Chap 7: Ghen (16+)

Buổi chiều hôm đó, sau khi kết thúc buổi tập…

Rora ngồi thở dốc trên sàn, mồ hôi lấm tấm trên trán. Buổi tập hôm nay nặng hơn mọi khi, khiến đôi chân cô gần như rã rời. Sena ngồi xuống cạnh Rora, đưa cho cô một chai nước và chiếc khăn nhỏ:

"Này, lau mồ hôi đi." – Sena cười dịu dàng.

Rora ngập ngừng một chút rồi cầm lấy chiếc khăn, khẽ mỉm cười:
"Cảm ơn Sena."

Sena nghiêng đầu, ánh mắt tinh nghịch:
"Lúc nãy cậu nhảy tốt lắm. Hình như Asa đã huấn luyện cậu rất kỹ nhỉ?"

Rora cười bẽn lẽn:
"Chị Asa lúc nào cũng nghiêm khắc mà."

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tập mở ra. Asa đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt lạnh băng quét qua khung cảnh trước mắt. Rora và Sena ngồi sát nhau, Sena đang nhìn Rora với ánh mắt ngọt ngào. Và điều khiến Asa nổi giận hơn chính là… Rora đang dùng chiếc khăn của Sena để lau mồ hôi.

"Em đang làm gì vậy?" – Giọng Asa vang lên, cắt ngang bầu không khí thân mật giữa hai người.

Rora giật mình, quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Asa. Cô bối rối đứng dậy, hai tay siết chặt chiếc khăn. Sena vẫn ngồi yên, cười vô tư như không nhận ra bầu không khí căng thẳng.

"Chị Asa? Sao chị lại ở đây?"

Asa khoanh tay, bước thẳng vào trong, đôi mắt không rời khỏi chiếc khăn trên tay Rora
Khăn của Sena à?" – Asa lạnh giọng, ánh mắt dán chặt vào tay Rora.

"Chỉ là… Sena thấy em mệt nên đưa cho em thôi."

Asa nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại tối sầm:
"Thế à? Vậy là giờ em thoải mái nhận đồ từ người khác lắm nhỉ?"

Sena chớp mắt, có vẻ cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Cô cười gượng, định lên tiếng thì Asa đã nắm chặt cổ tay Rora, kéo cô đứng dậy.

"Chị Asa?" – Rora giật mình.

"Đi theo chị." – Asa nói ngắn gọn, không để Rora kịp phản kháng, kéo cô ra khỏi phòng tập.

"Ơ… khoan đã…" – Sena đứng dậy, định gọi theo thì Asa quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo:
"Chuyện của hai chúng tôi, em không cần quan tâm."

Sena khựng lại, không dám nói thêm lời nào.

Asa kéo Rora ra khỏi phòng tập, đi qua hành lang dài của tòa nhà. Rora cố vùng ra nhưng Asa nắm quá chặt, khiến cổ tay cô hơi đau.

"Asa… Chị kéo em đi đâu vậy?"

Asa không trả lời, chỉ im lặng bước thẳng đến phòng luyện tập bỏ trống ở cuối hành lang, mở cửa rồi đẩy Rora vào trong. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng họ.

Rora còn chưa kịp hoàn hồn thì Asa đã ép cô vào tường, hai tay chống lên tường, giam Rora giữa vòng tay của mình.

"Chị Asa…" – Rora thở dốc, đôi mắt mở to nhìn Asa.

Asa cúi đầu, ánh mắt sắc bén khóa chặt đôi mắt long lanh của Rora:
"Giờ thì nói cho chị nghe… Tại sao em lại nhận khăn của Sena?"

"Chị đang nói gì vậy? Sena chỉ là…"

"Chỉ là quan tâm em một chút à?" – Asa cắt lời, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm – "Em nghĩ chị không nhìn ra ánh mắt của Sena dành cho em sao?"

Rora sững người. Asa nghiêng đầu, bàn tay trượt từ tường xuống eo Rora, kéo cô sát lại hơn:
"Chị là người yêu của em hay Sena mới là người yêu của em?"

"Không phải vậy!" – Rora hét lên, nước mắt đã tràn ra khóe mắt – "Em không hề có ý gì với Sena! Em chỉ là… chỉ là không muốn chị lúc nào cũng phải lo lắng cho em thôi."

Asa khựng lại, ánh mắt sắc lạnh dần chuyển thành vẻ đau đớn. Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Rora:
"Em nghĩ em là gánh nặng cho chị?"

Rora cúi đầu, bờ vai run lên. Asa nhìn cô chăm chú, rồi bất ngờ kéo Rora vào lòng, ghì chặt cô đến mức Rora có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập của Asa.

"Nghe cho rõ đây…" – Asa thì thầm bên tai Rora – "Em là tất cả của chị. Nếu em cho rằng mình là gánh nặng… thì chị sẽ nổi giận đấy."

Rora ngước lên, đôi mắt ngập nước:
"Vậy tại sao chị lại ghen?"

Asa khẽ cười, rồi cúi xuống…

"Bởi vì chị yêu em."

Nụ hôn của Asa ập đến, mạnh mẽ và chiếm đoạt. Đôi môi Asa chiếm lấy môi Rora, quấn chặt và sâu đến mức Rora gần như không thở nổi.

Rora thở dốc, hai tay bám chặt vào áo Asa, nhưng Asa không cho cô cơ hội thoát khỏi nụ hôn. Cô siết chặt eo Rora, áp sát cô vào tường hơn nữa.

"Ưm… Asa…" – Rora khẽ rên lên khi Asa nghiêng đầu, tăng thêm độ sâu cho nụ hôn.

Asa chỉ dừng lại khi Rora bắt đầu thở gấp. Cô tì trán lên trán Rora, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn mang theo vẻ chiếm hữu mãnh liệt:
"Sau này… đừng bao giờ nhận bất cứ thứ gì từ người khác. Em là của chị, hiểu chưa?"

Rora đỏ bừng mặt, lí nhí đáp:
"Hiểu… rồi…"

Asa hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm của Rora rồi lại hôn lên trán cô.

"Tốt… Chị sẽ không để ai cướp em khỏi tay chị đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro