Chap 16
"Chị đi đâu đó, chị biết đánh cầu lông không vào đây giúp em với"
Asahi không biết từ đâu chạy ra kéo Dain vào chỗ sân banh, sáng chủ nhật giao trái cây ở chợ xong nó tranh thủ về nhà, thường thì sáng chủ nhật nào nó cũng đưa ba nó đi trung tâm vật lý trị liệu để tập, nhưng hôm nay không biết tại sao lại đóng cửa. Vào tới trong nó mới chú ý thấy Asahi đang đánh cầu lông với cô, hình như có chuyện gì, trông cô có vẻ khá hả hê còn cậu nhóc đó giống như đang cố gắng vớt vát gì vậy.
"Có gì hả, Sahi?" Gật đầu chào cô, nό quay qua hỏi Asahi
"Chị biết đánh cầu lông không?"
"Ừm, cũng biết."
"Vậy cho em ấy thấy thế nào mới là đánh cầu thực thụ đi, em chỉ hên thôi bé con à"
Đang nói với nó cậu ta quay qua em mình hét lớn, còn cô thì vẫn im lặng với nụ cười nửa miệng, và tư thế ngồi không thể thoải mái hơn.
"Đánh nữa cũng được nhưng ván trước anh đã thua và phải rửa chén thay em trong một tuần và kết quả ván sau sẽ không có gì liên quan đến chuyện đó, okay?"
"Sao cũng được" Asahi quê độ trả lời.
Dain cổ mím môi nhịn cười, thì ra là cậu ta bị quê khi thua em mình và đang cổ kêu nó vô đây gỡ gạc giùm, mà cậu ta cũng ngộ thiệt thua thì thôi có gì mà phản ứng dữ vậy
"Chị phải giúp em đó"
Asahi quay qua nhìn nó quả quyết nói, hình như cậu nhóc thật sự muốn nó đánh bại cô.
"Sao mà được, lỡ chị đánh không lại em cậu thì sao, mà cậu có thấy chị đánh cầu bao giờ đâu mà quả quyết thế?"
"Em nghe người khác nói chị chơi khá lắm, đi mà... lẹ đi em ấy đổi ý bây giờ, chỉ yên tâm miễn là chị thắng em không để chị thất vọng đâu"
Lại cái khuôn mặt gian tà đó, tên nhóc đó lại âm mưu cái gì nữa đây, Dain thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra lúc nãy mà làm tên nhóc này kích động dữ vậy, cậu ta làm mọi cách để nó chịu tham gia và đánh bại cô, cứ như là dễ lắm vậy. Nó không giỏi lắm nhưng cũng thuộc loại khá, nhớ thời còn đi học có một năm nó chọn cầu lông là môn thể dục tự chọn, vậy là suốt cả năm nó và đám bạn ngày nào cũng mang cầu lên trường đánh, nó thắng nhiều thua cũng không ít, cũng có vài lần chơi với bọn con trai... nhưng chưa bao giờ là người nó thích cả vì đó giờ nó có thích ai ngoài cô đâu, sao mà nó có thể thắng được chứ
"Em chắc chắn chị sẽ thắng nếu chị không nhường hay bị dụ dỗ bởi những chiêu trò của em ấy"
"Nói thì dễ lắm, tôi kêu Yoshi gì đó của cậu ra cho mà thi thố, giỏi thì làm đi."
Dain nói, rốt cuộc cậu ta cũng biết cậu ta đang nhờ nó làm một việc khó khăn như thế nào.
"Rốt cuộc là có chơi tiếp không, không thì tôi vào nhà đây."
"Có chứ nhưng mà em không được giở trò đó, còn chị đừng có mà nhường em ấy, mà sao hai người không cá cược gì đi như vậy sẽ vui hơn, chứ chơi không thì chán lắm"
"Chị muốn cái gì?" Cô hỏi, có vẻ mất kiên nhẫn
"Tôi cũng không biết nữa hay là cứ chơi không thôi không cần cá cái gì đâu" Nó gãi đầu nói,
"Ể.. như vậy chán lắm nếu lúc này không nghĩ ra được chơi xong tình tiếp không thì ai thắng được yêu cầu người thua làm gì đó giống như một điều ước đi"
Asahi nhanh nhãu nói, cậu đang có gắng xấp xếp mọi thứ theo ý mình.
"Cứ vậy đi" Cô nói cầm cái vớt lên đi về phía bên kia sân.
"Okay. Anh sẽ làm trọng tài, một trận ba hiệp, một hiệp 21 điểm... chị Dain....CỐ LÊN!!!"
Nhận cây vợt từ Asahi, Dain bước vào phần sân còn lại, vị trí không tốt lắm, ánh mặt trời sáng quá, làm nó hơi chói mắt, Asahi đã thực hiện lời hứa của cậu ta, nếu nó thắng sẽ được một điều ước từ cô, không quá tệ. Asahi đã tạo cho nó một động lực tốt để thi đấu, cô bất cứ lúc nào cũng có thể yêu cầu nó này kia, còn nó thì có bao giờ dám đâu, thật là một cơ hội không thể bỏ qua, phần còn lại chỉ là làm sao để thắng thôi. Asa đâu phải là một người dễ chơi, chưa gì cô đã dùng cái uy quyền sẵn có, chọn cho mình một phần sân tốt hơn.
"Cậu cho chị mượn cái nón với, chói quá chị không thấy gì hết."
Tranh thủ chưa bắt đầu Dain xoay người vận vai có làm nóng bản thân mình một tí, được tới đâu hay tới đó.
"Nè chị, chị một cái em một cái, giống nhau đó, hai đứa mình là một đội" Asahi hí hửng.
"Tình tứ đủ chưa vậy, hai người làm tôi mắc ối quá" Từ bên kia sân Asa la lớn,.hình như là cô đang cười.
"Chị Dain giao cầu trước nha em"
Đội nón vào, Dain cầm cầu đi về phía cuối sân, dù thắng hay thua thì nó cũng rất vui vì có bao giờ nó nghĩ sẽ được chơi với cô thế này, chọn cách giao cầu xa dùng sức khá nhẹ, nó đánh trái cầu bay thẳng một đường chéo qua phía bên kia sân và thế là trận đấu bắt đầu.
"Woah, cũng không tệ đó chứ" Asa nói đánh trả lại một củ mạnh mẽ.
Asahi đứng ngoài sân hò hét cổ vũ, được một lúc thì cả săn banh đầy những tiếng xì xào bình luận, lúc đầu là những đứa con nít rồi cả những người lớn xung quanh cũng đến xem, lâu rồi họ mới thấy một trận đấu hay và vui đến như vậy, hai người chơi có vẻ khá tập trung, không ai nhường ai hay là có ý định chơi xấu gì cả, tinh thần thể thao thật sự được đưa lên đến đỉnh điểm. Với những lực đập khá tốt, trái cầu trắng cứ bay hết bên này đến bên kia, mỗi lần có ai không đỡ được và để trái cầu chạm đất thì cả nhóm người vỡ òa với cảm xúc, người thì reo hò ăn mừng kẻ thì nhăn mặt tiếc nuối
Asa nữ tính mềm mại điêu luyện với những cũ lừa độc đáo và bất ngờ, còn Lee Dain thì mạnh mẽ với những bước chân di chuyển nhanh nhẹn, cách đập và đỡ cầu dứt khoát đầy kĩ thuật, chỉ được khoảng nữa hiệp đấu đầu thì cả hai có thể phần nào đoán được cách đánh của đối phương và đưa ra những chiến thuật riêng cho mình. Họ thật sự cảm thấy vui và rất phấn khởi khi đánh lửa hoặc bất bài được đối thủ của mình, cô mỉm cười thật tươi còn nó thì giờ năm đấm lên ăn mừng, càng về sau trận đầu càng hấp dẫn và kết thúc bằng những tràng vỗ tay của những người xung quanh, kẻ thắng người thua nhưng cả hai hôm nay thực sự đã có một khoảng thời gian thực sự vui vẻ với nhau.
____________
"Cậu nói gì chứ? Đi là sao?"
"Em ấy sẽ về Nhật và học đại học bên đó, mới nhận tin báo trúng tuyển hôm qua... cuối tháng này bay"
"Ở đây cũng có trường mà... lên Seoul là
có rồi về Nhật làm gì chứ?"
"Ba mẹ em từng được đào tạo và họ cũng gặp và quen nhau ở đó, nên em ấy luôn muốn học ở đó, với lại trường đó là trường đào tạo bác sĩ tốt nhất, không phải dễ vào đâu ... em ấy đã gần như thét lên đêm hôm qua khi nhận tin trúng tuyển."
Ngồi gục mặt vào hai lòng bàn tay, những gì Asahi nói nãy giờ cứ như sét đánh bên tai nó vậy, đầu óc choáng váng, nó không còn suy nghĩ gì được hết, gì thế này, bây giờ cũng hết tuần đầu tiên của tháng 3 ba tuần nữa chỉ ba tuần nữa thôi là nó không được gặp cô nữa rồi. Từ bệnhviện trở về nó chỉ mong được nhìn cô một chút thôi để cho mọi mệt mỏi trong lòng nó yên lại rồi tranh thủ về nhà chợp mắt một lát, cả đêm hôm qua nó không ngủ được miếng nào mà giờ lại nghe cái tin như thế, nó thực sự không biết mình có thể trụ vững bao lâu nữa đây, tại sao bao nhiêu chuyên lại dồn dập đến một lúc thế này... dùng tay vuốt mặt mình nó cần phải tỉnh táo đối mặt với chuyện này.
Kể từ tháng trước tình trạng sức khỏe của ba nó không tốt lằm, nhưng mấy bữa nay
cũng tiến triển khá tốt, bác sĩ Enami cũng
đã xác nhận về một căn bệnh thứ hai trong người ba nó, cuộc đời đùng là bất công thiệt mà. Từ khi còn trẻ, nghe mẹ nó kể lại thì cứ khoảng một thời gian lâu lâu ba nó lại bị nhói tim, không hở van, không đau chỉ hay đập nhanh và nhỏi lên, Bác sĩ Enami đã bắt buộc đưa ba nó lên lại bệnh viện, cái gì chứ mấy cái bệnh tim này lơ là là trở tay không kịp. Ông Lee nhập viện lại thì nó cũng phải bỏ hết công ăn việc làm mà theo ba mình vào viện, cơm nước Hyein hàng ngày đưa vào, lâu lâu mẹ nó ở lại bênh viên một đêm cho nó về nhà nghỉ, giống như hôm nay, chưa nghỉ ngơi gì thì nó đã thấy như trời sập rồi.
"Sao mà gấp vậy? Mà cô ấy sẽ đi bao lâu?"
"Tháng 4 là bắt đầu nhập học rồi, chương trình học là bảy năm sau đó còn tùy em ấy sẽ về đây công tác hay ở bên đó luôn"
............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro