đổ trực tiếp bột từ lọ thuốc vào ổ đạn súng lục, ngậm đầu đạn hình tròn trong miệng rồi cho nó vào ổ… gấp lại bộ nạp đạn đặt giữa thân súng, và hoàn thành việc nạp đạn.

Ngay khi cậu chuẩn bị cho thêm thuốc nổ vào viên đạn duy nhất ở bên trong ổ đạn… trong tích tắc—

“.........”

Vẻ mặt cậu có vẻ bối rối và đau khổ… Một lúc sau, cậu hạ quyết tâm cho thêm thuốc nổ vào.

“< Phát Bắn Số 0 >…”

Cậu lẩm bẩm một câu thần chú, tiêm thêm sát khí để di chuyển ngón tay cái bấm xuống.

Ngay lập tức, một ma lực bí ẩn và đáng sợ phát ra từ khẩu súng đó.

“…Ta sẽ giết sạch tất cả các ngươi. Mau đến đây đi.”

Người đàn ông nói với một giọng lạnh lùng khiến người ta nổi da gà, rút lá bài The Fool Card khỏi tay mình và lao ra khỏi bóng cây—

…………

“Lumia? Có chuyện gì vậy? Cậu có vẻ… không được khỏe lắm.”

“Hả? Không có gì…”

Tiếng gọi của Re=L đưa ý thức của cô trở về thực tại.

Sau khi chia tay Glenn và Sistine, để thực hiện hành động tiếp theo, Lumia và Re=L rời khỏi khu vực ngầm của trường, đi ra khỏi hành lang của trường.

“Mình chỉ hơi mệt… có vẻ như sự việc đang trở nên ngày càng nghiêm trọng…”

“…Lumia.”

“Đừng lo, mọi chuyện sẽ được giải quyết. Vì đã có Sisti và Re=L… và cả Sensei ở đây.”

“Un. Mình sẽ bảo vệ Lumia.”

Re=L gật đầu mạnh mẽ với Lumia, người đang có vẻ mặt u sầu, ngay lúc này—

“…Lumia… là cái người đó… cô ấy đáng lẽ ra phải bị giết…”

“Thiên thần gì chứ… Đó là một ngôi sao chổi…”

“Này… nếu không phải vì cô ấy…”

Lumia nghe thấy mọi người nói chuyện gần đó.

“!”

Cô quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện học sinh đi qua và học sinh đứng trên hành lang đều đang nhìn trộm mình, nhỏ giọng thì thào, không biết đang thảo luận cái gì.

“.........”

Đây cũng là một vấn đề không thể giúp được. Lumia cúi đầu khó chịu.

Bất cứ ai biết Lumia hoặc có tình bạn sâu sắc với cô, đều không lên án Lumia. Tất cả đều bình tĩnh và hiểu rằng Lumia chỉ là một nạn nhân bị thao túng bởi một số phận tàn nhẫn.

Nhưng không phải học sinh nào trong trường cũng có thể suy nghĩ theo góc độ này. Sau khi hiểu rõ sự việc, nhiều sinh viên đã đào sâu ý kiến của họ rằng Lumia là người khởi xướng tất cả những điều này.

Không phải người nào cũng mạnh mẽ và kiên cường.

Khi Lumia thất vọng chấp nhận thực tế này—

“Này! Lumia Tingel! Đứng lại!”

Đột nhiên có hai học sinh chặn đường của Lumia.

“Hai bạn là……”

Lumia nhận ra hai học sinh.

Họ là học sinh của lớp 1 năm 2 dưới sự chủ nhiệm của Halley, Chris Eins và Ena Uno.

Nam sinh Chris từng có một cuộc xung đột lớn với Kash để tranh giành sân tập lúc chuẩn bị cho Lễ Hội Thi Đấu Ma Thuật, và nữ sinh Ena là người đại diện cùng với Chris và Heinkel, trong cuộc đấu tay đôi với đội của Sistine.

“Chúng tôi có chuyện muốn nói với cậu …Nghe cho rõ đây, Lumia.”

“……Có chuyện gì vậy?”

“Tại sao… cậu không rời khỏi cái học viện này?”

Nghe Chris hỏi, Lumia nhắm mắt bất đắc dĩ.

Như thể cô đã biết điều đó sẽ xảy ra.

“Tôi không quan tâm cậu là người có siêu năng lực hay là bị «Thông Thiên Nghiên Cứu Hội» truy sát… nhưng nếu biết hoàn cảnh của cậu đặc biệt, sao cậu không chủ động biến khỏi đây trước khi gây họa cho người khác?”

Ena cũng tấn công Lumia bằng những lời lẽ độc ác.

Mặc dù các học sinh khác không lên tiếng, nhưng bầu không khí như thể  muốn nói『 cuối cùng cũng nói 』hay『 thế là xong 』, giống như một làn sương độc, từ từ lan ra xung quanh từ một số ít học sinh.

“Tất cả đều là do cậu…! Bây giờ làm sao khắc phục được đây! Hơn nữa học viện đã phát lệnh chờ khẩn cấp, hiện tại chúng ta muốn trốn khỏi học viện này cũng không thể!”

“Không sai…! Đều là bởi vì cậu ở đây… Chúng tôi đều bị cậu gây ra nông nỗi này…!”

Lo lắng, bất an, sợ hãi, và… một mối đe dọa bí ẩn lơ lửng trên bầu trời với một hình dáng quái dị.

Thoạt nhìn, lời nhận xét của Chris và những người khác quả thực rất tàn nhẫn và ích kỷ… Nhưng đối với những người trẻ sống ở thế giới bình thường, có lẽ kiểu trút bỏ cảm xúc này là điều vô cùng bình thường.

“……Xin lỗi……”

Lumia chỉ có thể xin lỗi.

“Cậu nghĩ rằng chỉ cần xin lỗi là có thể giải quyết được vấn đề sao!? Chỉ vì cậu, chúng tôi…”

Chris tiến một bước định nắm lấy vạt áo của Lumia và hét vào mặt cô.

Lumia không có ý định chống lại, mà chỉ chấp nhận nó.

“Này, dừng lại.”

Lúc này, Re=L tiến tới để ngăn cản.

“Có ý kiến gì sao, mướp lùn!?”

Re=L đứng giữa Lumia và Chris, cô dang tay ra để bảo vệ Lumia, nhìn Chris với đôi mắt buồn ngủ.

“Lumia không sai.”

“Gì chứ!?”

“…Uh… Tôi không biết phải nói thế nào …những người thực sự đáng ghét phải là kẻ xấu và quyền quý?”

“Ta không hiểu mi đang nói cái gì…”

Ena mất kiên nhẫn với câu nói khó hiểu của Re=L.

E rằng Re=L cũng không thể hiểu cô đang nói về cái gì. Cô buồn bã cau mày, vừa suy nghĩ vừa giải thích.

“Anou… un… Lumia cũng rất khó chịu… nên các người không thể mắng cậu ấy được.”

“…Mi đang nói cái gì vậy?”

“Un… nói cách khác… ờ… các người mới là người sai. Bởi vì các người quá yếu đuối.”

“Mi, mi đang muốn gây sự sao!?”

Chris tức giận nắm lấy ngực Re=L.

Re=L chỉ chăm chú nhìn Chris. Trước đây, chỉ cần có người tỏ ra ác ý với cô, cô sẽ nghiền nát người kia một cách không thương tiếc, nhưng hiện tại cô đang thể hiện sự thành khẩn với hai người.

“Mấy người nên nghĩ về nó một cách rõ ràng hơn… mặc dù tôi không hiểu lắm.”

“Im đi! Im cái miệng ngươi lại, mướp lùn!”

Bị thúc đẩy bởi sự tức giận, Chris đưa tay về phía Re=L, nhưng cô không hề chống cự——

“Re=L!? Chris-kun, làm ơn dừng lại đi!”

Khi Lumia lộ ra vẻ mặt đau thương để khuyên ngăn Chris…

“Ha ha ha… hai đứa đừng cãi nhau nữa.”

Một giọng nói chậm rãi, nhưng vô cùng uy nghiêm, ba người bọn họ ngay lập tức ngừng di chuyển.

Ở đó xuất hiện là một người đàn ông đứng tuổi với dáng vẻ phúc hậu và nụ cười nhân hậu trên khuôn mặt.

“Hiệu Trưởng Rick!?”

Lumia không giấu nổi sự ngạc nhiên khi thấy nhân vật bất ngờ xuất hiện ở đây.

“Ta đã nghe tình hình. Vậy hãy để ta nói thêm. Lumia không phải là không muốn rời đi… nhưng em ấy không thể rời đi. Ta không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết. Tóm lại, đây là mệnh lệnh của chính phủ."

Lumia là một người có siêu năng lực được «Thông Thiên Nghiên Cứu Hội» nhắm tới, đối với chính phủ, cô không chỉ là đối tượng phải theo dõi mà còn là mồi nhử để dụ «Thông Thiên Nghiên Cứu Hội» ra ngoài ánh sáng. Do lý do chính trị, Lumia buộc phải ở lại Học viện Phép thuật. Vì vậy không thể để cô tự ý bỏ đi mà không được sự cho phép.

“Như tất cả các em đều biết, Lumia là một cô gái rất dịu dàng và tốt bụng. Ta tin rằng em ấy đã gặp rắc rối với vấn đề rời khỏi và ở lại trong thời gian dài… Ta nói đúng chứ? Re=L-chan.”

Re=L dường như gặp được người có thể hiểu được ý cô, gật đầu lia lịa.

“Dù sao các em cũng đã đổ lỗi nhầm người… Nếu các em có chuyện gì bất mãn… muốn oán giận thì hãy oán giận những kẻ đã dùng em ấy làm mồi nhử… Còn cả gốc rễ của mọi tội ác…… «Thông Thiên Nghiên Cứu Hội» mới đúng.“

“Hả!? Đó là cái gì!? Thật khó để chúng em chấp nhận những lời này của thầy!?”

“Ngoài ra... Xin lỗi phải nói điều này… nhưng khi gặp trường hợp khẩn cấp xảy ra, các học sinh ở học viện phải đóng góp sức lực của mình cho người dân với tư cách là một pháp sư. Đây là nghĩa vụ phải có. Quy định của trường và luật lệ của đế quốc đã được ghi chép rõ ràng. Nội quy này trong tình hình hiện tại, học sinh tất nhiên phải nhanh chóng chấp hành…“

Hiểu trưởng Rick xin lỗi, nhưng vẫn kiên quyết nói.

“Bởi vì các em là『 sức mạnh chiến đấu 』tự hào của đế quốc chúng ta. Các em có địa vị đặc quyền của một pháp sư, các em không được phép chạy trốn như những công dân bình thường. Ta hiểu nỗi sợ hãi của các em… Nhưng, ta hy vọng các em có thể đóng góp sức mạnh của mình.“

“Cái, cái này…! Nhưng, vấn đề là…!”

“Nhưng… chúng em… chúng em chỉ…!”

Không thể chấp nhận được… thật nực cười… tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy…?

Chris và Ena tràn đầy lo lắng và sợ hãi, họ không biết phải làm thế nào để giải quyết, và cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Ừm… có phải hai em là… học sinh của Halley-kun, phải không?”

Hiệu trưởng Rick đột ngột đổi chủ đề.

“…Vâng, có chuyện gì sao? Hiệu trưởng.”

“Thành thật mà nói, Halley-kun không giỏi trong việc hòa hợp với học sinh.”

Đột nhiên thay đổi chủ đề, Chris và Ena cau mày.

"Cậu ấy là một pháp sư bảo thủ điển hình. Phương pháp giảng dạy cũng rất truyền thống và hình thức, bảo thủ độc đoán, tính cách kiêu căng, ngạo mạn, bướng bỉnh... Không thèm để ý những học sinh kém, khinh thường những ai không bằng mình. Về nhân cách con người... Nói tóm lại, đó là một đối tượng khó hòa hợp. "

"........."

"Tuy nhiên, sau sự việc này, cuối cùng ta cũng phát hiện ra. Mặc dù Halley-kun có một số khiếm khuyết trong nhân cách, nhưng cậu ấy là một『 Pháp Sư Thực Thụ 』."

"Cái gì?"

Kết luận bất ngờ khiến Chris thốt lên ngạc nhiên.

"Halley-kun, không phải cậu ấy là người xung phong đầu tiên chống lại con quỷ đó sao? Tất nhiên, theo tính cách của cậu ấy, chắc chắn sẽ không làm điều đó vì học sinh, mà là cho bản thân... Dù vậy, cậu ấy đã chiến đấu hết mình đến giây phút cuối cùng mà không chạy trốn. Rõ ràng là cậu ấy cũng biết không có cơ hội chiến thắng trong trận chiến này. Ngay cả khi có chạy trốn, cũng không sợ bị người ta nói là vô trách nhiệm. "

"...Quả thực là vậy..."

Halley không quản ngại sử dụng những kỹ năng ma thuật phi thường của bản thân, dù trong mình có đầy những vết thương, hắn vẫn chiến đấu đến phút cuối, điều này đã in sâu vào tâm trí của Chris và Ena

"Sẵn sàng chiến đấu vì mọi thứ cần phải bảo vệ... Đây không phải là『 Pháp Sư Thực Thụ 』sao?"

"........"

"Bây giờ Halley-kun vẫn đang nỗ lực hết mình cho học viện này và cho bản thân cậu ấy, đang cố gắng hết mình... Từ đầu đến cuối, cậu ấy chưa bao giờ nói bất cứ điều gì để trách Lumia, hay phàn nàn về việc tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy."

"........"

"Chris-kun, Ena-chan. Các em đã được một Sensei xuất sắc như vậy giảng dạy, và nhìn thấy một Sensei xuất sắc như vậy từ phía sau... Có cảm giác gì không? Không lẽ chỉ cố gắng tìm người bị hại..... Và đổ hết trách nhiệm cho người đó... rồi chỉ biết khóc lóc kể lể? Làm thế này, có thể nhìn mặt Halley-kun không? "

"Ngay, ngay cả khi thầy nói như vậy...!"

Bị kích động bởi những lời nhận xét gay gắt của hiệu trưởng Rick, Chris cố nén giọng và hét lên.

"Làm sao chúng em có thể làm gì được!? Chúng em vẫn còn là những đứa trẻ yếu đuối!?"

"Đúng vậy, vấn đề chính là ở chỗ đó! Nếu chúng ta có khả năng như Halley-sensei, chúng em cũng sẽ..."

Tuy nhiên——

"Sức mạnh của pháp sư không phải quyết định vào mức độ mạnh yếu của quân bài trên tay. Mà là cách sử dụng những gì trong khả năng chúng ta sẵn có."

Hiệu trưởng Rick chỉ phủ nhận lời phản bác nhụt chí của họ bằng giọng điệu nhẹ nhàng và kiên quyết.

"Hãy nghĩ xem, chúng ta có thể giúp gì trong tình huống này. Dù sao chúng ta cũng là pháp sư."

"............!?"

"Nói khó nghe hơn một chút... các em chỉ là đang sợ hãi. Đồng thời không chịu thừa nhận mình là kẻ hèn nhát yếu đuối. Vì vậy mới cố gắng chối bỏ trách nhiệm, chỉ muốn đổ lỗi vấn đề cho người khác, để có thể『 Cảm thấy thanh thản 』... Nếu mỗi khi gặp khó khăn, chỉ biết trốn tránh như thế này. Thì các em bao giờ mới trở thành pháp sư thực thụ?"

Lần này Chris và Ena không còn gì để nói.

Có lẽ cảm động trước lời nhận xét của hiệu trưởng Rick... Những học sinh đó đang từ xa theo dõi diễn biến của câu chuyện, cũng dần dần xoa dịu ánh mắt lên án Lumia.

"Un, đúng vậy... Ý tôi là thế. "

Re=L gật đầu tự hào đồng ý với nhận xét của hiệu trưởng Rick.

Sau khi Chris và Ena chán nản rời đi——

"Thầy hệu trưởng Rick... cảm ơn thầy..."

Lumia cúi đầu, và cảm ơn ông.

"Không có gì. Nói đúng ra, chúng ta phải đổ lỗi những kẻ cấp cao đã sử dụng không đúng cách để gây ra tình huống như vậy... vì vậy em không cần phải cảm ơn ta, Lumia-chan."

"Nhưng... lý do là vì em, nói cho cùng, đó cũng là sự thật ..."

Lumia lại cụp mắt xuống một cách buồn bã.

"Lumia-chan, em thật sự không cần tự trách mình nhiều như vậy."

Rick an ủi cô bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

"Hiệu trưởng ...?"

"Trước tình cảnh vô lý và đau khổ không thể diễn tả này, một số người sẽ trút nỗi phiền muộn chưa được giải quyết được lên em. Tuy nhiên, không phải ai cũng như vậy. Cũng có những người muốn giúp em và sẵn lòng giúp đỡ em, mở rộng đôi tay để giúp đỡ... em không được quên những người đó chỉ vì em cảm thấy có lỗi với chính mình."

"Vâng... vâng... em hiểu rồi... Cảm ơn hiệu trưởng..."

Lumia cúi đầu thật sâu trước Rick, người đang cổ vũ cho cô.

......Một lát sau.

Re=L bất ngờ nói rằng cô sẽ đi tập luyện đặc biệt, rồi đi đâu mất.

Lumia trở lại lớp học của Lớp 2 năm 2 một mình.

Khi cô đặt tay lên cửa, chuẩn bị mở cửa và bước vào lớp...

"Những gì ông nói có đúng không vậy, ông bác!?"

Tiếng hét điên cuồng của Kash đột nhiên vang lên trong lớp, Lumia sợ hãi dừng bước.

Lumia bí mật quan sát những gì đang diễn ra bên trong từ khe cửa.

"Đúng vậy. Chiến lược đáng bại < Phi Thuyền Lửa > ngày mai ... Bọn ta quyết định để Glenn Radars, Sistine Fibel, Lumia Tingel, Re=L Rayford và Celica Alfonia... năm người đó sẽ lập một đội thập tự chinh để tấn công < Phi Thuyền Lửa >."

Cô thấy Bernard đang đứng trên bục giảng, và lớp học đông đúc với rất nhiều học sinh, kể cả lớp hai. Hội học sinh do Lize đứng đầu chịu trách nhiệm thông báo và lập kế hoạch.

"Celica có phương tiện mạnh mẽ để xâm nhập < Phi Thuyền Lửa >, Lumia có khả năng phá vỡ không gian xoắn bên trong con tàu, Re=L chịu trách nhiệm quét tan kẻ thù trên con tàu. Glenn-kun hiện là người duy nhất có thể tiêu diệt con quỷ. Còn khi đối mặt với con quỷ, Mèo Trắng-chan chịu trách nhiệm hỗ trợ Glenn-kun, cô bé ấy là chuyên gia về khảo cổ học ma thuật... Chúng ta đã cân nhắc rất nhiều từ khía cạnh phân phối sức mạnh chiến đấu. Theo lý thuyết, đây là kế hoạch hiệu quả nhất."

"...Phân phối sức chiến đấu?"

Bernard tiếp tục giải thích cho những học sinh còn đang bối rối:

"Un, hãy bắt đầu với phần này. Trên thực tế, chúng ta đã huy động tất cả những pháp sư vẫn có thể cử động, Halley-kun, giảng viên phép thuật trong học viện này, và Chris, pháp sư hoàng gia... Dẫn đầu bởi Christoph Flower, họ đang bận rộn thiết lập một hàng rào phòng thủ bảo vệ Fejite để ngăn chặn 【 Flame of Megiddo 】."

"Có thật không!?"

"Hahah, hóa ra Halley-sensei lợi hại như vậy..."

"Tuy nhiên, chỉ cần【 Flame of Megiddo 】bị chặn lại. Để phá hủy hàng rào phòng thủ, kẻ địch nhất định sẽ phái sức chiến đấu từ < Phi Thuyền Lửa > tấn công vào trung tâm kết giới, Glenn-kun sẽ nhân cơ hội chúng tấn công học viện sẽ đột nhập vào < Phi Thuyền Lửa >, đó là lúc lực lượng của chúnh trở nên ít hơn, sau đó đánh bại con quỷ... Nói tóm lại đây là kế hoạch. "

"Có nghĩa là... Bởi vì phải có người ở lại phòng thủ, khả năng chủ động tấn công của ta có hạn sao?"

"Mấy đứa có vẻ hiểu rất nhanh. Chúng ta phải cố gắng bảo vệ học viện này và duy trì hàng rào phòng thủ trước khi Glenn-kun và những người khác đánh bại con quỷ. Nếu hàng rào phòng thủ bị phá hủy, trò chơi sẽ kết thúc... Vấn đề là chúng ta đang đối mặt với với vấn đề lực lượng."

Sau khi Bernard nhìn xung quanh các học sinh trên khán đài, ông cúi đầu xuống và nói:

"Lực lượng để duy trì kết giới, lực lượng tiêu diệt kẻ thù, lực lượng cứu người bị thương... bây giờ không có quá nhiều nhân lực. Xin hãy cống hiến hết sức lực của mình. Là những pháp sư trung thành với Nữ hoàng bệ hạ, mấy đứa có thể sử dụng sức mạnh của mình khi tình huống tồi tệ xảy ra. Trong các khóa học thông thường, tất cả các em đều phải được huấn luyện chiến đấu. Vì vậy, đối với các em mà nói, điều này không phải là không thể."

Sau khi Bernard nghiêm nghị nói, một sự im lặng khó tả bao trùm cả lớp học. Một số người nhớ lại bài diễn tập chiến đấu trong đội thực chiến của cuộc hôn nhân Sistine lúc trước

"Đương nhiên, quân đội hoàng gia và các giảng sư của học viện sẽ đứng đầu chiến trường... các học sinh chỉ cần hỗ trợ và giúp đỡ. Như ta đã nói, một khi đã bước lên chiến trường, thương vong và bị thương là điều không thể tránh khỏi... Nói thẳng ra, chiến trường là nơi cực kỳ nguy hiểm, tuy nhiên, chỉ cần mọi người đồng lòng đóng góp thì khả năng bảo vệ Fejite khỏi bị tiêu diệt sẽ tăng lên. Mặc dù đội trưởng Eve Ignite có thể dùng quyền hạn của mình để ra lệnh khẩn cấp cấp A,『 ra lệnh 』cho mấy đứa hợp tác... nhưng ta không đồng ý với cách làm này. Hoàn toàn tôn trọng quyết định cá nhân của tất cả học sinh."

"........"

"Đương nhiên, mấy đứa không muốn hợp tác cũng không thành vấn đề. Ông già này ở đây cam đoan dù chỉ còn một mình lão, lão sẽ bảo vệ mấy đứa với tư cách là pháp sư hoàng gia và chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Dù sao đây cũng là trách nhiệm của người lớn."

Cả lớp học im lặng.

"...Tôi... Tôi muốn tham gia..."

Ngay sau đó, một giọng nói kiên quyết vang lên từ các học sinh trên khán đài. Người tình nguyện là Kash.

"Này, này, Kash...!?"

"Cậu có nghiêm túc không...!? Nguy hiểm lắm...!?"

Kai và Rod nhìn Kash đầy lo lắng.

"Tuy nhiên, nếu chúng ta tiếp tục đứng bên ngoài... chúng ta sẽ thua... Fejite sẽ bị tiêu diệt, phải không? Nếu vậy, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức để liều một phen!"

Tiếng hét của Kash khiến các học sinh xung quanh im lặng.

"Hơn nữa... Đừng quên Sensei, họ đang chuẩn bị lên con tàu trên bầu trời đó vì chúng ta, và họ sẽ hy sinh mạng sống của mình để chống lại con ác quỷ hùng mạnh đó!? Ném mọi vấn đề cho Sensei và mọi người, và trốn ở một nơi an toàn mà run rẩy chờ đợi, chúng ta thật sự có thể nhu nhược như vậy sao!?"

"Dù không vui... nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với cậu."

Sau khi Gibul hừ một tiếng, cậu đẩy kính của mình và đồng tình với Kash.

"Nếu chúng ta cứ khoanh tay mà phó mặc trách nhiệm cho Sensei và người khác, đến khi mọi chuyện xong xuôi, không biết lão thầy vô dụng đó sẽ tạo ra cái vẻ mặt đắc ý nào... Tôi không muốn. phải chịu nỗi nhục nhã như vậy."

"Woo, woo... thật khủng khiếp... nhưng... nhưng...!"

Wendy cũng run rẩy đứng lên.

"Nhưng... bổn phận của quý tộc là phải chiến đấu cho người dân... em, em cũng...!"

"Đừng lo, Wendy... Có mình ở bên cạnh, cậu sẽ không lo lắng về điều đó nữa."

Teresa động viên Wendy.

"Đúng vậy... Hầu như chúng ta chỉ núp sau Sensei..."

"Ít nhất lần này chúng ta phải cố gắng hết sức ...!"

Kai và Rod cũng xung phong.

"Mặc dù, mặc dù mình không giỏi về chiến đấu... nhưng mình có thể chữa trị vết thương..."

Ngay cả Lynn, người sống nội tâm và có tính cách nhút nhát.

Trước thảm họa chưa từng có ở học viện này, tất cả mọi người đều cố gắng và tình nguyện cống hiến sức lực của mình.

"Ông già này xin bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc với những học sinh đã đưa ra quyết định dũng cảm..."

Bernard nhìn thấy tình cảm cao quý từ các học sinh và nheo mắt lại.

"Được rồi. Từ bây giờ, ta sẽ chỉ đạo chiến thuật cho mấy đứa. Tuy rằng tình thế thoạt nhìn có vẻ tuyệt vọng, nhưng trên thực tế, bên ta đang ở thế thượng phong, phòng ngự dễ dàng. Chỉ cần chúng ta lợi dụng cái này và áp dụng phương thức chiến đấu của ta, chúng ta sẽ có thể không bị thương vong. Làm cho tỷ lệ này xuống mức thấp nhất... Hãy đặt niềm tin vào ta."

"" "" Vâng! "" ""

"Hiện tại ta sẽ huấn luyện những người đứng ở tiền tuyến chiến đấu. Trước hết bắt đầu sử dụng cây gậy này..."

Nói xong, Bernard lấy ra một cây gậy. Cây gậy có cấu trúc khá giống thanh kiếm.

"Cái này còn là『 Sorcerer's Wand 』... Để chuẩn bị sẵn sàng, học viện đã đặt rất nhiều số lượng. Dù là pháp sư vẫn chưa trưởng thành, chỉ cần có thiết bị ma thuật này, thì có thể trở thành một pháp sư độc nhất vô nhị. Ban đầu, trừ khi xin phép Bệ hạ, nếu không sẽ bị cấm sử dụng loại vũ khí này... Thế nhưng đây là trường hợp khẩn cấp. Ta tin rằng Alicia sẽ thông cảm cho chúng ta. Bây giờ, mấy đứa nghe cho rõ, cây gậy này... "

(Mọi người......)

Lumia bí mật quan sát những học sinh chăm chú lắng nghe sự hướng dẫn của Bernard từ khe cửa.

(Thực ra thì... mấy cậu rõ ràng có thể đổ lỗi cho mình và mắng mình... Trong học viện chắc chắn có không ít người như vậy... Nhưng... dù vậy, mọi người vẫn...)

Mọi việc diễn ra rất tự nhiên và bình thường, không hề mâu thuẫn chút nào.

Một khi đối mặt với nỗi thống khổ và nỗi sợ hãi không thể giải quyết, con người đôi khi thể hiện những mặt hèn nhát, nhu nhược, xấu xa, nhưng đôi khi họ cũng thể hiện phần nào dũng cảm, cao thượng và cao đẹp.

Đây là cách con người tồn tại. Đúng như hiệu trưởng Rick đã nói.

(Mình... mình cảm thấy rất vui khi được gặp mọi người... Mặc dù mình đã khiến mọi người bị ảnh hưởng không vì lý do gì... Nhưng...)

Lúc này, Lumia cảm thấy rất hạnh phúc, trái tim được lấp đầy.

Cô không hối tiếc hay thất vọng vì thế——

(...Mình... mình thực sự muốn bảo vệ mọi người... ngay cả khi phải trả giá bằng cả mạng sống của mình...!)

Lumia lặng lẽ hạ quyết tâm.

——Cô có ngần ngại hy sinh mạng sống của mình không?

Tiếng của Namelose nói thầm bên tai cô đêm qua lại vang lên trong tâm trí cô.

——Cùng lúc đó.

Glenn và Sistine đang cố gắng chinh phục mê cung dưới lòng đất.

Ở khu vực mang tên『 Hành Trình Thức Tỉnh 』từ tầng trệt lên tầng 9, cả hai không gặp vấn đề gì.

Khu vực này ban đầu không khó để vượt qua, thậm chí còn được học viện sử dụng làm nơi cho các học sinh thực hành khám phá di tích. Bản đồ cũng đã được hoàn thiện.

Hai người họ đã đi con đường tắt ngắn nhất, và thành công trong việc giải mã mê cung ở tầng 9 mà không gặp bất kỳ khó khăn hay lãng phí thời gian nào.

Nhưng ngay khi bước vào tầng thứ 10 dưới lòng đất — được gọi là 『 Thử Thách Của Kẻ Ngốc 』, quá trình khám phá ngay lập tức trở nên khó khăn hơn.

Bắt đầu từ khu vực này, mọi thứ cũng bắt đầu bí ẩn và nguyên lý cũng trở nên không rõ ràng, và cấu trúc bên trong liên tục tự động thay đổi thường xuyên, tất nhiên sẽ không có bản đồ để tham khảo.

Không chỉ số lượng cạm bẫy và cơ quan nham hiểm được gia tăng, mà còn có Golem hung dữ và những con quái vật lang thang trên đường đi... Sự nguy hiểm của cuộc thám hiểm tăng vọt, nó trông giống như một thế giới khác so với lúc trước.

Và càng xuống sâu dưới lòng đất, diện tích và độ khó của mê cung sẽ tăng lên vô cùng. Ngay cả Celica, người đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ có thể xuống sâu nhất là tầng 44 dưới lòng đất.

Trước đây, Glenn và những người khác đã sử dụng một kỹ thuật bí mật để khám phá khu vực từ tầng 50 đến tầng 89 được gọi là『 Thành Trì Gác Cổng 』, nhưng không hiểu sao cấu trúc mê cung ở khu vực đó lại rất đơn giản và không có gì khó khăn khi khám phá.

Thật ngẫu nhiên, theo các tài liệu cổ, sau tầng 90 dưới lòng đất là một khu vực được gọi là『 Thành Phố Của Người Dân Địa Phương 』, nhưng chưa ai từng bước chân vào nơi đó, vì vậy những gì bên trong vẫn còn là một bí ẩn.

"Thật là... Không ngờ chỉ cần đi từ tầng 10 lên tầng 11 cũng mệt đứt hơi..."

Sau khi Glenn đi xuống cầu thang, cậu mở kết giới kiên cố ngay cạnh cầu thang và uể oải ngồi trong đó để nghỉ ngơi.

"Nào... cố lên đi, Sensei!"

Sistine sử dụng bếp cồn nhỏ được trang bị khi xuống di tích để đun nước và pha trà đen với lá trà có thể giúp hồi phục sau mệt mỏi.

Khi họ đến đây, cả hai đã chiến đấu với Golem và ma thú vài lần, và đã tích tụ rất nhiều mệt mỏi, vì vậy họ quyết định nghỉ ngơi.

"Cứ theo tình hình này thì còn lâu mới đến được『 Nghĩa Trang Của Kẻ Ngốc 』ở tầng 13 dưới lòng đất. Bởi vì mỗi lần xuống một tầng, diện tích của mê cung sẽ tăng lên gấp đôi! Thực sự rất đáng lo ngại."

Sistine rót trà đen vào cốc thép và đưa cho Glenn.

"Hừ... ai lại đi tạo ra một mê cung chết tiệt như vậy... cái tên thiết kế chết tiệt đó phải giải thích rõ ràng chuyện này..."

Glenn cầm lấy chiếc cốc đang bốc khói và uống một hơi.

Sau đó, cậu xé lớp giấy bọc ngũ cốc, nó giống như một chiếc bánh kếp được làm bằng cách nghiền hạt ngũ cốc thành bột và nướng lên. Mặc dù đồ ăn mang theo rất khó ăn, nhưng nó có thể cung cấp đủ năng lượng cho người ăn... Chỉ tiếc là nó tệ một cách đáng sợ.

"Người ta nói rằng... mê cung dưới lòng đất này ban đầu là một cấu trúc bên trong của hình chóp tứ giác khổng lồ."

Sistine đang ngồi trên cầu thang, uống trà đen và bắt đầu hưng phấn giải thích.

Có vẻ như niềm đam mê khảo cổ học của cô đang sôi sục trở lại.

"Cái gì? Mê cung này là bên trong tòa nhà?"

"Đúng vậy. Sau đó, cấu trúc tứ giác khổng lồ chìm xuống đất dưới tác động của chuyển động của lớp vỏ địa cầu, kết quả đã hình thành『 Mê Cung Dưới Lòng Đất 』này. Hãy nhớ khi chúng ta chuẩn bị đi vào, lối vào không phải là một tứ giác cấu trúc hình nón. Nó là phần trên cùng của một cấu trúc khổng lồ."

"...Nó quá lớn, tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi."

"『 Mê Cung Dưới Lòng Đất 』này ban đầu là một tòa nhà khổng lồ trên mặt đất. Theo ghi chép, nó còn hơn thế nữa. Ví dụ: phân tích năng lượng theo trình tự thời gian trong khu vực ——(......)—— sử dụng phương pháp mở rộng vĩ mô để quan sát các thay đổi của lớp vỏ và địa tầng xung quanh và sự biến dạng không gian của bề mặt ma pháp, kết quả sẽ được so sánh với sai số của linh mạch ——(.........)—— Tuy nhiên, nếu những giả thiết trên là đúng, thì từ tầng 50 đến tầng 80, đây được gọi là『 Thành Trì Gác Cổng 』. Khu vực này rất kỳ lạ, nó rõ ràng là một công trình kiến trúc giống như kim tự tháp, có thể nhìn thấy bầu trời, có nghĩa là ——(.........)—— Nói cách khác, theo các tài liệu cổ, tên của mê cung dưới lòng đất này dường như được gọi là『 Tháp Than Vãn 』, vì vậy chức năng ban đầu là ——(.........)—— không gian bị bóp méo! Đây là do ma quỷ dở trò! Đây là âm mưu của chúng! Vì vậy——(........)——(.........)——(..........)—— nói cách khác Thần đã chết rồi! Hay chúng ta là Thần!? Thầy hiểu chưa——!?"

"À~ vâng~ quá tuyệt vời~"

Sistine nói chuyện với ánh mắt say mê, nhưng Glenn đã nghe những câu chuyện của cô từ lâu.

(Nói về điều đó...『 Hoả Lực Eve Kaiser 』...)

Glenn phớt lờ Sistine, người đang vừa nói vừa khua tay múa chân, cậu im lặng uống tách trà đen ấm.

(Thật không thể tin được... thực sự có ngày cần phải chế tạo thứ đó một lần nữa...)

Trận chiến này không thể thiếu thứ đó.

Bản thân Glenn biết rõ điều này.

Trong cuộc họp tối qua, Glenn đã giải thích nguyên lý và tác dụng của『 Hoả Lực Eve Kaiser 』. Như một biện pháp đối phó với ma quỷ, mọi người có mặt tại đó đồng ý rằng chỉ có phương pháp này mới có thể tiêu diệt được con quỷ lúc này — ngay cả đó có là Halley, người mà luôn coi Glenn như cái gai trong mắt, cũng không ngoại lệ.

Vì vậy, Glenn đã hạ quyết tâm.

Cậu phải chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』một lần nữa.

(Mặc dù mình biết điều này, nhưng——)

Glenn đột nhiên bị kích động, cậu rất muốn phong ấn ký ức đen tối và lạnh lẽo khi còn ở trong quân đội——

————

"A... A... Ha... Ha....."

Một ngôi làng đánh cá biên giới nơi thịnh hành các tục lệ cổ xưa, ở nơi sâu nhất của ngôi đền.

Ngày hôm đó — Glenn『 ám sát 』kẻ cầm đầu của giáo phái.

Cậu đã sử dụng『 Hoả Lực Eve Kaiser 』đầu tiên do chính cậu nghiên cứu, phát triển và chế tạo.

"...Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ..."

Lá bài The Fool từ tay trái của Glenn rơi xuống đất.

Tay phải của cậu giữ nguyên tư thế giơ súng về phía trước, trong khi thân súng hơi run lên, họng súng không ngừng tỏa ra khói mù mịt.

Kẻ cầm đầu đã bị giết từ lâu đang nằm dưới chân Glenn.

Hắn là nạn nhân đầu tiên của『 Hoả Lực Eve Kaiser 』do Glenn thực hiện.

"Woo, ah... ah..."

Người đứng đầu giáo phái là một kẻ mang tội ác tày trời. Hắn bắt cóc những cô gái từ những ngôi làng và thị trấn gần đó, không chỉ buộc họ trở thành vật để hắn trút giận mà còn làm vật hiến tế cho các nghi lễ ma thuật, và thậm chí biến họ thành những mầm sống để nuôi dưỡng những con quái vật đặc biệt. Đây là một tôn giáo điên rồ.

Có vô số người đã chết dưới tay giáo chủ tà giáo này, xét về nhiều tội ác mà mình đã gây ra thì tên giáo chủ tà giáo là một tội ác chết người, hắn thậm chí còn cặn bã hơn thế.

Hắn phải chết. Ai đó phải kết liễu mạng sống hắn.

Đây là luật nhân quả, con người không có quyền trừng phạt người khác — đối với những người như hắn ta, thậm chí cố gắng biện minh cho hắn từ góc độ này dường như quá nhân từ.

Chỉ khi giết hắn thì công lý mới được thực thi.

Vì vậy, tôi (Glenn) phải đúng khi làm điều này.

Tuy nhiên—

"Ah ah... Ah ah ah ah... Ah ah——"

Glenn không khỏi run rẩy. Những gì cậu đã làm với hắn... thật kinh hoàng trước sự ác độc và sát khí không đáy ẩn chứa trong『 Hoả Lực Eve Kaiser 』.

Nếu nhìn lại lúc trước.

Phép thuật vốn có của Glenn【 Thế Giới Của Kẻ Ngốc 】— thực sự bắt nguồn từ niềm tin cao cả và tươi sáng.

Đó là kết quả cuối cùng cậu nhận được khi mò mẫm tìm kiếm pháp sư chân chính cho riêng mình.

Mặc dù mục đích chính của nó giờ đây đã trở thành một phương tiện để ám sát, nhưng cậu đã sử dụng sức mạnh này để bảo vệ Nina, người bạn thân duy nhất khỏi cái ác. Đây là niềm tự hào trong lòng cậu.

Tuy nhiên —『 Hoả Lực Eve Kaiser 』này không giống như vậy.

Là một pháp sư của quân đội, Glenn, người đã dần dần khuất phục trước thực tại, cảm thấy rằng sức mạnh của【 Thế Giới Của Kẻ Ngốc】 là không đủ... Không, phải nói rằng cậu cảm thấy【Thế Giới Của Kẻ Ngốc】 không thể giúp được cậu đạt được hiệu quả hơn và đáng tin cậy hơn trong mục đích『 giết người 』.

『 Hoả Lực Eve Kaiser 』là sản phẩm bắt nguồn từ sát khí đen tối của Glenn không còn có thể che giấu được nữa.『 Sức Mạnh Bị Nguyền Rủa 』này là kết tinh của những mặt xấu xa và đen tối của cậu.

Điều mỉa mai nhất là——

Trước khi Glenn sử dụng『 Hoả Lực Eve Kaiser 』để lấy đi mạng sống — cậu không nhận ra rằng đằng sau công lý của mình, có một mặt tối ẩn giấu.

"Mình... mình... mình đã tạo ra một thứ thật ghê tởm...!?"

『 Pháp Sư Chính Nghĩa 』của Glenn, người mà Glenn ngưỡng mộ và khao khát trở thành từ khi còn là một đứa trẻ, đã hoàn toàn chết kể từ lúc đó.

Khi cậu hoàn thành phép thuật này với sự ác độc và sát khí vô tận để lấy đi mạng sống, ngay lúc đó cậu đã biến chất thành một『 Kẻ Sát Nhân 』bẩn thỉu, đầy máu.

Sau khi sử dụng thứ này,【 Thế Giới Của Kẻ Ngốc 】, vốn là trụ cột cuối cùng trong trái tim của Glenn, giờ đã bị bao phủ bởi máu.

"Oẹ, thật xấu xa, oẹ oẹ oẹ oẹ oẹ——!? Oẹ——!"

Glenn nôn mửa. Cho dù mọi thứ trong bụng đều nôn ra hết, toàn thân đổ mồ hôi như tắm, nước mắt lưng tròng — cảm giác khó chịu chóng mặt, đau đầu buồn nôn vẫn không thể giảm bớt.

"Oẹ Oẹ——!? Ah ah ah ah ah aah ah!? Wuaa ah ah ah ah ah —!? Oh ah ah ah ah ah ahhhhh!"

Cả trái tim Glenn tan nát, ôm đầu, há hốc mồm và hét lên vào lúc này...

Cậu nhìn thấy một mái tóc trắng xinh đẹp đang tung bay trong gió, ai đó nhanh chóng tiến đến từ phía sau Glenn——

"Glenn-kun!"

Rồi cô ôm chặt Glenn từ phía sau.

——Là Sara.

"Sara... Saraaaaa——!! Tôi, tôi...——!?"

"Không sao đâu! Không sao đâu, Glenn-kun, hãy bình tĩnh!"

"Ahhhhhhhhhhhh——! Tôi, tôi, tôi đã biến thành kẻ sát nhân—— Oẹ oẹ oẹ!"

"Anh không thay đổi! Glenn, anh vẫn không thay đổi!"

Sara đã cố gắng trao cho Glenn một cái ôm dịu dàng, người sắp gục ngã.

Ngay cả khi chiếc áo quân phục của cô bị bẩn bởi chất nôn của Glenn, cô vẫn không cau mày, chỉ ôm chặt lấy cậu.

"Bởi vì anh đã cứu tất cả mọi người!? Thậy may mắn khi có anh, những người bị bắt hiện đã được giải cứu an toàn! Tất cả những điều này là công lao của Glenn-kun...!"

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh..."

"...Không sao... không sao... Glenn, anh không thay đổi... không sao... tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh... tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh... vậy... anh có thể yên tâm rồi chứ?"

Sara nhẹ nhàng thì thầm.

Trước khi Glenn bình tĩnh lại, Sara chỉ tiếp tục ôm cậu, trong khung cảnh xác người nằm la liệt xung quanh, những kẻ tà giáo đã bị cậu giết——

————

"Sensei! Thầy có đang nghe em nói không đấy?"

"!"

Khuôn mặt của Sistine đột nhiên áp vào trước mũi, Glenn giật mình tỉnh lại.

Một nửa trà đen đã nguội.

"Thiệt tình! May mắn là, em đã cẩn thận giải thích cho thầy về thần thoại của nền văn minh cổ đại theo cách mà một đứa trẻ cũng có thể hiểu được——『 Cặp Song Sinh Trên Bầu Trời 』~~ !?"

"Ơ, ơ... xin lỗi... tôi không nghe thấy gì cả..."

Thấy Sistine mím miệng không vui, Glenn lúng túng uống hết cốc trà đen nguội.

Ngay lúc này——

"......Sensei?"

Sistine nhìn vẻ mặt của Glenn hơi bất an.

"Cái, cái gì?"

"Uh... thầy có sao không? Sắc mặt thầy có vẻ rất tệ...?"

"!"

Glenn lấy tay che mặt cố gắng lấy lại ý thức.

"Thầy cảm thấy không khỏe sao...? Nhắc mới nhớ, hình như Lumia cũng nhắc đến khuôn mặt của thầy..."

"Không, không... Không, tôi khỏe."

"Không, không lẽ... thầy ghét nghe bài diễn thuyết dài dòng của em...?"

Đôi mắt của Sistine đỏ hoe, trách móc nhìn Glenn.

"Không phải như vậy! Tôi chỉ là hơi mệt!"

"Thực sự là như vậy sao? Nhưng khuôn mặt của thầy trông không giống như là do..."

"Được rồi, chuẩn bị đi! Chúng ta hôm nay nhất định phải lấy nguyên liệu trở về!"

Glenn nói sau khi chuyển chủ đề, cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Không lâu sau, Glenn và Sistine lại bắt đầu cuộc thám hiểm.

Được xây dựng bằng đá, các tuyến đường phức tạp kéo dài liên tục.

Đôi khi bị cụt đường, còn có những Golem bảo vệ và ma thú liên tục xuất hiện, khiến cả hai gặp khó khăn.

Một khi gặp phải loại tình huống này, căn bản chỉ có thể dựa vào chiến đấu để mở đường máu.

"Ahhhhhhhhhhhh———!"

Glenn tung ra một đòn tấn công.

Các Golem đá đang tiến đến từ đầu bên kia của lối đi, Glenn tấn công Golem phía trước và đâm một con dao sắc bén vào chúng.

Dưới sự cường hoá của  ‹ Black Magic › 【 Sức Mạnh Vũ Khí 】, con dao cầm tay của cậu chứa đầy ma lực tấn công — con dao xuyên qua ngực Golem, phá hủy lõi bên trong.

Lõi của Golem bảo vệ bị phá hủy, bắt đầu tan rã và sụp đổ xuống đất——

"Haaaaaaaaaaa——!"

Sau đó, Glenn khéo léo sử dụng nắm đấm của mình để chống lại sự tấn công của đám Golem bảo vệ đang lao tới.

Cậu hạ người xuống tránh đòn tấn công của Golem, nghiêng người sang một bên tránh tiếp cú đá của Golem.

"Mèo trắng!"

"Vâng, em đã sẵn sàng!"

Để đối phó với độ cứng và số lượng kẻ thù, Sistine đã phải mất một khoảnh thời gian để tích tụ sức mạnh phép thuật.

"Ha———"

Glenn đạp đất và nhảy lên, nhanh chóng lui đến bên cạnh Sistine——

"< Bão Tố Nhưng Tụ • Biến Thành Chiến Chùy • Bắn Phá Kẻ Thù >——!"

Sistine dồn sức mạnh ma thuật mạnh mẽ và sử dụng ‹ Black Magic ›【 Burst Shockwave 】.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một lượng lớn không khí bị nén lại và ngưng tụ đến cực hạn, Cuồng phong bao trùm toàn bộ hành lang, bắn ra với tốc độ cực cao.

Với âm thanh của pháo kích từ khoảng cách gần, tất cả Golem bị đánh tan.

Những mảnh vỡ đều bị đẩy về phía cuối.

"Hừ! Thật dễ dàng."

Sistine nhanh chóng tạo tư thế đắc thắng. Đây không phải là biểu hiện của sự tự mãn hay bất cẩn.

"Mèo trắng... em thật sự là mạnh lên đáng kể đấy..."

Glenn thầm ngưỡng mộ.

"Hừ, phải không? Sensei cứ yên tâm giao phía sau cho em là được."

"Ừm, đúng vậy."

"......Cái gì?"

Tưởng Sistine sẽ bị Glenn dội một gáo nước lạnh nhưng không ngờ cậu chỉ thừa nhận đơn giản như vậy khiến cô sốc nặng.

"Cảm giác yên tâm đó... như thể người đứng sau tôi là Sara."

Glenn sau đó sử dụng một giọng nói rất yếu và nói điều gì đó không thể nghe được nếu không căng tai lên.

Glenn lẽ ra chỉ muốn nói chuyện với chính mình, không muốn Sistine nghe thấy.

"!"

Nhưng Sistine tình cờ nghe được.

(Sara-san... chị ấy là bạn của Sensei từ thời thầy ấy còn ở trong quân đội... Chị ấy giờ không còn sống nữa... mình nghe nói rằng chị ấy rất giống mình...)

Đánh giá câu chuyện của Glenn, khi cậu tâm sự trong quá khứ, Sara là người con gái mà cậu từng thích, giống như kiểu tình yêu giữa nam và nữ.

"Lại nói, việc mang theo Mèo trắng thực sự rất đúng đắn. Thăm dò, tìm kiếm kẻ thù và chiến đấu không thể làm khó em. Với em, hiệu quả thăm dò cao... này, có chuyện gì vậy? Mèo trắng, tiếp tục đi đi chứ..."

"........."

Glenn thúc giục Sistine, cô giật mình tiếp tục chạy về phía trước.

Cả hai vượt qua mê cung mà không bị cản trở, chẳng mấy chốc họ đã đến được『 Nghĩa Trang Của Kẻ Ngốc 』ở tầng 13 dưới lòng đất.

Tầng 13 dưới lòng đất là một đại sảnh rộng rãi với nhiều cỗ quan tài đơn giản.

"Anou.... nơi này thực sự có nguyên liệu cần thiết cho『 Hoả Lực Eve Kaiser 』...?"

Bầu không khí trong hội trường mang đến cho mọi người một điềm báo chẳng lành, đôi chân của Sistine mềm nhũn.

"Un... Tôi cần『 bụi mộ đã chôn cất hài cốt hơn hai trăm năm 』... Loại bụi này chứa một loại sức mạnh siêu nhiên và có thể sử dụng làm nguyên liệu ma thuật tự nhiên... Giá trị của nó vô cùng quý giá. Theo tình hình hiện tại chắc chỉ có ở đây thôi. Chúng ta bắt đầu đi..."

Glenn dường như muốn bỏ chạy ngay lập tức.

"Đúng, đúng vậy... Chúng ta chỉ có thể cố gắng..."

"Đúng vậy! Mèo trắng! Tôi sẽ giao việc thu thập bụi cho em——"

"Đồ đê tiện————————!"

Cứ như vậy.

Cả hai bắt đầu mở nắp quan tài để lấy bụi (đồng thời không nhìn vào bên trong quan tài nhiều nhất có thể).

"Hừ, theo nghiên cứu của Celica... Để làm gương, những người quyền quý đã bỏ xác những người dân dám chống đối lại họ vào quan tài này... Không chỉ vậy, những kẻ đó còn dùng phép thuật để điều khiển những xác sống và để chúng tấn công những lực lượng phản động... hahaha... thật quá đáng... "

"Tại sao thầy lại nhắc đến chuyện đó vào lúc này!?"

"Tôi là người duy nhất biết về điều đó, và điều đó thật đáng sợ, chỉ một mình tôi sợ có phải qua bất công không!?"

Hai người cãi nhau ồn ào, trong khi thu thập bụi nhanh hơn bình thường.

Họ chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên, cũng may không có『 xác sống đợt nhiên dậy cắn 』, điều mà họ sợ hãi từ đầu đến cuối.

" "Xin lỗi, những người đang ngủ——!" "

Sau khi hai người đã thu thập nguyên liệu liền bỏ chạy khỏi hiện trường.

Quả thực, lúc ban đầu, quả thật có những linh hồn đầy oán hận và giận dữ bị mắc kẹt trong đây, bởi vì đây là một nơi rất ô uế.

Tuy nhiên, nghi lễ ma thuật của Celica đã thanh tẩy nơi này từ lâu. Glenn và những người khác không biết rằng người chết giờ đã yên nghỉ, và nơi này đã trở thành một không gian yên tĩnh và an toàn.

Bởi vì Celica là người thích chơi xỏ Glenn, đã cố tình giấu chuyện này.

"A~ tôi sợ muốn chết..."

"Ôi, chúa ơi..."

Thu thập nguyên liệu xong, hai người lên đường về nhà.

Hành trình trở về dễ dàng hơn nhiều. Bởi vì bản đồ cho chuyến đi này đã được hoàn thành, và hầu hết kẻ thù đã bị dọn sạch từ lâu.

Những gian nan của cuộc hành trình này dường như chỉ là một cơn ác mộng.

"Theo lịch trình này, chúng ta có thể thảnh thơi một chút."

Glenn lẩm bẩm khi nhìn vào bản đồ mà Sistine đã vẽ trên đường đi.

"Haha... giờ tôi chỉ việc chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』đó thôi."

"...Un, vâng."

Sistine không nhận thấy sự ngập ngừng trong câu nói của Glenn.

Hai người tiếp tục lên đường. Sử dụng ánh sáng ma thuật từ ngón tay của mình làm ánh sáng, cậu vỗ chân và đi vào nơi tối tăm.

Có lẽ chuyến đi này thực sự quá nhàn rỗi và nhàm chán.

"Sensei... Sara-san là người như thế nào ạ?"

Sistine đột nhiên lẩm bẩm một câu hỏi như vậy.

"...Hả? Sao lại hỏi đột ngột thế này?"

"Hả!? À, thì——!?"

Sistine không biết tại sao mình lại hỏi một câu hỏi như vậy. Rõ ràng, khi Glenn kể về Sara trước đây, suy nghĩ của cô chỉ là『 Ồ... thì ra Sensei đã từng có bạn gái rất giống mình 』nên cô không có hứng thú hỏi thêm.

Nhưng bây giờ thì khác, kể từ khi Glenn chỉ nhắc đến cái tên Sara một chút, bằng cách nào đó cô lại cảm thấy tò mò, không thể nhịn nổi nữa.

——...À, ra vậy... em thích Glenn sao?

Những gì Eve nói đột nhiên xuất hiện trong tâm trí Sistine.

"Em, em không thích Sensei! Xin đừng hiểu lầm!"

"Huh!?"

Khuôn mặt của Sistine đột nhiên đỏ bừng và hét lên, Glenn giật mình sợ hãi.

"Em, em bị sao vậy!? Không cần nói tôi cũng biết! Ở một nơi chật trội như vậy, đừng có hét lên điếc tai như thế!"

"Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhh!?"

Nhận thức những gì cô vừa hét lên, đầu của Sistine như muốn bốc khói.

"A, a, a, a, a... em vừa rồi nói nhảm! Làm ơn quên đi!"

Sistine bây giờ rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, chạy một cách điên cuồng.

Một cảm giác nóng bỏng và xấu hổ khó tả trong tâm trí cô, Sistine vội vàng tuyệt vọng để loại bỏ cảm giác đó ra khỏi tâm trí của mình — và sau đó rẽ phải ở ngã ba phía trước.

"!? Này, đồ ngốc !? Mèo trắng, em đi nhầm chỗ rồi! Có bẫy——"

"Im đi! Để em yên!"

Cô phớt lờ sự lời cảnh báo của Glenn, nhanh chóng tránh xa Glenn—

"......Cái gì?"

Đột nhiên——

Sistine cảm thấy cơ thể mất đi trọng lực. Nhìn lại, mặt đất từng tồn tại một giây trước đó đột nhiên biến mất.

Cô đã dẫm nhầm vào cái bẫy của mê cung —— cái hố.

"——Ahhhhhhhhhhhhh—!?"

"Mèo trắng————————————!?"

Khi Sistine rơi xuống vực sâu tăm tối, giọng nói của Glenn càng ngày càng xa.

"——Woo!"

Sistine, với cơ thể không trọng lực, vẫn bình tĩnh duy trì sự bình tĩnh của mình——

"< Quy luật của Tam giới • Quy luật của Thiên Bình • Con Tàu Của Quy Luật Nghiêng Về Phía Cảng >!"

Sau đó đọc to câu thần chú điều khiển lực hấp dẫn — ‹ Black Magic › 【 Điều Khiển Trọng Lực 】.

Thần chú của Sistine ngay lập tức có hiệu lực — làm chậm tốc độ rơi xuống đi rất nhiều.

Không lâu sau, Sistine từ từ đáp xuống đáy hang.

Cô nhìn lên. Cái lỗ khiến cô rơi xuống đã đóng lại nhanh chóng.

(Không phải chứ... mình, mình rơi xuống tầng thứ 14...!?)

Sự thật này khiến Sistine phải kinh hoàng.

Với mỗi cấp độ của mê cung dưới lòng đất, số lượng và sức mạnh của những Golem trên đường, quy mô của mê cung và độ nguy hiểm của các cạm bẫy sẽ tăng lên tương ứng. Trước khi nhóm Glenn lên đường, Celica thậm chí còn nói:『 Theo sức mạnh hiện tại của hai người, tầng 13 hẳn không thành vấn đề... nhưng tầng 14 rất nguy hiểm."

Trên thực tế, Sistine và Glenn đã trải qua một hành trình khá ly kỳ khi họ khám phá tầng thứ 13.

Hiện tại — Sistine thực sự đã một mình xuống hẳn tầng thứ 14.

Sistine đang trong tâm trạng thoải mái, bỗng rùng mình.

『 Này, mèo trắng!? Em ổn chứ!? Trả lời tôi mau! Này! 』

Thiết bị ma thuật liên lạc hình viên ngọc liên lạc trực tiếp với Glenn, bỗng phát lên âm thanh đầy lo lắng.

Sistine cầm viên đá lên và áp vào tai, cố gắng trả lời với giọng bình tĩnh.

"Em không sao, cơ thể không bị thương."

『 Un, vậy sao... may quá... Đừng làm tôi sợ có được không? Đồ ngốc...... 』

"...Mà này... Hình như em đã rơi xuống tầng 14."

『 Tsk... Chết tiệt, thật là... Mèo trắng, chờ tôi. Tôi bây giờ sẽ đi tìm em... Ah, cái bẫy hang động này liệu có mất tác dụng sau khi nó được kích hoạt một lần không? Có vẻ như vai trò của cái bẫy này là chia cắt đội hình. Sao lại có cái bẫy nham hiểm như vậy.... trước tiên mình phải... 』

Glenn ngay lập tức bắt đầu nghĩ cách cứu Sistine.

"...Sensei, thầy không được qua đây."

Sistine rất muốn kêu cứu, nhưng cô cố gắng nhịn lại.

Cô phải bình tĩnh đưa ra quyết định đúng đắn vào lúc này.

『 Hả? Em đang nói vớ vẩn cái gì vậy! Tôi lập tức nghĩ cách xuống dưới... 』

"Sensei, xin hãy bình tĩnh. Thời gian để chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』đã được ấn định. Sensei, thầy phải nhanh chóng quay trở lại học viện trước lúc đó. Em thậm chí không biết bây giờ mình đang ở đâu trong tầng 14... Nếu thầy cứu em, thầy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian... Có thể thầy sẽ không có thời gian để làm việc đó."

Sistine nói đúng. Múi giờ mà『 Hoả Lực Eve Kaiser 』đã được cố định. Nếu điều chế ở múi giờ khác, 『 Hoả Lực Eve Kaiser 』không thể được tạo ra.

"Hơn nữa... Một mình chúng ta không thể vượt tầng thứ 13. Tầng 14 thực sự quá nguy hiểm. Sensei hiện tại là hy vọng cuối cùng của Fejite. Thầy không được gặp tai nạn gì."

『 Nhưng tôi không thể——』

"Sensei, đừng lo cho em, mau trở lại mặt đất! Thầy đang cầm bản đồ của em làm trong tay. Chỉ cần theo bản đồ, thầy có thể một mình trở về thuận lợi!"

『 Không được, đồ ngốc! Đừng lo cho tôi, mà lo cho chính mình đi!? 』

"Em... em sẽ cố gắng thoát khỏi rắc rối... miễn là em có thể tìm thấy cầu thang và quay trở lại tầng thứ 13..."

『 Đừng nói những chuyện vớ vẩn! Em thực sự nghĩ rằng em có khả năng đó sao!? 』

Sistine nói với Glenn, người kiên quyết không muốn bỏ học sinh của mình lại:

"Thầy thật nhiều chuyện! Em chỉ có thể trách bản thân mình đã quá bất cẩn! Vì vậy, Sensei, hãy để em yên! Em—— em sẽ tìm ra cách!"

『 Cái gì!? Này, Đợi đã—— này——tín hiệu đường truyền—— bị—— sao—— vậy!? 』

"Hả...? Sensei...?"

Sistine cố gắng nghe âm thanh của thiết bị ma thuật liên lạc trong tuyệt vọng, nhưng tín hiệu bị gián đoạn một cách khó hiểu.

Sự im lặng như muốn bóp chặt trái tim đang kìm kẹp Sistine.

Hào quang ban đầu biến mất trong tích tắc. Lúc này, Sistine mới phát hiện ra cơ thể mình bất thường.

Có cảm giác như Mana đang bị rút cạn khỏi cơ thể một cách nhanh chóng——

"Woo ... không xong rồi, không lẽ... đây là...!?"

Vùng Zero Mana. Mê cung dưới lòng đất này đôi khi tạo ra những khu vực như vậy.

Tên của nó đúng theo nghĩa đen, mana chứa trong không gian này là bằng 0. Bất cứ ai bước vào một nơi như vậy sẽ mất mana khỏi cơ thể ở mức báo động và bị tiêu hao dữ dội.

Thậm chí, Celica còn cảnh báo với vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ:『 Hãy cẩn thận với khu vực Zero Mana. Nó thực sự rất nguy hiểm. 』

Thiết bị ma thuật liên lạc hình viên ngọc sẽ đột nhiên không sử dụng được — có lẽ cũng là do nó. Mana giao tiếp ẩn trong viên ngọc bị cạn kiệt cùng lúc.

(...Nếu, cứ tiếp tục như vậy... Mình sẽ sớm kiệt sức, và mình không thể sử dụng phép thuật...)

Đây có phải là một trò đùa? Mất một thứ như sợi dây cứu mạng dưới mê cung nguy hiểm sâu thẳm này?

——Chết.

Từ này phát ra một cách lạnh lùng đã in sâu vào tâm trí Sistine, khiến trái tim cô bị bóp chặt.

Nhịp tim của Sistine tăng nhanh, nhịp thở gấp gáp khiến cô bị hội chứng giảm thông khí, toàn thân cô tái đi ngay lập tức.

"...Mình, mình sẽ không từ bỏ ...!"

Sistine ngay lập tức đánh bật ý chí yếu đuối của mình và bắt đầu bước đi.

Một số điều Sistine nói vừa rồi thực chất chỉ ra vẻ, nhưng trong số đó là sự thật.

Cô không thể đặt hy vọng của mình vào Glenn. Cô cũng không thể làm điều này.

Glenn bây giờ là niềm hy vọng của Fejite. Cô tin rằng Glenn sẽ đặt sự an toàn của mình lên hàng đầu, hơn là giải cứu Sistine. Quả thực, một mình Sistine không thể so sánh với toàn bộ Fejite.

Vì vậy, cô thực sự phải cố gắng vượt qua tình huống khó khăn này bằng chính sức lực của mình——

Sistine quyết tâm một mình vượt qua tầng thứ 14 dưới lòng đất.

Tuy nhiên, bây giờ cô mới thực sự nhận ra rằng, cô nghĩ về tầng thứ 14 quá đơn giản....

"< Cơn Bão Ngưng Tụ • Biến Thành Chiến Chùy • Oanh Tạc Kẻ Thù >——!"

Đây rốt cuộc là trận chiến thứ mấy rồi?

Sistine sử dụng【 Blasting Shockwave 】để tiêu diệt Golem khổng lồ có kích thước gấp ba lần Golem bình thường bằng tất cả sức mạnh của mình. Cơn gió nén thành viên đạn bắn thẳng vào Golem, tạo thành một lỗ lớn trên ngực của Golem đá, khiến cơ thể nó nghiêng hẳn về phía sau, tuy nhiên—

『 Gaoooooooooo——! 』

Cô thấy Golem đá hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, giơ hai tay lên với sự nhanh nhẹn bất ngờ, và lao về phía Sistine.

"Wooo——< Mau >!"

Nhìn thấy con quái vật khổng lồ đang đến gần, Sistine tung ra một cú『 Tật Phong Cước 』để đáp trả.

Cô cuốn vào trong luồng gió và lùi lại phía sau, sử dụng các bức tường và trần nhà làm chỗ đứng để nhảy, tiếp tục kéo dài khoảng cách——

"< Cơn Bão Ngưng Tụ • Biến Thành Chiến Chùy • Oanh Tạc Kẻ Thù >— < Bắn >! < Bắn >!"

Sistine một lần nữa tung ra【 Blasting Shockwave 】bằng tất cả sức mạnh của mình, và lần này cô sử dụng tay trái, tay phải rồi tiếp tay trái để thi triển ba câu thần chú liên tiếp.

『 GAOOOOO!! 』

Golem đá bị trúng ba chiêu liên tiếp mạnh mẽ cuối cùng đã bị phá hủy. Tuy nhiên——

Rầm... Rầm... Rầm... tiếng bước chân nặng nề dần đến gần.

Có lẽ những Golem khổng lồ khác đang đến hỗ trợ từ phía cuối sâu trong mê cung.

"...Oh..."

Sistine vội tăng tốc rời khỏi đó để tránh bị chúng đuổi theo bắt kịp.

"Ah... Ah... Ah...!"

Thỉnh thoảng cảm thấy mệt mỏi, cô dừng lại và dựa vào tường một lúc, Sistine lang thang khắp con đường mê cung.

(Không ngờ... lại có sự khác biệt lớn như vậy? Giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau...!)

Mức độ nguy hiểm của tầng thứ 13 và tầng thứ 14 rõ ràng là quá khác biệt.

Thứ nhất, cô không biết khi nào mới rời khỏi khu vực Zero Mana, thứ hai, cô không biết cầu thang dẫn lên tầng trên ở đâu.

Nếu đúng như vậy, phải chuẩn bị cho một trận chiến lâu dài, giữ sức mạnh vật lý và phép thuật của mình... Vấn đề là tầng này không cho phép Sistine thực hiện kế hoạch ngây thơ như vậy.

Nếu đụng phải kẻ thù, nếu không dốc hết sức lực, thì sẽ bị giết ngay lập tức.

Nếu không kích hoạt phép thuật dò tìm bẫy, có thể vô tình chạm vào bẫy gây chết người bất cứ lúc nào.

Hơn nữa, cấu trúc mê cung cực kỳ phức tạp.

Ngoài ra còn có khu vực Zero Mana mà cô không biết khi nào mới có thể thoát khỏi. Mana trong người liên tục mất đi từng phút từng giây.

Tình hình quá tuyệt vọng.

"...Hức... hức... Mình sẽ không từ bỏ... làm sao có thể từ bỏ được... mình của hiện tại... mình chỉ biết khóc lúc trước... đã khác... ! Huh Huh..."

Sistine lau đi những giọt nước mắt trên mắt, nghiến răng và bước tiếp mà không bỏ cuộc.

Nhưng——

Chết. chết. chết. Từ này lại lởn vởn trong tâm trí cô suốt dọc đường——

"Mình... nhất định sẽ không... chết ở một nơi như thế này... nhất định sẽ không...!"

Sistine sử dụng tất cả các kỹ năng và kiến thức của mình để tiến về hướng cầu thang trên lầu để có nhiều khả năng sống sót nhất.

......Nhưng——

Đường đi vô cùng khó khăn và nguy hiểm. Những trận chiến vô cùng khắc nghiệt.

"Woo ...< Hồng Liên Sư Tử • Phẫn Nộ Cuồng Nộ • Mau Gầm Lên Đi >——!"

『 GAOOOOOOOOOO——! 』

Sự mệt mỏi bị tích tụ, sức mạnh ma thuật mất đi nhanh chóng——

Không mất nhiều thời gian.

——Sau vô số trận chiến, cô đã đi được một chặng đường dài.

"Hu... ư... hức... hức... Haaaaaaaaaa!"

Sistine ngồi sụp xuống đất dựa vào tường.

Đó là giới hạn. Dù có sốt ruột đến đâu thì tinh thần và thể xác cũng không nghe lời. Thậm chí không thể di chuyển một bước.

Sistine chìm sâu trong vũng lầy của sự tuyệt vọng, nhưng những điều bất hạnh luôn luôn ập đến—

Rầm... Rầm... Rầm...

Tiếng bước chân của Golem đá từ từ tiến lại từ sâu trong bóng tối.

Và số lượng dường như là nhiều hơn lúc trước.

(Không thể nào, không thể nào... Mình... thực sự sẽ chết ở đây...!?)

Đối mặt với cái bóng sắp tới của cái chết, trái tim của Sistine đau đớn như một miếng giẻ bị xoắn chặt. Nỗi sợ hãi và mệt mỏi khiến cô choáng váng, thế giới quay cuồng, cô không thể suy nghĩ bình thường.

Một lúc sau——

"Cái gì......"

Sistine bị bao vây bởi những khối đá khổng lồ xuất hiện trước và sau của lối đi.

Golem đá đứng trước mặt cô giơ một nắm đấm giống như tảng đá—

"Cứu... cứu với..."

Cô đã kiên nhẫn và kìm nén những lời nói trong lòng...

"Cứu em, Sensei——————!"

Cuối cùng thì Sistine cũng phải thốt lên — ngay lúc này ...

"Được thôi."

Câu trả lời chiếu lệ như một cơn gió thoảng qua Sistine.

"Cái gì?"

Ai đó đỡ lấy Sistine vào đúng lúc cô sắp ngã, rồi phóng đi nhanh như gió——

Nắm đấm mà người khổng lồ bằng đá đập mạnh vào nơi Sistine đang ở trước khi cô biến mất, một âm thanh lớn vang lên khắp mê cung.

"Sensei!"

"Ohhhhh! Biến ngay—————!"

Người đã giải cứu Sistine vào đúng thời điểm — Glenn đang cõng Sistine, chạy vòng quanh dưới chân của Golem đá với kỹ năng đáng kinh ngạc.

Đương nhiên, những Golem đá tấn công về phía Glenn.

"Ohhhhhhhhhhhhhhhhhh——!"

Tuy nhiên, Glenn hoàn toàn sử dụng các khả năng thể chất đã được tăng cường thông qua phép thuật, xoay người, nhảy lên chân của Golem đá khổng lồ, trong khi né tránh những cú đấm điên cuồng của người khổng lồ đá khổng lồ từ trái sang phải, trong khi chạy thật nhanh——

"Tránh đường cho ta———————!"

Cuối cùng đã thoát khỏi toàn bộ nhóm Golem đá với tốc độ sấm sét.

"Hừ... thật mạo hiểm để bắt kịp ..."

Glenn không giảm tốc độ, tiếp tục phóng thẳng qua lối đi.

"Sensei! Sao thầy lại ở đây !?"

Sự xuất hiện bất ngờ của Glenn khiến Sistine chớp mắt ngạc nhiên.

"Tôi đến tầng này từ những cái bẫy khác."

Glenn nói một cách khó chịu.

"Chỉ cần đi tới cái bẫy hang khiến em rơi xuống, tìm cái bẫy đấy rồi nhảy xuống, có thể tới nơi cách em không xa... Dù vậy, cũng phải mất một khoảng thời gian mới tìm được em."

"........"

"Thật là, nếu bị lạc thì phải ở lại chỗ cũ, lẽ thường này cũng không biết sao? Tại sao lại chạy lung tung mà không được sự cho phép..."

Ngay lúc này——

"Tại sao... lại tới cứu em?"

Sistine run rẩy thì thầm.

"Ngay cả Sensei cũng đang chạy đến tầng 14... Nếu... nếu không thể quay lại lần nữa thì sao? Nếu không đủ thời gian thì sao?"

"........"

Cô lại một lần nữa kéo Glenn vào rắc rối. Sistine cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô bật khóc.

"Đây... là chuyện riêng của em...! Vì vậy, Sensei, có thể bỏ mặc em——"

Chưa dứt câu.

Chát!

"Đau quá! Làm cái gì vậy!?"

Glenn đột nhiên cho Sistine một cái ngoạm đầu.

"Hừ... cái con bé này... đôi khi tôi thực sự không biết em là trẻ con hay là người lớn."

Glenn nói với vẻ mặt oán giận.

"...Có phải đây là lúc nên nói mấy điều đó không?"

"!"

Sistine đột nhiên tỉnh ngộ, sau một thời gian dài uể oải, cô ngập ngừng nói:

"...Cảm, cảm ơn... Sensei..."

"Đúng rồi đấy."

Glenn mỉm cười hài lòng.

"Với sự giúp đỡ của Sensei, học sinh chỉ cần nói điều này với Sensei."

Glenn thở phào nhẹ nhõm, và nở một nụ cười mỉa mai.

Sistine không dám nhìn thẳng vào Glenn, cô chỉ có thể cúi đầu.

...Không hiểu sao, má cô nóng bừng lên.

Nhìn thấy thấy tình hình hiện tại... chuyến đi suôn sẻ đến không ngờ.

Tất nhiên, các cầu thang nối giữa tầng thứ 13 và tầng thứ 14 nằm trong khu vực chưa được khám phá của tầng thứ 13. Chỉ cần dựa kết quả đã thăm dò qua của Sistine ở tầng thứ 14 được tổng hợp lại và xem xét, thì có thể đoán được sơ bộ vị trí của cầu thang.

Có một đặc điểm của vùng Zero Mana, đó là những người có năng lực ma thuật lớn sẽ dễ bị ảnh hưởng hơn, còn những người có năng lực yếu sẽ không có nhiều cảm giác, vì vậy đối với Glenn, cậu không bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhiều như Sistine.

Ngoài ra, khi Glenn còn là một sĩ quan trong quân đội trước đây, để có thể chiến đấu trong khu vực không có mana, cậu đã thực hiện đầy đủ khóa huấn luyện để niêm phong ma lực và giảm thiểu việc mất Mana khỏi cơ thể, điều này rất có ích tại thời điểm này.

Glenn đặt trọng tâm vào tính hiệu quả và thoát khỏi hoàn toàn, đồng thời kiên nhẫn khám phá con đường trở lại tầng trên...

Cuối cùng, cả hai tìm thấy cầu thang lên tầng 13.

Sau khi trở lại tầng 13, các tầng 12, 11 và 10 đã có thể đi suốt chặng đường mà không bị cản trở.

Bắt đầu từ tầng thứ 9, Glenn đi theo con đường ngắn nhất và lên trên—

"...Có vẻ như thời gian vẫn còn để có thể bắt kịp."

Glenn leo lên bậc thang cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm và mở cánh cửa cuối cùng.

Bên ngoài cửa là khu vực dưới lòng đất của khuôn viên học viện — 『 Khu Vực Cấm 』.

Sau khi trải qua những rắc rối, cuối cùng cả hai cũng quay trở lại điểm xuất phát.

"Ha~ tôi kiệt sức rồi..."

"Anou... Sensei...?"

Glenn vẫn cõng Sistine từ mê cung lên đến tận đây.

Sistine xấu hổ chọc vào lưng Glenn.

"Sao vậy? Mèo trắng."

"Un... Em nghĩ... không có nguy hiểm... Em có thể tự đi..."

Sau lời nhắc nhở của cô, Glenn đặt Sistine xuống.

"A......"

Sistine lảo đảo. Mặc dù thể lực kiệt quệ và Mana vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cô vẫn có thể tự đi lại được.

Hai người rời khu vực dưới lòng đất của khuôn viên học viện và đi bộ trong khuôn viên trường. Sau khi rời đi không bao lâu, khung cảnh trong khuôn viên học viện hoàn toàn mới.

Vòng tròn ma thuật được vẽ gấp rút giống như một bức tranh tường, phân bố dày đặc trên các bức tường và trần nhà trong các hành lang và lớp học.

Đây đều là những phòng tuyến cho trận chiến quyết định ngày mai.

Khi Glenn và Sistine đang khám phá mê cung, mọi người dường như đã chuẩn bị đầy đủ.

Bên ngoài cửa sổ trời tối đen như mực — nửa đêm khuya khoắt, không khí lạnh lẽo thống trị mọi thứ.

Thoạt nhìn, phòng học có vẻ yên tĩnh vào ban đêm, nhưng rõ ràng là các học sinh đang ngủ trong phòng học, nơi được làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

"Được rồi... Vậy tôi sẽ bắt tay vào thực hiện công việc cuối cùng."

"Thầy thực sự muốn chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』sao?"

"............Ừm."

Sistine xác nhận lại nhiều lần, Glenn chỉ nghiêm túc gật đầu sau một nhịp.

Đối với Glenn, nhiệm vụ tiếp theo đang chờ cậu đối mặt có thể khó hơn thu thập nguyên liệu.

"...Sensei? ...Sao vậy?"

Thấy Glenn có gì đó không ổn, Sistine nhìn lên mặt cậu.

"...Không. Tôi chỉ muốn nói nếu tôi có thể trả thêm giờ cho công việc này."

Glenn giả vờ mình vẫn ổn, nhún vai nói đùa.

"Nó không quan trọng vào lúc này! Thầy vẫn không hiểu sao!? Thầy có thể đánh bại con quỷ đó không? Tất cả đều phụ thuộc vào『 Hoả Lực Eve Kaiser 』của Sensei!? Quá trình điều chế tuyệt đối không được thất bại! "

"......Tôi hiểu rồi."

"..........?"

Phản ứng của Glenn vẫn không độc đoán, Sistine cảm thấy hơi kỳ lạ.

"Anou... Sensei... Thầy muốn em giúp không? Em cảm thấy Sensei bây giờ..."

"..........."

Nghe vậy, Glenn xếch mắt và nhìn vào mặt Sistine một lúc.

"...Không cần. Đây là trận chiến của tôi. Em không được giúp được tôi. Lòng tốt của em, tôi xin nhận."

Glenn nói xong, quay lưng lại với Sistine và di chuyển đến phòng điều chế ma dược của học viện.

"Này...... Bây giờ đi ngủ đi. Em phải điều chỉnh thể trạng của mình trước trưa mai, phải không? "

"Vâng, vâng... ừm... em hiểu rồi..."

"Cảm ơn em ngày hôm nay. Em đã giúp tôi rất nhiều... Mặc dù cuối cùng có hơi chậm tiến độ một chút."

"Woo... em, xin lỗi... vô tình làm vướng chân Sensei..."

"Đừng bận tâm. Cho dù có hơi lãng phí thời gian, nếu em không đi cùng tôi thì đã quá muộn. Bây giờ tôi có thể tiến hành chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』tất cả đều là công lao của em... Tôi sẽ không phụ lòng mong đợi. "

Sau khi Glenn quay đầu lại và mỉm cười với Sistine, cậu tiếp tục đi về phía trước.

"Cố lên thầy..."

Sau khi Glenn đi một mình, Sistine dõi theo bóng lưng của cậu.

Cô không biết tại sao... So với thường ngày, dáng vẻ của Glenn bây giờ trông thật nhỏ bé.

Sau khi tách khỏi Sistine, Glenn lập tức đóng cửa phòng điều chế ma dược để chuẩn bị cho việc điều chế.

Cậu sắp đặt các vật liệu và đạo cụ khác nhau trên bàn trộn.

Thắp sáng các ngọn đèn, sau đó bắt đầu định thần lại.

Dưới ánh nến lung linh, bóng đen di chuyển như một con quái vật.

Glenn đang ở giữa căn phòng như vậy, nín thở và chờ đợi khoảnh khắc đến.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua từng phút từng giây...

Chiếc đồng hồ bỏ túi trên bàn kêu cót két, âm thanh của thời gian tiếp tục vang vọng trong căn phòng im lặng.

Chẳng bao lâu, khoảnh khắc đó cuối cùng cũng đến.

"...Nghi thức điều chế bắt đầu."

Glenn vừa mở mắt, ngay lập tức bắt đầu chế tạo『 Hoả Lực Eve Kaiser 』.

"< Ngày Thứ Bảy Là Chiến Trường • Thời Điểm Là Thứ Hai... Đồng Thủ Lĩnh Là Yixir >..."

Glenn cầm chiếc cối và chiếc chày có khắc chữ Rune đặc biệt trên đó.

"『 3 phần bụi mồ chôn vùi hơn hai trăm năm, 2 phần bụi phấn hoa, 1 phần lá thường xuân xay, 1 phần muối tinh, Trộn Echel và những thứ trên. Đặt con dấu của Varu trên bột đã trộn, sau đó cho vào hộp chì có ký hiệu Shisi—— 』"

Cậu lẩm bẩm cách điều chế đã in sâu vào tâm trí, lặng lẽ làm việc.

Lấy nguyên liệu theo kỹ thuật nghi lễ rồi từ từ cho vào cối từng chút một, khi khuấy cũng phải theo một chuyển động và tần suất nhất định rồi cho nguyên liệu vào từ từ.

Kỹ thuật của cậu rất thành thạo, toàn bộ quá trình diễn ra rất suôn sẻ. Có vẻ như cậu đã rất quen thuộc với cách điều chế này.

Cộc, cộc, cộc... Chỉ có thể nghe thấy âm thanh yếu ớt của phòng trộn.

Ánh nến thỉnh thoảng đung đưa khiến những bóng đen trong phòng lắc lư như bóng ma.

"『 ——1 phần bột nghiền, thêm 3 phần bông viêm trắng và 1 phần nước tinh thể băng—— 』"

Công việc vẫn tiếp tục diễn ra suôn sẻ.

Nhưng ngay vào lúc này.

Glenn đột nhiên phát hiện ra.

"——!?"

Đôi tay của cậu.

Đột nhiên dính đầy máu.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA——!"

Cậu không khỏi hét lên và nhảy lùi lại.

"Ha... Ha.... Ha....!"

Cậu toát mồ hôi hột, tim cậu gào thét. Ý thức trở nên mơ hồ do huyết áp.

Glenn cố gắng chịu đựng sự khó chịu về thể chất của mình và kiểm tra lại bàn tay của mình một cách cẩn thận dưới ánh nến.

"........"

Không có gì bất thường. Hai tay đều sạch sẽ, không có một giọt máu.

"...Là ảo giác? Mẹ kiếp..."

Glenn thở dài chửi rủa.

Đáng tiếc, công tác chuẩn bị vừa rồi lại kết thúc thất bại. Hoàn toàn bị bỏ lỡ. Điều chế『 Hoả Lực Eve Kaiser 』rất dễ thất bại, thậm chí phải chú ý số lần và cường độ khuấy trước khi kết thúc toàn bộ công thức pha trộn.

"Haizz....."

Glenn thở dài, quay trở lại phía bàn trộn một cách lo lắng.

(Mình thực sự có thể... hoàn thành 『 Hoả Lực Eve Kaiser 』không?)

Glenn đột nhiên cảm thấy lo lắng.

——Tôi đã phát minh ra loại sức mạnh này và sử dụng nó. Tôi không thể nhìn lại được nữa... Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ lạc lối và rơi vào con đường xấu xa——

——Không cần biết anh sử dụng loại sức mạnh nào, Glenn-kun, anh sẽ không lạc lối. Nếu một ngày anh sắp lạc lối... thì nhất định tôi sẽ đưa anh trở lại——

Người mà lẽ ra sẽ nói điều này khi cậu gặp những rắc rối như vấy... giờ cô ấy đã không còn ở đó nữa.

(Chết tiệt... mình còn chần chừ gì nữa...! Ở giai đoạn này, chỉ có thứ bột chết tiệt này mới có thể chiến đấu với con quỷ!? Đừng kéo dài nó thêm nữa! Làm đi! Làm nhanh đi! Làm bột đi! Chỉ có cách này! Không còn cách nào khác!)

Glenn tự tát vào má mình và lấy lại tinh thần.

Sau đó bắt đầu điều chế lại.

"< Ngày Thứ Bảy Là Chiến Trường • Thời Điểm Là Thứ Hai... Đồng Thủ Lĩnh Là Yixir >..."

............

...

Glenn làm việc một cách điên cuồng.

Cậu nâng cao tinh thần, nghiến răng, đôi khi dùng kim đâm vào ngón tay.

Nhưng... dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thành công.

Đi được nửa đoạn, tay cậu run lên.

Không chỉ vậy, cậu còn mắc chứng hoang tưởng kỳ lạ và ảo giác thính giác.

Cậu dường như có thể nhìn thấy một đôi mắt đầy tơ máu và oán hận ở góc phòng, trong bóng tối, đang nhìn chăm chằm vào mình.

Đôi khi một giọng nói ai oán đột nhiên lẩm bẩm bên tai:『 Ngươi thật sự đã giết ta... 』

Một lượng lớn xác chết mắc kẹt bên ngoài cửa sổ, cố gắng đột nhập vào nhà.

Bất ngờ, bàn tay xương xẩu nắm chặt chân cậu.

Mỗi lần có một ảo giác như thế này, điều chế ngay lập tức thất bại.

Thời gian và vật liệu liên tục bị lãng phí.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA——! Chó má, đừng lại gần ta———————!"

Nạn nhân đầu tiên của『 Hoả Lực Eve Kaiser 』, giáo chủ của tà giáo, xuất hiện trước mặt Glenn như một cái xác thối rữa.

Sự kiên nhẫn của Glenn cuối cùng đã đạt đến giới hạn vào lúc này, cậu chộp lấy chiếc cối và ném nó về phía giáo chủ.

Đương nhiên, bóng ma biến mất ngay lập tức, chỉ nghe thấy tiếng cối đập vào tường.

"Chết tiệt...! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt...!"

Glenn thả mình trên ghế, ôm đầu.

......Cậu không có tự tin để hoàn thành công thức pha trộn chút nào.

"Không có thời gian...! Không có nhiều nguyên liệu...! Rốt cuộc, mày bị sao vậy...?"

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng điều chế.

"Chẳng phải mày đang cố gắng bảo vệ học sinh sao? Mày quyết tâm làm bất cứ điều gì chỉ để bảo vệ họ không phải sao? Còn phải đợi bao lâu nữa mày mới sẵn sàng buông bỏ quá khứ! Mau di chuyển một chút đi, đồ yếu đuối, đồ phế vật——!"

Sau khi chửi thề, Glenn đứng dậy với vẻ mặt bi thương, chuẩn bị một chiếc cối mới.

"Ha... ha... nhất định phải thành công ... trong thời hạn... vẫn còn nguyên vật liện... đây có lẽ là cơ hội cuối cùng... lần cuối cùng..."

Glenn giơ một bàn tay run rẩy trong tư thế.

"< Ngày Thứ Bảy Là Chiến Trường • Thời Điểm Là Thứ Hai... Đồng Thủ Lĩnh Là Yixir >..."

Khi Glenn đang chán nản đến tận cùng, cảm giác tuyệt vọng mà cậu không nghĩ mình sẽ thành công, cậu tiếp tục chuẩn bị thực hiện điều chế cuối cùng——

"Ai đó!?"

Glenn cảm nhận được hơi thở của người khác, quay lại và hét lên. Ánh mắt sát khí chết chóc ngay lập tức đổ dồn về hướng đó.

"......Sensei......"

Sistine đang đứng bên ngoài cánh cửa đã mở.

Glenn nhanh chóng giả vờ bình tĩnh, đối mặt với Sistine một lần nữa.

"...Này, này... Muộn như vậy còn chưa ngủ? Đồ ngốc, mau đi ngủ đi..."

"Em xin lỗi... chuyện... chuyện vừa rồi xảy ra với Sensei... em đã xem từ đầu đến cuối..."

".........."

"Em không có ý nhìn trộm... em chỉ muốn đưa bữa tối cho Sensei."

Sistine cầm trên tay một khay bánh mì và trà đen.

"...Em có thể... nói chuyện với thầy được không?"

Sistine bày tỏ sự quan tâm của mình bằng một giọng điệu nhẹ nhàng.

Glenn miễn cưỡng cho Sistine vào phòng và ngồi phịch xuống ghế, thành thật nói:

"Nếu nói thẳng ra... Mặc dù có hơi xấu hổ... nhưng việc chuẩn bị loại bột này... khiến tôi cảm thấy rất『 sợ 』."

Glenn thì thầm với Sistine, người đang cẩn thận lắng nghe trước mặt cậu.

"Thứ này... là biểu tượng của mặt tối khi tôi còn trong quân đội... nó là một di vật tiêu cực khủng khiếp được tạo ra bởi sát khí và ác tâm mà tôi thậm chí còn không nhận ra mình là ai..."

Khi Albert đưa Glenn khẩu súng lục mà cậu vẫn thường sử dụng, Glenn vẫn tự hỏi tại sao không đưa cả『 Hoả Lực Eve Kaiser 』theo cùng... hóa ra cậu ấy cố ý làm như vậy.

Albert hẳn đã đoán trước được mọi chuyện sẽ thành ra như vậy nên cậu cố tình chỉ đưa khẩu súng. Cậu thể hiện sự chu đáo của mình theo cách khó xử này.

"Tôi có linh cảm... Mỗi khi tôi sử dụng cái này... Tôi đều không thể nhìn lại... như thể tôi sẽ lao vào con đường chết chóc không thể quay đầu lại... Dù về mặt khoa học, tôi cũng biết rằng đây chỉ là ảo giác do tôi suy nghĩ nhiều, nhưng... "

Và——

Nếu anh đang đi trên con đường không thể quay trở lại, tôi sẽ giúp anh trở lại con đường đúng đắn... Sẽ không ai có thể nói điều này với chính mình một lần nữa.

"Ha... cười đi nếu muốn... cười tôi giống như một đứa trẻ."

Glenn nói với những lời tự ti, yếu ớt gục vai xuống.

"Ra vậy. Sensei thi thoảng thực sự giống như một đứa trẻ."

Thật bất ngờ, Sistine nghiêm khắc hơn Glenn so tưởng tượng, nói một cách dứt khoát.

Rốt cuộc, những gì cô nói là sự thật, Glenn chỉ có thể cúi đầu thất vọng. Tuy nhiên——

"Nhưng... lần này em đến để giúp Sensei."

Sau khi Sistine nói vậy, cô dựa vào Glenn.

"Xin hãy dạy em cách làm nó... chúng ta sẽ làm nó cùng nhau chứ?"

Sistine đang nắm tay Glenn, nhìn thẳng vào mắt cậu, với nụ cười dịu dàng trên môi.

"Xin đừng lo lắng. Em sẽ theo dõi... đừng lo lắng. Dù có chuyện gì xảy ra, Sensei sẽ không đi chệch hướng. Bởi vì Sensei là người thầy đáng tự hào của chúng em."

"..........."

"Ngay cả khi Sensei thực sự đi sai đường... chúng em sẽ nắm lấy tay của thầy và đưa thầy trở về. Chúng em nhất định sẽ dẫn dắt Sensei trở lại con đường đúng đắn... vì vậy..."

Nhìn thấy trong mắt Glenn, nụ cười của Sistine thật chói mắt.

Sistine tươi cười và hình bóng Sara mà cậu nhớ, trùng khít nhau——

"Ừm........."

Khi hồi phục, Glenn thành thật gật đầu đồng ý, ngay cả khi bản thân cậu cũng ngạc nhiên.

"『 3 phần là bụi mồ chôn vùi hơn 200 năm, 2 phần là bụi phấn hoa, 1 phần là lá thường xuân xay, 1 phần là muối tinh, Trộn Echel và những thứ trên. Đặt con dấu của Varu trên bột đã trộn, sau đó cho vào hộp chì có ký hiệu Shisi—— 』"

Trong khoảng thời gian ít ỏi cuối cùng còn lại, cả hai bắt đầu điều chế『 Hoả Lực Eve Kaiser 』với những nguyên liệu cuối cùng.

Tất nhiên, Glenn là người điều chế.

Sistine chỉ đứng bên cạnh Glenn và bảo vệ cậu.

"『 ——1 phần bột nghiền, thêm 3 phần bông viêm trắng và 1 phần nước tinh thể băng—— 』... Woo!?"

Đôi khi tay của Glenn bắt đầu run lên, và cậu bắt đầu làm rối tung công thức của mình.

Nhưng——

"...Không sao đâu, đừng sợ, Sensei."

Lần nào Sistine cũng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay run rẩy của Glenn. Để không cản trở công việc chuẩn bị của Glenn, tay cô chỉ cần chạm nhẹ vào Glenn như một chiếc lông vũ để cậu cảm nhận nhiệt độ của cô.

Không lâu sau, tay Glenn ngừng run.

"...『 ...Thêm 3 phần bông lửa trắng và 1 phần nước tinh thể đá, rồi cắt nhỏ bằng dao mài. Khuấy đều bốn lần mỗi lần, 〈Rune〉mau tạo ra—— 』"

Glenn hít thở sâu và tiếp tục điều chế.

Nhiệt độ cơ thể từ Sistine, người đang ở bên cạnh Glenn dường như thực sự có ích.

Những ảo giác kỳ lạ và ảo giác thính giác đó đều biến mất.

Cậu không còn lo lắng như trước nữa, giống như một mình đi trên mỏm đá có thể sụp đổ bất cứ lúc nào trong khi nhắm mắt.

Sau đó, quá trình chế tạo phức tạp và đặc biệt đã được trôi qua từng chút một...

Và thế là...

"『 ——Thu • Thông Qua Các Thủ Tục 3.3.3 『 Hoả Lực Eve Kaiser 』 Tuyên Bố Hoàn Tất. 』"

Cuộc chiến khó khăn và sự thất vọng lúc đầu tưởng chừng là sai lầm, cuối cùng Glenn đã hoàn thành xuất sắc cách pha trộn.

"Được rồi~~~~"

"Cảm ơn vì sự chăm chỉ của thầy, Sensei."

『 Hoả Lực Eve Kaiser 』đã hoàn thành được đặt trong một chiếc lọ nhỏ có khắc các ký tự Rune.

Glenn lau mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, còn Sistine thì mỉm cười an ủi sự vất vả của cậu.

"Tôi... Tôi được cứu rồi... Tôi thật may mắn khi có em... Công lao này thuộc về em đó, Mèo trắng..."

"Haha... Sensei, thầy thật là phiền phức."

Sistine nói, biểu hiện của cô rất nhẹ nhàng. Thật khó tin khi cô là người chuyên thuyết giảng và mang bộ mặt dữ tợn.

"...Sao vậy? Trên mặt em có dính gì sao?"

Trong ánh nến mờ ảo, Sistine thấy Glenn đang chăm chú nhìn mình, cô cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.

"...Không. Chỉ là... tôi nghĩ em trông rất giống Sara."

"Cái gì!?"

Sistine giật mình vì thay đổi chủ đề đột ngột.

"...Nếu điều đó khiến em cảm thấy không thoải mái, thì tôi xin lỗi. Tôi biết rằng em và Sara là hai người hoàn toàn khác nhau. Tính cách và giọng điệu có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau. Nhưng... nên nói thế nào ta... Tôi luôn cảm thấy nội tâm của em và Sara khá giống nhau... "

"Ví dụ...?"

"Giống như có một tính cách tốt bụng, quan tâm đến mọi người và thích thuyết giảng. Và thường chểnh mảng vào những thời điểm quan trọng, làm những hành động hấp tấp, luôn phải để ý theo dõi, nếu không thì không thể yên tâm... Giống như em hôm nay khi đang khám phá di tích."

"Woo...!?"

Dù rất khó chịu nhưng Sistine không thể bác bỏ điều đó.

"Nhưng... cô ấy thực sự là một người đáng tin cậy. Chỉ cần cô ấy ở bên cạnh, tôi có thể yên tâm."

"!"

"Về phần quan hệ giữa tôi và cô ấy... chỉ là nương tựa vào nhau... nếu nói là một đội ăn ý phối hợp ăn ý cũng không sai. Nếu Albert là một người anh cả khó chịu nhưng đáng tin cậy... Thì Sara là một người chị cả, nhưng cũng có một mặt khiến người ta cảm thấy bất an, giống như một cô em gái."

"Sensei......?"

"Không sai... hồi đó... mặc dù có rất nhiều điều khốn nạn xảy ra... nhưng ..."

Nhìn thấy ánh mắt hoài niệm của Glenn, Sistine bình tĩnh lại.

Hình ảnh trong mắt Glenn bây giờ là gì?

Vẻ ngoài của cậu trông rất điềm tĩnh, nhưng cũng có chút cô đơn. Sistine không biết phải nói gì với cậu.

Ngay sau đó Glenn mỉm cười và đứng dậy.

"...Cảm ơn em, Sistine... Cuối cùng thì tôi cũng có thể buông tay. Đối với tôi,『 Hoả Lực Eve Kaiser 』thực sự là sức mạnh nhuốm máu... Tôi vốn dĩ đã nghĩ rằng không có cô gái đó (Sara) giám sát, thì tôi sẽ không thể sử dụng sức mạnh này... nhưng... "

"Nhưng?"

"Nhờ có em, cuối cùng tôi cũng nhớ ra rồi... em, Lumia, Re=L, Celica... và tất cả học sinh của lớp 2... Thật ra, vẫn còn rất nhiều người vẫn đang bảo vệ tôi..."

"........."

"Tôi không còn bối rối nữa. Tôi quyết định sử dụng『 Hoả Lực Eve Kaiser 』. Tôi muốn sử dụng sức mạnh này... để đánh bại con quỷ đó. Bảo vệ Fejite... và bảo vệ mọi người... không phải là như vậy sao?"

Glenn nói một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhìn thẳng vào Sistine, một cảm giác chua chua ngọt ngọt chợt đến trong lòng cô.

Đây là loại cảm giác gì?

Mặc dù Sistine đã biết câu trả lời từ rất lâu, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy như vậy — ngay cả khi cô rất ngưỡng mộ Leos từ thời thơ ấu, cô cũng chưa từng trải qua.

(Sara-san... Cô ấy có cùng tâm trạng với mình không...?)

Mặc dù cô chưa bao giờ gặp Sara, Sistine đã nghe được tiếng vang của cô.

"Được rồi... Tôi cảm thấy được thư thái và giờ đói bụng rồi~~"

Cái miệng của Glenn đột nhiên phát ra vỡ bầu không khí.

Cảm giác ngọt ngào biến mất.

"Thật là... A ~... em vừa rồi cũng nói, em đến đây để đưa cho thầy bữa tối... Bây giờ ngươi muốn ăn sao?"

"Ồ, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn! Cảm ơn! Mèo trắng-chan!"

Và thế là——

Cả hai ngồi vào bàn và bắt đầu ăn tối vào lúc nửa đêm.

Glenn vô tình chộp lấy chiếc bánh sandwich tự làm của Sistine và nhai ngấu nghiến nó.

Sistine ngồi đối diện với cậu, hai tay chống má, bình thản nhìn Glenn với vẻ mặt dịu dàng.

Ngoài cửa căn phòng ngăn cách Glenn và Sistine một bức tường.

(...Thật tốt quá, Sisti...)

Lumia đang dựa vào cửa phòng, lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

(...Ừm... Miễn là Sisti ở đó, Glenn-sensei sẽ ổn...)

Mặc dù sâu thẳm trong tim mình có hơi nhói đau... đó chắc chắn chỉ do mình tưởng tưởng.

(Ừm... họ giống như một cặp trời sinh...)

Đây là những gì Lumia mong đợi.

Vì vậy, cảm giác nhói đau chỉ là ảo giác. Mình đã nghĩ quá nhiều.

(Mình... không còn gì tiếc nuối...)

Buổi trưa, tâm trạng Glenn có chút không đúng lắm, đây là sự lo lắng duy nhất của Lumia, nhưng sự lo lắng này cũng đã được giải quyết.

Tiếp theo... điều duy nhất còn lại là đưa ra quyết định.

(Mình... Mình không muốn làm cho Sensei, Sisti, Re=L và những người khác đau khổ nữa... mình sẽ bảo vệ họ!)

Sau khi hạ quyết tâm, Lumia rời khỏi học viện và di chuyển về phía bắc trong khuôn viên tối.

Lumia tiến về phía trước với một ý chí kiên định... Chẳng bao lâu, cô đến lối vào của khu rừng rậm tối ở phía bắc.

Bị thống trị bởi sự im lặng bao trùm.

『 ......Cô đến rồi sao? 』

Một người ở trong bóng tối gần đó. Đứng lặng dưới gốc cây.

"Namelose-san..."

Đêm qua Namelose đã liên lạc riêng với Lumia.

Cô nói:

...Nếu cô đã giác ngộ được mọi thứ thì hãy đến đây.

『 Thế nào? Cô đã sẵn sàng từ bỏ ý thức về bản chất con người? 』

Namelose xác nhận quyết tâm của Lumia bằng một giọng cứng rắn.

"Phải."

『 Cô đã sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình cho mọi người? 』

"......Phải."

『 Được rồi. 』

Sau khi Lumia trả lời dứt khoát, Namelose lặng lẽ bước về phía trước.

『 Vậy thì——』

Namelose đưa tay về phía Lumia.

Sau đó——

............

...
_________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #10#roku