Chap 13: Là của nhau

Tối muộn, căn phòng của Asa và Rora chìm trong ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn bàn nhỏ. Asa ngồi trên giường, đôi mắt chuyên chú vào chiếc laptop, những ngón tay khéo léo lướt trên bàn phím. Từng âm thanh nhẹ nhàng phát ra từ máy tính như một phần của thế giới riêng biệt, nhưng vẫn không thể che giấu sự hiện diện của Rora.

Cô bé nằm trên sofa đối diện, một tay ôm gối, mắt nhìn chằm chằm vào Asa. Mặc dù Asa đang làm việc, Rora không thể ngừng nghĩ về những lời nói, ánh mắt và hành động đầy quan tâm của chị mình. Một sự bối rối nhẹ nhàng dâng lên trong lòng cô bé. Rora không thể phủ nhận rằng, dù đã lớn, cô vẫn luôn cảm thấy một sự ấm áp đặc biệt khi ở gần Asa. Chính điều này khiến cô cảm thấy khác biệt, lạ lùng và khó có thể diễn tả thành lời.

Rora ngồi dậy, nhưng không dám tiến lại gần. Cô nhìn lén Asa một lúc, đôi mắt long lanh như đang chứa đựng một điều gì đó chưa thể nói ra. Asa nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô bé. Cô khép laptop lại một cách nhẹ nhàng và quay người lại, ánh mắt trầm ấm nhưng đầy sự quan tâm.

"Chị biết em có chuyện gì đó. Em sao vậy?" Asa lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng có chút lo lắng.

Rora chỉ im lặng nhìn chị, cô bé không biết bắt đầu từ đâu. Mỗi lần cô muốn nói ra suy nghĩ của mình, dường như lại cảm thấy lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Asa không vội, cứ kiên nhẫn chờ đợi. Đôi khi, chỉ cần sự im lặng là đủ để người kia cảm nhận được nỗi lòng.

"Em... Em chỉ muốn ở bên chị lâu hơn thôi," cuối cùng, Rora thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang e dè trước sự thật mà chính cô bé cũng chưa dám đối diện.

Asa lặng người trong giây lát, rồi khẽ mỉm cười. Cô vỗ nhẹ lên giường, ngụ ý mời Rora lại gần. "Bé muốn ở gần chị hơn phải không?" Asa hỏi, đôi mắt tràn ngập tình cảm và sự dịu dàng.

Rora gật đầu, ánh mắt hướng về chị mình, nhưng không dám đến gần ngay lập tức. Asa nhận thấy sự e dè đó và không cưỡng ép. Cô chỉ nhẹ nhàng vươn tay ra, như thể muốn Rora hiểu rằng mình luôn sẵn sàng đón nhận cô bé.

Rora cuối cùng cũng đứng dậy và bước lại gần Asa. Cô bé ngồi xuống bên cạnh chị mình, hai người gần nhau đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào nhau. Không gian giữa họ trở nên thật ấm áp, như thể họ đang chia sẻ những cảm xúc mà không cần phải nói ra. Asa kéo Rora vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé.

"Chị sẽ luôn ở đây," Asa nói, giọng cô trầm ấm và đầy sự an ủi. "Mỗi khi em cần chị, chị sẽ có mặt."

Rora cảm thấy một sự ấm áp lạ thường lan tỏa khắp cơ thể, như thể những nỗi lo lắng trong lòng cô bé đều tan biến hết. Cô tựa đầu vào vai Asa, đôi mắt nhắm lại để cảm nhận hơi thở đều đặn của chị mình.

"Chị là của em, đúng không?" Rora thì thầm, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy mong chờ. Cô bé cảm nhận được hơi thở ấm áp của Asa, trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn.

Asa không trả lời ngay mà chỉ khẽ cười, rồi nhẹ nhàng nâng cằm Rora lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời ấy. Cô thì thầm: "Đúng rồi, chị là của em. Và em cũng sẽ mãi là của chị."

Rora không nói gì thêm, chỉ cảm nhận được sự kết nối mạnh mẽ giữa hai người. Những lời nói ấy như một lời khẳng định cho mối quan hệ của họ, rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn luôn thuộc về nhau. Asa ôm Rora chặt hơn, và trong khoảnh khắc đó, mọi lo lắng trong lòng cô bé đều tan biến.

Thời gian dường như dừng lại trong không gian ấy. Asa và Rora ngồi bên nhau, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của nhau là đủ. Không cần phải nói thêm gì nữa. Những lời nói thầm thì và hành động nhẹ nhàng đã truyền tải hết tình cảm mà họ dành cho nhau.

Một lúc lâu sau, Rora khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn Asa. "Chị là tất cả với em," cô bé thì thầm, giọng nhẹ nhàng như một lời thổ lộ sâu kín.

Asa mỉm cười, nụ cười tràn ngập yêu thương. "Và em cũng là tất cả với chị."

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh dường như biến mất. Chỉ còn lại họ, hai con người có trái tim hòa chung một nhịp đập. Asa không thể kìm nén cảm xúc nữa. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, môi chạm vào trán Rora trong một nụ hôn ấm áp. Cảm nhận nụ hôn ấy, Rora khẽ nhắm mắt lại, như thể cô bé muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi.

Nụ hôn đó không quá vội vàng, cũng không quá dài, nhưng lại chứa đựng tất cả tình cảm mà Asa và Rora dành cho nhau. Cảm giác ấy ngọt ngào và thiêng liêng, như thể chỉ có nụ hôn này mới có thể diễn tả được tình yêu mà họ dành cho nhau.

Rora mở mắt ra, và lần này, ánh mắt của cô bé không còn sự ngại ngùng hay lo lắng. Cô bé mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của Asa, môi họ chạm vào nhau, dịu dàng và trọn vẹn. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tình yêu thuần khiết giữa họ.

Khi nụ hôn dần kết thúc, Asa và Rora đều cảm thấy một sự bình yên khó tả. Cả hai ngồi im lặng bên nhau, cảm nhận sự ấm áp của đối phương. Không cần lời nói, không cần hành động gì lớn lao, họ biết rằng họ đã tìm thấy nhau, và tình yêu này sẽ kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro