Chap 21
"Cảm ơn, đáng lẽ chị chỉ cần để tôi ở trước tòa nhà được rồi, chị không cần phải lên trên như thế này đâu."
Asa nói khi nhìn cô gái đang kéo theo cái vali nặng trịch và đống đồ xách tay của cô.
"Không được, tôi phải mang hành lý lên tận căn hộ của Asa mà, nặng lắm, Asa mở cửa đi tôi mang vào cho"
"Chị cứ để đó đi được rồi, tôi còn phải sắp xếp lại nữa mà" Chỉ đại một góc ngay gần cánh cửa cô nói "Thật sự cảm ơn chị, hôm nay phiền chị quá"
"Sao Asa lại nói vậy, có gì Asa cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến ngay...mà... Asahi có cho tôi số điện thoại của Asa, tôi có thể giữ và gọi cho Asa được chứ?"
"Ừm, chị không cần phải hỏi tôi đâu."
Cô cười, lần đầu tiên mới thấy có một người xin phép về việc này, chẳng phải họ chỉ cần có số là tự gọi làm quen sao?
"Không được, đó là sự riêng tư của Asa, tôi không thể tự làm theo ý mình được,Asa vào nhà đi, đi xe lâu chắc cũng mệt lắm rồi."
Cô nghe nó nói rồi dang cánh tay đỡ cánh cửa cho cô.
"Vậy thôi tôi vào trong, cảm ơn chị nhiều nhé, tôi sẽ trả ơn chị sau"
Đợi cho tiếng hét ăn mừng của ai đó chìm dần trong im lặng thì Asa mới đóng hoàn toàn cánh cửa đang khép hờ lại. Ừ thì nó tỏ tình rồi, ừ thì nó nói nó sẽ theo đuổi cô và thú thật thì cô cũng không biết phải làm sao nữa, tình cảm của nó cô không thể ngăn cản hay phán quyết với lại mọi thứ xung quanh cũng đã thay đổi quá nhiều, cả hai ai cũng đã cộng thêm tám năm vào số tuổi của mình, cô không còn là một thiếu nữ, bây giờ cũng chẳng ai gọi nó là một cô nhóc Dain nữa rồi, một người trưởng thành và một người trưởng thành khác - bây giờ chuyện của họ là như thế, quan điểm cách nhìn về cuộc sống, tình yêu cũng đã đổi khác, cô không những không còn cảm thấy vui mà còn thực sự bực mình khi có một ai đó đính kèm cô với những từ như là bé con, dễ thương, ngây thơ....cô không còn chay theo những đua đòi của tuổi hai mươi, những cuộc tình sét đánh hay chàng bạch mã hoàng tử cùng một cô công chúa xinh đẹp thật sự khiến cô rùng mình và bật cười về sự quá đẹp đẽ và không tì vết của chúng. Lãng mạn, mãnh liệt và say đắm đó mới là những thứ mà cô cần, một người thicwj sự trưởng trong tình yêu. Còn nó - trưởng thành về cá thể chất và tinh thần, có trong tay một sự nghiệp huy hoàng, diện mạo đẹp và còn độc thân, những người như thế thường trả lời như sau khi được hỏi những câu mà cần phải trả lời trong cuộc đời mình. Còn nó chỉ vừa lúc nãy đã cho cô câu trả lời của mình.
'Nó là ai? Lee Dain. 'Nó muốn gì? Cô Enami Asa'Nó làm được gì?' Yêu thương cô một cách say đắm, tôn thờ'
Và vì vậy nó sẽ theo đuổi cô, không phatn đối hay chấp nhận, cô đơn giản là im lặng và để cảm xúc, con tim của mình quyết định, cái nó cần lấy lòng hay theo đuổi không phải là cô, một lần nữa cô không thể nói với trái tim mình rằng "chúng mày hãy để tao yêu cô ta đi chứ?".
Lắc đầu quên đi mấy thứ lớn vớn trong đầu, chuyện gì đến sẽ đến, tiên đoán hay tự tưởng tượng thì chẳng bao giờ đúng, cô lết cả thân người cùng đống hành lý vào trong, căn hộ trong khu chung cư cao cấp năm phía tây Seoul này được đích thân papa Enami và anh Asahi chuẩn bị cho cô, không cách xa bệnh viện Seoul là mấy, nơi mà cô bắt đầu công việc của mình vào ngày mai.
___________
"Xin giới thiệu với các bạn đây là bác sĩ mới của khoa chúng ta, Enami Asa, cô ấy vừa mới tốt nghiệp hệ sau đại học tại đại học y khoa Nhật Bản, mọi người hãy nhiệt liệt chào đón nào."
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Enami Asa, rất mong được mọi người giúp đỡ."
"Bác sĩ Enami xinh thật đấy, bác sĩ Enami ơi,
bác sĩ có người yêu chưa vậy?"
Cô nghe tiếng ai đó chọc ghẹo từ xa rồi kèm sau đó là tiếng cười vui vẻ của mấy gã trai khác. Cô nhận thấy trong khoa khoảng 60% là những người có tuổi và chắc là đã có gia đình, phần còn lại thì có vẻ lớn hơn cô một chút, hôm nay là ngày đi làm đầu tiên và chúng thường không dễ chịu lắm, vừa mới thức dậy thì cô đã nhận được cuộc điện thoại từ ba mình.
"Con đã làm rất tốt từ đó đến giờ, những điều ba mẹ dạy, trường lớp, thầy cô dạy con đều đã tiếp thu và làm rất tốt và bây giờ là lúc chứng minh cho mọi người thấy con là ai, tấm bằng mà tám năm qua con cực khổ học tập không phải tự dưng mà có, một số người cũng có thể biết về thân thế của con, họ sẽ nghi ngờ nói này nói nọ nhưng hãy cứ tự tin lên, hãy chỉ chú ý đến mục tiêu của một bác sĩ thực thụ ,người bệnh đó là những người con nên lắng nghe, cố lên con nhé"
Môi trường mới cần phải mất nhiều thời gian để hòa nhập, những thân tình hay ganh ghét cũng cần thời gian mới bộc lộ ra ngoài nhưng bây giờ Asa vui vẻ vì được làm việc, cọ sát thực tế và tận hưởng cuộc sống, những thứ mà cô bỏ lỡ trong suốt thời gian qua, thời gian tám năm mà cô đã không trở về Hàn lấy một lần.
.....
"Không ăn với tụi chị thật sao, Asa?" Chị y tá trưởng Heyoung nói.
"Dạ thôi, em ăn vào no bụng rồi lại buồn ngủ lắm." Asa từ chối, mặt nuối tiếc nhìn vào đống đồ ăn hấp dần trên bàn.
"Đừng có mà giữ eo đó nha, từ lúc em vô đây không biết bao nhiêu người chết rồi đó"
"Chết trong bệnh viện mà không ai cứu được luôn mới ghê" Con bé y tá trợ lý của cô chêm vào.
"Thôi, hai người đừng chọc em nữa."
Asa cùng với người y tá trợ lý của mình và chị y tá trưởng đang ngồi trong khu vực nghĩ của nhân viên bệnh viện, năm phút trước cô vào định kiếm chút café thì bắt gặp hai người này đang ăn khuya, họ có thể nói là thân nhất với cô kể từ lúc mới vào đây làm đến giờ, với tính tình hoạt bát năng động Asa dễ dàng kết thân với nhiều người nhưng vẫn có một số người ganh ghét và tỏ ra khó chịu vì chỉ mới vào làm cô đã được các bác sĩ bề trên khá ưu ái, điều đó càng tệ hơn khi có tin đồn Asa có tên trong đợt xét khen thưởng sắp tới. Tốt nghiệp loại ưu tại một trường y khoa danh tiếng của Nhật, thành tích học và làm việc khá nổi bật cộng
với thân thế gia đình, người ta gọi cô là công chúa nhỏ của giám đốc bệnh viện Jeonju, cô ngạc nhiên khi họ lại biết được chuyện đó, y như lời ba cô nói cô khá nổi tiếng trước khi vào làm tại bệnh viện này, ngưỡng mộ cũng có, ganh ghét cũng có, bỏ mặc hết tất cả cô tận tụy với công việc của mình, hết lòng với bệnh nhân và luôn cố gắng học hỏi tất cả những điều mới.
Người ta ngạc nhiên lẫn kinh hãi trước sự gan lì của cô. Có một lần vào lúc khoảng ba giờ chiều một vài tuần sau cái ngày Asa chính thức làm việc, khoa ngoại bệnh viện Seoul nhận được một ca cấp cứu, một người đàn ông trung niên, thân thể gầy gò, bị gãy chân vì té giàn giáo, vì là vết thương gây hở nên phải phẩu thuật gấp, mọi chuyện không có gì để nói cho đến khi tờ kết quả xét nghiệm máu được đưa ra ông ta bị HIV, thật sự không ai trong số những người có mặt ở đó muốn liên quan đến ca này, chỉ cần một chút bất cần làm một ít máu văng lên người là có thể hủy hoại cả cuộc đời họ, kết quả cuối cùng là vị trưởng khoa người có kinh nghiệm gần mười mấy năm đứng ca sẽ là người mố chính, trong khi ai cũng chần chứ thì Asa đã giơ tay xin vào làm phụ mổ, tình huống này đã được đưa ra giải quyết khi cô học nhưng chưa va chạm thực tế bao giờ, cô muốn thử sức mình - chìa khóa duy nhất là sự cẩn thận.
Kể từ đó không ai dám coi thường cô nữa, Asa đã chứng minh cho tất cả mọi người thấy cô không chỉ là công chúa nhỏ của giám đốc bệnh viện Jeonju.
"Bác sĩ Lee Kyunghwan bên khoa tim mạch hỏi thăm em đó?"
Chị Heeyoung nói, sau khi cô quay lại bàn với tách café của mình.
"Hỏi em gì chị? Mà hình như em không biết anh ấy thì phải."
"Anh ta hỏi thăm đủ thứ rồi còn xin cả số điện thoại của em nữa, chị cho nhá? Bác sĩ Lee là nhất bên tim mạch rồi đó, không ai qua mặc được đâu."
"Nhất gì mà không biết tự chữa bệnh cho mình chứ."
Eunmi trợ lý của cô nói ám chỉ, con bé tốt nghiệp đại học y quốc gia, vừa mới kết thúc đợt thực tập trước khi cô vô làm, rồi được nhận lại làm việc luôn.
"Thì anh ta cũng đang cố gắng còn gì, tim gì chứ mà liên quan đến Asa của chúng ta là khó chữa lắm, chỉ cần em đồng ý là được chứ gì."
"Thôi... bây giờ em.." Asa lấp lững không hiểu sao hình ảnh của Lee Dain tự nhiên lại hiện ra trong đầu cô.
"Trời em có người yêu rồi hả? Người mà ngày nào cũng tặng quà mà con nhóc này hay nói đó hả?" Chị cô huých vai Eunmi hưng phấn nói.
"Mà dạo này sáng tạo lắm nha chị, không những hoa mà còn có mấy thứ khác nữa, hôm thì Chocolate, hôm thì bánh ngọt, hôm thì vitamin, cái loại mà Rora của em đang quảng cáo ấy."
Eunmi nói, ánh mắt trêu ghẹo sếp của mình "À, mà người đó chắc giàu lắm có hôm sếp em còn nhận được bưu thiếp gửi về từ Nhật nữa."
"Woah, ghê thật, mà sao mặt em đỏ hết lên vậy Asa ?" Chị cô nói rồi cả hai người cười lớn.
Asa bật cười gượng, nét mặt trông khó coi kinh khủng, cô nghĩ mình nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, chỉ mới có như vậy mà mặt cô đã đỏ hết lên rồi.
"Không phải vậy đâu ... mà thôi em về phòng nha."
Cô nói, đoạn cầm ly café và đống tạp chí ngay góc phòng, đi thẳng một mạch về phòng mình, văng vẳng đâu đó là tiếng cười lớn của hai người chị em với cô. Đặt cốc espresso và đống tạp chí lên bàn, Asa nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc điện thoại của mình, cô không đem nó theo lúc nãy.
"À.. áo blouse." Cô chợt nhớ vẫn còn để nó trong chiếc áo trắng treo ngay góc tường lúc nãy.
Ba tin nhắn, một cuộc gọi nhỡ, nhấp một chút café Asa cầm chiếc điện thoại thoải mái ngồi vào chiếc ghế da mở từng tin nhắn ra đọc, thông thường cô không bao giờ uống café đặc như thế, cô thích nó ít nhất phải có thêm một chút sữa, và tuyệt nhất là cả kem đánh và sữa nhưng đối với những buổi trực đêm thế này thì không thể phủ nhận espresso là hữu hiệu nhất.
[Lee Dain-22h35] Asa ngủ chưa?
[Lee Dain- 22h43] Ngủ rồi hả?
[Lee Dain-22h49] Chúc Asa ngủ ngon <3
Bây giờ là 23h18, có lẽ nó nghĩ cô ngủ thật rồi, chần chừ một chút cô cũng trả lời lại.
[ Asa - 23h20] Tôi trực ở bệnh viện, không trả lời được xin lỗi.
............
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro