Chương 11: Nóng Trong Lòng
Tối đó, tôi cứ ôm gối lăn lộn trên giường cười một mình như con ngốc. Tim rung rinh như có cả trăm ngàn con bướm đang bay lượn bên trong. Cuối cùng, không thể kìm hãm được phấn khích tôi với lấy điện thoại, gõ mấy chữ gửi cho Rờm:
"Cậu đang làm gì đó? Sắp ngủ chưa?"
Khác hẳn mọi lần trước, lần này tin nhắn được trả lời ngay.
"Tôi đang code, cũng sắp xong rồi."
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên gương mặt tôi trong bóng tối. Tôi lại cười khẽ, niềm vui lan đến tận khoé mắt. Cái cảm giác được cậu ấy trả lời nhanh như chớp, nó sung sướng không nói nên lời.
"Ừa, vậy cậu làm xong sớm rồi ngủ sớm nhé." - tôi nhắn lại với cậu ấy.
"Cậu cũng coi ngủ sớm đi."
"Vậy chúc cậu ngủ ngon nha! Và... nhớ mơ về tôi!"
Gửi xong tin nhắn chúc ngủ ngon, lần này tôi tắt máy đi ngủ thiệt thì... 'ting', một âm thanh nhỏ vang lên, thêm một tin nhắn nữa được gửi tới:
"Nói ngủ là cậu đi ngủ liền thật à?"
Tôi chớp mắt, tròn xoe nhìn màn hình. Hả? Sao cơ? Còn đang suy nghĩ thì lại 'ting' một tin nhắn khác nối tiếp:
"Nói chuyện với tôi thêm tý đi. Nóng quá, tôi không ngủ được."
Tôi bụm miệng cười, lấy tay quạt quạt cho bớt nóng gương mặt đang đỏ lựng lên của mình. Cái kiểu gì đây? Nhiệt độ ngoài trời đã hạ xuống tầm 25 độ, tôi còn đang trùm mền nhắn tin cho cậu ấy cơ mà. Nhanh tay nhắn lại:
"Ngoài trời lạnh muốn teo, tôi còn đang cuộn trong mền đây. Sao bên cậu lại nóng?"
"Ý tôi là... nóng trong lòng."
"Là sao?" - tôi ngây ngốc phản hồi.
"Vì nhớ cậu!"
Nhìn ba chữ rõ to trên màn hình điện thoại mà tôi suýt rớt xuống giường. Tôi cười khúc khích như kẻ trúng bùa yêu. Tim thì đập loạn trong lồng ngực, nhiệt độ cơ thể cũng theo đó mà tăng vọt. Trời đất ơi, cái người cộc lốc, lạnh lùng ngày thường đó, sao hôm nay lại bẻ lái mượt quá vậy.
Cậu ấy có biết, ba chữ "Vì nhớ cậu" kia... là đỉnh cao thả thính quốc dân không nhỉ? Ngọt như đổ cả bình mật vô tim người ta vậy đó!
Sáng hôm sau, tôi đến lớp với cái mặt hí hửng, yêu đời hết nấc. Trong mắt tôi cảnh vật, con người cái gì cũng thật đẹp, thật đáng yêu. Ánh nắng đầu ngày rải vàng trên sân trường, len lỏi qua tán lá xanh, vẽ nên những vệt sáng nhảy nhót trên hàng ghế đá. Đến cả chiếc xích đu kêu cót két cũng tự nhiên hay ho đến kỳ lạ, nghe như một khúc nhạc mùa hè đầy duyên dáng. Tôi nhảy chân sáo bước vào lớp, tim vẫn đập rộn ràng trong lồng ngực. Tưởng đâu khi nhìn thấy tôi, Rờm sẽ chào đón tôi bằng gương mặt của kẻ cuồng si vì sau một đêm dài nhung nhớ, lại được thấy cô gái nhỏ đáng yêu của mình.
Nhưng không, hiện thực lại chứng minh cho tôi thấy tất cả chỉ là tự tôi biên kịch. Đồng chí Rờm chỉ nhìn tôi thoáng qua coi như lời chào buổi sáng. Không hề có chút gì khác lạ so với mọi ngày. Rồi ánh mắt ấy lại cúi xuống, chăm chú với quyển sách dạy lập trình.
Tôi sụ mặt, sự nhạt nhẻo của nhân vật này khiến tôi tò mò: liệu đêm qua mình có nhắn tin nhầm người không nhỉ? Có khi nào đó là nhị trùng thân của cậu ấy ở vũ trụ song song?
Từ một trái tim cuồng nhiệt, đắm chìm giữa sóng tình yêu và sẵn sàng ban phát cẩu lương công khai khắp thiên hạ, thì giờ đây bổn cô nương lại phải ngậm ngùi tự hỏi: vì cớ gì ta đây lại có thể yêu say đắm chàng thư sinh nhạt nhẻo kia hay thiệt chứ hả? Mối quan hệ đã thiết lập đường đường chính chính nhưng chàng vẫn cứ tránh ta như tránh tà, ức chế thực sự à ha.
Có khác chăng là... mỗi giờ ra chơi, khi tôi vừa lò dò bước xuống chỗ ngồi của cậu ấy, thì Rờm sẽ chủ động nhích nhẹ vào trong, để chừa lại một khoảng nhỏ vừa khít cho tôi ngồi chen lên chiếc ghế, tự nhiên lôi truyện ra đọc, hay nhờ cậu giảng lại một bài toán khó.
Có lần, vừa thấy Rờm thò tay vào ngăn bàn định lấy sách, tôi nhanh như chớp bắt lấy tay cậu ấy rồi giấu hẳn bên trong. Bàn tay ai đó khẽ giật nhẹ. Ánh mắt Rờm liếc sang, lạnh lùng nhỏ giọng:
"Đừng có làm bậy."
Nhưng tôi lưu manh nháy mắt đầy thách thức kiểu "Đố chàng làm gì được ta!" Rồi thản nhiên đan các ngón tay của mình vào tay cậu ấy. Bất lực với tôi, Rờm chỉ thở nhẹ một hơi, rồi phớt lờ. Chán, chả thèm quan tâm đến trò đùa của tôi. Cứ vậy để yên cho tôi nắm tay, trong khi tay kia vẫn viết bài tỉnh bơ. Còn tôi thì ngồi cười ngớ ngẩn, muốn sờ, muốn nghịch thế nào cũng được.
Một lần khác, tôi lại đột ngột quay xuống bàn dưới biểu cảm đầy bí ẩn như đang giữ một bí mật, thì thầm hỏi Rờm:
"Cậu đã bao giờ nhìn thấy hình dạng của hạnh phúc chưa?"
Rờm khựng lại giữa động tác đang uống nước, nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt kiểu "sao tự nhiên hỏi câu lạ hoắc vậy?" Rồi lắc đầu, khẽ đáp:
"Chưa."
Tôi không nói thêm gì, làm bộ bí ẩn vô cùng cực mà lôi từ trong túi ra một chiếc hộp tròn nhỏ xinh màu xanh pastel, mặt ngoài còn được phủ một lớp kim tuyến óng ánh. Tôi dúi cái hộp vào tay Rờm với vẻ trang trọng như thể đang trao báu vật quốc gia.
"Vậy thì để cậu mở mang tầm mắt. Tôi sẽ bật mí hình dạng hạnh phúc của tôi cho cậu xem." - tôi nén cười, giọng nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn.
Rờm chớp mắt, cầm bằng cả hai tay. Cái hộp nhỏ nên nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay to lớn ấy. Rờm tò mò xoay xoay nó, săm soi đủ góc rồi ngước lên nheo mắt nghi ngờ:
"Trong này không phải là bọ nhựa đó chứ?"
Tôi bật cười:
"Yên tâm, không có sinh vật nào có thể làm cậu giật mình trong đó cả."
"Vậy thì... tôi mở nha?"
"Ừ, mở đi!" – tôi nhịn cười tới run người.
Rờm chầm chậm mở nắp hộp. Bên trong chỉ có một chiếc gương nhỏ tròn xoe, tôi hay dùng để chỉnh tóc mái. Rờm nhìn vào chiếc gương, sững người đúng một nhịp, rồi sau đó... cậu ấy bật cười.
Tôi nháy mắt, hất cằm đắc ý như vừa làm được trò lừa đảo vĩ đại:
"Cậu thấy hạnh phúc của tôi có đẹp trai không?"
Rờm đóng hộp lại, khẽ lắc đầu nhưng khóe môi vẫn cong lên thật đẹp.
"Lắm trò!"
"Đa tạ chàng đã quá khen!"
Thỉnh thoảng, Rờm lại nhìn tôi như thể tôi là một con mèo con cứ loanh quanh đòi ôm, đòi nũng nịu, mà bản thân thì không biết làm sao, vừa thương, vừa không nỡ đẩy ra. Ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều như thể đã quen dần với sự ồn ào ấm áp mà tôi mang tới, quen với việc bị tôi quấn lấy, quen với cả mỗi lần pha trò bất chấp của tôi khiến tim cậu ấy lại rung lên một nhịp, dù cậu ấy chẳng bao giờ thừa nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro